Công Ty

Chương 22

Kỳ 31. LIM - SỐT 39 Độ

Điểm thi học kỳ hoàn hảo, đảm bảo năm sau được học bổng hạng nhất. Nhưng chuyện vui ấy đến kèm một trận sốt nặng. Ốm vào thời điểm này thật chẳng đúng lúc. Tại Red Sun, những dự án mới đổ đến dồn dập. Dù vạch đỏ cặp nhiệt độ báo sốt 39 độ, tôi vẫn nóng ruột hơn hết về công việc. Đến nỗi chốc chốc tôi lại chồm lên như con mèo điên. Làm sao có thể nằm im trong căn phòng nhỏ cửa đóng kín mít kia chứ. Chao ôi, thiếu tôi, cái job thiết kế khu triển lãm giáo dục của nhóm designer trẻ đang đảm trách sẽ không thể hoàn thành đúng hạn. Sốt cao ngủ lịm đi, trong giấc mơ tôi nhìn thấy CD Nguyên ném về phía tôi những lời mắng mỏ, nhưng đôi mắt lại chất đầy nỗi buồn rầu và thất vọng. Có khi, tôi lại thấy Hoàng Anh đi bên cạnh, tựa đầu vào sếp thật dịu dàng. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp nhưng lẩn trong tay chị ấy là một vật thể kim loại. Mũi dao nhọn vung lên sáng loé. Tiếng nấc vỡ bung trong cuống họng tôi, rồi biến thành tiếng hét lên đau đớn...

Tỉnh lại, mồ hôi vã từng hạt to, tôi ngồi thừ, bàng hoàng. Điều gì quan trọng hơn trong giấc mơ ấy: Cái đồ án cần hoàn tất hay sự an toàn của CD Nguyên? Tôi cố gắng gạt qua một bên câu hỏi quái quỷ. Quá sốt ruột, sáng qua tôi chui vào bộ quần áo ấm áp, lén lút đẩy chiếc vespa ra cổng, toan phóng đến công ty. Tôi không ngờ sức lực tôi suy yếu đến nỗi chỉ vừa co chân đạp nhẹ, con bọ hung yêu quý đã đổ ầm ngay trước cổng, đè tôi ngã lăn quay. Đang khi tôi nằm bẹp dí, không dám ngoác miệng kêu cứu và chưa biết cựa quậy ra sao, mẹ đi chợ về. Khỏi cần nhiều lời, bà nhốt quách tôi vào phòng riêng, khoá trái cửa từ bên ngoài. "Khi nào nhiệt độ trở về bình thường, cô muốn chuồn đâu cũng được, nhé! Còn bây giờ, nằm yên một chỗ hộ tôi, nhé!". Mỗi chứ nhé của mẹ được "gia cố" bằng một cú vặn tai tàn bạo. Suốt một ngày, tôi lang thang trong phòng, vắt óc nghĩ cách vượt ngục, tới được văn phòng công ty càng sớm càng tốt. Đến cả điện thoại di động cũng đã bị tịch thu. Đầu óc tôi như sắp phát nổ.

Đến sáng nay, tình hình đột nhiên sáng sủa bất ngờ. Lúc tôi đứng dí mũi vào ô kính nhìn ra bầu trời mùa hè xanh lơ, một con ốc gắn lưới bảo vệ cửa sổ tuột xuống, rớt trúng đầu tôi. Chẳng khó khăn gì, tôi tháo bung luôn những con ốc còn lại. Trèo ra ngoài lan-can, tôi vươn tay bám qua chạc ổi. Nhắm tịt mắt, tôi choáng váng không dám nhìn xuống khoảnh đất nâu bé tí bên dưới. Nhưng, một khi đã bắt đầu, thì không thể ngưng lại, cho dù bên dưới có là địa ngục chăng nữa. Thu hết sức lực tàn sót, tôi đánh đu trên cành nhánh, rồi ôm thân cây trườn xuống chầm chậm. Rốt cuộc tôi cũng tuột tới gốc an toàn. Chẳng buồn ngó ngàng cẳng tay trầy xước, tôi rón rén mở cánh cổng thật khẽ, lao thẳng ra ngoài vỉa hè. Chỉ đến khi nhảy bổ lên chiếc xe bus vừa trờ vào bến, tôi mới phát hiện mình không hề mang giày. Dưới chân tôi chỉ là đôi tất xỏ ngón sọc vằn sặc sỡ. Cũng may, trong xe vắng hoe. Người soát vé nhìn tôi một cái thờ ơ, lại gà gật tiếp. Hệt như mỗi ngày có hàng trăm con nhóc nháo nhác, mặt mũi tái nhợt, chân xỏ tất lao bổ lên xe bus, luồn lọt vào mọi ngóc ngách trên thế giới này. Tôi ngồi sát cửa sổ xe bus, nhìn xuống lòng đường bên dưới. Đã qua giờ cao điểm, dòng xe máy chạy song song xe bus chừng như thư thả hơn. Bất chợt, tôi nhìn thấy một bóng người quen quen trên chiếc xe Nouvo đời mới. Dáng người cao dong dỏng. Mái đầu vươn lên mãi kiếm tìm một thứ gì vô định trong đám đông. Xe bus vượt lên một quãng, tôi ngoảnh nhìn. Ồ, chính là Hoà, người yêu cũ của Hoàng Anh. Anh ta cũng nhận ra con nhóc liều mạng thò đầu ra ngoài cửa, nên đưa tay vẫy nhẹ. Ở trạm dừng kế tiếp, tôi nhảy phắt xuống. Hoà tấp xe vào lề đường. Vỉa hè phía trước là quán cà phê nhỏ.

Thay cho người thanh niên úa tàn, mặt mũi thất thần vẫn hay ngồi lì dưới chân cao ốc cách đây ba tháng, trước mặt tôi là một Hòa mới tinh. Vẫn gương mặt xương xương, đôi mắt nâu nằm im trong dưới vầng trán, vẫn đôi bàn tay hơi thô ráp hơi gấp lại trên đầu gối. Thế nhưng từ anh, sự tự tin đã bắt đầu toả sáng. Chiếc xe mới, mái tóc cắt kiểu cọ hơn, hay bộ quần áo tươm tất chỉ chiếm một phần trong sự tự tin ấy. Cái chính là cảm giác vững chãi đã được tìm thấy từ bên trong kia. Hoà gọi cho tôi một cốc nước cam. Cam tươi, thật ít đường, và chỉ một miếng đá nhỏ. Tôi reo lên:

- Ồ, anh biết rõ khẩu vị nước cam của các cô gái!

- Có gì đâu, chẳng qua tôi vẫn nhớ thói quen uống cam của Hoàng Anh! - Giọng Hoà đều đều nhưng mắt anh ta đỏ vằn lên.

Tôi nguyền rủa 100 lần lối cư xử ngốc nghếch của mình. Cái muỗng khuấy nhẹ đường dưới đáy cốc. Hoà đặt ly nước vô tay tôi, lẩm bẩm, nửa như lảng tránh, nửa như khuyên nhủ chính mình:

- Tôi hết buồn lâu rồi. Thật đấy. Dù sao tôi với Hoàng Anh cũng chấm dứt. Cuộc sống là vậy. Nếu không thể yêu nhau nhiều hơn, nếu mối quan hệ bấp bênh, thì phải chia tay dứt khoát. Đúng không?

Tôi lờ mờ nhận ra Hoà đang nói dối. Nếu hết yêu, người ta sẽ rơi vào sự lãng quên nhẹ nhõm. Họ chẳng bới tung những cảm xúc đã qua. Biết vậy, nhưng tôi sẽ im re như một nấm mồ phủ đầy hoa, không bép xép về Hoàng Anh làm gì. Tuy nhiên, chính Hoà lại là người khơi chuyện tiếp:

- Dạo này Hoàng Anh thế nào nhỉ? Tôi không liên lạc với cô ấy, Lim ạ.

- Chị ấy thành đạt lắm. Lên chức rồi, bây giờ làm sếp phòng Sales! - Tôi nhìn vội vẻ ngoài phong lưu của Hoà, hy vọng tin tức kiểu này không làm anh chạnh lòng.

- Cô ấy có ai khác rồi, phải không? - Khi hỏi điều này, Hoà nhìn lảng ra mặt đường - Lim đừng giấu tôi làm gì. Có một lần, tôi đã nhìn thấy họ đi với nhau...

- Dạ, chị ấy đang yêu. Yêu sếp - Tôi nói nhanh -Và anh ta cũng yêu chị ấy.

Hoà hơi co lại. Bất chợt, anh ta đưa một bàn tay ra trước, tóm chặt lấy khuỷu tay tôi, nói bằng giọng thì thào, hệt như một kẻ điên dại:

- Tại sao tôi lại hèn kém dai dẳng thế? Tại sao tôi không thể khá hơn để bao bọc cho Hoàng Anh? Cho đến bây giờ, dù ban ngày đầu óc đã nguôi ngoai, nhưng đêm đến, tôi lại nhìn thấy những ngày xưa, khi tụi tôi còn là học sinh tỉnh lẻ. Rồi quãng ngày là sinh viên, chạy vạy thuê nhà, kiếm tiền ăn, lo cho nhau từng đồng học phí... Tôi đau điếng, khóc cả trong mơ. Hồi ấy, tôi đã luôn tự nhủ khi ra trường sẽ mau chóng kiếm việc làm tử tế, rồi phấn đấu vươn lên, có tiền, có chút công danh sự nghiệp. Tất cả là để che chở, bảo bọc cho Hoàng Anh. Vậy mà cô ấy không thể chờ đến ngày đó. Tại sao vậy? Hả Lim? Vậy thời sinh viên, cô ấy có yêu tôi thật không?

Kỳ 32. LIM - SỐT 39 Độ (TIẾP THEO)

Tôi ái ngại gỡ nhẹ bàn tay co quắp của Hoà. Anh ta úp mặt vào lòng bàn tay, đôi vai rung lên. Vài người khách uống cà phê nhìn sang bàn của tôi và anh ta, tò mò. Gắng vượt qua sự vụng về cố hữu, tôi tìm cách nói an ủi:

- Em nghĩ chị ấy đã từng yêu anh. Nhưng bây giờ, đời sống mỗi người chuyển sang một hướng khác. Những cơ hội mới tốt hơn. Có lẽ chị ấy cũng nuối tiếc thời sinh viên như anh. Nhưng chị ấy có tham vọng. Làm sao từ chối cơ hội được chứ. Anh cũng thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn đấy thôi. Vậy đừng tiếc nuối nữa, anh Hoà ạ!

- Ừ, Lim nói đúng! - Ngồi thần ra một đỗi, Hoà bình thản trở lại. Anh nói tự tin - Tôi cũng mới về làm cho công ty thiết kế quảng cáo đấy Lim ạ. Được một tháng thì được bổ nhiệm làm trưởng phòng kinh doanh. Công ty cho tôi mượn tiền mua xe đấy.

- Wow... Ngon lành quá ta! - Tôi hí hửng reo lên, ba hoa - Thấy chưa, anh giỏi lắm mà. Miễn là chọn đúng môi trường phù hợp thì năng lực sẽ toả sáng ngay lập tức. Chỉ có ai mù tịt mới không thấy người giỏi ở bên cạnh.

- Chẳng có ai mù tịt đâu - Hoà nói điềm đạm - Sếp của tôi bây giờ chính là Ms.Bảo đấy. Chị ta mở công ty Hồng Nhật, quy mô nhỏ nhưng hoạt động ổn lắm...

- Chị ta bị sa thải khỏi Red Sun xem chừng lại tốt đấy chứ! - Tôi chợt khựng lại - Ồ, nhưng sao lại là Hồng Nhật. Về ý nghĩa, nó cũng là mặt trời đỏ như Red Sun -Ừ, nhưng quan trọng gì cái chuyện chữ nghĩa lặt vặt ấy. Tôi chỉ lo công việc kinh doanh thôi Lim ạ. Nếu có dự án thiết kế cao cấp, nếu thấy tốt, tôi mời cô cộng tác với bên tôi, nhé. Tiền bên Hồng Nhật chắc chắn không thua kém Red Sun đâu!

Mặc dù cũng khá tham và khoái được giàu có, nhưng tôi đâu phải loại người thấy tiền vẫy vẫy trước mũi là mắt sáng lên như đèn ô-tô. Tôi rụt cổ, nhe răng cười trừ:

- Ui, để em hỏi sếp đã. Chẳng biết nội quy Red Sun có cho phép vừa làm ở công ty, vừa chạy show nơi khác được không nữa...

Hoà liếc nhìn tôi, hơi khó chịu. Ừ, chắc tôi lại vừa phun ra một câu gì ngớ ngẩn lắm đây. Kệ, tôi không để tâm. Miễn là tôi luôn nói thật ý nghĩ trong đầu.

Uống cạn cốc cà phê đá, Hoà nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt anh ta ánh lên tia sáng nâu sẫm, vừa tha thiết, vừa đầy tham vọng:

- Tôi tin một ngày kia, tôi sẽ chạm đến thành công, nhất định thế, Lim ạ. Tôi sẽ trở thành dân thành phố thực sự, chứ không phải là người tỉnh lẻ nữa. Khi đó, tôi sẽ đến tìm Hoàng Anh. Tôi sẽ giành lại cô ấy khỏi tay ông sếp.

Một người đàn ông trẻ hiểu biết như Hoà mà suy nghĩ kỳ quặc ghê. Làm sao giành lại một cô gái? Điều đó tuỳ thuộc vào lựa chọn của cô ta, chứ đâu phải như ý anh muốn. Dù không ác ý gì sất, tôi thề đấy, thật quái quỷ, tôi lại thầm so sánh Hoà với CD Nguyên. Ồ, Hoàng Anh là một cô gái sắc sảo đầy tính toán. Nếu đã có được CD Nguyên, liệu chị ấy có còn nhớ tới Hoà nữa không? Thấy tôi nín thinh, Hoà lại tiếp:

- Tôi quyết làm việc cho Ms.Bảo, vì tôi biết, cách Ms.Bảo làm ăn sẽ phải giành khách hàng với Red Sun. Không lâu nữa đâu, cuộc cạnh tranh sẽ khốc liệt. Tôi phải giúp chị ta triệt tiêu cái gã sếp ngoại quốc đầu hói đã cướp Hoàng Anh của tôi.

Bàng hoàng, tôi nhìn Hoà. Anh ta vừa nói gì? Cuộc chiến đấu giữa Hồng Nhật và Red Sun. Rồi gã ngoại quốc. Tôi có nghe nhầm không nhỉ. Tôi hỏi luôn:

- Ý anh nói gì? Sếp nào chứ? Sếp của Red Sun ư?

- Lim, cô giả điên làm gì. Tôi đã biết mặt gã Peter người châu Á, vẫn đưa đón Hoàng Anh, thuê nhà cho cô ấy, và còn ngủ với cô ấy nữa - Giọng Hoà uất nghẹn.

Bây giờ thì tôi phát sốt thật sự rồi. Tôi lảo đảo đứng dậy. Hoà trả tiền nước rồi đề nghị chở tôi đến thẳng công ty. Tôi ngồi sau xe anh ta, đầu óc quay cuồng với phát hiện tình cờ. Hoàng Anh một mặt là người yêu của CD Nguyên. Nhưng một cách bí mật, chị ấy lại là tình nhân của phó tổng Peter Yeo. Okay, chị ta có thể chơi xấu tôi trong vụ CD Nguyên bị đánh trọng thương. Nhưng chị ấy không được quyền dối gạt CD Nguyên. Anh ấy có thể khắc nghiệt với tôi, có thể la rầy tôi luôn. Có thể anh ấy bắt tôi làm thêm giờ, chẳng đếm xỉa ý tưởng mới tôi trình. Nhưng, CD Nguyên không đáng bị phản bội tệ hại như thế. Người ta có thể bị lừa đảo trong làm ăn. Nhưng bị lừa đảo tình cảm là điều kinh khủng nhất. Lồng ngực tôi loè lên tia lửa nóng rực, phẫn nộ.

Xe Nouvo của Hoà dừng trước cao ốc. Tôi bước xuống, chào anh ta thật nhanh rồi lảo đảo bước vào sảnh, chạy về phía thang máy. Chóng mặt khủng khiếp. Tí tẹo nữa thì tôi ngã bổ vào lưng một người. Anh ta quay lại rất nhanh, giữ vai tôi. Tôi ngước lên. Ôi Chúa! Tia mắt nghiêm khắc của CD Nguyên đang chiếu vào tôi, từ mái tóc bù xù, lướt xuống bộ quần áo nhem nhuốc vì trèo cây, và cuối cùng, nó dừng lại ở đôi tất sặc sỡ. Quýnh quáng, hai bàn chân tôi dẫm đạp lên nhau. Thang máy mở cửa. Gần như túm tai con nhóc đi tất, CD Nguyên đẩy nó vào trong khoang sắt nhỏ, gắt gỏng: "Cô biến đi đâu mấy hôm nay, Lim? Lại con ăn mặc quái dị. Cô muốn người ta nghĩ Red Sun là sở thú à?" "Anh không thấy em đang sốt ư? - Tôi trợn mắt - Nhưng em vẫn biết lo lắng bản thiết kế. Em đã trốn nhà để tới làm mà. Em tin mình đầy trách nhiệm... ". CD Nguyên phì cười, cắt đứt lời lẽ ba hoa: "Tôi đang tìm cô, Lim à. Không phải đòi bản thiết kế. Tôi muốn gửi cô đi học... ". Tôi hốt hoảng kêu lên: "Học gì cơ?". "Học chuyên sâu về đồ hoạ. Tại Úc". Gần như tôi ngạt thở: "Nhưng em cũng đang học đại học". CD Nguyên nhún vai: "Vậy thì cô hãy suy nghĩ, quyết định, rồi báo lại với tôi sau". Thang máy đã lên tầng 12. Tôi và sếp bước ra. Tôi muốn nói ra điều sôi sục trong đầu với CD Nguyên. Nhưng, anh có điện thoại. Hình như Hoàng Anh.

Tôi phải lựa chọn. Cơ hội ập đến thật bất ngờ. Tôi sẽ du học, làm lại từ đầu hay ở lại trong nước hoàn tất chương trình đại học? Tôi sẽ im lặng nhìn CD Nguyên bị Hoàng Anh bịt mắt hay tôi sẽ nói ra hết sự thật, bất kể anh có tin tôi hay không? Đầu tôi lại căng ra như sợi dây đàn.