Cốt Cách Phụ Nữ

Yêu Nhầm Người

...

Cô đi qua dãy hành làng dài đằng đẵng, mở cửa phòng làm việc, đập vào mắt là bó hoa hồng đỏ rực. Đôi mày hơi nhíu lại, cô ngó nhìn bên ngoài, vừa định lên tiếng đã nghe thấy có người nói vọng tới: "Vẫn là người gửi hôm trước đấy chị ạ, em hỏi người giao hàng rồi, họ nói không biết là ai đặt hoa, họ chỉ có trách nhiệm đi giao thôi."

Cô đáp ngắn gọn: "Ok"

Ngồi xuống ghế, cô rút tấm thiệp trên bó hoa, nét chữ cứng cáp hiện lên.

"Chúc em một ngày vui vẻ!"

Gập tấm thiệp lại, cô đặt vào trong ngăn kéo, trong đó là bốn tấm thiệp khác màu. Hôm nay đã là ngày thứ tư cô nhận được hoa, chỉ duy nhất hoa hồng. Đóng ngăn kéo, đặt hoa sang một bên, cô tiếp tục công việc. Nếu người tặng đã không muốn cho cô biết là ai, cô có muốn biết cũng chẳng ích gì.

Ngày thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, cô vẫn nhận được hoa. Trên thiệp vẫn viết y nguyên như cũ, nhung sang đến ngày thứ mười, lời nhắn trên tấm thiệp đã thay đổi.

Cả ngày hôm nay cô không làm được việc, trong đầu chỉ quẩn quanh những dòng chữ viết trên tấm thiệp, sự đắn đo khiến cô bứt rứt.

"Tám giờ tối nay, ở nhà hàng SPY, tôi đợi em."

Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi, nét chữ như rồng phượng quấn chặt lấy cô, cô không biết người này là ai, không biết vì sao mình lại cảm thấy hồi hộp đến như vậy. Lý trí bảo cô đừng đi nhưng trái tim đang đập liên hồi lại nói cô nên đi.

Cô ngả lưng ra ghế, thở dài thườn thượt, khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó hết cả buổi chiều.

...

Chín giờ tối.

Cô bước xuống xe, ngẩng đầu hít một hơi thật mạnh, cô tự trấn an rằng chẳng có gì phải lo lắng. Nếu không thích cô có thể bỏ về, ở một nhà hàng sang trọng thế này, hẳn sẽ không xảy ra điều gì không hay. Cô ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng, bước đi toát lên sự tự tin vốn có.

Hôm nay cô mặc chiếc váy màu đỏ, phần ngực bằng lưới nhìn từ xa như có như không, khuôn ngực đầy lấp ló gợi cảm. Cô búi tóc cao, để lộ chiếc cổ thon dài. Trên người cô tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, mỗi bước đi đều để lại chút hương thoang thoảng trong không khí.

Cô bước vào bên trong nhà hàng, đi ngang qua bao ánh mắt tò mò. Cô nhìn xung quanh. Cô không biết đối phương là ai nên lúc này người ấy có đứng trước mặt cô cũng sẽ không biết.

Khoảng năm phút, cô không thấy ai, trong lòng giận dữ, chẳng lẽ cô lại bị người ta trêu đùa. Cô định quay người bỏ đi thì đột nhiên phía sau vang lên giọng nói trầm ấm: "Đã tức giận rồi à?"

Cô như hóa đá, không dám quay đầu, chẳng hiểu vì sao lúc này cô lại ngại ngùng đến thế. Sau vài giây định thần, cô chậm rãi quay người, đập vào mắt là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. Cô không nghĩ người hàng ngày gửi hoa cho mình lại là người đàn ông có diện mạo ưu tú đến nhường này.

Anh ta ăn mặc rất sang trọng, quần âu màu đen, áo sơ mi trắng. Chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay tỏa ra thứ ánh sáng bắt mắt.

Cô chậm rãi lên tiếng: "Phải, tức giận rồi."

Anh bật cười rất tự nhiên, ánh mắt thể hiện chút áy náy: "Được rồi, là tôi muốn trêu em một chút, xin lỗi vì đã làm em lúng túng."

Anh lịch sự đưa tay ra hiệu mời. Cô không đáp mà bước đi.

Hai người gọi hai phần beefsteak. Khi nhân viên mang đồ ăn đến, cô chưa kịp động dao anh đã bưng đĩa beefsteak được cắt gọn gàng của mình đến trước mặt cô.

Cô không nói nhưng trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

"Hoa em thích chứ?"

Cô lắc đầu: "Không thích, em không thích hoa."

Câu trả lời của cô không khiến anh bối rối, ngược lại khiến anh cười rất vui vẻ.

"Cô bé này, em thật không biết nể mặt người khác."

Cô không đáp, sự im lặng như đồng tình với lời anh nói.

Hai người đã có một bữa tối ấm áp, cô không hỏi lý do vì sao anh biết cô, anh cũng không nói lý do vì sao lại tặng hoa cho cô. Họ không nói chuyện nhiều nhưng khi cô trả lời các câu hỏi của anh, anh đều cười rất vui vẻ, không khí ấm áp và gần gũi như quen từ lâu.

Trước khi lên xe ra về, anh giữ tay cô lại.

"Em không đưa số điện thoại cho tôi sao?"

Lúc này cô mới bật cười, nụ cười dịu dàng như dòng suối. Tinh nghịch nhìn anh, ánh mắt như muốn nói: "Anh đùa à?".

Cô nói: "Ngay cả địa chỉ công ty của em anh cũng biết, nói gì đến một số điện thoại."

Cô bật cười ngồi vào xe, để lại anh nhìn cô bất lực. Nhìn theo chiếc xe mỗi lúc một xa, trong đôi mắt thâm trầm ẩn hiện vài cơn sóng nhỏ, khóe môi mỉm cười mà đến chính anh cũng không hay biết.

...

Sau bữa tối hôm ấy, những buổi sáng tiếp theo cô vẫn nhận được hoa, chỉ khác một điều, cô còn nhận được rất nhiều tin nhắn, đều đều sáng, trưa, chiều và tối. Chủ đề là hỏi cô ăn chưa, có mệt không, đừng làm việc quá sức.

Không nhận được tin nhắn, cô có cảm giác vô cùng trống rỗng, cô biết, cô đã dần quen với sự hiện diện của người đàn ông này.

Hôm nay, cả ngày cô không nhận được tin nhắn nào, đến một giờ sáng, cô trằn trọc với chiếc điện thoại không sao ngủ được. Cô nhìn dãy số trên màn hình, dãy số không lưu tên. Mười lăm phút sau, chuông báo tin nhắn khiến cô giật mình suýt làm rơi điện thoại. Ba chữ khiến trái tim cô như lặng nhịp ngay phút ấy.

"Anh thích em!"

Cô đọc đi đọc lại nhiều lần ba chữ hiện trên màn hình, không phải là không dám tin vào mắt mình, chỉ là rất bất ngờ và trong lòng có chút hạnh phúc. Có lẽ không chỉ là một chút, mà là rất vui mừng và hạnh phúc.

Cô chần chừ không biết nên nhắn lại như thế nào thì nhận được tin nhắn của anh.

"Nếu em cũng như anh thì xuống dưới đi, anh đợi."

Cô bật dậy khỏi giường, nhìn xuống bên dưới chung cư, nhưng bên dưới là vườn hoa, có rất nhiều cây lớn, cô không thể thấy được gì. Với vội lấy chiếc áo khoác trên ghế, cô chạy như bay ra ngoài.

Đến khi thang máy mở ra, cô không để ý gì đến sự ý tứ con gái mà chạy như một con thỏ, rất nhanh, cô thấy anh đang đứng dựa vào xe. Nghe thấy tiếng bước chân anh ngẩng đầu, nhìn thấy cô vội vàng đến thế, nụ cười càng tươi.

Cô mệt đến đứng thở cũng khó khăn, nhìn anh đứng dựa vào xe, tư thế điềm tĩnh khiến anh càng thêm tuấn tú. Màn đêm không che lấp được thứ ánh sáng tỏa ra từ anh.

Đột nhiên anh bước tới hai bước, dang tay rộng về phía cô.

Cô không suy nghĩ nhiều, chạy tới lao vào vòng tay anh, hơi ấm hai người hòa vào nhau. Dưới màn đêm lạnh giá, hai cơ thể như sưởi ấm cho nhau, lấp đầy sự cô độc trong trái tim.

Rất lâu sau này cô mới biết giây phút cô chạy về phía anh, tất cả đã định, cô là kẻ thua cuộc.

...

Thời gian thấm thoắt trôi, cô và anh ở cạnh nhau đã được hơn một năm. Với cô, anh là người đàn ông dịu dàng và ám áp. Cô yêu anh, vì cách cư xử chững chạc, anh chưa từng khiến cô cảm thấy bất an hay mệt mỏi. Khi cô cần, anh luôn xuất hiện. Cô luôn thầm cảm ơn ông trời đã cho cô gặp được một người đàn ông hoàn mỹ đến vậy.

Hôm nay, cô có hẹn mấy đứa bạn đi ăn, nhìn đồng hồ đã là tám giờ, cô nhanh chóng đến chỗ hẹn. Vừa đến nơi đã nhận được một màng trách móc của chúng nó.

"Mày ngất ở đường à?"

"Tao còn tưởng mày bò đến cơ đấy."

Cô cười: "Đến rồi còn lắm chuyện."

Ba người mỗi khi gặp nhau đều có đủ thứ chuyện để nói, đến khi no nê, hai đứa chúng nó đồng thanh đi tăng hai. Cô chịu thua đành theo chân chúng nó đến club.

Tiếng nhạc lớn khiến cô nhức đầu, cô chưa bao giờ thích nơi này, vì nó quá ồn ào và phức tạp. Cô bị ép uống đến ngà ngà say, hai đứa bạn cũng không còn tỉnh táo, bắt đầu lôi điện thoại ra gọi cho người yêu.

Cô nghe thấy chúng nó nói với người ở đầu dây bên kia.

"Em say rồi."

"Anh đến đón nhé!"

"Ừm, ở chỗ đấy."

"Ha ha, có chứ, rất nhớ anh."

"Đồ hâm."

Nhìn nét mặt hạnh phúc của hai đứa chúng nó cô cảm thấy vui lây, nhớ đến anh cả ngày hôm nay mới gọi cho cô được một cuộc. Cô rút điện thoại chủ động gọi cho anh, từ ngày yêu nhau, số lần cô chủ động gọi cho anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chuông điện thoại kéo dài rồi tự ngắt. Cô bấm gọi đến lần thứ hai cũng không thấy ai nghe máy, sự thất vọng trỗi dậy trong lòng. Thở dài, cô cất điện thoại vào túi.

Đến khi nhạc tàn, hai đứa bạn đã có người đến đón về, cô vẫy xe tự mình về chung cư.

Cô nằm trên giường, ôm chặt chiếc gối. Nhắn tin cho anh nhưng không thấy trả lời. Sự lo lắng, bất an không thể kìm hãm. Lúc này cô mới nhớ ra một điều, anh chưa từng nói cho cô biết anh ở đâu, anh làm gì, ngoài cái tên và số điện thoại của anh, cô không còn biết điều gì nữa.

Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, cô thiếp đi lúc nào không biết.

Đến sáu giờ sáng, chuông điện thoại báo cuộc gọi đến khiến cô tỉnh giấc, cô nửa tỉnh nửa mê nghe điện thoại. Giọng nói quen thuộc khiến cô choàng tỉnh: "Là anh đây."

Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Hôm qua anh không nghe máy, em rất lo."

Anh nói rất bình thường, như sự an yên của anh mỗi khi đối diện với cô: "Hôm qua anh có chút việc, điện thoại để quên trên xe, làm em lo lắng rồi, xin lỗi em."

"Không sao, anh ổn là được rồi."

...

Hai người hẹn nhau hai giờ chiều đi ăn. Anh đón cô dưới cổng công ty. Ngồi trên xe, cô lên tiếng hỏi: "Em không biết nhà anh ở đâu?"

Anh nhẹ nhàng đáp: "Hôm nào rảnh anh sẽ đưa em qua nhà."

Nhận được câu trả lời của anh, cô có phần hơi thất vọng, anh trả lời nghe qua là đúng nhưng thực ra cô biết anh đang lảng tránh câu hỏi này. Nếu cô chưa khiến anh tin tưởng, cô không muốn tiếp tục đào sâu hơn vào vấn đề này.

Quan trọng người cô yêu là anh, tất cả mọi chuyện, cô không nên để tâm quá nhiều.

Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của anh, tâm trạng bất an đã dịu đi rất nhiều.

Cô yêu người đàn ông này, rất yêu.

...

Lúc cô gập laptop, rời khỏi công ty đã là bảy giờ tối. Anh nói anh đi công tác ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai anh đi, cũng không gọi về cho cô lấy một cuộc. Cô cho rằng anh bận rộn, không thể gọi cho mình, trong lòng chỉ lo lắng anh quá bận không ăn uống đầy đủ.

Cô mệt mỏi xuống hầm lấy xe. Chạy xe trên đường một cách vô định, đi ngang qua một trung tâm thương mại, nhớ lại ngày kia anh về, mà ngày mai cô có một cuộc họp dài, không thể đi được, cô quay xe đi vào trung tâm thương mại để mua đồ ăn.

Cô mặc bộ quần áo công sở, trên tay là chiếc áo sơ mi cô vừa chọn được cho anh. Khóe miệng mỉm cười hạnh phúc, cô đang nghĩ đến cảnh anh mặc chiếc áo sơ mi cô chọn, đôi mắt không giấu được sự vui vẻ.

Mua một số thức ăn, đến khi ra về trên tay đã là mấy túi đồ nặng trịch, cô vất vả lắm mới đến được bãi xe. Lái xe ra khỏi hầm, đột nhiên tiếng phanh xe vang lên như muốn cào nát mặt đường.

Cô run rẩy nhìn đằng trước, chiếc xe ô tô quen thuộc, người đang đứng ở đó không ai khác chính là người cô ngày đêm mong nhớ. Anh đứng ở đấy, gần trong gang tấc mà như xa vạn dặm, cô cầm chặt tay lái. Nhìn anh mở cửa xe cho một người phụ nữ, phía sau người phụ nữ ấy là hai đứa trẻ, anh cúi người bế một bé gái lên, ánh mắt dịu dàng, trìu mến cô chưa từng nhìn thấy. Một tay anh dắt đứa bé kia, một tay nắm lấy tay người phụ nữ.

Nhìn họ như một gia đình hạnh phúc. À không, có lẽ họ đúng là một gia đình.

Cô không dám lý giải cảm giác của mình lúc này, phải chăng trong xe quá ngột ngạt khiến cô không thể nào thở nổi. Trống ngực đập mạnh, cô không thể hít thở, vội vàng mở cửa xuống xe. Cô gục xuống lòng đường nôn thốc nôn tháo, cảm thấy rất khó chịu. Một lúc sau, cô mới có cảm giác mình như sống lại.

Nhìn dòng người qua lại trước mặt, cô thấy mình lạc lõng đến đáng thương.

Rốt cuộc là điều gì khiến cô ngu muội đến mức thế này, ngu muội như chưa từng quan tâm anh ở đâu, anh là ai, chỉ mải mê đắm chìm trong tình cảm của anh.

Chết trong sự dịu dàng tàn khốc ấy.

...

Cô thức trắng đêm, lúc nhìn đồng hồ đã là năm giờ sáng, mười phút trước cô đã nhắn tin cho anh, nói rằng: "Em ở nhà đợi anh, em biết anh ở đây, đến gặp em."

Đúng bảy giờ sáng, cánh cửa bật mở, tiếng bước chân vội vàng mà quen thuộc. Anh vừa định với tay bật đèn, đã nghe thấy giọng nói khàn đặc của cô: "Đừng bật, anh lại đây."

Anh hạ tay xuống, chậm rãi bước đến đối diện cô, bóng tối khiến anh nhìn không rõ nhưng cũng mập mờ thấy khuôn mặt tiều tụy, nhợt nhạt của cô. Trong lòng anh xót xa không thôi.

Anh nâng tay vuốt ve gò má của cô, cô không gạt tay anh xuống, để mặc anh làm vậy. Sự thực là cho đến giây phút này, cô vẫn rất lưu luyến hơi ấm của anh.

Đột nhiên anh cảm nhận có giọt nước rơi xuống bàn tay anh, một giọt rồi hai giọt, sau đó liên tiếp không ngừng.

Trong lòng anh đã hiểu rõ mọi việc, cô đã biết, cô đã biết tất cả.

Anh ôm lấy cô vào lòng, mặc cho cô rơi lệ. Nước mắt thấm đẫm vai áo sơ mi của anh. Một lúc sau cô đẩy anh ra, bật cười, mang theo một chút cay đắng.

"Anh xin lỗi." Anh đau đớn nhìn cô, ngay cả nhìn cô trực diện anh cũng không dám.

Cô lắc đầu, nước mắt vẫn rơi.

"Anh biết có những việc khi anh làm em sẽ rất đau lòng, nhưng anh vẫn làm. Rồi anh để em tự phát hiện, càng khiến em đau lòng hơn."

Cô rất muốn nói với bản thân mình rằng, đừng khóc, đừng đau, đừng nhìn nữa, đừng ngoảnh lại, cố gắng nhắm mắt, ngày mai tất cả là mộng, ngay cả anh cũng chỉ là mộng, là cô huyễn hoặc bản thân mơ một giấc mơ quá dài và quá chân thực, nhưng cô không làm được.

Thời gian qua, hơi ấm của anh, kỷ niệm của hai người. Bôi xóa sao cho sạch?

"Anh có từng yêu em không?" Cô nghẹn ngào hỏi.

Anh gật đầu, một giọt lệ lăn xuống.

Cô càng khóc dữ dội, đủ rồi, chỉ thế là đủ rồi, anh đã từng yêu cô là đủ rồi.

"Anh về đi, trở về nơi anh thuộc về, thời gian qua chỉ là chúng ta tự huyễn hoặc bản thân. Em và anh đều không có thật, chúng ta như chưa hề tồn tại."

Anh không đáp, chỉ cúi đầu nhìn xuống.

Cô nâng cằm anh lên, hôn nhẹ lên trán anh, sự bình tĩnh của cô đều dồn hết vào giây phút này.

"Trở về đi, có người cần anh hơn em."

Trong cuộc đời người phụ nữ, có lẽ nên thấu hiểu lúc nào bản thân nên ở lại, lúc nào nên rời đi, thấu hiểu có những người chỉ có thể giữ ở trong tim chứ không phải trong đời.

Cô chưa từng sợ dang dở đời mình, nhưng lại sợ dang dở cuộc đời anh.

Cô chưa từng lo lắng bản thân sẽ đứng trước bờ vực, nhưng lại không nỡ vì mình mà đẩy người khác xuống đáy vực.

Có lẽ chỉ cô đau đớn và tuyệt vọng là quá đủ rồi, nếu như ngày ấy cô không chạy về phía anh, không ôm chặt lấy anh, liệu cả hai có đi đến quãng đường đầy day dứt này hay không?

Cô vẫn can đảm nói: "Có", cô vẫn sẽ chạy về phía anh.

Kiếp này cô vay mượn để có anh ngần ấy thời gian là quá đủ rồi.

Chỉ cần khi nhớ lại, có một người đàn ông từng chăm chỉ tặng hoa cho cô, có một người đàn ông luôn mỉm cười dịu dàng khi nhìn cô.

Và có một người đàn ông không nên xuất hiện trong đời cô. Nhưng cô yêu người đàn ông ấy, rất yêu.