Củ Cải Tinh Lật Đổ Tiểu Bạch Thỏ

Chương 11

Tuy rằng miễn cưỡng thừa nhận chuyện này khó mà tin được, nhưng cây cải củ cùng thỏ thỏ vẫn là như vậy tiến nhập vào cuộc sống yêu đương cuồng nhiệt, đồng thời thế giới bên ngoài cũng phát sinh chuyện long trời lở đất.

Tiểu khu nơi Bạch Quảng Hàn sống bị dỡ bỏ, xung quanh nhà y giờ chỉ còn từng khu đất bằng phẳng, trước mặt một cảnh tiêu điều, trên công trường xe tải lớn ào ào ra vào thả khói cuồn cuộn mờ mịt.

Tam Thiên ngã bệnh, mỗi ngày vừa mở cửa, bụi sẽ nhẹ nhàng ùa vào, nó cũng sẽ không kiềm được mà ho khan, toàn thân mất nước giống như khô quắt xuống lại, lá trên đỉnh từng lớp xanh xanh nay mềm rũ héo úa sụp xuống thân, nhìn rất uể oải.

Bạch Quảng Hàn cảm thấy nguy cấp, y liền ra ngoại thành mướn nhà, cắp theo củ cải dọn vào.

Ở nông thôn thật là chỗ tốt, nước biếc núi xanh, mây trắng lả lướt, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, một mảnh xanh mướt đồng nội, tất cả đều như trong tranh thuỷ mặc.

Đại để người dân lao động có thiên tính chất phác nhiệt tình, trong vòng ba ngày, già trẻ lớn bé trong thôn làm quen Bạch Quảng Hàn xong, họ cứ đến chào hỏi, y lại qua thăm để cám ơn.


Thường xuyên qua thăm y phải kể đến dì Tống ở sát vách, đã có một cô con gái vừa tròn hai mươi tuổi chưa gả chồng.

Hôm nay Bạch Quảng Hàn đi ra ngoài làm việc, Tam Thiên một mình ở nhà, nó bước vào phòng bếp uống nước, bỗng nhiên thấy một người từ cửa sổ bước ra.

Tam Thiên lại càng hoảng sợ, bởi vì nơi này là lầu hai, từ trên không lòi ra một người thật không phải chuyện tốt.

Người đến mặc áo lụa trắng, viền màu xanh, khóe miệng hàm chứa tiếu ý, vẫy tay với Tam Thiên: “Sao nào, đã lâu không gặp, không còn nhận ra cha à?”

Tam Thiên rịn ra nước mắt trong suốt, nó mở vòng tay chạy quàng đến người kia: “Cha!”

Nhân sâm tinh ôm lấy con trai bảo bối của mình, liên tục lau nước mắt, thiên tái quang âm, một cái chớp mắt đã qua ngàn năm, hắn ở trên thiên đình lâu như vậy mà vẫn chưa từng quên thê nhi, may mà lão Thiên cuối cùng mở mắt, để con hắn bình an lớn lên, trưởng thành làm một cây củ cải anh tuấn.

Nhân sâm tinh vuốt ve tán lá xanh của Tam Thiên, động lòng nói: “Tam Thiên, mấy năm nay khổ cho con rồi, cha tới, chúng ta về nhà.”

Gì?Về nhà? Cây cải củ lắc đầu: “Nơi này chính là nhà của con, con muốn ở chung với thỏ thỏ.”

Nhân sâm tinh lau nước mắt, suy tính một chút, hắn hướng dẫn từng bước: “Cha dạy con pháp thuật, có thể lên trời xuống đất, thỏ thỏ có thể chứ?”

Cây cải củ suy nghĩ một chút, lắc đầu, nó đích xác chưa thấy qua thỏ thỏ bay lên bao giờ: “Con không muốn lên trời cũng không muốn xuống đất, chỉ cần ở cùng thỏ thỏ.”

Nhân sâm tinh thở dài, hài tử này thật đúng là tùy ý, tầm mắt thật đặc biệt: “Vậy con muốn học cái gì, cha đều dạy được.”


Tam Thiên ngửa đầu nhìn hắn, động lòng: “Con muốn có miệng, có thể chứ?”

“Ách, ” nhân sâm tinh rất bất đắc dĩ, “Có thể, cha dạy cho con biến thành người, thấy thế nào?”

Tam Thiên tràn ngập chờ mong, kiên định gật đầu.

Nhân sâm tinh rất hài lòng mà nở nụ cười, nắm lấy cây cải củ nhét vào trong tay áo. Tam Thiên từ chối: “Chờ một chút, con muốn cáo biệt thỏ thỏ!”

Nhân sâm tinh nhíu mày, hắn ý thức được con thỏ kia có thể trở thành địch nhân của hắn: “Đừng mà, thời gian cấp bách, không nên đùa giỡn, sẽ hại đến tu vi, đạo gia chú ý thanh tâm quả dục, cáo biệt thì miễn đi.”

Tam Thiên duỗi chân: “Không nên không nên!”

Nhân sâm tinh không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng chờ, cho phép nó để lại một tờ giấy.


Ở trước khi rời đi, Tam Thiên cố gắng chọn ra một cây củ cải trắng giống nó như đúc để lại trên tấm thớt, cứ như vậy, vạn nhất thỏ thỏ nhớ nó còn có thể ôm cái cây củ cải này thay thế.

Cuộc sống không thể mãi êm đềm, lão thiên gia cũng rất thích đùa giỡn tình nhân.

Cửa sổ không có đóng chặt, tờ giấy của Tam Thiên lưu lại bị một trận gió thổi bay mất.

Dì Tống cũng rất hợp dịp mà lựa ngay lúc này đến nhà, thấy cửa không có khóa, bà liền trực tiếp đi vào, đi thẳng đến phòng bếp ở tầng hai, thấy một cây củ cải trắng tinh khiết nằm trên thớt như chờ người chà đạp.

Dì Tống nửa đời làm bếp, xúc cảnh sinh tình, tay không khỏi ngứa ngáy, bà nghĩ thầm đại khái là Bạch tiên sinh bận quá, cơm cũng không kịp nấu đã phải đi ra ngoài, trong khi bà rảnh rỗi, đơn giản giúp y nấu một bữa cơm, coi như tạo chút ấn tượng cho con gái nhà mình, nghĩ tới đây, tay bất giác động, rửa cây cải củ, xắt miếng, nấu canh…

Lúc Bạch Quảng Hàn trở về nhà, ở phòng bếp đợi y chỉ có một chén canh củ cải …