Couple 50

Chương 51

- Ha ha ha, mình luôn cho rằng Chủ tịch Bạch là người lợi hại nhất…

- À… thực ra mình…

- Bạn đã không còn là Bạch Tô Cơ như lúc trước nữa rồi. – Bỗng dưng Kỷ Minh cúi thấp đầu, nhìn sâu vào mắt tôi, nói rõ ràng từng chữ, – Hoặc có lẽ bạn đã quên mất bản thân mình lúc đầu như thế nào…

- Kỷ Minh! Không phải như vậy! – Tôi vội vã nói lớn, nhưng trong lòng lại có một cái búa gõ mạnh xuống.

- Mình lo là bạn gặp chuyện gì đó. Nhưng giờ thì không sao rồi, về rồi là tốt. – Kỷ Minh lại mỉm cười. – Bạch Tô Cơ, nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học.

- Kỷ Minh…

Tôi ngây ngô nhìn cái bóng cao lớn của Kỷ Minh rời đi, nhưng vừa đi được mấy bước, hình như nhớ ra điều gì đó, Kỷ Minh dừng chân lại, nhưng vẫn quay lưng về phía tôi. Mặc dù khoảng cách giữa anh và tôi chỉ có vài bước chân, nhưng tôi lại cảm thấy sao nó xa xôi quá…

Trên thảm cỏ xanh ngút tầm mắt, hai cái bóng mặc sắc phục đang đi về phía trước.

Ọc ọc ọc…

Trong tiếng cọ sát giữa hai cái bóng với thảm cỏ bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ.

- Đội viên Bạch Tô Cơ, xảy ra chuyện

gì vậy? – Một cái bóng “quần áo sặc sỡ” đi đằng trước bỗng dừng lại, khuôn mặt anh tuấn nhìn về phía sau.

- Báo cáo đội trưởng An! Bụng tôi đói rồi! – Tôi giơ tay chào như lính nhà binh.

Ọc ọc ọc…

Ngay sau đó, một tràng âm thanh kỳ quái lại vang lên.

- Đội viên Bạch Tô Cơ, lần này lại là chuyện gì vậy? – Sắc mặt đội trưởng An càng thêm nghiêm túc, ánh mắt sắc bén liếc khắp người tôi.

- Báo cáo đội trưởng! Là bụng của anh!

Bỗng dưng, một mùi thơm kỳ dị theo gió bay tới, xộc vào mũi tôi, tôi vội vã chạy về phía trước.

- Đội viên Bạch Tô Cơ, nằm xuống! Nguy hiểm! – Chỉ nghe thấy tiếng đội trưởng hét lên, rồi cả thân hình to lớn của anh nằm đè lên người tôi.

Sau một loạt đạn điên cuồng bắn xé, một dòng nước âm ấm chảy từ trên lưng tôi xuống.

- Đội trưởng! Đội trưởng An! – Tôi gào lên điên cuồng, nước mắt nỏng hổi lã chã rơi xuống, nhưng đội trưởng An không còn nghe thấy gì nữa…

- A! Đừng! – Tôi cảm thấy lồng ngực bên trái mình đau như xé, cả người nặng nề, mở bừng mắt.

Những giọt mồ hôi rơi ướt đẫm lưng áo, tôi mở mắt nhìn lên trần nhà với những hoa văn bằng thạch cao, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường. Chiếc gối mềm mại như những bông hoa, chiếc chăn dịu dàng quấn chặt lấy tôi, trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài dịu dàng, tất cả đều vô cùng yên bình. Tôi vẫn chưa hoàn hồn, mắt khẽ liếc, nhìn ra ánh trăng treo ngoài cửa sổ, tấm rèm màu hồng phấn phất phơ bay nhẹ theo cơn gió đêm.

Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ!

Tôi bất giác xòe tay ra, ấn chặt vào trái tim đang đập cuồng loạn trong lồng ngực, nhưng hình như tim tôi vẫn bị đeo một hòn đá nặng, không thể nào bình tĩnh lại được. Kỳ lạ thật, sao lại có giấc mơ kỳ quái như vậy.

Nhưng điều khiến tôi thấy buồn là không hiểu sao mình lại đau lòng đến thế…

Hu hu… Xem ra không ngủ được nữa rồi. Tôi ngồi bật dậy thay bộ quần áo thể thao, buộc gọn mái tóc dài của mình lên thành một cái đuôi ngựa, mở cửa bước ra ngoài. Không hiểu từ lúc nào, bước chân vô định của tôi bước tới bên hồ Sao nổi tiếng của Đại học Tinh Hoa.

Đó là một cái hồ rất đẹp, xung quanh liễu rủ xanh biếc, những cơn gió nhẹ thổi qua khiến không khí xung quanh hồ trở nên vô cùng dễ chịu. Ban ngày, những học sinh mệt mỏi vì chuyện học tập thường tới đây tản bộ, những học sinh đang chăm chỉ học hành cũng tới ngồi bên bờ hồ, đọc thầm một bài khóa tiếng Anh hay tiếng Pháp, và ánh mặt trời ấm áp luôn rọi xuống mặt hồ, chiếu ra những tia sáng lấp lánh như vẩy cá.

Còn mặt hồ Sao lúc này lại vô cùng thi vị. Mặt trăng vừa to vừa tròn như khuôn mặt đẹp của cô gái 17 tuổi, bình yên treo trên bầu trời cao.

Hai tay tôi đút vào túi áo, cúi đầu nhìn những sóng nước trên mặt hồ, đi về phía trước, hai chân vô thức đá những hòn sỏi trên đường. “Tõm”, một hòn đá rơi xuống nước khiến mặt trăng dưới đáy hồ vỡ ra hàng ngàn mảnh, trôi về mọi phía. Lúc này, một chú cá nhỏ hình như bị giật mình, nhanh chóng lặn xuống đáy hồ…

Tâm trạng tôi vẫn rối bời, có lẽ là vì giấc mơ ban nãy…

Không thể không thừa nhận rằng, đây là lần thứ ba tôi nằm mơ như thế! Thực ra từ lần trước đi thăm An Vũ Phong về, tôi đã thường mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, cảnh trong mơ dường như đang diễn kịch, và nhân vật chính trong vở kịch đó chính là tôi và An Vũ Phong! Có lúc An Vũ Phong trong mơ cũng độc ác y như ở ngoài đời thực, nhưng có lúc hắn lại trở nên vô cùng dịu dàng, khiến tôi không tự chủ được mà đỏ mặt! Nhưng khi tỉnh lại, tôi luôn có cảm giác phiền muộn khó tả.

Bởi vậy, tôi thường cố ý để không nghĩ tới nó, nhưng cuộc thi PK “Ai có thể không động lòng” và những lời nói của Kỷ Minh đã khiến tôi hoàn toàn bị rối loạn. Tại sao sự việc lại thành ra thế này?

Tôi đưa tay lên, day mạnh vào hai bên thái dương, tự vấn bản thân nhưng lại không tìm được câu trả lời nào thỏa mãn! Rõ ràng là kẻ thù của An Vũ Phong, nhưng vì sao những lúc ở cạnh hắn, tôi lại thấy tim mình đập thật nhanh?

Lẽ nào, tôi đã thua trò chơi “Ai có thể không động lòng” rồi sao…

- Đi nào, đi nào! Khó khăn lắm mới trèo được qua tường, người cần tìm thì không tìm, lại đứng ở đây đón gió lạnh…

- Phong cảnh ở đây cũng không tệ mà! Lâu lắm mới quay lại đây! Nhớ quá…

Vào lúc tôi đang bước chân đi vô mục đích, bỗng dưng những giọng nói lẫn lộn vang lên, như xa như gần lọt vào tai tôi.

Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên, kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía trước, ở chỗ cách tôi khoảng 200m có bốn bóng người đang nhàn nhã đi về phía tôi.

Bóng người càng lúc càng gần, dần dần tôi đã có thể nhận ra, đó là một cô gái và ba chàng trai!

Muộn như vậy rồi, một cô gái đi dạo bên hồ Sao với ba anh chàng đẹp trai, thật là lạ! Hơn nữa 3 anh chàng đó thật là cao! Bước đi ung dung, từ tốn, không cần nói cũng biết là rất đẹp trai! Lẽ nào là màn tỏ tình giữa đêm? Cô gái này là người như thế nào mà lại có sức hút lớn như vậy? Tôi đưa tay lên dụi mắt, tò mò nhìn bốn người đằng trước.

- Tối nay thực sự không cần tìm Tô Cơ sao?

- Không cần nữa. Cô nàng này thích đẹp, hôm nào không đi ngủ trước 10 giờ tối mới lạ. Để ngày mai đi!



Tô Cơ…

Bỗng dưng như có một tiếng nổ bên tai tôi, sao tôi lại nghe thấy tên của mình nhỉ?

Hả? Bốn người này quen tôi sao? Hay là tai tôi bị nghe nhầm?

Bốn người trước mặt càng lúc càng gần, trái tim tôi cũng bất giác trở nên căng thẳng! Màn đêm mờ mờ ảo ảo, tôi cố gắng nhìn vào khuôn mặt của họ.

Chàng trai tóc ngắn đứng bên trái của cô gái hình như rất đẹp trai, nhìn có vẻ hao hao với An Vũ Phong! Bên cạnh anh ta là một chàng trai khác cũng để tóc ngắn, đang đứng thẳng, khi đi thì đút hai tay vào túi quần, hình như rất hoạt bát. Còn chàng trai nho nhã đứng bên trái cô gái trông thật giống Lý Triết Vũ!

Tôi bị cái tên vừa hiện lên trong đầu mình làm cho giật mình, chớp mắt định thần lại. Hả? Cô gái có mái tóc dài óng mượt đứng ở giữa đó trong đêm tối, tỏa ra một sức hút khó cưỡng lại!

Cô gái như thế, ngoài “cạ cứng” của tôi thì còn có thể là ai nữa?

- Tô – Hựu – Tuệ!

- Ha ha ha, rốt cuộc thì cũng về rồi! Cảm giác đi thám hiểm trường Tinh Hoa vào ban đêm thật tuyệt, nhớ quá đi mất!

- Kim Nguyệt Dạ! Tôi thấy cậu không phải vì nhớ trường Tinh Hoa mà quay về, chắc là vì muốn đòi tiền lương làm thêm tháng trước ở chỗ ông Nhã Văn phải không?

- Ha ha ha, em Hựu Tuệ, em quả nhiên là bạn tri kỷ của anh, ngay cả trong lòng anh nghĩ gì mà em cũng biết.

- Dạ, Hựu Tuệ, lần nào gặp nhau cũng đấu khẩu, A Huyền chán quá nên ngáp rồi kìa!

- A a a… Gần đây tôi bị hắn làm cho đầu óc căng phồng, sắp vỡ thành hai nửa rồi! Để tôi yên tĩnh một chút…

Dưới ánh trăng dịu dàng, không ngờ Tam đại thiên vương của Sùng Dương và Minh Đức song kiều năm nào lại tình cờ gặp nhau bên mặt hồ Sao tuyệt đẹp này! Sánh vai cùng Tô Hựu Tuệ đi về phía hồ Sao, lắng nghe tiếng đùa cợt của các bạn bên cạnh, một cảm giác quen thuộc âm thầm len lỏi vào lồng ngực tôi, khiến trái tim tôi bất giác thấy ấm áp hơn! Cho dù nhìn thấy “con khỉ hôi” kia nhưng tôi cũng thản nhiên hơn nhiều…

Tất cả những điều này thật giống một giấc mơ, cho tới bây giờ, nhìn Tô Hựu Tuệ đang thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe về “chuyện của bạn gái chúng mình”, tôi mới dám tin rằng đúng là bọn Hựu Tuệ đã trở về.