Qua quãng thời gian cuồng nhiệt và si mê, tôi và anh buông tay, chia lối, chia yêu thương, chia hạnh phúc.
Hôm ấy tôi hỏi anh: "Sau này anh sẽ nhớ đến em chứ?"
Thực ra khi ấy tôi chỉ hỏi để xoa dịu nỗi đau đang cuộn trào trong lồng ngực. Ấy vậy mà anh trả lời: "Tại sao tôi phải nhớ em, em là gì của tôi đâu?"
Khi ấy tôi đau và giận lắm, quãng thời gian hạnh phúc bị câu nói vô tình của anh xóa sạch, tôi đáp trong khó chịu: "Em biết rồi."
Sau này chúng tôi gặp lại, ngồi đối diện nhau, anh nhìn tôi bằng ánh mắt vui vẻ và hào hứng như gặp lại bạn cũ. Tôi hỏi lại chuyện xưa cũ, tại sao năm ấy anh lại nói như vậy, anh cười sảng khoái đáp lại: "Không đau thì không tỉnh, không phũ thì không rời."
Ban đầu tôi còn không hiểu, mãi sau ngộ ra rồi thì cả hai nhìn nhau bật cười. Ngày ấy còn quá trẻ, yêu thương vội vã. Ấy vậy mà sau nhiều năm có thể an nhiên ngồi đối diện nhau như những người bạn cũ.
Chúng tôi có một hồi ức đẹp, mặc dù đến cuối cùng không chung đường.