Có những người phụ nữ yêu thương một cách kỳ lạ. Với họ, nếu coi mọi việc bình thường thì sẽ là bình thường, còn đặt nặng vấn đề thì sẽ trở nên vô cùng áp lực.
Với họ, một khi yêu thì luôn đủ nhiều để đau.
Họ không bao giờ than phiền đối phương đi đâu, làm gì, tại sao lại về trễ. Nếu họ nói đi công chuyện, gọi không nghe máy, có người sẽ nảy sinh nghi ngờ. Còn với họ, đối phương nói đi công chuyện thì sẽ là công chuyện, nói bận sẽ là bận, họ không thắc mắc quá nhiều.
Không phải họ ngu, mà là họ nguyện tin tưởng. Hơn hết với họ, mọi sự đều là hiển nhiên, yêu thương hay đau thương họ đều thản nhiên bước qua.
Nếu đối phương nói đi cùng bạn bè, nói rằng có việc, họ sẽ không làm phiền, cũng chẳng thăm dò vì sao lại lâu thế. Với những người phụ nữ như vậy, họ luôn có suy nghĩ nếu đối phương không muốn nói, mình có hỏi cũng vô ích. Còn nếu họ muốn nói, không cần hỏi họ cũng sự tự nói. Nếu cứ gặng hỏi sẽ chỉ khiến hai người rơi vào vòng luẩn quẩn, bạn nghi ngờ, còn đối phương quanh co, đôi bên đều mệt mỏi.
Những người phụ nữ như vậy, khi người đàn ông của họ phản bội, họ sẽ chẳng làm gì cả. Với họ phản bội chính là phản bội, làm gì cũng vô ích. Họ cũng không rảnh mà đi hỏi: Anh yêu cô ta bao lâu rồi? Tại sao? Em kém cô ta ở điểm nào? Sao anh làm thế... Tại sao và tại sao...
Họ suy nghĩ khôn ngoan, họ không quan tâm đến đàn ông quá nhiều, tất cả chỉ vừa đủ, nếu quan tâm quá nhiều, ban đầu thấy mới mẻ, về sau trở nên khó thở. Đàn ông là con ngựa, trói buộc quá chặt sẽ cuồng chân. Nên khi yêu họ luôn để cho đối phương một khoảng trống đủ để thở, đủ để yêu và nhớ.
Với họ, hạnh phúc không phụ thuộc vào đàn ông mà phụ thuộc vào cách yêu của chính mình.
Chúng ta cho họ khoảng trống, họ trả lại cho ta là sự nhớ mong.
Chúng ta cho họ sự gò bó, họ trả cho ta là trăm điều mệt mỏi.
Nên hãy yêu một cách thông minh và tỉnh táo nhất.