“Em Ngũ!” Thầy giáo đứng ở cửa, “Em Ngũ! Trong phòng hiệu trưởng có điện thoại của em!”
Cung Ngủ ngẩng đầu lên: “Là ngài Edward đúng không ạ?” Thầy giáo mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, ngài Edward nói có chuyện muốn tìm em.” Những ánh mắt xung quanh bắt đầu tập trung lại, Cung Ngũ hít sâu, do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng lên đi theo1thầy giáo.
Vẫn ở trong văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Page lại mỉm cười nhường lại không gian cho cô. Cung Ngũ cầm điện thoại, từ từ điều chỉnh lại hơi thở, nói: “Alo?” “Tiểu Ngũ.” Giọng Công tước đại nhân lập tức vang lên ở đầu dây bên kia, “Là anh đây.” Cung Ngũ cầm điện thoại, đáp lại: “Ừm.” “Tiểu Ngũ, thực ra anh... anh chỉ muốn8hỏi, ở nóc chiếc tủ trong phòng em có một ống heo đựng tiền tiết kiệm, bên trong có đồng xu, em còn cần nó nữa không?” Cung Ngũ nhất thời chưa nghĩ ra: “Tôi mang hết ống heo tiết kiệm tiền đi rồi.”
Công tước đại nhân nói: “Đó là một con mèo màu trắng, tại màu cam, có vẻ hơi mập, cái bụng rất tròn, chất liệu bằng2sứ. Nếu như em không nghĩ ra thì anh có thể chụp lại nó cho em xem.”
Cung Ngũ chợt nhớ ra, đúng là cô có một ống heo tiết kiệm tiền như vậy, lúc đó cô ra đi quá vội vàng nên quên kiểm tra nóc tủ, “Tôi nhớ ra rồi.”
“Tiểu Ngũ còn cần nó nữa không?” Anh hỏi. Giọng nói rất bình tĩnh, giống như đang hỏi cô4bình thường. Nhưng không biết tại sao, Cung Ngũ lại nghe ra được vài phần khẩn trương. Hai bên đều nắm chặt ống nghe, trước khi cô chưa nói gì, bầu không khí vẫn căng thẳng. Cung Ngũ trả lời: “Cần.” “Vậy thì...”
Anh còn chưa dứt lời, Cung Ngũ đã chủ động nói, “Sáng thứ bảy, tôi sẽ qua đó lấy.” Anh dường như thở phào một cái, “Được, anh sẽ đợi em.” Cung Ngũ đáp lại, sau đó cô nói: “Tạm biệt ngài Edward.” “Tạm biệt Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ cúp điện thoại. Cô mím môi, đứng yên tại chỗ, sau đó đi ra ngoài. Nhìn thấy hiệu trưởng Page đứng ở hành lang bên ngoài, cô cảm ơn rồi rời đi. Trở về hành lang phòng học, Dung Trần đang dựa vào hành lang, bên cạnh là một đống các cô gái xinh đẹp trẻ trung đang vây quanh anh ta, ai nấy mắt sáng lấp lánh như sao, chỉ muốn dán chặt lấy anh ta. Rất nhiều người biết chàng thanh niên tỏa sáng lấp lánh này là một ngôi sao ca nhạc thần tượng đến từ phương Đông, cho nên càng có nhiều người sùng bái hơn.
Cung Ngũ trợn mắt, đi vào lớp học.
Cuối kỳ đại học năm ba, các kỳ thi ào đến tới tấp, thời gian của Cung Ngũ bắt đầu gấp gáp hơn, chuẩn bị cho các kỳ thi.
Dung Trần không hề lo lắng vấn đề này, bởi vì anh ta đến đây giữa chừng, học kỳ này được miễn thi, đúng là một người hạnh phúc, cho nên càng có nhiều thời gian làm phiền Cung Ngũ hơn. “Này phòng đối diện!”. Cửa phòng bị anh ta đẩy ra, Cung Ngũ vốn không khóa cửa, bởi vì có khóa lại thì anh ta sẽ đập cửa hết mình, sẽ chỉ càng định tại nhức óc hơn mà thôi.
“Này phòng đối diện!” Cung Ngũ đang đọc sách ngó đầu ra nhìn: “Đừng có làm phiền tôi, tôi đang đọc sách, sắp thi rồi.” Dung Trần ngồi phịch xuống đối diện cô, “Này phòng đối diện cô xem đi! Ca khúc mới của tôi thăng hạng thành công rồi, hạng nhất rồi này!” Anh ta đang đi tìm cảm giác tồn tại, muốn để Cung Ngũ thừa nhận anh ta chính là super star, ngôi sao ca nhạc, nhưng Cung Ngũ vẫn không hề để tâm đến, thờ ơ vô tâm.
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn một cái với vẻ đối phó, khích lệ một cách nhạt nhẽo: “Oa, giỏi quá, lợi hại quá!”
Dung Trần đắc ý: “Đúng vậy, đúng vậy! Tôi lợi hại chưa nào? Tôi giải chưa nào?” Cung Ngũ gật đầu: “Ừm, bây giờ anh đi ra ngoài được chưa hả?”
Dung Trần bị đả kích: “Này phòng đối diện, cô không khen tôi thật lòng!” “Biết thì tốt, làm phiền anh đóng cửa lại giúp tôi.” Cung Ngũ vừa đọc sách vừa ghi chép. Dung Trần nhảy dựng lên: “Này phòng đối diện, cô chẳng thú vị gì cả! Hai chúng ta là đồng bào, cô lại đuổi tôi đi như vậy, hay lắm à?”
“Cũng bình thường thôi, tôi phải ôn tập, anh đi nhé.”
Dung Trần tức giận đùng đùng đi đến bên cửa, chiếc điện thoại Cung Ngũ đặt trên bàn bỗng đổ chuông, Cung Ngũ cầm lấy nghe máy: “Alo?... Ờ, Yến Đại Bảo à!” Dung Trần chạy lại, kinh ngạc ngồi bên cạnh Cung Ngũ, trừng mắt nhìn cô. Cung Ngũ cầm điện thoại, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tớ sắp thi rồi, đang phải ôn tập đấy, còn cậu thì sao?” Yến Đại Bảo tức giận nói: “Tớ thị muộn hơn cậu, khi cậu về tớ mới chuẩn bị thi, đáng ghét, sao thời gian lại không giống nhau nhỉ?” “Đó là quy định của mỗi trường mà, đừng để ý nữa. Tớ vẫn ổn, đừng lo. Đúng rồi có phải Tiểu Cảnh và Hổ Phách đã ra nước ngoài rồi phải không?” Cung Ngủ không nhận được điện thoại của La Tiểu Cảnh nên thấy tò mò.
“Đi từ lâu rồi. Nhưng mà Tiểu Cảnh là đồ ngốc mà, vừa ra nước ngoài đã làm mất điện thoại, mất hết số của mọi người, may mà còn có Hổ Phách ở đó. Hình như trường học rất nghiêm, hai người đều không muốn phải học lại thì lại nên có một lần lên mạng nói với tớ một tiếng, sau đó cũng không thấy liên lạc lại nữa, chắc là vẫn ổn thôi.”
Nghe nói họ vẫn ổn, Cung Ngũ đã thấy yên tâm hơn: “Chà, vậy thì ổn rồi!” “Tiểu Ngũ dạo này cậu có ổn thật không đấy?” Yến Đại Bảo hỏi.
Cung Ngũ: “Ổn lắm mà.”
“Vậy anh tớ thì sao? Anh tớ có ổn không?” Cung Ngũ im lặng một lúc rồi mới trả lời, “Chắc là cũng vẫn ổn thôi, nhìn có vẻ cũng rất khá.” Yến Đại Bảo buồn phiền nói: “Không biết tại sao, lần nào tớ gọi điện cho anh ấy tớ đều thấy anh ấy không vui, hình như là rất buồn ấy. Cung Ngũ, cậu nói thật với tớ đi, có phải cậu và anh tớ cãi nhau không?”
Dòng suy nghĩ của Cung Ngũ có một khoảnh khắc hoảng hốt, cô bỗng hoàn hồn lại, “Không có mà. Cậu cảm thấy tớ và anh cậu mà cãi nhau được à? Tớ nói một trăm câu anh ấy cũng không có cơ hội nói được một câu, cậu nói có đúng không?”
Yến Đại Bảo nghiêm túc suy nghĩ, đúng là như vậy thật, “Được rồi, Tiểu Ngũ, cậu đừng có chỉ lo ôn tập như vậy, nếu cậu có thời gian thì khuyên nhủ anh tớ đi có được không? Nói không chừng là vì cậu cứ bận ôn tập, lạnh lùng với anh ấy cho nên anh ấy mới buồn đấy. Trước đây cậu dạy tớ thế nào ấy nhỉ? Cậu lén lấy chân cọ cọ vào đùi anh tớ là anh tớ thấy vui rồi!”
Cung Ngủ không nhịn được bật cười: “Yến Đại Bảo lợi hại, lại biết dạy lại tớ cơ đấy!”
Trò chuyện xong, Cung Ngũ cúp điện thoại. Dung Trần đang ngồi đối diện nhìn cô với vẻ mặt như gặp ma. Cung Ngũ ngẩng đầu lên, hỏi: “Làm sao?”
Dung Trần vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, hỏi: “Vừa rồi ai gọi điện nói chuyện với cô thế?”
Cung Ngũ: “Ờ, bạn tốt của tôi gọi điện nói chuyện thôi.”
Dung Trần lại hỏi: “Người bạn tốt đó của cô tên là gì?” Cung Ngũ liếc nhìn anh ta, nói, “Yển Đại Bảo đó!”
Dung Trần nắm chặt nắm đấm, nhắm mắt, hít sâu, “Yến” trong Yến Tử Hồi Thời? Đại trong đại tiểu (to nhỏ)? “Bảo" trong bảo bối? Yến Đại Bảo?”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừm, sao nào? Có vấn đề gì à?” Dung Trần đưa tay lau đi những giọt lệ thương tâm, “Có... không những có, mà còn là vấn đề lớn...”
Cung Ngũ cười gượng: “He he.” Cô chỉ cười gượng một cái, còn không thèm hỏi thêm gì cả, Dung Trần càng nổi điên: “Cô phải hỏi đi chứ! Cô không thấy tò mò à?”
Cung Ngũ thuận theo hỏi: “Có vấn đề gì?”
“Cô biết Tuyệt Địa đúng không? Tôi thường xuyên đến đó chơi. Sau đó có một ngày tôi gặp một cô gái xinh đẹp, cô ấy rất... thích tôi, tôi cảm thấy cô ấy quá mức xinh đẹp, nên cũng thấy hơi hơi thích cô ấy. Tôi còn xin số điện thoại của cô ấy, cô ấy còn ngoan ngoãn gọi tôi là anh Dung...” Dung Trần càng nói càng đau lòng. “Tôi thường xuyên tìm cô ấy nói chuyện, còn đồng ý sẽ đến Thanh Thành thăm cô ấy. Có một ngày tôi đúng lúc không bận việc gì nên đi đến Thanh Thành, còn chưa đến Thanh Thành đã bị một chiếc xe không có mắt đâm phải. Chân của tôi... lúc đó không thể đi được, phải nghỉ ngơi ba tháng mới lành lại được, may mà tôi hát chứ không phải quay phim, nên cũng không thiệt hại lắm...”
Cung Ngũ liếc nhìn chân anh ta, hỏi: “Cô gái anh nói đó là Yến Đại Bảo? Cô ấy rất thích anh, còn anh chỉ hơi hơi thích cô ấy?”
Dung Trần gật đầu: “Đúng vậy...”
Cung Ngũ hung dữ nói: “Còn chưa đâm chết anh đi!” Cô nghiến răng nghiến lợi: “Còn cực... kỳ thích anh, còn anh chỉ hơi hơi thích cô ấy, sao anh không tự nhìn lại bản thân mình đi. Yến Đại Bảo nhà chúng tôi là người anh có thể thích được à? Yến Đại Bảo ngây thơ đơn thuần như thế, cậu ấy hoàn toàn không phân biệt rõ được thích ba mẹ và thích người ngoài khác nhau thế nào. Anh tưởng là cậu ấy thích anh thật à? Đi vào toilet mà ngồi suy nghĩ lại cho tỉnh táo đầu óc đi! Cái gì cũng dám nói, còn dám nói Yến Đại Bảo cực kỳ thích anh...”
Thật tức muốn chết mà, dám nói Yến Đại Bảo như vậy trước mặt cô, chỉ nhìn anh ta thôi đã thấy ngứa mắt rồi.
Dung Trần bị mắng một trận, vẻ mặt hoang mang: “Sao vậy? Được rồi, tôi thích Yến Đại Bảo nhiều hơn một chút, đã được chưa?”
“Lượn đi cho nước nó trong.” Cung Ngũ mở sách. Vẻ mặt Dung Trần như sắp khóc đến nói: “Tôi còn chưa nói hết đầu. Mới đầu tôi tưởng cô ấy là fan hâm mộ của tôi. Cho dù biết tôi là một ngôi sao ca nhạc thì vẫn như vậy, khi khen tôi còn nói như thế hôm nay sữa chua ngon quá, không hề hưng phấn gì hết. Tôi nói này phòng đối diện, cô với cô ấy là người một nhà đúng không?”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Đã nói là bạn tốt rồi, cậu ấy họ Yến, tôi họ Cung, sao là người một nhà được chứ?” “Tôi là ngôi sao lớn đấy nhé! Sao các cô có thể không hưng phấn, không sùng bái tôi được nhỉ?” Dung Trần suýt nữa thì phát điện, đã sắp khóc đến nơi, “Người bình thường mà gặp ngôi sao, cho dù có thích hay không, thì chẳng phải đều rất... rất kích động hay sao?” Cuối cùng Cung Ngũ cũng ngẩng lên nhìn anh ta một cái, tỉnh bơ nói: “Ôi chao tôi kích động quá. Đã được chưa?”
Dung Trần vò đầu: “Này phòng đối diện... Cô!” “Đã nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi ra ngoài đi.” Cung Ngũ chỉ tay ra cửa.
“Tôi còn chưa nói hết mà, tôi cảm thấy tôi và Thanh Thành đó... không hợp bát tự. Liên tiếp ba lần tôi muốn đến Thanh Thành tìm Yến Đại Bảo, ba lần tôi đều chưa đến được biên giới Thanh Thành, đều không đi được...”
Cung Ngũ rất hứng thú với việc tại sao anh ta không đến Thanh Thành, “Có phải là lần đầu anh bị tai nạn xe, lần hai bị người đánh gãy chân, lần ba xe bị nổ lốp không? Lần thứ tư còn chưa kịp lên đường thì đã có việc khác phải làm?”
“Cô... sao cô lại biết?” Dung Trần kinh ngạc, “Sao cô lại biết? Chẳng lẽ là cô sai người làm à?”
Anh ta quan sát Cung Ngũ từ trên xuống dưới một lượt, mặt đầy vẻ cảnh giác, “Cô làm gì thế hả?” Cung Ngũ trợn mắt: “Đừng có nhìn tôi, không liên quan gì đến tôi cả, tôi đoán vậy thôi. Anh lái xe đi mà, chỉ có thể xảy ra chuyện liên quan đến xe. Người liên tục giở mấy thủ đoạn kia không thích anh, cho nên người đó mới nghĩ cách hành hạ anh, còn về lần thứ tư...” Cô cười, “Cái trò mà không làm hại ai như thế, chắc chắn là do một người khác làm.”
“Rốt cuộc cô đang nói cái gì thế?” Dung Trần sờ cánh tay mình: “Bản thiếu gia đây sợ lắm!”
Cung Ngũ: “Tôi đang nói, anh xảy ra tai nạn xe bị người đánh xe hỏng là do ba Yến Đại Bảo nhìn anh không vừa mắt, muốn giết chết anh. Lần cuối cùng là người ái mộ Yến Đại Bảo xử lý anh. Tổng hợp lại, anh không thích hợp với Yến Đại Bảo đầu, bởi vì Yến Đại Bảo có một người ba có thể khiến cho anh chết một trăm lần mà không ai biết, cùng một người ái mộ có thể khiến anh chết một trăm lần mà thần không biết quỷ không hay.”
Dung Trần trợn mắt: “Yến Đại Bảo... có lại lịch gì thế?”
Cung Ngũ chặc lưỡi, “Thôi anh không biết thì hơn, sau này hãy nhớ đừng có ý đồ gì với Yến Đại Bảo nữa, chắc chắn anh sẽ sống lâu trăm tuổi, nếu không anh cứ đợi họa đổ máu đi.”
Dung Trần gãi đầu, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cả năm không thuận lợi của tôi là có liên quan đến Yến Đại Bảo à?” Cung Ngũ: “Anh luôn liên lạc với Yến Đại Bảo à?” Dung Trần: “Cô gái xinh đẹp như vậy, tôi không thể không để ý được đúng không?”
Cung Ngũ cười xảo trá: “Vậy thì đúng là tự chuốc vào thân rồi. Vốn dĩ anh bị đưa đến Gaddles, nguyên nhân thật sự không phải là đánh nhau, mà là trêu gái bị trả thù.” Dung Trần chấn động: “...” “Vẻ mặt gì vậy? Chẳng lẽ tôi còn lừa anh à? Người khác thì tôi không dám nói, nhưng anh trêu vào Yến Đại Bảo thì anh sẽ xui xẻo tám đời, biết chưa hả?” Cung Ngũ tốt bụng nhắc nhở: “Thật ra tôi rất tò mò sao anh lại sống được đến bây giờ. Theo lý mà nói, anh đang là xác chết ở hiện trường sự cố ngoài ý muốn nào đó mới đúng.”
Dung Trần: “...”
Cung Ngũ chỉ cửa: “Nói chuyện cũ xong rồi, ra ngoài đi, tôi phải đọc sách đây.”
Dung Trần phát điên: “Chuyện lớn như vậy cô lại nói là nói xong rồi? Bây giờ tôi vẫn còn thấy mơ hồ đây, cô nói rõ cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì?!”. “Vẫn không hiểu à?” Cung Ngũ đặt sách xuống, nói: “Nói đơn giản thế này nhé, thân phận bối cảnh của Yến Đại Bảo không phải là người bình thường giống như tôi. Cậu ấy có một người ba và một người chồng chưa cưới mạnh mẽ, anh đừng có động vào ai trong hai người này. Anh là một người ca hát thì cứ yên ổn làm ca sĩ nhỏ bé của anh là được rồi.”
“Này tôi nói cô này, cô nhắc nhở thì cứ nhắc nhở đi, tại sao nhất định phải nhấn mạnh là ca sĩ nhỏ bé hả? Còn ca hát nữa chứ! Minh tinh thần tượng, cô có hiểu không hả?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Tôi biết minh tinh thần tượng, tôi hỏi anh, công việc của anh có phải là ca hát không?”
“Đó là ca sĩ, là ca sĩ!” Dung Trần tức giận suýt nữa hộc máu. Cung Ngũ trợn mắt, xem thường. Ca hát còn không thừa nhận mình làm nghề ca hát, cứ nhất định phải bày ra cái danh xưng hoa lệ minh tinh ngôi sao ca nhạc rườm rà, đúng là ăn no rửng mỡ. Dung Trần xoa ngực, “Đúng là tức chết tôi rồi...” Anh ta nhìn Cung Ngũ một cái, tức giận hỏi: “Muốn biết tại sao tôi vẫn sống yên ổn không?”
Cung Ngủ không để ý đến anh ta, Dung Trần biết cô nghe thấy rồi nên vẫn nói: “Bởi vì tôi có một người ba giàu có! Hiểu rồi chứ? Ba tôi nói tôi xung khắc với Thanh Thành, còn nói thời vận năm nay của tôi không tốt, Tết năm ngoái tốn mất ba triệu tệ đến chùa Nam Sơn tranh nén hương đầu để tôi dâng hương cho Phật tổ, để Người phù hộ tôi năm nay bình an. Nhưng ba tôi nói lúc tôi thắp hương không thành tâm, có ý nghĩ đen tối, cho nên Phật tổ mới không hiển linh. Sau đó không biết một đạo sĩ mọc ở đầu ra, nói là đến từ Mao Sơn, nói tôi đắc tội Kuman Thong, bảo cha tôi chi tiền để giải trừ tai họa...”
(*) Kuman Thong (tiếng Thái: nan5100) là một loại thần giám hộ huyền bí theo tín ngưỡng dân gian Thái Lan. Người ta tin rằng, nó mang lại sự may mắn và phát tài cho gia chủ sở hữu nó nếu được thờ phượng chu đáo.
Cung Ngũ trợn mắt: “Ơ hay, đạo sĩ là đạo gia, ông ta còn nhìn ra được chuyện của nhà Phật à?” Cô giơ ngón tay cái lên, “Giỏi!”
Dung Trần im lặng một lúc, “À thì... tôi cũng cảm thấy không đúng, nhưng ba tôi tin!” Cung Ngũ chặc lưỡi, “Tám phần là ba anh bị lừa rồi.”
Dung Trần đập bàn một cái: “Nhưng mà có tác dụng!” Cung Ngũ hỏi: “Anh nói xem ba anh đã đập bao nhiêu tiền rồi.” Dung Trần xòe một bàn tay ra, “Ngần này.” Xét thấy vừa rồi anh ta nói nén hương đầu ba triệu tệ, Cung Ngũ hỏi thẳng: “Năm triệu?” Dung Trần gật đầu: “Đúng.”
“Nhiều tiền như vậy không có tác dụng mới lạ đấy.” Cung Ngũ hít mũi, lại hỏi: “Anh nói cho tôi biết, năm triệu của anh có bao gồm tiền cho anh đến Gaddles tránh một năm không?”
Dung Trần ôm đầu: “Không bao gồm... ít nhất nửa năm sau tôi không gặp mấy thứ như tai nạn xe nữa... bây giờ nghĩ lại, nhất định là bị người nhớ nhung rồi.” Cung Ngũ gật đầu: “Kẻ ngốc nhiều tiền.” Cô tò mò: “Nhà anh làm gì thế?” Dung Trần ngẩng đầu lên, “A? Trước đây ba tôi là một thợ sửa giày, sau đó mua vé số trúng ba trăm năm mươi triệu tệ. Có tiền rồi, có một lần lúc ba tôi sửa giày nghe thấy hai người nói gỗ lim dễ buôn bán nên quay sang làm gỗ lim, sau đó kiếm được tiền thôi.” Cung Ngũ đứng phắt dậy, “Vé vé vé... vé số?” Dung Trần gật đầu: “A, đúng thế.” Nói rồi, anh ta giơ tay cọ lên mũi, “Lúc đó tôi vẫn còn ở trong bụng mẹ tôi, dù sao sau khi tôi ra đời thì đã có tiền rồi.”
Cung Ngũ kinh sợ, sau này có phải cô cần ngày ngày chạy đi mua vé số không? Một ngày mua một tấm? Hay là ngày nào cũng mua? Ngộ nhỡ tấm nào cũng không trúng, cô tiêu hết tiền dành dụm rồi, không phải là lỗ to à?
Nhưng mua vé số lập tức có thể có ba trăm năm mươi triệu tệ, lập tức có thể ngủ trong căn phòng ngập tiền, thật hạnh phúc!
“Này! Phòng đối diện!” Dung Trần huơ huơ tay trước mặt cô: “Phòng đối diện! Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô bị ngốc rồi à?” Cung Ngũ ngây ra nhìn anh ta, đột nhiên nắm chặt tay anh ta, nói: “Con trai ngốc nhà địa chủ, chúng ta làm bạn đi!”
Khóe mắt Dung Trần giật giật: “Cô ăn nói kiểu gì thế? Ai là con trai ngốc nhà địa chủ hả? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, là minh tinh thần tượng! Minh tinh thần tượng!”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừm ừm, không phải con trai ngốc nhà địa chủ, là con trai ngốc nhà giàu mới nổi!” Cô cũng muốn làm con gái ngốc! Tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi lên đầu có chứ? Dung Trần lại tức giận, “Phòng đối diện! Cô...”.
Cung Ngũ đau lòng thật sự. Từ nhỏ đến lớn, chuyện rút thăm trúng thưởng đều không đến lượt cô, hoặc là cám ơn đã tham gia, hoặc là chúc bạn may mắn lần sau, thật là đau lòng mà.
Cô nhìn Dung Trần một cái, “Ca hát có phải kiếm được nhiều tiền lắm không? Nếu như sau khi tốt nghiệp tôi đi ca hát, liệu có thể lập tức phát tài không?”
Dung Trần trợn mắt: “Cô biết hát không? Cô đã từng học chưa? Ca hát lại không phải là ai cũng có thể hát.”
Cung Ngũ: “...”
Còn có cái nghề gì có thể kiếm được nhiều tiền không? Tốt nhất là cái loại lập tức phát tài ấy.
Dung Trần khoát tay, “Cô hy vọng hão vào con đường này rồi, bây giờ đi con đường này thì hơi muộn. Rất nhiều người bắt đầu học từ lúc còn nhỏ cơ.”
Cung Ngũ bĩu môi, “Hừ, biết rồi. Tôi chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, nhìn anh căng thẳng như vậy kìa. Anh sợ sau này tôi cạnh tranh với anh chứ gì? Yên tâm đi, tôi không về nước cướp bát cơm với anh đâu.”
Dung Trần ghét bỏ, “Ai sợ cô chứ? Hết chịu nổi cô rồi, không nhìn ra cô còn tự luyến như vậy đấy!” Lời này gắn lên người anh ta mới thích hợp, Cung Ngủ không thèm cãi nhau với anh ta nữa: “Được rồi, đã nói xong chuyện của Yến Đại Bảo, anh nhớ sau này không có chuyện gì thì đừng liên lạc với cậu ấy. Cách tốt tốt nhất là đừng có dùng cái số điện thoại kia của anh nữa, đổi số mới đi.” Dung Trần: “Tại sao phải đổi số điện thoại, xóa số của Yến Đại Bảo đi, thật sự không được thì cho vào danh sách đen không phải là được rồi sao?”
“Nếu như thế thì anh sẽ chết chắc. Ba của Yến Đại Bảo sẽ rất tức giận, cho rằng anh coi thường Yến Đại Bảo nên cho số cậu ấy vào danh sách đen. Coi thường Yến Đại Bảo, chính là coi thường chú ấy, anh đây là tự tìm cái chết. Nếu như Yến Đại Bảo gọi điện thoại cho anh mà anh không nhận, chú ấy sẽ nghĩ, ôi chao, tên nhãi này còn đắc ý trước mặt Yến Đại Bảo, gọi điện thoại mà lại không nghe, đây là chỉ sống quá lâu rồi à?”
Khóe mắt Dung Trần giật giật, “Vậy nếu như tôi nghe..”.
Cung Ngũ ngắt lời anh ta: “Nếu như vậy, số tiền tiêu vào nén hương đầu và tiêu tiền giải hạn Kuman Thong anh đắc tội cũng lãng phí luôn rồi.” “Tôi...” Nước mắt Dung Trần dâng lên, “Tôi...”
“Điện thoại bị người lấy trộm, không còn số, hợp lý nhất.” Cung Ngũ nói xong, gật đầu, cảm thấy cô thật sự quá thông minh!
Dung Trần chắp tay trước ngực, nhìn Cung Ngũ, nói: “Phòng đổi diện, cô đúng là phúc tinh của tôi! Tôi quyết định rồi, từ nay về sau cô chính là nữ thần của tôi!”
Cung Ngũ chớp mắt: “Ừm.” Dung Trần bái lạy cô, “Nữ thần, cô cảm thấy thứ bảy tuần này tôi mời cô đi xem một bộ phim hoành tráng thì thế nào?”
“Tôi từ chối.” Cung Ngũ lại cúi đầu đọc sách, vừa mới cầm bút định viết, Dung Trần đã lập tức nhào tới: “Tại sao?” Anh ta hỏi: “Cô có biết có bao nhiêu cô gái muốn tôi đi xem phim cùng bọn họ không hả? Có người tốn hai trăm vạn chỉ để xem một bộ phim với tôi, cô đây là vớ không được hai trăm vạn có biết không?” Cung Ngũ lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Nói như vậy nếu như tôi đi xem một bộ phim hoàn chỉnh với anh, tương đương với kiếm được hai trăm vạn?”
Dung Trần lập tức gật đầu: “Chính xác!” “Vậy à?” Cung Ngũ suy nghĩ một chút, nói: “Tôi đi xem nửa bộ phim với anh, phần phim còn lại tính thành tiền mặt cho tôi, được không?”
Dung Trần trợn mắt: “Dựa vào cái gì tôi phải đưa cô tiền?”
“Tôi đi xem một bộ phim hoàn chỉnh với anh tôi kiếm được hai trăm vạn, vậy không phải là nửa bộ phim là một trăm vạn à?” Cung Ngũ xòe tay ra tính: “Tôi kiếm được hai trăm vạn, tôi chỉ xem một nửa, chẳng lẽ anh không nên trả lại cho tôi một trăm vạn tiền lẻ à?” “Nhà cô một trăm vạn là tiền lẻ à?” Dung Trần nổi giận: “Cô đây là bắt chẹt tôi!” Cung Ngũ trợn mắt, “Hừ!”
“Hừ cái gì mà hừ!” Dung Trần tức chết: “Cô bắt chẹt thất bại còn không cho người khác nói à!”
“Mau ra ngoài đi, tôi phải ôn tập.” Cung Ngũ cúi đầu viết chữ. Dung Trần kiên quyết không đi, “Thế cô có đi không?” “Vậy anh có trả lại tiền lẻ cho tôi không?” “Phi!” Dung Trần phun nước bọt, thở hổn hển nói: “Cô vẫn còn nghĩ đến à? Cô không biết ngại mà mở miệng hả?”
“Nể mặt tiền, đương nhiên tôi không ngại rồi. Không đi, thứ bảy này tôi có việc rồi.” “Từ khi tôi chuyển đến đây, ngày nào cô cũng làm tổ trong ký túc xá, cô có thể có việc gì chứ?” Dung Trần trợn mắt.
“Tôi phải đến trấn Enjoy để lấy đồ.” Dung Trần nhìn cô một cái, lại nhìn cái nữa, đột nhiên nói: “Tôi vẫn chưa đi đến đó bao giờ! Mới chỉ nghe người ta nói thôi, hình như ở đó có một cái phủ Công tước cực kỳ khí thế. Hay là chúng ta cùng đi đi? Cô lấy đồ của cô, tôi thì đi dạo loanh quanh, lúc về cùng nhau về, cô thấy sao?”
“Tùy anh, đừng có bám theo tôi là được.” Dung Trần vỗ vai cô, bày ra kiểu anh em tốt, “Được, vậy thì quyết định thế đi. Nữ thần, thứ bảy cô không được lén lén lút lút đi đâu đấy, nhất định phải dẫn tôi theo. Lúc tôi đến đây đã nghĩ rồi, phải chơi từ nơi nhỏ trước, dần dần từng bước xâm chiếm toàn bộ Gaddles, tôi không muốn uổng công đến đây một chuyến. Ha ha ha ha ha...”
Cung Ngũ nhìn cái tên thần kinh đó, lười để ý đến anh ta, “Đóng cửa lại, cảm ơn.” Cuối cùng Dung Trần cũng chịu đi, còn tốt bụng đóng cửa lại nữa. Sau đó Cung Ngũ nghe thấy tiếng nhạc xập xình vang lên từ phòng đối diện, không đợi Cung Ngũ mở miệng kháng nghị, tiếng nhạc đã bị vặn xuống mức cô không nghe thấy, cuối cùng cũng yên tĩnh.