Cậu ấy là học sinh cá biệt của lớp nên dĩ nhiên ngồi đâu cũng có thể quay ngang quay ngửa, nói chuyện, làm việc riêng trong giờ học cho dù là tổ trưởng ngồi ngay sau lưng, cờ đỏ ngồi bên cạnh tổ trưởng, liên đội phó ngồi sau tổ trưởng ngồi cạnh lớp trưởng, cậu ấy vẫn chứng nào tật đấy, không chịu bỏ. Rất nhiều lần cậu ấy nói chuyện tôi nhắc nhở, có lúc dùng biện pháp mạnh hơn là dùng thước đập, mạnh hơn nữa là mách cô nhưng mà cậu ấy không hề dừng lại, cứng đầu khó bảo là thế đấy.
- ---------------------------------------------------------------------
Một ngày nọ như bao ngày, cậu ấy nói chuyện thì tôi đập, đập nguyên tiết, đến giờ chuyển tiết 5 phút thì Ánh ngồi đằng sau nói
- Hình như Thiên An thích Phạm hay sao á? – Ánh cầm cây bút bi chỉ chỉ tụi tôi
- Làm gì có – Tôi cãi lại, tôi lúc đó không có chút tình cảm nào với cậu ấy
- Tao thấy lúc nào Thiên An cũng đập Phạm hết á! – Ánh nói tiếp
- Đúng rồi, chắc vậy rồi. Thôi đừng chối nữa, nhận đi – Đến cả thằng Sơn ngồi bên cạnh tôi cũng nói vậy
- Tao là tổ trưởng, nó nói chuyện thì tao đập là đúng rồi, thích gì chứ. – Tôi cố cãi lại cho bằng được
- Thôi thích người ta rồi thì nhận đi – Sơn nói, tôi chưa kịp cãi lại thì cô vào lớp. Tôi nhìn lưng cậu ấy, suốt cuộc trò chuyện nãy giờ cậu ấy không nói câu nào để phủ nhận chuyện này, tại sao chứ? Đến giờ tôi vẫn chưa biết, và vụ việc gán ghép bạn tổ trưởng Thiên An là tôi đây, gán ghép với bạn học sinh cá biệt Phạm Đăng Khoa bắt đầu từ đó. Ai từng bị gán ghép với người khác rồi sẽ hiểu, ôi cái cảm giác muốn nói mà không nói được, nhiều lúc bực mình lắm kìa nhưng mà càng nói chúng nó càng chơi lớn hơn nữa, huhu sao số tôi nó chó quá vậy nè, có cả một đám bạn chó luôn á.
- -----------------------------------------------------------------
Giờ ra về, tôi đi một mình xuống dưới sân sau chờ anh, vừa đi tôi vừa suy nghĩ rất nhiều, nào là
- Mình thích thằng Phạm á, không thể nào – Tôi liền lắc đầu bỏ ngay dòng suy nghĩ đó
- Nó có thích mình không nhỉ? – Tôi tự đặt câu hỏi dù biết không ai trả lời vẫn cứ hỏi
- Giờ mình phải làm sao? – Tôi tự hỏi bản thân mình, chính bản thân tôi còn không biết cách giải quyết thì biết tìm ai để hỏi chứ
- Ây, làm gì mà đi như người mất hồn thế hả? – Ông anh tôi chạy tới khoác vai tôi, tôi giật nảy mình, anh mình đến lúc nào mà mình còn không biết. Suy nghĩ quá rồi.
- Không, có gì đâu – Tôi hờ hững đáp lấy lệ, vẫn nhìn đằng trước bước đi
- Hay là đang suy nghĩ về anh nào rồi! – Một người bạn của anh tôi lên giọng trêu chọc nói
- Xàm xí, người ta không suy nghĩ về em thì thôi chứ - Tôi quay qua nhìn người đó rồi nói. Trong đầu bỗng vụt qua một nụ cười gợi đòn quen thuộc, tấm lưng ấm áp, giọng nói khàn khàn do sự dậy thì của tụi con trai. Tôi lắc đầu rũ bỏ hình ảnh ấy rồi ngẩng đầu lên, cậu ấy vừa chạy ngang qua trước mặt tôi, nụ cười tinh nghịch chạy đuổi mấy đứa cùng lớp. Tôi đơ người đứng đó.
- Sao vậy? – Anh tôi nhìn xuống tôi hỏi, tôi không nói gì chỉ tập trung ánh mắt trên người cậu ấy. Anh tôi cũng nhìn theo ánh mắt của tôi, bọn bạn đi bên cạnh anh cũng vậy
- Thích thằng nhóc đó à? – Anh tôi quay qua hỏi tôi
- Không, mãi mãi không đội trời chung! – Tôi nói như vậy anh tôi cũng sẽ hiểu. Tôi rời mắt khỏi cậu ấy bước nhanh về xe anh tôi, anh tôi không nói gì nhìn sang đám bạn cạnh mình nói gì đó. Tôi không mấy quan tâm
- Anh nhanh lên, muộn rồi – Tôi giục anh
- Rồi rồi. Tao về trước – Anh trả lời tôi rồi tạm biệt bạn mình. Mấy anh vẫy tay chào tôi, tôi cũng cười vẫy lại. Tôi với bạn của anh tôi khá thân, do thường xuyên lên lớp anh ngồi đợi anh, ngồi chơi,... nên bọn tôi khá thân, cho là vậy đi.
Hai anh em tôi xách xe ra về, đi ngang qua phòng trọ của giáo viên trong trường thấy cậu ấy cũng đang lấy xe, tôi vội đưa mắt nhìn chỗ khác vì sợ mình sẽ lại nhìn chằm chằm vào người ta
- Nhóc đó là cháu cô Lộc phải không? – Anh tôi đang lái xe thì quay qua hỏi
- Ukm – Tôi đáp ngắn. Cô Lộc là một giáo viên dạy Toán trong trường tôi, cô ấy là mợ bên ngoại của cậu
- Nó là thế nào với mày? – Anh tôi không buông tha hỏi tiếp
- Em là tổ trưởng của nó – Tôi ngao ngán đáp, ông anh tôi phải nói là nhiều chuyện lắm, chuyện gì của em gái cũng muốn tìm hiểu hết nhưng mà anh tốt với tôi lắm, bị ai bắt nạt cứ gặp ổng, ổng sẽ bảo vệ tôi ra mặt, muốn ăn uống gì thì gọi, đảm bảo 15-20 phút sau món tôi cần sẽ có trước mặt.
- Có thân không?
- Lúc nãy đã bảo là “Không bao giờ đội trời chung” rồi mà – Tôi ngao ngán đáp lại, anh tôi gật đầu im lặng. Tôi lại nhìn khung cảnh bên đường, tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió ù ù. Trên đường về nhà chỉ mãi nghĩ về chuyện trên lớp, không quan tâm chuyện gì đang xảy ra cả.