...
Căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng thở gấp gáp đầy kích thích vang lên. Tiếng rên rỉ quyến rũ phát ra từ miệng cô gái. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau dưới ánh đèn vàng mập mờ càng thêm nóng bỏng.
Sau một hồi quấn quýt, người đàn ông tựa lưng vào thành giường. Chiếc chăn trắng tinh che đi nửa người dưới. Đôi tay kẹp lấy điếu thuốc lá đưa lên miệng rít một hơi dài. Làn khói trắng uốn lượn như đang giễu cợt.
Cô gái buộc mái tóc dài lên cao để lộ khuôn mặt xinh đẹp đến nao lòng. Đôi mắt lạnh toát lên sự quyến rũ đến mê người.
"Tôi rất nhớ em." Giọng anh trầm thấp vang lên.
"Thế à?"
"Còn em, nhớ tôi không?"
"Nhớ thì sao, không thì sao?" Cô trả lời nước đôi, khóe môi nhếch lên nụ cười mệt mỏi.
"Em biết tôi vẫn luôn yêu em." Anh nghiêng đầu nhìn cô, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy.
Cô bật cười, với lấy điếu thuốc trên tay anh thuần thục hút một hơi. Từ cặp môi đó đã nhòe son phả ra một làn khói trong sự kinh ngạc của anh.
Anh giằng lấy điếu thuốc, cao giọng mắng: "Em làm cái quái gì vậy, là ai dạy em hút thuốc? Mẹ kiếp!" Anh tức giận ném mạnh điếu thuốc ra xa.
Không để ý đến sự tức giận của anh, cô tung chăn để lộ cơ thể hoàn mỹ. Cô ngồi lên người anh, vuốt ve khuôn mặt người đàn ông cô yêu thương đến phát điên.
"Em cũng yêu anh..." Cô thì thào.
Nhưng yêu thì thế nào, yêu thì sẽ thế nào chứ? Chỉ yêu thôi, không đủ.
"Em ngủ với nó chưa?" Anh chậm rãi nhả ra từng tiếng.
"Với nó?" Cô biết, "nó" trong miệng anh là người yêu mới của cô.
"Với thằng đàn ông ở cạnh em bấy lâu nay."
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh nói nhỏ: "Ngủ thì sao, mà chưa ngủ thì sao?"
"Em không yêu nó." Anh nói như khẳng định.
Cảm nhận được sống lưng cứng đờ của anh, cô cười, lần này cô đã thắng.
Rất lâu sau không thấy anh lên tiếng, cô thấp giọng hỏi: "Vậy anh ngủ với cô ta chưa?" Cô đang hỏi điều mà cô đã biết.
Anh thở dài: "Em biết mà."
Cô gật đầu: "Đúng thế, em biết."
"Vậy anh yêu cô ta sao?"
Anh đưa tay vuốt ve gò má ửng hồng của cô, chua xót lắc đầu.
Nhìn thấy sự đau đớn trong mắt anh, cô nhắm mắt, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt. Nhưng đáng tiếc nước mắt cô lại lăn dài trên má.
"Anh không yêu cô ta, tại sao lại ngủ với cô ta?"
"Anh xin lỗi."
Cô bật dậy xuống giường mặc quần áo để mặc anh đau đớn ngồi trên giường nhìn bóng lưng cô. Mặc quần áo chỉnh tề, cô đến bên cạnh giường, cúi người đặt lên môi anh một nụ hôn, không mang chút dục vọng chỉ là sự bi thương, đau đớn và nỗi buồn chồng chất.
"Anh không biết, từ trước đến này anh luôn là người duy nhất."
Cô cầm túi xách chạy đi thì đột nhiên bị kéo lại, anh ôm chặt cô từ phía sau, khóc nấc thành tiếng.
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi... Là anh sai, ngày ấy anh không nên bị cô ta mê hoặc. Anh không nên ngủ cùng cô ta, anh sai rồi, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi. Được không?"
Cô giằng tay anh ra, quay lưng hét vào mặt anh như đang moi toàn bộ ruột gan của mình để nói cho anh biết: "Anh phản bội, anh lừa dối em còn chưa đủ sao? Anh lừa em bao nhiêu lần, em đều nhắm mắt tha thứ vì không muốn mất anh. Chúng ta ở bên cạnh nhau nhiều năm nhưng lại không bằng một người tình vài tháng của anh. Đêm nào em cũng ở nhà chờ anh, em chờ tới khi trời sáng vẫn không thấy anh trở về. Anh có biết em đau đớn biết bao nhiêu, em thất vọng thế nào không? Nhưng anh lại bỏ mặc nỗi buồn của em, anh chỉ quan tâm đến nụ cười của cô ta. Bây giờ anh nói quay về, quay về ư? Anh nhìn đi, ngày mai anh là chú rể, là chú rể của cô ta. Còn em sao lại trở thành kẻ ngoài cuộc, trở thành người dư thừa trong khi anh là của em, còn cô ta là kẻ chen ngang?... Anh biết khi nãy lên giường với anh em cảm thấy ghê tởm nhường nào không? Em đã nghĩ cơ thể này, nụ hôn này, hay ánh mắt đầy dục vọng của anh dành cho em, cũng giống như lúc anh nằm trên người cô ta có đúng không? Em ghê tởm khi nghĩ đến người đàn ông của em ấp môi kề vai với người phụ nữ khác. Anh biết em mệt mỏi nhường nào không?"
"Anh biết lỗi của anh, nhưng chẳng phải chúng ta chia tay nhau được vài tháng em đã có người yêu mới sao?" Anh ghen tị gầm lên. Bản chất thích chiếm hữu mạnh mẽ của anh không cho phép người phụ nữ mình yêu có thể bên cạnh người khác mặc dù hai người đã chia tay.
"Mẹ kiếp! Anh ấy chỉ là đồng nghiệp của tôi, tôi lừa anh đấy, tôi lừa anh vì tôi muốn anh phát điên. Anh thua rồi, lần này anh thua rồi!" Cô cười, nhưng không phải nụ cười hạnh phúc mà là cay đắng.
Cô chạy đi như đang trốn khỏi sự thật rằng cô đã mất anh. Ngoài trời mưa tầm tã, tiếng sấm rền vang. Cô chạy như điên dại trên đường, mái tóc dài ướt rượt, lớp trang điểm nhòe đi. Cô dừng chân, ngồi gục xuống đất, co người lại ôm chặt lấy đầu gối. Cô bật khóc, nước mắt hòa cùng mưa, nỗi đau đớn giằng xé tâm can. Nỗi thống khổ như muốn bóp chết cô.
Người đàn ông cô yêu thương nhất lại là người làm cô đau đớn nhất. Anh nỡ sao, anh nỡ khiến cô đau đến như vậy sao? Cô biết, anh có thể nhẫn tâm như vậy. Anh là người tàn nhẫn nhất, là người vô tình nhất, nhưng lại là người cô yêu nhất.
Ngày mai thôi, anh sẽ là chồng của người ta. Anh sẽ nắm tay người phụ nữ kia đi hết phần đời còn lại chứ không phải cô.
Anh sẽ ở cạnh người anh không yêu, còn người con gái yêu anh mãi chỉ là quá khứ.
Tình yêu chẳng lẽ luôn trái ngang như vậy, hai người yêu nhau gặp bao nhiêu sóng gió cứ ngỡ sẽ có thể cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, đến lúc nhận ra, cả hai đã quay lưng rời đi được một đoạn đường rất xa rồi.
Trước đây cô đã từng đọc được một câu, lúc đó chỉ cảm thấy hay, giờ đây cô mới thấm thía được từng từ:
"Đã không giữ lời, sao còn thề hẹn?"