"Anh xin lỗi."
Cô khẽ cười, uống một ngụm cà phê đắng ngắt, cà phê trôi xuống yết hầu khiến cô thêm tỉnh táo.
Cô dịu dàng nói: "Em đã đợi câu xin lỗi này ba năm."
Anh đau xót nhìn cô, đôi mắt đầy yêu thương cố gắng che đậy.
"Anh xin lỗi."
Cô gật đầu, khóe môi nở nụ cười rực rỡ:"Đủ rồi, chỉ cần một câu xin lỗi là đủ."
"Thời gian qua em hạnh phúc chứ?"
"Em sống rất tốt, còn anh?"
"Anh ổn."
Hai người nói lời từ biệt rồi đi hai con đường khác nhau, cô cùng anh quay lưng bước đi. Không ai quay đầu nhìn lại.
Trở về nhà, cánh cửa khép lại. Cô ngồi gục xuống đất, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cô bịt miệng cố gắng kìm nén tiếng khóc.
Tại sao, tại sao chứ, cô rất muốn gào lên hỏi anh, tại sao ngày ấy lại phản bội, tại sao ngày ấy lại lừa dối cô, tại sao khiến cô và anh xa lạ đến nhường này?
Cô rất muốn nói, muốn nói nhiều điều, muốn nói với anh rằng cho dù cô có mạnh mẽ đến đâu, kiên cường bao nhiêu nhưng chỉ cần gặp anh mọi tường thành trong cô đều trở nên rệu rã.
Cô yêu anh ấy, yêu người đàn ông hiện tại của cô. Nhưng tình yêu dành cho anh bao năm qua vẫn chưa từng nguôi ngoai. Nỗi nhớ dài đằng đẵng bám lấy cô suốt ba năm qua.
Tất cả đã qua rồi, qua rồi, mọi việc đều trở thành hồi ức.
Anh chống tay xuống mặt bàn, im lặng rơi lệ. Nỗi đau của người đàn ông phải lớn đến nhường nào mới rơi nước mắt.
Anh gửi những dòng tin nhắn cuối cùng cho cô, như một lời ly biệt, một lời kết thúc cho tình yêu thầm lặng của hai người. Tình yêu đầu đau đớn này.
"Tôi xin em, xin em, nếu sau này tôi gọi cho em, xin em đừng nghe máy. Bởi khi ấy nhất định là tôi đang say. Nếu em nghe máy, tôi nhất định sẽ nói nhớ em, nói rằng tôi rất nhớ em. Nói rằng ngay cả khi tôi gặp gỡ người con gái khác, tôi đã yêu thêm lần nữa nhưng hình ảnh em vẫn chưa từng phai nhạt. Tôi đã từng muốn nói cho cả thế giới biết, em là của tôi, em là người phụ nữ của tôi. Cô gái xinh đẹp này thuộc về tôi. Nhưng sau cùng chính tôi đã đánh mất em. Tôi xin lỗi, tôi yêu em."
Dòng cuối cùng, anh viết:
"Tôi biết em đang khóc, em nín đi, đừng khóc, tôi sẽ đau lòng."
Đau đớn nhất trong cuộc đời chính là yêu một người nhưng cả hai vĩnh viễn không để chung một con đường. Đôi khi lỡ một nhịp là lỡ một đời.
Có những tình yêu không tỏ tường, không gặp gỡ. Nhưng tình yêu vẫn luôn tồn tại, loại tình yêu cố chấp tự như một thức mặc niệm cả đời không thể xóa mờ. Có những tình yêu vĩnh viễn chỉ có thể nằm trong hồi ức.