Tính ra thì đã rất lâu rồi cô không ngồi chung một chiếc xe với Công tước đại nhân, cho nên bầu không
khí cũng vô cùng bối rối như khi hai người ở trong thang máy. Công tước đại nhân dường như phát hiện ra tâm trạng của cô, anh chủ động lên tiếng trước, “Tối qua Tiểu Ngũ ngủ có ngon không?”
Cung Ngũ trả lời: “Chắc chắn là không bằng được ở nhà rồi, nhưng mà cũng tạm. Vẫn ngủ được.” Cô hơi ngưng lại rồi lại tìm chuyện để nói:1“Anh Tiểu Bảo thì sao?”
Công tước đại nhân cười: “Thoải mái hơn Tiểu Ngũ một chút, cũng được.” Cung Ngũ lại không nói gì nữa, Công tước đại nhân nói tiếp, “Bao giờ Tiểu Ngũ khai giảng? Định khi nào về trường?”
Cung Ngũ lại ngoan ngoãn trả lời. Khi nói chuyện, mắt cô không nhìn vào anh. Dù sao thì họ cũng không phải là hai người hoàn toàn xa lạ với nhau, hai người đã từng là vợ chồng chưa cưới, nay trở nên như vậy, dù sao cô cũng cảm8thấy không được tự nhiên cho lắm.
Rõ ràng Công tước đại nhân không định để cô tiếp tục im lặng: “Trùng hợp quá, anh cũng định ngày đó rồi về, khi Tiểu Ngũ đặt vé nói với anh một tiếng được không? Nếu chúng ta cùng về thì trên đường về còn có bạn đồng hành đúng không?”
Cung Ngủ không muốn về cùng anh chút nào, cũng không muốn làm bạn đồng hành với anh. Cô thà một mình đi về ngủ suốt đường đi cũng không muốn chịu đựng sự ngượng2ngùng này.
Cho nên cô không trả lời mà nói: “Anh Tiểu Bảo bận như vậy, còn có thời gian ở lại Thanh Thành lâu như vậy sao? Thời gian tôi về trường còn chưa định chính xác là ngày nào, chỉ tạm thời định là ngày 25, có khi về sớm hơn, cũng có khi về muộn hơn. Chỉ sợ không thể về cùng anh Tiểu Bảo được thôi.”
Công tước đại nhân không hề có ý lùi bước, chỉ cười nói: “Không sao, đợi Tiểu Ngũ định ngày về cụ thể cũng4được, anh cũng không vội.”
Cung Ngũ nhìn thẳng phía trước, trong tay vẫn đang cầm đồ ăn sáng, vẫn chưa chịu ăn. “Tiểu Ngũ tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu.” Công tước đại nhân nhắc nhở, vừa nói còn vừa rút chiếc bàn di động ra, để cô đặt đồ ăn sáng lên.
Cung Ngũ im lặng lấy đồ ăn sáng ra, nghiêm túc ăn. “Tiểu Ngũ.” Công tước đại nhân đột nhiên nói. Cung Ngũ nhanh chóng liếc nhìn anh, “Hả? Anh Tiểu Bảo có chuyện gì à?” Công tước đại nhân hỏi: “Bây giờ trong lòng Tiểu Ngũ không hề có một chút gì thích anh nữa đúng không?” Cung Ngũ đang ăn bỗng khựng lại, cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đồ ăn. Một lúc sau cô mới từ từ nuốt hết đồ ăn trong miệng, uống một ngụm sữa rồi nói: “Anh Tiểu Bảo, tôi nhớ tôi đã từng nói với anh rằng, bây giờ tôi là người đã có bạn trai rồi.” “Anh biết.” Anh nói, “Dung Trần. Cho nên, sau khi Tiểu Ngũ có bạn trai, mọi tình cảm của Tiểu Ngũ dành cho anh đều đã hết, đúng vậy không?”
Cung Ngũ còn đang cúi đầu, mím môi, ánh mắt nhìn vào chai sữa trong tay, sau đó cô nói: “Anh Tiểu Bảo, thực ra nếu như anh hỏi tôi thì tôi cũng không biết phải trả lời thế nào. Thích ấy à, hay là yêu, chính bản thân tôi cũng không rõ được. Nếu như cứ bắt buộc phải so sánh với trước kia thì có lẽ là đúng. Trước đây khi
chung với anh Tiểu Bảo, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc, hàng ngày khi nhìn thấy anh Tiểu Bảo đều cảm thấy cuộc sống sao mà tươi đẹp đến thế. Nhưng còn bây giờ, tâm trạng của tôi khi gặp và không gặp anh Tiểu Bảo đều như nhau. Tuy tôi không nói rõ ra được, nhưng mà nếu so sánh như vậy thì bản thân tôi cảm thấy có lẽ là không thích nữa rồi.”
Công tước đại nhân im lặng nhìn cô, sau đó gật đầu: “Thì ra là vậy.” Anh nói: “Vậy thì anh phải cố gắng mới được, bởi vì tình cảm của anh đối với Tiểu Ngũ vẫn không hề thay đổi, cho dù anh đã từng làm tổn thương Tiểu Ngũ thì cũng vẫn thế. Khi gặp Tiểu Ngũ, anh vẫn cảm thấy thế giới này có Tiểu Ngũ trở nên tươi đẹp hơn, khi nghĩ đến Tiểu Ngũ, anh liền cảm thấy trong lòng như được chiếu sáng, khi nhắc đến Tiểu Ngũ, trong lòng anh vẫn thấy ngọt ngào. Tiểu Ngũ, em nói xem có phải anh có ngày hôm nay là đáng đời lắm không?”
Chiếc xe chậm rãi đi trên đường, có lẽ là vì thấy Cung Ngũ đang ăn sáng cho nên lái xe cố lái vững vàng ổn định.
Cung Ngũ đang nhìn chằm chằm vào ngón cái của mình, sau đó cô nói: “Mỗi người đều có sự lựa chọn khác nhau, anh Tiểu Bảo có sự lựa chọn của mình, tôi cũng có sự lựa chọn của tôi, không có đáng đời hay không đáng đời gì cả.”
Hơi ngưng lại một chút, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, quay sang Công tước đại nhân, “Tuy anh Tiểu Bảo nói với tôi sẽ không từ bỏ, nhưng tôi đã từ bỏ rồi. Tôi thấy sự cố gắng của anh Tiểu Bảo không có ý nghĩa gì nữa rồi.”
Công tước đại nhân nhìn thẳng vào cô, hình ảnh Cung Ngũ phản chiếu trong đôi mắt anh, anh nói: “Đối với anh thì là có. Anh hy vọng dùng phần đời còn lại của anh, từng chút từng chút một kéo Tiểu Ngũ trở về lại bên anh. Cho dù là một năm, hai năm, hay thậm chí là mười năm anh cũng không theo đuổi lại được em, nhưng không sao hết, ít ra thì khi anh sắp chết, anh cũng sẽ cảm thấy quãng thời gian này của mình không hề uổng phí. Dù sao thì bây giờ anh cũng không thể tìm được một người thứ hai như Tiểu Ngũ, cho nên anh chỉ có thể dồn thời gian ở bên cạnh Tiểu Ngũ, như vậy cho dù bỗng một ngày nào đó anh chết đi...” “Anh đừng chết!” Cung Ngũ bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang. “Anh đừng chết!” Cô trề môi ra, rồi lại chuyển sang nhìn chằm chằm vào chai sữa trên tay mình, nói: “Tuy tôi không thích anh nữa, nhưng tôi cũng không muốn anh chết. Anh mà chết đi, cô Triển và Yến Đại Bảo đều sẽ đau lòng, có lẽ sẽ còn có rất nhiều người khác cũng đau lòng. Người khác thì tôi mặc kệ, nhưng tôi không muốn thấy Yến Đại Bảo và cô Triển đau lòng, bởi vì họ đều là bạn tốt của tôi. Còn cả chủ Yến nữa, tuy rằng lúc nào chú ấy cũng kỳ quái, còn từng cắt ngón tay anh Tư tôi, đáng lẽ ra tôi phải ghét chú ấy mới đúng, nhưng không biết tại sao nhìn thấy chú ấy và Yến Đại Bảo như vậy, tôi lại không ghét nổi, có đôi khi còn cảm thấy chú ấy rất ngốc nghếch rất đáng yêu nữa.”
“Anh Tiểu Bảo.” Cô quay sang nhìn anh, tiếp tục nói, “Anh đừng chết, có được không?” Công tước đại nhân yên lặng nhìn cô, sau đó anh nói: “Tiểu Ngũ, anh còn muốn hỏi Tiểu Ngũ một câu hỏi cuối cùng.”
Cung Ngũ nhìn anh. “Nếu như anh chết đi, Tiểu Ngũ sẽ là một trong số những người đau lòng nhiều nhất đúng không?” Anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, yên lặng nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Cung Ngũ mím môi nhìn anh, một lúc sau, cô mới nói: “Có chứ. Tôi sẽ rất đau lòng, hoặc là... sẽ khóc rất thương tâm.” Công tước đại nhân không hỏi nữa, chỉ nhìn cô, nói: “Anh sẽ không chết đâu.”
Cung Ngũ vẫn nhìn anh.
“Bởi vì anh sẽ không để người yêu anh phải đau lòng, cho dù là mẹ anh, hay là Đại Bảo, hay là bạn bè bên cạnh anh.” Ngưng lại một lát, cuối cùng anh nói: “Và cả Tiểu Ngũ nữa.” Cung Ngũ hít mũi, cô chậm rãi bỏ đồ ăn thừa vào túi, túm chặt miệng túi nói, “Vậy thì tốt.” “Anh sẽ sống lâu trăm tuổi, anh sẽ khỏe mạnh, anh sẽ chết sau vợ tương lai của anh bởi vì anh không muốn để cô ấy phải đau lòng tiễn anh ra đi. Anh sẽ có sức mạnh của một người đàn ông cường tráng, sẽ bảo vệ vợ con không khiến cô ấy phải gặp nguy hiểm gì. Anh sẽ để cô ấy toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Cho dù là núi đao biển lửa, không cần cô ấy mở lời anh cũng sẽ bảo vệ cô ấy. Anh và vợ anh sẽ dìu dắt nhau, tin tưởng nhau, để hai người vì nhau mà trở nên tốt đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Anh sẽ là người cùng chung hoạn nạn đương đầu với gió mưa bão táp cùng với vợ anh.”
Cung Ngũ cứng đờ người, cô đã không còn nhớ cụ thể lúc đó mình đã nói gì nữa, hoặc có lẽ cho dù cô có nhớ kỹ những lời đã ném cho anh, lúc đó cô chỉ muốn anh có thể sống lâu hơn mà thôi.
Anh có thể sống được bao lâu nữa? Cô cũng không biết, không biết gì cả, nhưng cô biết con người này nhất định sẽ sống sót, tuyệt đối sẽ không thể chết sớm như vậy, cho dù cô có không cần anh nữa thì anh cũng không được chết.
Cô cúi đầu xuống, chiếc xe vẫn đi vững vàng trên đường, trong khoảng thời gian tiếp sau đó, từ đầu đến cuối cô vẫn cúi đầu, cho đến khi xuống xe cô cũng không hề ngẩng đầu lên. “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ dừng bước, quay lưng lại với Công tước đại nhân. Anh đứng trước cửa xe, nhìn theo bóng lưng cô, nói: “Chắc chắn anh sẽ đợi được em trở về, anh tin chắc là như thế.”
Cung Ngũ nghe xong lại tiếp tục đi về phía trước, mới đầu là đi từ từ giờ biến thành chạy đi như bay, cuối cùng là xông thẳng vào biệt thự.
Công tước đại nhân đứng nguyên tại chỗ, một tay chống lên cửa xe, anh cúi đầu thở một hơi thật dài. Tài xế cẩn thận hỏi: “Ngài Edward?” Công tước đại nhân quay người ngồi vào trong xe, đóng cửa lại: “Quay về.”