Công Ty

Chương 18

Kỳ 23. LIM - SẬP BẨY (TIẾP THEO)
Tuy nhiên, công việc kế tiếp của tôi trong cái job này diễn ra không như mong đợi. AD Quang giao cho tôi việc chọn tìm người mẫu nữ trong ngân hàng ảnh để chụp trước loạt ảnh cho bên J&P duyệt qua. Mất hai ngày trời lùng kiếm trong các agency chi nhánh của Red Sun, tôi vẫn không tìm được gương mặt nào khả dĩ. Biết tôi đang đau đầu, một người quen, nhưng làm việc ở một agency cạnh tranh với Red Sun giới thiệu cho tôi bộ ảnh một người mẫu nữ có gương mặt cực kỳ ấn tượng. Tuyệt vời! Tuyệt vời hơn nữa khi cô này chưa hề xuất hiện ở một spot quảng cáo nào trước đó. Tôi xoa tay khoan khoái, tự nhủ mình có con mắt tinh đời. Có thế chứ, phải là một designer học hành bài bản và có gout thẩm mỹ cực đỉnh, mới có thể nhìn ra một gương mặt người mẫu nữ "mỏ vàng" như thế này. Chắc chắn, sau khi nổi lên qua spot quảng cáo cho viên sủi bọt của hãng J&P, cô gái này sẽ trở thành gương mặt được săn lùng. Tôi đắc chí tự nhủ. Tự hào hơn nữa khi chính bằng mối quan hệ riêng, tôi có thể mang về cho Red Sun một mối lợi tốt đẹp, chẳng cần tốn kém săn lùng gương mặt người mẫu sản phẩm làm gì. Hai ngày còn lại, hoàn toàn thư giãn, tôi vào công ty nhưng chỉ để lướt web, thỉnh thoảng tán dóc với các đồng nghiệp và... ăn quà vặt. Chiều thứ sáu, đang ngồi co chân trên ghế và ăn cóc chấm muối, cửa phòng thiết kế bật mở êm ru. CD Nguyên bước vào. Sếp đến gần cabin của tôi lúc nào, tôi chẳng biết. Tôi vẫn nhai chóp chép hết miếng ổi này sang miếng ổi khác. Cho đến khi nghe tiếng nói trầm trầm vang lên sau lưng: "Cô mang ảnh các người mẫu nữ cho cái job của J&P sang phòng tôi ngay!", tôi mới giật bắn lên, quýnh quáng ôm hồ sơ ảnh và đĩa hình chạy quàng sang phòng CD Nguyên.

Một vài designer, copywriter, đạo diễn hình ảnh và cameraman đang ở trong phòng của sếp. Hình ảnh và những cuộn phim quay thử bề bộn trên bàn. Tôi vào phòng, bước đi thật tự tin. Cameraman nhắc tôi chùi cái hạt ổi còn dính trên chóp mũi. Tôi bối rối mỉm cười. CD Nguyên đề nghị tôi trình ra hình ảnh người mẫu mà tôi đã chọn. Tôi đặt lên bàn một tập hồ sơ và đĩa hình.

- Chỉ có một người mẫu duy nhất thôi sao? Không phải là ba hay năm để chọn lựa? - đạo diễn hình ảnh ngạc nhiên nhìn tôi.

- Một gương mặt cực kỳ ấn tượng. Em tin chắc, đây là lựa chọn tốt nhất! - Tôi nhấn mạnh từng từ.

Hình ảnh được chiếu lên màn hình PC khổng lồ. Người mẫu hiện ra, chân tay và làn da đẹp tuyệt vời. Gương mặt hoàn hảo. Nụ cười và hàm răng sáng bóng. Cô ta đi trên cát, chạy dưới tán lá những cây dừa. Không khí trong phòng lặng phắc. Tôi thích thú nhìn quanh những gương mặt đang lặng đi, sững sờ dán vào màn hình. Đấy, tôi biết ngay mà, còn gì ấn tượng hơn thế chứ. AD Quang thình lình nhìn thẳng vào mắt tôi:

- Ai cung cấp cho cô đoạn phim này? Có phải agency Hoa Minh không?

- Vâng! - Tôi nuốt nước bọt. Sao không khí lại căng lên thế nhỉ?

- Cô có biết người mẫu này không, Lim? - Giọng AD Quang hơi lạc đi.

- Nếu được duyệt, người bạn quen của em bên Hoa Minh sẽ cung cấp!

Mặt AD Quang tái mét. Các thành viên khác nhìn tôi đầy trách móc. Tôi hoang mang nhìn quanh, run sợ. Sao vậy? Chuyện gì thế này? Cameraman lắc đầu, cười chua chát và chán nản:

- Lim, cô sập bẫy đối thủ cạnh tranh của Red Sun rồi. Họ cung cấp cho cô một người mẫu không thể sử dụng được.

- Tại sao chứ? - Tôi mở to mắt, khó chịu thật sự.

- Vì người mẫu này là một người đàn ông, đã giải phẫu chuyển đối giới tính. Sản phẩm chúng ta quảng cáo là dược phẩm. Khách hàng không bao giờ chọn một người mẫu như thế! Nếu họ biết chúng ta chọn mẫu này, họ sẽ tưởng chúng ta phá hoại, hợp đồng bị huỷ bỏ toàn bộ

Tôi há hốc miệng. Tôi ngoảnh nhìn lại màn hình PC. Không, không sao tôi tin được. Lẽ nào lại có một âm mưu lừa gạt tôi? Từ đầu đến cuối sự kiện, CD Nguyên im lặng. Anh không hề lên tiếng một lời nào.

Các designer vội vã về phòng, lục tìm các dữ liệu ảnh, tìm người mẫu thay thế cấp tốc. Đột nhiên, tôi như một kẻ lạc loài, một bộ phận dư thừa trong guồng máy đang hoạt động hối hả. Thừa lúc mọi người chú mục vào việc, tôi len lén bước ra khỏi phòng, guồng chân chạy như điên trên hành lang. Tôi vấp phải một rìa thảm, ngã lăn ra. Chân tôi đau điếng, không sao nhấc lên được. Cổ chân bị sái rồi. Nhưng tôi chẳng thấy đau nữa, chỉ biết là cần lết ra khỏi đây ngay.

Tôi trốn ở góc kẹt trong phòng nước. Trời tối, nhân viên Red Sun ra về hết, tôi mới cà nhắc ra thang máy. Hoá ra tôi không một mình. Còn có CD Nguyên. Anh ta nhìn tôi dò hỏi. Tôi mím môi, quay mặt đi. Thật nhục nhã làm sao. Một designer tập sự, non nớt, dương dương tự đắc đã bị trừng phạt ngay trước mắt mọi người. Giá như CD Nguyên mắng mỏ, tôi còn dễ chịu hơn. Nhưng anh cứ im lặng. Cửa thang máy mở ra. Chợt, CD Nguyên đưa tay đỡ tôi bước vào. Xuống tầng trệt, dù tôi hoảng hốt từ chối, anh ta nhất định bắt tôi ngồi lên lưng, để anh ta cõng đi.

- Cô ăn kem không, nhóc con? - Đó là câu hỏi dễ trả lời nhất với tôi.

- Có! - Tôi nói thật.

Chẳng để ý đến những đôi mắt tò mò, sếp cõng tôi đi ra cửa hàng kem, nói lẩm bẩm, như nói với tôi, mà cũng như nói một mình: "Đừng buồn. Chẳng đáng bị trách móc đâu. Đi làm, có ai mà không bị sập bẫy một đôi lần. Kẻ thù ở khắp mọi nơi. Nhưng cứ mạnh bạo mà làm việc tiếp. Sẽ có người hiểu mình. Luôn luôn có một ai đó, trong cuộc đời rộng lớn này, ngay cả khi tất cả mọi người quay lưng đi, thì người ấy vẫn ở bên cạnh, dõi theo, nâng đỡ... ". Bỗng dưng, nước mắt tôi ứa ra, rớt xuống đầu trọc của sếp. Tôi chạm nhẹ vào cái sẹo nhỏ phía sau đầu:

- Vết thương này còn đau không, CD Nguyên?

- Không, hết đau rồi! - Giọng sếp bỗng thân thiện - Nhờ nó, tôi tìm thấy tình yêu của mình đấy.

CD Nguyên và tôi ngồi ở cái bàn nhỏ ngay trên lề đường. Anh gọi cho tôi một "thuyền" kem trái cây to tướng. Tôi lắng nghe câu chuyện về cú đánh tại quán bar, câu chuyện mà tôi đã biết. Tôi thích thú mỉm cười. CD Nguyên kể tiếp: "... Ngay khi tôi ngã xuống, ở đó chỉ có Hoàng Anh. Cô ấy đã làm tất cả để cứu tôi. Nếu không có cô ấy ở đó, có lẽ tôi đã mất hết máu. Sau tai nạn, tôi chợt hiểu, cô ấy chính là cô gái mà tôi tìm kiếm lâu này, nhóc con ạ!"

Tôi nín lặng. Cổ họng tôi lạnh toát, đau nhói. Không phải vì kem đâu.

Kỳ 24. NGUYÊN - BẲN HỢP ĐỒNG TUYỆT VỌNGTừ xe bước ra, tôi đi thẳng về phía cửa thang máy. Tầng hầm cao ốc mới lắp loại đèn màu diệp lục. Thứ ánh sáng này khá lạ lùng. Chúng làm cho không gian vốn thấp và hẹp giãn nở ra, nhưng bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo. Tôi đi qua những dãy xe nối tiếp như một bầy thú bị đánh thuốc mê, nằm phủ phục trên thảo nguyên châu Phi. Thang máy vừa xuống đến nơi, tôi bước vào luôn. "Chờ một chút!" - Vang lên tiếng gọi nghe như mệnh lệnh từ phía sau. Tôi đưa tay giữ nút thang máy đợi Peter Yeo bước vào. Hôm nay ông ta mặc chemise xám đen, đeo cravat đỏ sẫm. Chiếc kim kẹp cravat bằng vàng nạm ngọc tím lấp lánh kiêu hãnh. Chiếc áo vest vắt hờ trên cánh tay. Thang máy bốc lên, êm như ru. Peter nhìn đồng hồ. Khi ông ta ngước lên, rất nhanh, tôi cảm thấy ông ta kín đáo quan sát tôi qua cánh cửa kim loại phản chiếu.

Hơn ai hết, tôi biết rất rõ nguyên cớ vì sao Peter Yeo ăn mặc trang trọng khác thường. Chốc nữa sẽ có cuộc họp ký kết hợp đồng quan trọng với giám đốc tiếp thị của Gluck, một tập đoàn nước giải khát và thực phẩm mới khai trương văn phòng đại diện và nhà máy tại Việt Nam. Đó chính là loại khách hàng lớn mà Red Sun luôn luôn tìm kiếm cũng như không bao giờ để vuột khỏi tay. Tuần trước, ê-kíp tiếp thị của họ đã làm việc với tôi. Hợp đồng thiết kế và in ấn thời gian một năm trước mắt trị giá 750 ngàn đô la. Để đạt thoả thuận mức giá đó, tôi và Hoàng Anh đã làm việc riết róng với đối tác suốt một tuần lễ, với những cuộc gặp mặt trao đổi liên tục, và cả các cuộc họp qua internet khá căng thẳng. Thời gian này, Peter Yeo đang ở Úc. Mặc dù bận ngập đầu, tôi hoàn toàn thoải mái, chủ động đi qua từng nấc thang thương lượng. Hoàng Anh hỗ trợ tôi thật sự hiệu quả, từ việc tìm hiểu đối tác, chào giá, cho đến việc cân nhắc các dịch vụ mà Red Sun có thể cung cấp. Ngay cả việc đạt được hợp đồng với mức giá gần gấp rưỡi so với dự định ban đầu, vai trò của Hoàng Anh không thể coi nhẹ. Kỹ năng thương lượng vừa kiên trì, vừa mềm dẻo mà cô triển khai khiến đối tác không cách nào sao nhãng khỏi các đề xuất hấp dẫn. Tôi đã cài đặt sẵn để hôm nay, sẽ là ngày ký hợp đồng chính thức giữa hai công ty. Như vậy, đây là lần đầu tiên Red Sun của tôi trực tiếp ký hợp đồng kiếm được khoản tiền lớn, chứ không phải trả qua đường công ty mẹ.

Tuy nhiên, thật không sao hiểu nổi, chẳng rõ thông tin rò rỉ từ nguồn nào, Peter Yeo đã biết về hợp đồng lớn. Gã ta bay trở về cấp tốc, dù chuyến đi làm việc tại trụ sở chính của gã chưa kết thúc. Chiều hôm qua, vừa xuống sân bay, Peter đã gọi điện thoại cho tôi, hỏi ngay về hợp đồng với Gluck.

- Anh có yêu cầu Gluck thanh toán với Red Sun tại Úc, chứ không phải chi nhánh của ta ở Việt Nam hay không? - Peter Yeo hỏi, bằng cái giọng như khi gã kiểm tra nhân viên kế toán một vài con số vặt vãnh

Tôi đáp lạnh lùng:

- Không! Tôi không muốn tôi, và các nhân viên người Việt của tôi tại Red Sun chỉ là những kẻ làm thật mà ăn giả nữa. Kịch bản Red Sun từng làm J&P không thể lặp lại với Gluck!

- Anh phải thay đổi điều khoản thanh toán trong hợp đồng, Nguyên ạ! - Peter nói đều đều. Làm hai hợp đồng như mọi khi, hiểu chưa? Chỉ thanh toán ở chi nhánh này khoảng 10%. Số còn lại, hãy trả thẳng qua văn phòng chính của Red Sun ở Melbourn!

- Không kịp nữa, ông Yeo ạ. Trưa mai, hợp đồng sẽ được ký kết. Mọi thứ đã soạn thảo sẵn sàng. Ông có thể có mặt để chứng kiến đấy! - Tôi thông báo, với một chút đắc thắng.

- Vậy sao, vậy thì cuộc họp trưa mai sẽ được hoãn đến chiều. Sáng mai, tôi vào Red Sun sớm. Tôi sẽ trực tiếp xem lại hợp đồng và soạn thảo lại. Chắc chắn, Gluck không từ chối phương thức thanh toán mà tôi đề ra!

- Ông dám làm vậy sao? - Trong thoáng chốc, cổ tôi nghẹn lại - Tôi mới là người đặt bút ký hợp đồng, chứ không phải ông!

- Vậy sao? - Tiếng cười của Peter qua điện thoại êm mượt, không sao nắm bắt - Tốt lắm, tuỳ cậu thôi!

Chỉ là câu nói hết sức đơn giản. Nhưng tôi biết, một lần nữa, Peter Yeo đã biến tôi thành con rối. Tôi chẳng có việc gì khác ngoài chuyện im lặng, giương mắt ra nhìn những trò biến báo của Peter Yeo. Cảm giác căm ghét như chất cường toan chảy mạnh trong phế quản. Tôi giận giữ điên lên, nhưng vẫn phải ghìm giữ cảm xúc. Có gì đáng căm phẫn hơn thế không? Từ khi biết Peter Yeo đã quay về, từ khi biết kế hoạch kiếm tiền cho chi nhánh Red Sun của mình thất bại, tôi chìm vào tâm trạng chua chát. Suốt bao nhiêu năm ròng, tôi và các cộng sự quần quật làm việc. Thế nhưng, hình như ngoài đồng lương, tôi không thể đặt ra mục đích nào khác tốt hơn cho nhân viên của mình. Những người khá nhất dần dần rời đi, tạo dựng nên mấy công ty thiết kế cò con. Những nhân viên trẻ thuộc các khâu cũng chỉ biết cố gắng hoàn thành phận sự, xem như xong. Một vài nhân viên then chốt thì thủ đoạn và khuất tất, như Ms. Bảo. Bao nhiêu dự định lớn mà tôi nuôi dưỡng ngày mới thành lập chi nhánh Red Sun, mong muốn truyền lửa cho đồng nghiệp xem như xếp xó. Rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một trong số họ. Cũng đi làm công ăn lương. Cố gắng tự hài lòng với đồng tiền kiếm được, kiêu hãnh ngớ ngẩn bằng câu tự an ủi cũ rích rẻ tiền: "Nhìn lên chẳng bằng ai. Nhìn xuống vẫn hơn khối người!". Tôi chẳng thể tự quyết một điều gì ra hồn. Bi đát hơn, tôi phải che giấu tất cả những phẫn uất đó dưới vẻ mặt phẳng lặng và nụ cười thản nhiên. Ngay cả khi một việc quan trọng như hợp đồng với Gluck tưởng đã thành, vẫn bị gãy đổ bởi một nguyên cớ không ngờ trước. Ai? Ai đã phản bội? Ai đã bán đứng tôi cho Peter Yeo? Câu hỏi âm vang trong tôi, ám ảnh, khiến đầu óc tôi nhức buốt.