Trước mặt cô lúc này đều là những người không bình thường, Cung Ngũ mím môi đứng dựa một bên, cũng không chen vào nữa. Bây giờ Yến Đại Bảo đã thành ra thế này rồi cô cũng không đi được, cô đi ra ngoài gọi điện thoại1cho Nhạc Mỹ Giảo báo một tiếng.
“Mẹ, là con đây. Tối nay con không về nhà đâu.” Cung Ngũ đứng ngoài cửa, khẽ nói.
Nhạc Mỹ Giảo vội hỏi: “Yến Đại Bảo thế nào rồi? Bị thương có năng không?” Cung Ngũ cũng không biết phải nói thế nào,8“Con thấy chân tay đều phải bó bột, nhưng nhìn thần sắc vẫn thấy khá lắm, vừa ăn đêm Xong, ăn một mạch hết hai cái bánh bao to, chứng tỏ là cũng không có gì đáng ngại. Mẹ đừng lo, cứ cho Tiếu Bát ngủ đi đã,2tối nay con ngủ lại chăm sóc cậu ấy, nhìn cậu ấy có vẻ cũng không muốn cho con đi đâu. Con ra ngoài gọi điện cũng hỏi con đi đâu, cứ như là sợ con chạy mất ấy.”
Nhạc Mỹ Giảo cũng không biết phải nói gì, “Vậy4con ở lại đó đi, con bé đáng thương quá. Nó đối với Tiểu Bát tốt như vậy, không thể cứ phủi mông mà đi được, ngày mai mẹ sẽ qua thăm nó sau.”
“Vâng, vậy con tắt máy đây, trong phòng còn đang loạn lắm.” Cung Ngũ nói rồi tắt điện thoại. “Ừ, mẹ biết rồi!” Nhạc Mỹ Giảo cũng không biết Cung Ngũ nói loạn lên là như thế nào, bà đoán chắc là người gây tai nạn đang cãi nhau với nhà Yến Đại Bảo. Tuy rằng người ba kỳ quái đó của Yến Đại Bảo sẽ không dễ dàng tha cho đối phương như vậy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng nghe Cung Ngũ nói phải tắt máy, bà cũng không tiện nói nhiều thêm nữa.
Cung Ngũ tắt điện thoại, trong phòng bệnh thỉnh thoảng vẫn còn truyền đến giọng Yến Hồi, cô quyết định tạm thời không vào trong đó nữa. Chỉ mới một lúc, Yến Đại Bảo đã đột nhiên hét lên: “Tiểu Ngũ! Có phải cậu chạy mất rồi không?” Cung Ngũ vội vàng thò đầu vào, “Không có, tớ ở bên ngoài mà.”
Công tước đại nhân nhìn cô, rồi lại nhìn Yến Hồi đang nhìn chằm chằm vào Triển Tiểu Liên, đau đầu đứng dậy, cũng đi ra ngoài phòng bệnh. Công tước đại nhân tự động đứng bên cạnh cô. Hai người cùng nhìn về phía trước, không nói gì cả.
Một lúc lâu sau, Cung Ngũ hỏi: “Rốt cuộc là Yến Đại Bảo bị thương có nghiêm trọng không vậy? Cậu ấy bị xe gì đâm phải thế?” Công tước đại nhân nhìn cô hỏi: “Tiểu Ngũ muốn biết thật à?” Cung Ngũ gật đầu: “Muốn chứ, tôi cảm thấy Đại Bảo bị thương rất nghiêm trọng, nhưng tôi thấy cô Triển hình như không lo lắng cho lắm. Tuy chú Yến làm như thể trời sập đến nơi, nhưng bình thường cho dù Yến Đại Bảo bị rụng mất một sợi tóc chú ấy cũng phản ứng như vậy, cho nên tôi cũng không biết chắc được rất cuộc là có nghiêm trọng hay không nữa?” Công tước đại nhân thở dài nói, “Buổi tối khi Đại Bảo ăn cơm xong dắt chó đi dạo, anh đi cùng với Đại Bảo.”
Hai anh em ăn cơm xong, Yến Đại Bảo dắt ba con chó đi dạo về phía khoảng đất trống rộng lớn, cây cối mọc xanh tốt, bị những người xung quanh tận dụng làm nơi vui chơi giải trí. Sau giờ cơm tối, người dân quanh đó đều đến đó chạy bộ hoặc tập thể dục, còn có không ít trẻ con tập ván trượt hoặc tập trượt giày patin, cũng có khá nhiều người đi xe đạp. Tóm lại mỗi tối chỉ cần trời không mưa, ở đó đều vô cùng náo nhiệt.
Yến Đại Bảo thích nhất là những chỗ náo nhiệt, lần nào dắt chó đi dạo cô cũng tới đó.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo cùng đến đó. Công tước đại nhân đứng một bên giúp cô dắt chó, nhìn Yến Đại Bảo nhảy nhót tung tăng, chơi cùng với đám đông. Đang nhảy nhót vui chơi, bỗng đầu bên kia có một đứa bé chừng ba bốn tuổi vênh váo ngồi vào chiếc xe ô tô trẻ con màu xanh da trời, được ba cậu bé điều khiển bằng điều khiển từ xa, đi về bên này, bỗng chốc thu hút sự chú ý của những đứa trẻ xung quanh.
Cậu bé rất hài lòng, thành thục tắt điều khiển từ xa, không để ba điều khiển nữa mà tự mình đánh vô lăng, đạp chân ga, chiếc xe phóng đi như bay, những đứa bé khác nhìn thấy ồ lên thích thú.
Cậu bé càng đắc ý hơn, ngẩng đầu ưỡn ngực không nhìn những đứa bé khác, tiếp tục lái về phía trước.
Sau đó, chiếc xe ô tô của cậu bé lập tức vượt qua cái chân của Yến Đại Bảo đang học theo mấy cụ già tập thái cực quyền giơ lên phía trước.
Yến Đại Bảo vốn dĩ đang xoay người nhấc một chân lên nên đứng không vững, bị chiếc xe hơi đâm vào nên ngã bịch xuống đất.
Cô kêu lên, đầu gối và cánh tay bị cọ xuống đất nên rách một mảng.
Công tước đại nhân vội vàng chạy đến: “Đại Bảo!” Yến Đại Bảo bò dậy nhìn Công tước đại nhân, bỗng nhiên nằm phịch xuống đất, dáng vẻ không sợ bẩn không sợ mệt, hét lớn: “Ôi trời ơi, em bị tai nạn xe rồi!”
Cậu nhóc lập tức bị một đám người hung dữ chặn lại, cậu bé sợ hãi khóc ầm lên, ba đứa bé cũng đờ người ra nhìn: “Các người... các người giả vờ bị đâm à?”
Công tước đại nhân há hốc mồm: “Đại Bảo!”
Yến Đại Bảo hét lớn: “Em bị thương rồi, mau gọi xe cứu thương đi!” Sau đó Yến Hồi đến nơi, ông ta vừa đến, phía sau đương nhiên có một đám người đi theo, cùng bao vây cậu bé lại ở giữa, “Các người dám lái xe đâm Yến Đại Bảo của ông à? Muốn chết à?” Ba đứa bé bế con, run lẩy bẩy: “Chúng tôi... chúng tôi đi xe trẻ con mà...” Yến Hồi nổi giận: “Mấy bánh?”. Ba đứa bé run cầm cập: “Bốn... bốn bánh...” Yến Hồi lại hỏi: “Mày cũng biết là bốn bánh cơ à?” Ông ta ra sức đạp lên chiếc xe, hỏi: “Bốn bánh thì tức là lái xe chứ còn gì nữa? Mày mù à?” Yến Đại Bảo được xe cứu thương đưa đi. Trên đường đến bệnh viện, cô gọi điện cho Cung Ngũ, khóc như thể cô bị tai nạn xe nặng lắm. Lúc đó Công tước đại nhân ngồi ngay bên cạnh với vẻ mặt bất đắc dĩ, bác sĩ trên xe cứu thương kiểm tra vết thương cho cô xong, vẻ mặt không còn thiết tha gì nữa, nhưng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của mấy người trên xe, họ không dám không nhận “bệnh nhân” này.
Hai cha con người lái xe gây tai nạn cũng được đưa đến bệnh viện, trong đó tất cả mọi chi phí đều là do ba đứa bé kia trả. Cuối cùng, Yến Đại Bảo vào nằm phòng bệnh VIP cao cấp nhất, phục vụ đều là loại tốt nhất.
Vốn dĩ y tá chỉ cần thoa thuốc sát trùng cho Yến Đại Bảo nhưng cô không cho, cứ nhất quyết phải bó bột tay và chân, nhất định đòi bó, nếu không bó thì đòi sống đời chết, cuối cùng họ đành phải bó bột.
Khi Cung Ngũ đến liền nhìn ngay thấy dáng vẻ như thể bị thương nghiêm trọng lắm của Yến Đại Bảo. Đương nhiên mới đầu Triển Tiểu Liên nghe chuyện là Yến Đại Bảo bị tai nạn đưa đến bệnh viện rồi, lúc đó Triển Tiểu Liên có thể nói là như mất hồn vía, không để ý gì nữa lao thẳng đến bệnh viện. Đến nơi, bà nhìn thấy ngay Yến Hồi đang cầm dao hai cha con kia bị bao vây ở giữa, cứ nhất quyết đòi chặt chân phải của đứa bé, nói là cái chân đó đạp chân ga cho nên mới khiến chiếc xe mất kiểm soát, gây ra tai nạn cho Yến Đại Bảo. Triển Tiểu Liên lơ tơ mơ không hiểu gì, vội vàng chạy đến hỏi: “Ai là tài xế gây tai nạn?” Sau đó ba đứa bé khóc lóc ôm đứa bé giơ cao lên, “Con trai tôi.” Mặt Triển Tiểu Liên đã đen như đít nồi, mắng Yến Hồi, “Đầu óc ông có vấn đề à? Tôi còn tưởng là Yến Đại Bảo bị xe ô tô đâm thật, thì ra là bị xe trẻ em đâm, thể thì bị sao được chứ?”
Bà trừng mắt nhìn Yến Hồi, vừa vào phòng đã nhìn thấy dáng vẻ của Yến Đại Bảo thì giật mình kinh hãi, nên gọi ngay bác sĩ đến, cầm bệnh án xem qua, rồi đập thẳng quyển bệnh án vào đầu Yến Hồi, “Ông có im đi không hả?”
Cuối cùng bà đích thân đưa hai cha con đang sợ hãi đến mức suýt nữa thì tè ra quần về tận nhà, nếu không hai cha con họ lại không dám ra khỏi nhà nữa.