Kỳ 49. LIM - BỊ NÉM ĐI NHƯ MỘT HÒN SỎI
Những tưởng sau một cuộc tháo chạy kinh khủng, trở về nhà an toàn, tôi sẽ bình tĩnh trở lại. Nhưng thật kỳ quặc, trong lồng ngực, tim tôi vẫn nện thình thịch như một cái trống điện tử hỏng bảng điều khiển. Tôi vừa thò tay bấm chuông, cánh cổng tức khắc hé mở. Mẹ chờ sẵn từ bao giờ, với tất cả biểu hiện báo trước cơn giận dữ sắp sửa bùng nổ. Theo sát gót tôi vào nhà, mẹ nhìn thẳng mặt tôi, mắt cau lại, tung ra một nắm câu hỏi dồn dập:
- Nào, nói đi chứ! Con có biết nhìn đồng hồ không? Có biết thế nào là sớm và muộn không? Thử nghĩ xem, một cô nàng 20 tuổi, ăn mặc trống trải, vẽ mắt và tô son đậm thế kia, rồi về rất khuya, những người tử tế nhìn thấy sẽ nói gì?
Tôi im sững. Nếu không phải hôm nay, hẳn tôi đủ sức đương đầu với chương trình "đố em" đột ngột của mẹ. Nhưng lúc này, hơi thở hổn hển vẫn đeo bám tôi, tôi chỉ muốn trốn vào một góc riêng và tự trấn tĩnh mà thôi. Một cách đơn giản và gần với sự thật hơn cả, tôi giải thích:
- Con đi chơi nhạc ở bar về, mẹ ạ!
Mũi của mẹ hếch lên, hít mạnh. Hình như mẹ ngửi thấy mùi gì khả nghi. Nắm chặt khuỷu tay tôi, giọng mẹ thấm đẫm sự ngờ vực:
- Con vừa uống rượu, phải không Lim?
- Có đâu nào, con chỉ uống một chai Coke cùng với ban nhạc mà thôi! - Vừa nói xong, sống lưng tôi lạnh toát.
Ban nãy, ngồi sau tôi, CD Nguyên nồng sực mùi rượu. Anh cho biết đã bị cậu phục vụ quán bar đã đánh đổ cả một khay cocktail vào người, thấm đầy quần áo, lúc anh vội vã chạy lên sân khấu tìm cách giải cứu cho tôi khỏi sự săn lùng của Peter Yeo càng nhanh càng tốt. Thế nhưng có thể mẹ cũng không nhận ra mùi rượu, nếu tôi đã không ngả trong vòng tay CD Nguyên lâu đến vậy, và... và tôi còn để cho anh ấy hôn lên môi nữa chứ! Chao ôi, làm sao mà giải thích cho mẹ hiểu. Trong lúc tôi còn lúng búng đảo mắt nhìn quanh, mẹ bước thêm một bước, đưa ngón tay vịn nhẹ cằm tôi, quan sát kỹ lưỡng như quan sát một con chuột thí nghiệm:
- Không uống rượu, sao mặt mũi con trắng bệch thế này? Rõ ràng, môi trường quán bar không bao giờ lành mạnh - Mẹ chợt giật giọng, như tìm cách nắm thóp tôi - Lim, con vẫn uống rượu ở bar khi chơi nhạc, đúng không?
- Con không phải là người thiểu năng trí tuệ hay là kẻ mất kiểm soát hành vi. Không đời nào con đụng vào mấy thức uống có cồn chết tiệt! - Tôi kêu lên, phẫn nộ vì bị nghi oan.
- Tại sao con về muộn? Tại sao con bước vào nhà lảo đảo như đứa say xỉn? Rõ ràng, dạo gần đây mẹ thấy con hết sức khác thường. Và còn nữa, ngay trước khi con đến quán bar, có một giọng đàn ông, nói thứ tiếng Việt lơ lớ đã gọi tới nhà mình tìm gặp con... - Càng nói, mẹ càng để lộ sự hoảng loạn, không biết tin vào gì nữa. Có lẽ mẹ tôi đã xem quá nhiều phim truyền hình và mang trong đầu đủ các ý nghĩ bi quan về tệ nạn xã hội có thể tấn công những đứa trẻ ngốc nghếch.
- Mẹ ạ, mẹ hãy tin vào con. Nếu con hư, con sẽ biết cách che giấu để mẹ không biết được con làm gì. Ngoài ra, mẹ tưởng rượu Tây rẻ ư? Nó khá đắt để có thể uống nhiều đến nghiện đấy!
- Còn ma tuý thì sao? - Mẹ hỏi thì thào, nhìn sâu vào mắt tôi như thôi miên.
Thật quá sức chịu đựng. Nếu mẹ ám chỉ nụ hôn là ma tuý, thì có lẽ đầu óc tôi sắp vỡ tung lên như một trái mìn định giờ mất thôi. Tôi không thể tranh luận và biện giải với mẹ được nữa. Bằng một động tác đột ngột, tôi quay phắt, vùng ra khỏi bàn tay mềm mại nhưng rắn chắc của mẹ vẫn giữa cằm tôi. Tôi guồng chân chạy ào lên cầu thang. Tới giữa chiếu nghỉ của cầu thang rồi, tôi vẫn kịp nghe tiếng mẹ hét vọng theo, đầy tuyệt vọng:
- Lim! Nếu con có biểu hiện nào khả nghi của người sử dụng hàng trắng, mẹ sẽ dẫn con đi xét nghiệm!
Tôi chạy thẳng vào phòng, đóng sầm cửa. Sau khi chọn được bộ quần áo ngủ ưa thích, tôi vào phòng tắm, mở nước đầy bồn. Tôi cố gắng giữ khô tóc, chỉ tắm mà thôi. Ngâm người trong nước nóng có vài giọt tinh dầu chanh, đầu óc tôi bình tĩnh trở lại. Những ý nghĩ hỗn loạn kể từ khi rơi vào cuộc chạy trốn cùng CD Nguyên dần dần dịu xuống, nguội bớt, như những miếng sắp hình đang được đặt vào đúng vị trí. Tôi lờ mờ nhận ra mối quan hệ giữa Mr. Yeo và Hoàng Anh có gì đó bất thường. Nếu chỉ là sự lợi dụng tình cảm giữa sếp và một nhân viên trẻ, như cách Hoàng Anh từng lý giải, vậy sao chiếc laptop lại trở nên quan trọng đến mức Peter phải đích thân truy lùng? Rõ ràng, ông ta đã để lộ ý định gây tổn hại tôi, chỉ vì chiếc laptop đó. Tôi vùi mặt vào làn nước ấm sực, nín thở trong chốc lát. Đột nhiên, tôi chợt hiểu, mình không thể lảng tránh suy nghĩ về mối quan hệ bí ẩn này. Theo lý thuyết, đúng là không nên nhúng mũi vào việc của người khác. Thế nhưng, tình trạng mù mờ thông tin về Mr. Yeo và Hoàng Anh đã khiến tôi sa vào đủ thứ tình huống mệt mỏi. Ngay sáng mai, tôi sẽ gọi điện thoại cho Hoàng Anh, hẹn gặp chị ấy và nói chuyện cho rõ. Ồ, nhưng trước hết, tôi nên gọi cho CD Nguyên. Tôi đã giao chiếc laptop cho anh. Chắc chắn lúc này anh đã mở nó ra, tìm hiểu những thông tin bí mật có thể giải đáp một vài thắc mắc của tôi. Như thế sẽ ổn hơn. Phải, CD Nguyên mới là người đáng tin cậy.
Chợt nhận ra mình đang nghĩ về CD Nguyên, đột nhiên khiến tôi khựng lại. Tôi ngồi bó chân, gác cằm lên đầu gối. Hình ảnh một ông sếp hắc ám từ lúc nào đó đã nhường chỗ cho một người đàn ông trẻ, ấn tượng đặc biệt, vừa xa xôi, vừa gần gũi. Nhưng trên hết là cảm giác có thể nương tựa. Tệ thật, tôi không dám tin chắc CD Nguyên yêu mình. Cảm giác không chắc chắn khiến tôi vừa hồi hộp vui thích, vừa tủi thân kinh khủng. Nếu như anh đừng là sếp của một công ty tên tuổi lớn như Red Sun, nếu như anh cũng chỉ là một designer quèn giống như tôi, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chẳng hạn, tôi có thể cầm mobile, soạn một tin nhắn kiểu "tung quả bóng thăm dò" và gửi đi, rồi chờ đợi nghe một câu trả lời rõ ràng từ CD Nguyên. Hoặc tôi được yêu. Hoặc đón nhận thất vọng. Chứ đâu có dằn vặt khắc khoải thế này. Đứng nhỏm hẳn dậy, tôi soi mặt vào tấm gương phía đầu bồn tắm. Tôi đưa nắm tay lau sạch màn hơi nước mờ mịt. Trong gương phản chiếu gương mặt tròn và cái cằm nhọn. Cả mái tóc ngắn bết lại. Tôi không dám nhìn xuống thấp hơn. Chỉ là bộ xương gầy gò xấu xí, chẳng có gì liên quan đến từ "gợi cảm". Trông tôi khiếp thật! Thế này mà tôi lại mơ đến tình yêu của một người như CD Nguyên. Xuyên qua các ý nghĩ u ám, bỗng nhiên ký ức về nụ hôn ập đến. Chẳng phải mới chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ, dưới những tán lá bên đường, giữa tiếng rì rầm của gió, CD Nguyên đã hôn lên môi tôi đấy ư? Nụ hôn đã khiến tim tôi đập mạnh suốt cả quãng đường về... Chà, ký ức này giống như một giấc mơ, không có thật đâu. Hay là tôi đã tưởng tượng ra nó nhỉ? Nhưng nếu tôi đã được CD Nguyên thì sao? Hơi dẩu môi, tôi đưa mặt lại phía gương soi, gần, gần hơn nữa. Lúc hôn, trông tôi như thế nào? Có ngốc lắm không? Còn chưa kịp nhìn rõ, tôi đã trượt chân, ngã úp mặt xuống. Nước trong bồn tắm văng tung toé. Tôi gào lên, lồm cồm bò dậy, đầu tóc ướt nhem như mới ngoi lên từ đáy đại dương.
Sấy khô tóc, tôi vào giường nằm, cố dỗ giấc ngủ. Chăn ấm, gối thơm. Nhưng giấc ngủ chẳng thèm mò tới. Tôi cứ lâng lâng, hệt như nằm trên tấm thảm bay, vơ vẩn từ suy đoán này sang mơ mộng khác, về tình yêu. Tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Một trạng thái kỳ quặc mà tôi chưa bao giờ gặp phải. Để thoát ra khỏi nó, tốt nhất là kiếm việc gì khác để làm. Sực nhớ nhiệm vụ phải thực hiện bản thiết kế nội thất một showroom đồ gốm sứ hồi đầu tuần tôi đã nhận, mà chưa hề đụng tay vào, tôi ngồi nhỏm dậy. Đèn mở sáng choang. PC chạy ngon lành. Tôi chăm chú chìm vào những ý tưởng thiết kế. Các đường nét đầu tiên của bản vẽ dần dần hiện ra trên màn hình, hoàn toàn nằm trong kiểm soát của tôi, thật rõ ràng và mạch lạc.
Bản thiết kế khá dày công, tôi phải làm cả trong những ngày nghỉ cuối tuần mới hoàn tất. Tôi muốn mọi thứ chỉn chu, để sáng thứ hai tôi sẽ mang nó vào Red Sun, trình cho CD Nguyên xem. Hy vọng, nhờ thế anh sẽ tha thứ cho tôi việc rời bỏ nhiệm sở mà không xin phép suốt mấy ngày vừa qua.
Mọi việc của phòng thiết kế sáng hôm ấy vẫn vận hành bình thường. Một nhóm đồng nghiệp đang tán gẫu, mời tôi nếm thử một thanh sô-cô-la nhân nho khô. Vừa cắn một miếng kẹo, AD Quang nghe điện thoại, gọi giật tôi từ sau bức vách ca-bin: "Lim, cô sang phòng CD Nguyên gấp. Nhớ đem theo bản thiết kế nội thất showroom gốm sứ Đại Thành!". Vừa nhai kẹo, tôi vừa lục tìm mấy cái CD rom trong ba-lô, chạy ào ra khỏi phòng. Lời chúc "good luck!" của đồng nghiệp lác đác đuổi theo lưng tôi. Đã thành thông lệ, những bản vẽ thiết kế phải trình duyệt vào sáng thứ hai thường bị "đổ" thê thảm. Good luck không có nghĩa là mọi việc ổn thoả, mà chỉ là lời cầu mong sẽ ít phải sửa chữa, không phải thay đổi toàn bộ bản vẽ mà thôi.
Tấm bảng đồng trên cửa đề tên CD Nguyên nhìn xuống tôi một cách nghiêm nghị. Sau khi gõ nhẹ, tôi đẩy cánh cửa gỗ dày. Sau cái bcàn làm việc rộng lớn, không chỉ có một mình CD Nguyên. Mr. Yeo ngồi yên lặng, nhìn tôi bằng cặp mắt lãnh đạm. Cánh mũi phập phồng, tôi hít một hơi dài. Không, nơi đây là Red Sun, ông ta sẽ không chụp cổ tôi hay tra khảo về cái laptop. Tôi tự trấn an. CD Nguyên đưa mắt ra hiệu nhắc tôi ngồi xuống ghế. Tôi chìa cho anh cái CD rom chép bản vẽ nội thất showroom. Trong khi CD Nguyên cho đĩa vào máy, Peter Yeo mở cái cặp da trên bàn. Ông ta bình thản lôi ra cái laptop. Mắt tôi gần như lồi ra ngoài vì ngạc nhiên lẫn khiếp sợ. Đó chính là cái laptop mà tôi đã lấy, tôi đã nhờ CD Nguyên đưa nó trả lại cho Hoàng Anh. Tôi nuốt nước bọt, thật sự cảm thấy khó thở.
Làm như không nhận ra vẻ thất thần của tôi, Peter nhoài người sang bên màn hình của CD Nguyên, chăm chú xem bản vẽ. Màn hình hiện lên một hình ảnh nội thất một cửa hàng. Ở ngay giữa cửa hàng là một khối trụ khá lớn. Nửa bên trên khối trụ lắp gạch kính toả ra ánh sáng bên trong. Phía dưới trát xi măng xám và lắp các giá bày hàng viền theo đường cong của khối trụ.
Ông ta im lìm hồi lâu, rồi bất chợt chỉ tay vào khối trụ:
- Cái gì đây?
- Toilet của showroom, thưa ông! - Tôi nói khẽ.
- Tại sao nó ở chính giữa phòng trưng bày? - Giọng Mr. Yeo không trầm trọng.
- Người ta hay e ngại không gian toilet. Nhưng đó là thứ ác cảm vớ vẩn. Toilet không thể không có trong bất kỳ không gian nào. Showroom này có toilet ở nơi dễ tìm nhất, sẽ gây bất ngờ và tạo thiện cảm cho khách hàng - Tôi chỉ ngón tay lên những ô gạch kính của khối trụ xám - Ánh sáng hắt ra từ đây. Màu sắc bên trong toilet có thể đổi khiến showroom trông huyền ảo hơn. Còn về đồ nội thất, ghế và kệ...
CD Nguyên kín đáo làm hiệu cho tôi ngưng lại. Tôi câm bặt. Peter Yeo bỗng nhếch mép cười khẩy. Nụ cười nở ra tàn ác, khoan khoái:
- Nếu thật sự đọc kỹ, hẳn cô không thể bỏ qua chi tiết chủ của công ty gốm sứ này người Taiwan. Cô có biết dân Taiwan hết sức coi trọng phong thuỷ không? Không đời nào họ chịu đặt một cái toilet vào vị trí trung tâm đẹp nhất của cửa hàng đâu. Đó là lý do đơn giản giải thích các bản thiết kế của cô cho project này đã thất bại.
Toàn bộ hệ thống cơ và xương tôi đau điếng rồi tê cứng. Mất mấy giây, tôi mới nói được:
- Tôi có thể sửa lại, thưa ông! Chỉ một ngày!
- Không. Cô đã bị sa thải. Lần trước, khi tôi cho cô nghỉ việc, CD Nguyên đã xin cho cô cơ hội để thử sức thêm một lần nữa. Nhưng bây giờ thì chẳng có lý do gì nữa để trì hoãn, đúng không?
° ° °
Tôi bước ra khỏi thang máy. Sảnh lớn của cao ốc vẫn rực rỡ, thoảng mùi hoa lan tươi của giỏ hoa lớn mới vừa được thay. Những nhân viên văn phòng trong những bộ đồng phục đẹp đẽ trang nhã vẫn tấp nập đi đứng dọc ngang. Chỉ có tôi là một vật thể thừa thãi. Tôi đã bị loại trừ khỏi cộng đồng của Red Sun. Tôi đã bị ném ra khỏi cao ốc, như một viên sỏi không còn sử dụng được nữa. Cái thùng carton đựng hồ sơ giấy tờ trĩu nặng trên tay tôi. Tôi lê bước ra cánh cửa kính xoay. Từ phía ngoài, qua cánh cửa kính bên cạnh, Hoàng Anh vừa bước vào. Tôi kêu lên. Nhưng chị ấy đã đi thẳng về hướng thang máy, làm như không nhận ra tiếng gọi của tôi.
Kỳ 50. LIM - LẦN THEO DẤU VẾTKể từ ngày vào đại học, chưa bao giờ tôi trở về nhà lúc 10 giờ sáng. Đây là thời gian mà hàng vạn người đang cuốn vào công việc nơi công sở, thời gian của những giờ học mải miết trên giảng đường. Thế nhưng giờ đây, tôi đang đứng trước cửa nhà, với cái bóng đổ dài dưới chân như một bằng chứng không thể chối cãi rằng tôi đã bị sa thải. Đường phố ồn ào, xe cộ chạy như mắc cửi. Một công trình xây dựng nào đó đang khoan nhồi bê tông. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, như một cỗ máy vận hành không ngưng nghỉ. Chỉ có mỗi mình tôi bị ném ra ngoài vòng xoáy tất bật đó. Sợi dây xích khoá va vào nhau loảng xoảng. Bản lề cánh cổng rít lên. Những âm thanh chói tai khoan vào óc, khiến đầu tôi muốn vỡ tung ra như hộp thuốc nổ. Trong nhà vắng lặng. Mẹ đã đi làm. Đến lúc này, tôi mới nhận ra trên tay mình vẫn là cái hộp carton nặng trĩu, chất đầy hồ sơ vật dụng đem về từ Red Sun. Đột nhiên, tôi như một người trở về sau trận đánh nhau dữ dội. Toàn thân bầm dập, đau nhức. Tựa lưng vào tường, tôi nhắm mắt, thở nhè nhẹ. Cảm giác đau đớn không giảm đi mà hiện ra rõ ràng hơn, mạnh mẽ hơn. Tôi khuỵu dần xuống, gác cằm trên đầu gối, khóc oà lên.
Tôi khóc to và lâu. Khóc nức nở, không thèm kiềm chế. Khóc như một đứa trẻ bị đánh đập, bị oan ức, bị tước đoạt món đồ chơi cuối cùng. Gần nửa giờ trôi qua, tôi mới ngưng gào lên và sướt mướt như một con mèo điên. Khóc nhiều rất mệt, tôi nằm luôn trong góc nhà, gối đầu lên cánh tay. Tôi vẫn tiếp tục thút thít. Giữa màn hơi ẩm ướt nước mắt, tôi cố bình tâm, điểm lại những gì mình đã trải qua, kể từ ngày bước chân vào công ty làm việc. Nếu so với ngày đầu vô tư lự, đem thứ suy nghĩ giản đơn bộc tuệch của sinh viên vào môi trường làm việc vốn đòi hỏi cao như Red Sun, thì càng về sau này, tôi càng khôn ngoan và biết cư xử hơn nhiều. Các job tôi đảm nhận mức độ khó ngày một tăng lên, nhưng tôi cũng nỗ lực hết sức để không bị chê trách. Không ai phàn nàn tôi về tác phong kém chuyên nghiệp nữa. Vấn đề phức tạp nhất ở công ty mà một người trẻ như tôi thường mắc phải chính là kiểm soát các mối dây liên kết: Mối quan hệ tương đối bình ổn với các đồng nghiệp trong phòng thiết kế. Tình bạn lúc gần lúc xa với Hoàng Anh. Rồi một thứ gì đó vừa mù mờ, vừa thiết tha gần giống như tình yêu mà tôi hướng về CD Nguyên...
Ồ, cần dừng lại một chút. Hình như tôi đã mắc sai lầm ở một điểm nào đó khi dệt tấm lưới này. Tất cả những gì tôi phải gánh chịu hiện thời không phải thể đổ lỗi cho hoàn cảnh đưa đẩy. Tôi không phải là nạn nhân của âm mưu sắp đặt nào đó mà do tôi đã lao đầu vào các mối dây bất ổn. Vấn đề là tôi đã nhầm lẫn trong quan hệ với CD Nguyên hay sai lầm khi thản nhiên dính vào chuỗi rắc rối bí hiểm của Hoàng Anh? Giải được bài toán này, tôi mới tìm lại được bình yên cho mình. Đột nhiên, đầu tôi nhẹ bẫng. Tôi không oán trách hay giận hờn CD Nguyên đã không bảo vệ cho tôi nữa. Một khi chấp nhận đi làm, sống tự lập, muốn trưởng thành, tốt nhất là phải tỉnh táo và sáng suốt. Đừng bao giờ vội vã tin ngay vào những hình ảnh bề ngoài. Phải sống một thời gian trong nó, bạn mới biết đôi chút sự thực chua chát giấu dưới lớp vỏ hào nhoáng. Tôi từng sợ hãi, e dè cái chức danh giám đốc Red Sun của CD Nguyên. Nhưng tôi đã hiểu, anh cũng giống như tôi mà thôi. Trong tay Peter Yeo, và biết đâu, còn những người bên trên Peter Yeo nữa, anh chỉ là một quân cờ mà có thể bị ném đi bất cứ lúc nào. Càng nghĩ, đầu óc tôi càng sáng suốt. Càng sáng suốt, cảm giác cay đắng càng hằn sâu.
Tôi ngồi dậy, lau khô mặt. Đã bao giờ bạn rơi vào hoàn cảnh như tôi lúc này chưa? Đã bao giờ bạn phải thay đổi đột ngột, đang từ một cô gái trẻ hứng khởi làm việc, say sưa chờ đón tình yêu phía trước, bỗng dưng bạn nhận ra chung quanh là một thế giới hoàn toàn xa lạ, đối lập, ẩn chứa các nguy cơ hiểm ác? Và khủng khiếp nhất, đã bao giờ bạn thấy mình đơn độc, chẳng có ai ở bên cạnh che chở, dù chỉ là nắm lấy bàn tay? Đột nhiên, tôi thấy lạnh khủng khiếp.
Tôi ốm suốt năm ngày. Ngủ li bì. Chỉ tỉnh dậy mươi phút để ăn chút gì đấy mẹ tôi mang lên phòng. Vài người bạn cùng lớp ghé qua, mua cho tôi mấy quả táo đỏ. Họ nói gì đấy về các bài tập, những thằng bạn trai chung lớp, về một buổi dạ hội hoá trang nào đó sắp tổ chức trong khoa... Tất cả dội vào tôi như một làn khói xám xanh, ngột ngạt, ngăn cách tôi với cuộc sống thực ngoài kia. Cái mobile tôi giấu dưới gối liên tục reo chuông. Màn hình đầy chật các cuộc gọi và tin nhắn của CD Nguyên. Nhưng tôi từ chối anh. Một điều gì bên trong van xin tôi hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa, đừng nghe nữa, hãy lánh xa thế giới ngoài kia đầy ắp nguy hiểm và tính toán. Tôi khao khát được nhốt mình trong phòng, dính lưng vào nệm, đóng chặt cửa lại. Ngỡ rằng tôi mắc phải chứng tự kỷ hay trầm uất của đám trẻ con Nhật, mẹ tôi gần như phát điên lên. Nhưng cơn giận dữ của mẹ cũng không chạm được vào tôi. Tôi cần gì nữa chứ khi đã bị ném ra ngoài môi trường làm việc quen thuộc.
Một buổi sáng, cánh cửa sổ phòng tôi bị gió bật mở. Vệt gió lạnh ban mai len lỏi vào trong căn phòng, cắt bầu không khí tù đọng thành những khối vuông nhỏ, ném dần ra ngoài không trung. Đột nhiên, vẳng đến tai tôi tiếng lích chích của những con chim sâu đang ẩn náu đâu đó trong vòm lá. Tôi đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi giường. Mặt trời đang mọc lên phía chân trời. Những mái nhà thành phố xám trắng, lấp lánh ánh đỏ. Gió sáng mát lạnh luồn vào chân tóc tôi, mơn man trên gương mặt tôi trắng xanh. Tôi hít thở nhè nhẹ. Dù sao đi nữa thì cũng phải cố gắng. Có thể mất việc. Có thể mất lòng tin vào người khác. Nhưng không bao giờ được từ bỏ cuộc sống của chính mình. Tôi mới 21 tuổi, còn bao nhiêu cơ hội phía trước. Tại sao vì một vài khó khăn và phản bội, tôi lại có thể ngã quỵ. Chỉ có những kẻ vứt đi mới tự xót thương và thông cảm với chính mình. Tôi khác. Tôi sẽ làm lại tất cả. Khi tôi xuống nhà, mẹ không nhận ra con nhóc nằm ốm dặt dẹo mấy ngày qua giờ đây tóc tai gọn gàng, mặc quần áo sạch sẽ, đi đứng hoạt bát như bình thường. Vừa xào nấu, mẹ vừa nhận xét bằng giọng hơi chế giễu:
- Kể ra, sau khi phát ốm vì yêu đương đau khổ, biết ngồi dậy làm lại như con cũng thật đáng khen!
- Con đau ốm vì công việc, chứ không phải vì yêu đương vớ vỉn! - Tôi kêu lên phẫn nộ.
- Thật sao? Thế cái tên CD Nguyên mà con cứ hét tướng lên khi sốt mê sảng là ai thế nhỉ?
Mặt tôi đỏ lựng. Nuốt vội miếng bánh mì trứng trong miệng, tôi nói nhanh:
- Một người không mấy quan trọng. Anh ta chỉ là sếp cũ của con mà thôi. Không có gì hơn!
- Sếp cũ? Ý con là gì?
- Con đã bị cho nghỉ việc ở Red Sun, mẹ ạ! - Tôi nói đơn giản. Thật lạ, khi thực tế được xác nhận, mọi việc dường như dễ chịu hơn rất nhiều.
Đôi mắt mẹ trợn tròn như hai trái banh bàn. Tiếp đó, nụ cười nở trên môi rạng rỡ. Mẹ trút từ chảo ra đĩa cho tôi thêm một cái trứng chiên nữa, thở phào hài lòng:
- Tốt rồi, Lim. Vậy là từ nay con sẽ ở nhà, chú tâm vào học cho xong đại học, nhé! Khi con tốt nghiệp, bố mẹ sẽ cho con đi du học. Lâu nay, thấy con vừa đi học,vừa đi làm công ty, tối lại chạy tới quán bar chơi đàn, mẹ không hài lòng chút nào. Nhà mình không giàu có, nhưng cũng đâu quá thiếu thốn đến mức con cứ hùng hục đi làm thêm như vậy. Phải biết đầu tư cho tương lai một cách thích đáng, chứ không phải đi kiếm từng đồng bạc lẻ, hiểu không con?
Tu ực hết cốc sữa bốc khói, cuốn tờ báo quảng cáo giới thiệu việc làm đã đánh dấu chi chít trong tay, tôi nói với mẹ thật nhanh:
- Tất cả những điều mẹ nói đều hoàn toàn chính xác. Nhưng sự thật là bây giờ con lại đi kiếm việc làm nữa đây!
- Lim!
Tiếng mẹ hét lên, đuổi sau lưng tôi. Nhưng tôi đã đẩy được con vespa bọ hung yêu quý ra ngoài đường. Có lẽ tôi không nên tranh cãi với mẹ. Bố mẹ rất thương tôi, tôi biết. Cả hai muốn xếp đặt cho tôi một con đường tiến thân rộng mở, không kém cạnh ai. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn đi theo cách của riêng mình. Có thể vấp ngã, có thể thất bại, nhưng đó là trải nghiệm xương máu của chính tôi chứ không ai khác.
Tôi bước vào một quán cà phê nhỏ, chọn chỗ ngồi sát cửa sổ. Tôi đến sớm mười phút so với giờ hẹn với Hoàng Anh. Kể từ nay, tôi không còn dính líu với Red Sun nữa. Tôi đã bị nó loại bỏ. Nhưng tôi không phải là đồ ngốc. Tôi muốn tìm biết đầu đuôi mọi việc. Cách dễ dàng hơn cả là nói chuyện với người trong cuộc, Hoàng Anh. Tôi sẽ không để cho chị ấy mập mờ, tung ra những lời giải thích nước đôi như trước kia nữa. Những nguy hiểm và thua thiệt mà tôi đã vướng vào quá đủ để đổi lấy việc tôi phải biết sự thật. Qua cửa kính, tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi tấp sát vào lề. Cánh cửa bật mở. Từ sau xe, Hoàng Anh bước ra, sải những bước dài vững tin về phía quán. Chiếc xe hơi chạy luôn, hoà vào dòng xe tấp nập trên đường. Qua những lớp kính, tôi thoáng nhận ra gương mặt Kat Trần phía sau tay lái.
Hoàng Anh đứng ở ngưỡng cửa quán, hơi nhíu mắt. Chị ấy không nhận ra tôi ngay. Bỗng, hiện ra trong đầu tôi hình ảnh Hoàng Anh của ngày mới tôi mới biết. So với hồi đó, quả là một sự lột xác, thay đổi đến không ngờ. Mái tóc thẳng giờ được uốn loăn xoăn, nhuộm màu mahogany sang trọng. Gương mặt xinh xắn giờ đây được trang điểm khéo léo, trang nhã nhưng khiến đôi mắt chị tối hơn, sắc sảo một cách khó chịu. Đột nhiên, tôi lờ mờ thấy chị đang trở nên giống Ms.Bảo. Giống một cách kỳ lạ. Nhận ra tôi, Hoàng Anh nở nụ cười rạng rỡ, bước đến thật nhanh, kéo ghế ngồi xuống đối diện. Đặt lên bàn một hộp quà nhỏ, chị đẩy về phía tôi, giọng mềm mại:
- Có chút quà nhỏ cho Lim đây! Một chiếc kính hiệu Mango, rất mốt.
Bỗng dưng, bao nhiêu câu hỏi sắp xếp sẵn trong đầu rối beng. Tôi không biết mở đầu câu chuyện như thế nào. Một cách tự nhiên, người đối diện khuấy nhẹ cái thìa trong cốc nước cam của tôi, hất cằm:
- Uống đi chứ. Sao Lim lại nhìn tôi chăm chăm như nhìn vật thể lạ vậy?
- Sao chị không hỏi em về cái laptop của chị - Tôi nuốt nước bọt, nói nhanh.
- Tôi biết giờ đây nó đang ở trong tay Mr. Yeo! - Giọng Hoàng Anh bình thản.
- Chị vẫn đi làm ở Red Sun? - Tôi run lên - Chị vẫn là trưởng phòng Sales?
- Đúng thế. Công việc là công việc. Mối quan hệ giữa tôi và Peter là chuyện cá nhân, không có gì liên quan ở đây hết - Hoàng Anh nhếch mép cười.
Cảm giác rõ rệt chị ấy nói dối, tôi hỏi thẳng vào bí mật mà tôi muốn biết:
- Bên trong cái laptop có gì mà cả chị và Mr.Yeo đều muốn giữ lấy nó? Chị nói thật đi. Em không làm ở Red Sun nữa, nhưng em phải biết sự thật để lòng thanh thản.
- Một dự án làm ăn lớn.
- Của Red Sun? - Tôi lờ mờ hiểu ra vấn đề. Khuất tất nằm ở điểm mấu chốt này đây.
- Đừng có hỏi tôi như hỏi cung thế, Lim - Thình lình Hoàng Anh gằn giọng, nói đủ cho tôi nghe rõ - Cô không cần biết quá nhiều. Càng biết rõ về Peter, cô càng gặp nguy hiểm, có hiểu không, hả?
- Nguy hiểm gì? - Tôi quyết bám đến cùng.
- Nghe đây - Hoàng Anh thì thào - Chính vì cái laptop của tôi đã cài mã khoá, cô không mở ra đọc được, nên cô mới được sống sót cho tới bây giờ, hiểu chưa? Hãy cảm ơn ông Trời vì may mắn đó đi, và đừng có hỏi vặn tôi nữa...
Hoàng Anh đột ngột đứng lên, xách túi bước đi. Tôi ngồi lặng trong góc quán, những lời cuối cùng của chị ấy còn âm oang trong tai. Tôi đã giao cái laptop cho CD Nguyên, trước khi nó đến tay Peter Yeo. Rất có thể, anh đã mở nó ra xem. Như vậy, CD Nguyên cũng đang trong vòng vây nguy hiểm. Anh có biết điều đó hay không?
Điện thoại trong tôi đột ngột rung lên. Tôi nhìn màn hình. Số điện thoại bàn gọi tới. Một số lạ. Tôi bấm nút nghe. Vẳng ra giọng nữ nhẹ nhàng, êm mượt như giọng nói nhân tạo: "Lim đấy ư? Em có muốn đến công ty Hồng Nhật của chúng tôi làm việc không?". Tôi hít một hơi dài. Giọng nói của Ms.Bảo vẫn đều đều vẳng đến.