Lý Tư Không trừng to mắt nhìn Lý Nhất Địch: “Ông đây không đi! Dựa vào cái gì mà lần nào cũng là ông đây đi? Anh, tốt xấu gì anh cũng phải suy nghĩ một chút, lần nào cũng ức hiếp em, anh làm vậy mà được sao?”
Lý Nhất Địch lạnh lùng nói: “Ai bảo em đang độc thân. Anh còn phải ở bên cạnh Đại Bảo Bảo. Hai ngày nữa là thuyền làm xong rồi, anh phải đưa cô ấy đi xem thuyền bạc Kim Sơn, em rảnh rỗi như vậy, ở đâu1cũng như nhau, nói không chừng ra ngoài nhiều một chút, còn có thể tìm được một cô gái mình muốn kết hôn.”
Lý Tư Không chỉ vào anh ta, “Anh! Em sẽ nói với mẹ!”
“Đi đi, xem mẹ sẽ nghe em hay là nghe anh. Máy bay đã chuẩn bị xong rồi, mười phút sau sẽ bay.” Lý Nhất Địch ấn chuông báo động: “Đưa cậu Hai lên sân thượng để lên máy bay, nhiệm vụ khẩn cấp! Lý Tư Không xoay người định chạy trốn nhưng Lý Nhất Địch đã sớm có chuẩn bị,8trực tiếp trói anh ta lại đưa lên máy bay. Lý Tư Không gào thét nói: “Lý Nhất Địch anh đợi ông đây đấy! Ông đây trở về rồi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt!”
Lý Nhất Địch đứng trên sân thượng, mỉm cười vẫy tay với anh ta: “Xem ra cũng có chút giá trị. Bằng không ngày nào cũng rảnh rỗi ăn chơi.” Lý Tư Không gào lên: “Ông đây hận anh chết đi được! Lý Nhất Địch ông đây muốn cướp bạn gái của anh!”
Lý Nhất Địch tiếp tục mỉm cười: “Đại2Bảo Bảo nhà ta chê em đen, đừng tự luyến nữa, lên đường bình an!” Xoay người bỏ đi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cướp bạn gái của anh? Thằng nhóc chết tiệt, gan không nhỏ nhỉ, lần này sẽ cho mày đi vài tháng hoặc một năm, xem mày còn dám nói lung tung hay không?” Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Yến Đại Bảo, “Đại Bảo.”
Yến Đại Bảo bữa trưa đã ăn rất nhiều, buổi chiều cũng không muốn ra ngoài chơi mà về thẳng nhà ngủ một giấc,4buổi tối mở mắt ra thì nhận được điện thoại của Lý Nhất Địch, “Anh Bánh Bao!”
“Đại Bảo đang làm gì thế, sao giọng nói lại mơ màng thế kia?” Lý Nhất Địch mỉm cười hỏi: “Có phải vừa ngủ dậy không?” “Đúng vậy, em vừa ngủ dậy. Ôi, anh Bánh Bao, trưa hôm nay bọn em cùng chú Út của Tiểu Ngũ đi ăn trưa, ở Hoàng Triều, lúc tính tiền, Tiểu Ngũ nói mặt của chú Út cậu ấy xanh lè luôn. Bị cắt cổ rồi!” Lý Nhất Địch cứ nghe thấy giọng nói của cô thì tâm trạng liền tốt trở lại, trên mặt mang theo nụ cười, sự dịu dàng trong ánh mắt dường như sắp tràn ra ngoài, “Vậy sao? Đại Bảo Bảo của chúng ta thật là có lộc ăn. Lần sau anh Bánh Bao dẫn em đi ăn có được không? Như vậy có thể nuôi cho Đại Bảo Bảo thật mũm mĩm, đáng yêu. Đại Bảo Bảo của chúng ta lúc nhỏ là cô bé mũm mĩm xinh xắn, lớn lên thì càng xinh xắn đáng yêu hơn.” Được khen ngợi, Yến Đại Bảo rất vui, đắc ý đến mức lỗ mũi sắp hếch lên trời: “Đúng vậy, ba đã nói là em xinh đẹp nhất!” “Đúng, Đại Bảo Bảo luôn là cô bé xinh xắn nhất.” Lý Nhất Địch mỉm cười. Hai người nấu cháo điện thoại, Cung Ngũ gọi cho Yến Đại Bảo hai cuộc đều không được. Cô vốn định hỏi chuyện học lái xe giải quyết thế nào nhưng vì Tần Tiểu Ngư mà quên mất.
Cô và Yến Đại Bảo thật sự là đối tượng khiến cho các huấn luyện viên đau đầu, không biết nên làm thế nào. Học phí đã nộp rồi, lẽ nào không học sao, không học cũng phải trả lại học phí, nhưng trường lái xe lại rất ì ra không trả, cô chỉ có thể tiếp tục học, cô đang định hỏi Yến Đại Bảo xem giải quyết thế nào.
Gọi không được thì ngày mai gọi vậy. Bộ Tiểu Bát ăn no xong, sau khi trở về cứ liên tục rên rỉ. Cung Ngũ cũng bị mắng một trận, bà giúp việc cũng bị khiển trách. Nhạc Mỹ Giảo một khi không vui thì mọi người đều xui xẻo, đến cả Bộ Sinh vốn chẳng liên quan gì đến chuyện này, sau khi từ công ty trở về cũng bị mắng một trận.
Bộ Sinh rất vô tội nhưng lại báo thù lên người của Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Bát khóc òa gọi: “Mẹ, ba bắt nạt Tiểu Bát...”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận chủ yếu là do Tiểu Bát ăn quá nhiều không tiêu hóa được, vậy mà Bộ Sinh lại làm loạn thêm. Bà về phòng đóng cửa lại, lấy gối đánh anh ta một trận. Bộ sinh bị bà đánh cũng không đánh trả, đợi bà đánh mệt rồi thì ôm bà vào lòng, hôn lên môi bà một cái là được.
Hồn cho đến khi bà ngoan ngoãn thì mới buông ra.
Nhạc Mỹ Giảo tức giận chỉ vào anh ta, “Cậu...” Bộ Sinh lại cúi đầu hôn chặt, có mắng cũng không buông ra, xem bà có thể làm được gì. Lúc buông ra, Nhạc Mỹ Giảo không còn nhìn chằm chằm anh ta nữa, chỉ chùi miệng, tức giận đùng đùng lườm anh ta một cái, mở ra đi cửa ngoài tiếp tục xoa bụng nhỏ của Tiểu Bát. Cung Ngũ nằm trong phòng không dám ra ngoài. Cô thử gọi điện thoại cho Yến Đại Bảo lần nữa nhưng điện thoại vẫn đang bận. Lần này Cung Ngũ xác định Yến Đại Bảo nhất định đang nấu cháo điện thoại với anh Bánh Bao.
Cô có chút buồn bã, quả nhiên vẫn nên yêu đương, con người không yêu đương thật là buồn chán!
Suy nghĩ như vậy, Cung Ngũ bèn gửi tin nhắn cho Dung Trần: [Phòng đối diện, anh đang làm gì thế? Tôi chán quá, chúng ta nói chuyện với nhau đi!] Dung Trần đang tức giận vì đấu trí đấu sức thua những người làm vườn mấy bông hoa, nhìn thấy tin nhắn của Cung Ngũ, lập tức giống như tìm thấy niềm vui, chuyên tâm chăm chú trả lời tin nhắn của cô: [Chẳng làm gì cả, đang rất rảnh rỗi. Cô nhắn tin thật là đúng lúc, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện giải sầu với tôi rồi! Sau này nên thường xuyên làm vậy! Tôi thảm lắm rồi!]
Cung Ngũ: [Bảo anh trở về anh không về, vậy còn cách gì nữa? Nhưng mà thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi, đừng lo lắng, mọi người sẽ nhanh trở về trường thôi, tất cả sẽ ổn mà.] Dung Trần gửi một tin nhắn mặt khóc: [Còn sớm mà, còn hơn hai tháng nữa mới khai giảng, tôi rất nhớ cô. Nếu bây giờ cô trở về, không chừng tôi sẽ đồng ý sự theo đuổi của cô, làm bạn trai của cô, ha ha ha.]
Cung Ngũ: [Xuy! Tôi đang học lái xe, tiền đã đóng rồi, đã học được một nửa, không học thì sẽ uổng phí năm nghìn tệ của tôi. Hơn nữa, bây giờ anh một mình trong trường buồn chán, nếu tôi cũng trở về, tức là hai chúng ta cùng buồn chán, tôi sẽ không về đâu!]
Dung Trần: [Hu hu hu... Tôi thảm lắm rồi, cô không yêu tôi, cô chẳng yêu tôi chút nào. Hu hu hu hu, rõ ràng là tự cô chủ động nói muốn theo đuổi tối, sao cô có thể lừa dối tình cảm đơn thuần của tôi như vậy?]
Cung Ngủ không chịu được mà trả lời: [Thôi đi, chẳng nhìn ra anh đơn thuần chỗ nào, nói đi, có phải anh đã từng ngủ với fan rồi phải không?]
Dung Trần: [Tôi chưa từng làm chuyện đó. Tôi là minh tinh thần tượng, sao tôi có thể dính líu không rõ ràng với fan chứ? Tôi là người rất đơn thuần, cô nhất định phải tin vào nhân phẩm của tôi.]
Cung Ngũ phồng má lên: [Thì ra loại đó còn có tên gọi riêng, tôi lần đầu được nghe đấy. Nếu hai chúng ta đều đang buồn chán, vậy anh kể về tình sử trước kia của anh cho tôi nghe đi, như vậy sẽ giúp cho hai người chúng ta thấu hiểu nhau hơn, tăng thêm tình cảm.]
Dung Trần đọc xong, liền hăng hái: [Phòng đối diện, chủ đề này thú vị đấy, tôi nói cho cô biết, người yêu cũ của tôi là một người mẫu không nổi tiếng lắm...]
Sau đó Dung Trần gửi từng đoạn tin nhắn rất dài nói chuyện với Cung Ngũ, kể hết tình sử của anh ta một lượt, từ bạn gái cũ, đến bạn gái cũ hơn, đến cũ cũ cũ hơn nữa... Cung Ngũ xem như mình đang đọc tiểu thuyết, đọc xong cô gửi một đoạn tổng kết cho anh ta: [Phòng đối diện này, sau khi tôi đọc tình sử của anh xong, tôi chỉ có hai từ “đồng cảm” để hình dùng thôi. Tuy anh có rất nhiều bạn gái nhưng dường như anh luôn mơ hồ không rõ ràng, thật ra anh chưa từng yêu đương mà còn mắc bệnh tự luyến nặng nữa.]
[Người ta chỉ nhìn anh một cái, anh liền cảm thấy người ta yêu anh yêu đến chết đi sống lại. Anh nói người ta là bạn gái cũ của anh, thật ra đó là do anh tự nghĩ mà thôi, người ta còn không biết chuyện gì xảy ra đúng không?] Dung Trần tức giận: [Ai nói thế? Có phải biết tôi là cao thủ tình trường đấy! Dấn thân vào trong khóm hoa nhưng không dính một chiếc lá trên người, đó là cảnh giới cao nhất trong việc yêu đương!] Cung Ngũ chớp chớp mắt: [Ha ha tôi hiểu, cao thủ tình trường, xin hỏi anh đã từng ngủ với bao nhiêu người rồi?
Đợi cả buổi vẫn không thấy Dung Trần trả lời, Cung Ngũ lập tức cười nghiêng ngả trên giường, nhất định là chưa từng ngủ với ai nên mới ngại không dám nói.
Quả nhiên, một hồi sau, Dung Trần vô cùng tức giận trả lời lại: [Cô là con gái, sao lại dám nói những câu như vậy? Còn hỏi đã ngủ với bao nhiêu cô gái, có kiêu hói như cô sao?]
Cung Ngũ cười điên cuồng, gửi tin nhắn trả lời: Được rồi, nể tình anh đáng yêu như vậy, tôi cách nghìn sông vạn núi hỏi anh, anh có đồng ý làm bạn trai của tôi không?]. Tin nhắn gửi đi mãi một hồi sau, Dung Trần mới trả lời: [Thấy cô chủ động tích cực như vậy, được rồi, tôi đồng ý.] Cung Ngũ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bối rối ngượng ngùng của anh ta khi trả lời tin nhắn: [Chào anh, bạn trai của em, bắt đầu từ hôm nay, em quyết định sẽ ngày ngày gửi tin nhắn cho anh giúp anh giải sầu, chúng mừng anh đã vinh dự được trở thành bạn trai của em.]
Dung Trần mãi một hồi sau mới trả lời: [Hứ, biết vậy thì tốt.]
Sau bữa tối, Cung Ngũ tắm xong thì gửi tin nhắn cho Dung Trần, khi định nói chúc ngủ ngon, đột nhiên bà giúp việc đến gõ cửa phòng cô: “Tiểu Ngũ, ngoài cửa có người tìm cô, nói là bạn của cô.”
Cung Ngũ ngẩng đầu: “Hả? Bạn của cháu à? Yến Đại Bảo?” “Không phải, cậu ấy nói là anh trai của Yến Đại Bảo.” Cung Ngũ sững sờ: “Ai?”
Bà giúp việc nói: “Cậu ấy nói cậu ấy là anh trai của Yến Đại Bảo. Tôi nhìn thấy cậu ta dáng vẻ mệt nhọc, sắc mặt rất khó coi, tôi giật cả mình, nhưng cậu ấy đã nói như vậy.”
Cung Ngũ há mồm, bán tín bán nghi mặc quần áo vào đi xuống lầu, “Cháu đi xem xem.”