Công tước đại nhân đã quá quen thuộc với Hoàng Triều, bế Bộ Tiểu Bát đi ra ngoài, Cung Ngũ cứ đi theo anh. Đi được nửa đường thì có một nhân viên phục vụ mới hớt hải đi đến nói: “Thưa anh, anh có thể dẫn vợ và con anh đi theo lối đi bên kia được không...”
Công tước đại1nhân ngày người, Cung Ngũ ở phía sau mặt cũng đã xanh mét, Bộ Tiểu Bát lên tiếng đính chính, “Đây là anh trai, đây là chị của Tiểu Bát! Không phải là vợ và con!”
Nhân viên phục vụ vừa nghe vậy thì bối rối, vội vàng xin lỗi. Công tước đại nhân nhìn Bộ Tiểu Bát ở trong lòng rồi8lại nhìn Cung Ngũ đang trừng mắt nhìn anh, anh cười nói: “Không sao, rồi cũng sẽ có thôi.” Cung Ngũ trợn mắt lườm, Bộ Tiểu Bát dùng tay nâng mặt Công tước đại nhân lên, nói: “Sau này anh sẽ có thật nhiều thật nhiều bạn nhỏ.”
Công tước đại nhân cười: “Ừ, anh cũng thích có nhiều bạn nhỏ.”
Cung Ngũ2đứng bên cạnh nói chen vào: “Sinh nhiều con là heo, thực sự thấy thương cảm với vợ của anh Tiểu Bảo sau này, ai mà kết hôn với anh thì chuẩn bị làm heo nái luôn đi, mở cửa ra một cái là một đám trẻ con ma vào, hoành tráng thật!”
Bộ Tiểu Bát bĩu môi: “Chị...” Cậu hít hít4mũi, ấm ức nói: “Tiểu Bát... Nếu Tiểu Bát mà đi học mẫu giáo, thì liệu... có bị coi là biến thành heo con không?”
Công tước đại nhân nín cười, vỗ lưng cậu bé, “Tiểu Bát không phải là heo con.” Cung Ngũ giật giật khóe mắt: “Tiểu Bát, heo con thì có liên quan gì đến em?”
Bộ Tiểu Bát ấm ức nói: “Mẹ nói là ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn nhỏ, rất nhiều, rất nhiều... Nhiều bạn nhỏ thì tức là heo, chị đã nói thế... Hu hu hu... Tiếu Bát không muốn biến thành heo đấu!”.
Cung Ngũ: “...”
Công tước đại nhân bế cậu bé đi về phía bàn ăn, cười nói: “Tiểu Bát đừng khóc, ý chị nói khác với ở nhà mẫu giáo. Chị nói là có nhà có rất nhiều anh chị em, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức giống như bầy heo. Tiểu Bát nhà chúng ta chỉ có một, là độc nhất vô nhị, sao lại là heo con được chứ?” Bộ Tiểu Bát chép miệng, nửa tin nửa ngờ, “Ổ...”
Cung Ngũ híp mắt lại, cô còn tưởng là Tiểu Bát thông minh cơ, hóa ra vẫn là một đứa bé ngốc. Yến Đại Bảo và Yển Hồi đã bắt đầu ăn, thấy Cung Ngũ đi đến, Yến Đại Bảo nhe răng cười lấy lòng: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ nghi hoặc, “Có phải là cậu ăn trộm đồ ăn của tớ không?”
Yến Đại Bảo mím môi, kiên quyết lắc đầu: “Không có mà, tớ có ăn trộm đồ ăn của cậu đâu! À, Tiểu Ngũ, món này ngon lắm, cậu ăn thử đi!”
Vừa nói vừa vội vàng nhét vào miệng Cung Ngũ một miếng thịt, Cung Ngũ vừa ăn vừa liếc nhìn cô ấy, rồi quay sang nhìn Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát, chị lấy ghế trẻ em cho em, em ngồi bên ngoài ăn nhé.” “Không muốn!” Bộ Tiểu Bát đứng dậy, ôm cổ Công tước đại nhân, nói: “Tiểu Bát muốn ngồi chung với anh
co.”
Cung Ngũ: “...” Bộ Tiểu Bát nhìn thấy sắc mặt cô, lại nói: “Tiểu Bát không muốn bắt chị đút cho ăn mãi, Tiểu Bát muốn chị ăn thật vui vẻ. Tiếu Bát sẽ tự xúc cơm ăn!”
Cung Ngũ cũng coi như có chút hài lòng, cậu nhóc cũng biết điều đấy chứ. Nói là tự xúc ăn nhưng trên thực tế chủ yếu vẫn là Công tước đại nhân chăm sóc Bộ Tiểu Bát. Cung Ngũ bĩu môi, thực ra trong lòng cũng có suy nghĩ, nhưng lại không tiện nói ra. Thêm nữa, trước đây Công tước đại nhân còn nói không để cô phải nghĩ ngợi nhiều, cứ coi như là anh có mối quan hệ riêng với Bộ Tiếu Bát. Nhưng mà một đứa nhóc còn vắt mũi chưa sạch thì có quan hệ gì được chứ?
Thực sự cô cảm thấy muốn phủi sạch quan hệ với Công tước đại nhân. Nhưng có dùng đầu ngón chân để suy nghĩ Cung Ngũ cũng biết thừa rằng, cô của bây giờ, hoặc nói cách khác là gia đình cô bây giờ không thể tách khỏi gia đình Yến Đại Bảo được.
Bộ Tiểu Bát cứ mỗi tối lại bị ba Yến Đại Bảo bắt trộm đi mất. Yến Đại Bảo cực kỳ thích Tiểu Bát, từ khi Tiểu Bát còn nhỏ xíu đã được Yến Đại Bảo dắt đi chơi hàng ngày. Yến Đại Bảo còn mua cho Bộ Tiểu Bát nhiều quần áo hơn cả người trong nhà, thực sự nếu không để ý đến cô ấy nữa thì có lẽ Yến Đại Bảo có thể bảo ba cô ấy đến dạy cho cô một bài học.
Dường như cái giá phải trả quá lớn, cô không thể mạo hiểm được. Có một cách là nói thật với Yến Đại Bảo, nhưng Cung Ngũ cảm thấy nếu như nói thật thì sẽ lại càng lớn chuyện hơn nữa. Ngay từ đầu Yến Đại Bảo đã muốn gán ghép cô và Công tước đại nhân với nhau, nếu Yến Đại Bảo biết cô đã chia tay với Công tước đại nhân thì có lẽ sẽ lại trăm phương ngàn kế nghĩ cách tác hợp hai người lại. Mới vừa nghĩ đến những cách Yến Đại Bảo có thể dùng, Cung Ngủ đã run lấy bấy. Cô cảm thấy Yến Đại Bảo thậm chí còn có thể nghĩ được ra cả cách hạ thuốc mình cũng nên.
Quả thực rủi ro quá lớn, cô không thể mạo hiểm được.
Cách cuối cùng là chiến tranh lạnh với Yến Đại Bảo, từ chối Yến Đại Bảo mấy lần, có lẽ rồi cô ấy cũng sẽ cảm thấy xa cách hơn thôi. Nếu như vậy... Cung Ngũ lại nghĩ, cô cảm thấy có lẽ Yến Đại Bảo sẽ rất đau lòng.
Thôi bỏ đi, Yến Đại Bảo mà đau lòng thì có khác gì cô đau lòng đâu? Tại sao cô lại phải khiến bản thân mình buồn bã khổ sở như vậy chứ?
Cung Ngũ cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Cô nhìn Yến Đại Bảo vừa mới ăn trộm đồ ăn của cô ở trước mặt, rồi lại quay sang nhìn Công tước đại nhân đang ngồi bên cạnh. Đúng là những cách kia đều không dùng được.
“Anh ơi, em muốn ăn cái hoa màu đo đỏ kia.” Bộ Tiểu Bát thấy bông hoa đó đẹp. Công tước đại nhân nhấc lên, cười nói: “Tiểu Bát, hoa này là để trưng bày thôi, không ăn được.” Bộ Tiểu Bát chớp mắt, “Không ăn được ạ?” Công tước đại nhân lắc đầu, “Không ăn được.” Yến Hồi ở đối diện, đưa tay ra nhéo má Tiểu Bát một cái, “Sao mày vẫn mập thế này hả? Xấu chết đi được!”
Bộ Tiểu Bát mếu, tủi thân như sắp khóc đến nơi. Yến Đại Bảo nghe thấy vậy liền nổi giận: “Ba! Sao ba lại bắt nạt Tiểu Bát rồi? Rõ ràng là Tiểu Bát đáng yêu như vậy, đâu có mập chứ? Cho dù có mập thì cũng vẫn đáng yêu!”
Bộ Tiểu Bát lập tức nhìn về phía Yến Đại Bảo, “Tiểu Bát yêu chị Đại Bảo nhất!”
Yến Hồi trừng mắt, “Bóp chết giờ!” Cung Ngũ ở bên cạnh vội vàng sửa lại: “Tiểu Bát, cái này ngon nè! Chú Yến có muốn nếm thử không? Ngon cực kỳ luôn ấy.”
Yến Hồi ghét bỏ: “Không muốn!”.
Bộ Tiểu Bát vui vẻ: “Tiểu Bát muốn ăn.”
Cung Ngũ lấy đũa gắp một quả nhỏ đặt vào miệng Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Bát cười toét miệng, “Ngọt!”
Công tước đại nhân cầm khăn ăn lau miệng cho cậu: “Tiểu Bát ăn dính cả ra mặt rồi này, lau mặt đi cho sạch nhé!”
Một lúc sau Bộ Tiểu Bát lại hét: “Tiểu Bát muốn uống nước!”
Cung Ngũ vội vàng cầm bình sữa của Bộ Tiểu Bát lấy nước cho cậu bé uống. Khung cảnh như vậy giống như Công tước đại nhân và Cung Ngũ đang chăm sóc cho Bộ Tiểu Bát. Trước đây Cung Ngũ đưa Tiểu Bát đi chơi ít ra còn có một cô giúp việc đi theo, nhưng sáng nay hai người vội vàng đi để còn trốn Nhạc Mỹ Giảo nên không dẫn theo cô giúp việc.
Bản thân Cung Ngũ hoàn toàn không ý thức được hôm nay cô đã quên dẫn cô giúp việc theo nên trong lòng còn thấy vui vẻ vì một mình cô dẫn Tiểu Bát đi chơi vẫn được, cô còn học được lái xe nữa rồi.
Trên thực tế phần công việc của cô giúp việc bị trống vẫn do Công tước đại nhân đi theo làm. Chăm sóc Bộ Tiểu Bát trở thành vai trò của Công tước đại nhân, đến nỗi cho dù Cung Ngũ có không làm gì Bộ Tiểu Bát cũng vẫn ổn cả.
Bộ Tiểu Bát cầm bình sữa uống nước, uống xong còn chép miệng, há cái miệng nhỏ ra chờ Công tước đại nhân gắp thịt cho cậu ăn. Công tước đại nhân gạt đi vết dầu mỡ trên miếng thịt, sau đó đút cho cậu bé ăn.
Cậu bé cứ thể ăn liên tục: “Tiểu Bát thích nhất là ăn thịt!” Cung Ngũ ở bên cạnh nhìn chăm chú, “Em ăn thì cứ ăn đi, đừng có nói ra. Cứ như là ở nhà không cho em ăn ấy.”
Cậu bé vừa nghe thấy vậy đã tưởng chị không vui, vội vàng cầm cái thìa nhỏ trong tay xúc một miếng thịt, run run đưa đến trước mặt Cung Ngũ, “Chị cũng thích ăn thịt.”
Cung Ngũ: “...”
Cậu bé vươn cánh tay ra: “Chị ăn đi.”
Công tước đại nhân ngồi giữa hai người, Cung Ngũ nhìn Công tước đại nhân, rồi lại nhìn Bộ Tiểu Bát thật nghiêm túc, trợn mắt lườm, vươn ra ăn miếng thịt kia. Nước sốt trên miếng thịt còn chưa chảy hết, lúc cô hút vào trong miệng đã bị dính lên mặt. Cung Ngũ nhắm mắt, trong lòng thầm mắng Bộ Tiểu Bát một trận, rồi từ từ rụt cổ lại, lấy giấy ăn trên bàn lau mặt, sau đó cảm thấy trước mặt tối đen lại, có chiếc khăn bông ấm áp lau lên mặt cô. Cung Ngũ mở mắt ra thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang cầm khăn bông lau mặt cho cô: “Sao lại để dính vào mặt thế này? Em có muốn đi rửa không?”
Anh cau mày lại, hỏi với vẻ mặt căng thẳng.
Thấy Cung Ngũ nhìn mình không nói gì, anh lại im lặng giây lát, sau đó đặt khăn bông vào tay Cung Ngũ, “Em thấy chỗ nào khó chịu thì lau đi. Anh sợ em bị dính vào mắt.”
Cung Ngũ vẫn đang nhìn anh chằm chằm, tự cầm khăn bông lau mặt.
Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ, rồi lại nhìn Công tước đại nhân, rồi lại đảo mắt nhìn sang bên kia, vừa hút sữa chua vừa lén quan sát tình hình.
Yến Hồi vẻ mặt không thèm để ý đến, chỉ ăn một chút, cảm thấy hôm nay đồ ăn không ngon miệng chút nào, tâm trạng không tốt nên định lát nữa sẽ đến nhà bếp gọi tên đầu bếp chính ra dạy cho một trận nên thân. Đồ ăn khó ăn như vậy là để cho người ăn hay sao?
Một thời gian không tới đây, sao tay nghề của mấy tên này đã lại kém đi rồi, quả nhiên là một lũ vô tích sự!