Buổi trưa đi ăn cơm, xe đi đến trước cửa Hoàng Triều rồi dừng lại, Cung Ngũ biết mình lại có lộc ăn rồi. Cô vui vẻ bế Tiểu Bát xuống xe.
Bộ Tiểu Bát mới chỉ có ba tuổi nhưng cậu nhóc rất mập, thêm nữa trẻ con đang ngủ không biết bám lên người lớn mà cứ thế trượt xuống, cho nên càng nặng hơn. Cung Ngũ vừa bể cậu bé vào lòng còn thấy vẫn ổn, đi được mấy bước mới thấy nặng thật, huống hồ Bộ Tiểu1Bát còn nặng hơn cả trẻ con bình thường.
Cô bế Bộ Tiểu Bát ra ngoài, đóng cửa lại, cậu nhóc vẫn đang ngủ say như heo.
Mũi toàn mồ hôi, nhưng vì sắp được ăn đồ ăn ngon, Cung Ngũ vẫn nhịn được, cùng lắm thì đi chậm hơn một chút thôi.
Đi chỗ bằng còn đỡ, khi đi lên bậc thang cô loạng choạng, để giữ thăng bằng cô lùi về phía sau một bước. Phía sau lưng có người đỡ eo giúp cô đứng vững lại, tiếp đó Bộ Tiểu8Bát đang nằm trong lòng cô được Công tước đại nhân đón lấy, anh không nói gì, cứ thế bế Bộ Tiểu Bát vào trong. Cung Ngũ mím môi, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Công tước đại nhân. Người này có ý gì chứ? Đừng tưởng là anh ta bể Bộ Tiểu Bát thì cô sẽ để ý đến anh ta đấy.
Yến Đại Bảo rụt cổ lại đi theo sau, cẩn thận gọi: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ quay lại, trừng mắt nhìn: “Vừa rồi sao cậu không ngồi chung2xe với tớ?” Yến Đại Bảo phồng má lên: “Tớ thấy Tiểu Bát ngủ rồi, sợ hai chúng ta nói chuyện làm Tiểu Bát thức giấc thôi.”
Cung Ngũ bán tín bán nghi, nhưng không nói gì, đi vào bên trong.
Yến Hồi chọn chỗ ngồi thoải mái, còn chiếm luôn cả chỗ thoải mái bên cạnh, nhìn thấy Yến Đại Bảo liền vẫy tay, “Yến Đại Bảo đến đây! Ở đây này!”
Yến Đại Bảo từ chối: “Con muốn ngồi chung với Tiểu Ngũ cơ.” Yến Hồi bỗng di chuyển ánh mắt,4quay sang lườm Cung Ngũ. Cung Ngũ vội vàng nói: “Tớ còn phải chăm sóc Tiểu Bát, cậu ngồi với chủ Yến đi.”
Yến Hồi vô cùng hài lòng.
Cuối cùng Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh Yến Hồi. Bộ Tiểu Bát mềm nhũn như cục bột nằm trong vòng tay Công tước đại nhân. Anh được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng ngủ trống có điều hòa, đồng thời cho người canh chừng, khi cậu bé dậy phải thông báo ngay. Yến Hồi và Yến Đại Bảo ngồi một chỗ, vị trí còn lại đương nhiên là Cung Ngũ và Công tước đại nhân.
Khi gọi món, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ nghiên cứu vẫn gọi mấy món lần trước. Công tước đại nhân bỗng nhiên chỉ vào một bức ảnh rất đẹp, nói: “Món này cũng rất ngon.” Cung Ngũ liếc nhìn anh, Công tước đại nhân chỉ cười, Yến Đại Bảo lập tức nói: “Thử món này đi!” Gọi món xong thì cũng hết đề tài nói chuyện, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng. Yến Hồi nhìn người nọ, rồi lại nhìn người kia, mất kiên nhẫn nói: “Chuyện gì thế? Sao ai cũng như chết hết cả rồi thể? Không biết nói chuyện à?” Cung Ngũ vừa hắng giọng định tìm đề tài thì bỗng nhiên điện thoại Công tước đại nhân đổ chuông, anh lấy điện thoại ra xem rồi tắt đi.
Nhưng chỉ một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông, Công tước đại nhân lại tắt đi. Điện thoại lại đổ chuông đến lần thứ ba, Công tước đại nhân đứng dậy, còn chưa kịp đặt lên tai, giọng nói của Lý Tư Không đã vang lên: “... Mẹ kiếp mười tám đời tổ tông nhà cậu, ông đây làm việc cho cậu mệt muốn chết mà cậu còn không chịu nghe điện thoại của ông đây à? Cậu làm thế mà được à? Phí Tiểu Bảo cái đồ khốn nạn, ông đây còn chưa xong chuyện với cậu đâu!” Đợi anh ta gầm gào xong, Công tước đại nhân tươi cười đặt điện thoại vào tai, nói: “À, vừa rồi đang gọi món nên không cẩn thận ấn phải nút tắt máy, xin lỗi nhé. Có chuyện gì không?”
Cung Ngũ: “...”
Tại sao trước đây cô không hề phát hiện ra con người này âm hiểm thế nhỉ? Cô tận mắt nhìn thấy anh tắt điện thoại của Lý Tư Không, vậy mà anh còn dám ngang nhiên nói dối không chớp mắt là chẳng may chạm vào nút tắt máy. Cô còn nhớ trước đây đã từng nói thế nào nhỉ? Nói là ghét nhất kẻ tiểu nhân nham hiểm như Bộ Sinh, hóa ra anh cũng là kẻ tiểu nhân nham hiểm!
“... Ờ? Vậy thì cậu vất vả rồi, cứ từ từ làm, tôi còn đang ăn cơm cùng chủ Yến, Đại Bảo và Tiểu Ngũ nữa, tạm biệt nhé.” Trên mặt Công tước đại nhân vẫn là nụ cười dịu dàng, mặc kệ Lý Tư Không đang mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà anh, thản nhiên tắt máy đi, còn cố tình điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng. Cung Ngũ há hốc miệng, hơi giật khóe miệng, thế này... là kiểu người gì chứ?
Yến Đại Bảo hỏi: “Anh ơi, có phải là anh Màn Thầu không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, có chút mất cân bằng tâm lý nên gọi điện cho anh mắng chửi một trận thôi, cứ để cậu ta giải tỏa, cậu ta làm việc sẽ thấy thoải mái hơn đôi chút.” Cung Ngũ: “...” Tại sao cô cứ cảm thấy Lý Tư Không không những không trút được bớt giận mà còn càng giận dữ hơn nhỉ?
Yến Hồi chán nản, ngửi đầu tóc Yến Đại Bảo như con cún con, “Yến Đại Bảo, có phải là ba ngày rồi con chưa gội đầu không?”
Yến Đại Bảo ngửi tóc mình, nói: “Không mà, tối qua con mới gội đầu mà.”
Yến Hồi ghét bỏ: “Hồi chết đi được!”
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Ba!”
Yến Hồi quay đầu, nhìn sang bên kia, nói: “Yến Đại Bảo của ông phải thơm nức mũi thì ông mới thích!” Yến Đại Bảo bĩu môi, tức giận: “Con ghét ba lắm!” Yến Hồi vừa nghe vậy bỗng đờ mắt ra, “Ba mới chỉ chê con một tí là đầu hội thôi mà con đã ghét ba rồi à?!”
Cung Ngũ vội nói: “Chú Yến, cháu biết, mùi trên tóc Yến Đại Bảo chắc chắn là mùi có từ lúc tập xe ấy. Mùi trong xe hối lắm, cháu đoán người trước đó lên xe đã hút thuốc hoặc ăn gì đó rồi, không liên quan gì đến Yến Đại Bảo đâu. Cháu thấy trên đầu cháu cũng có mùi lạ đây này.”
Yến Hồi nổi giận: “Mấy kẻ bẩn thỉu này!” Yến Đại Bảo nổi giận, Yến Hồi hối hận thì đã muộn, “Yến Đại Bảo ba sai rồi!”
Yến Đại Bảo quay sang chỗ khác, “Hừ!” Yến Hồi lập tức chỉ vào Cung Ngũ, nói: “Yến Đại Bảo, ông đây nói sai rồi, rõ ràng là mùi trên đầu con bé xấu xí kia nên mới truyền sang cả đầu con nữa!” Cung Ngũ vò đầu mình ngửi thử, không nói gì. Công tước đại nhân ở bên cạnh hỏi: “Tiểu Ngũ có muốn đi xem Tiểu Bát không?”
Cung Ngũ đang buồn rầu không biết làm gì ở đây, nghe Công tước đại nhân hỏi vậy thì lập tức đứng dậy, “Tôi đi xem Tiểu Bát thể nào!”
Công tước đại nhân đứng dậy theo: “Anh biết ở đâu, anh dẫn Tiểu Ngũ đi.”