Quay về trường học, Cung Ngũ đang trò chuyện với bạn học trong lớp, bỗng nhiên có một giáo viên vội vàng chạy vào: “Em Cung Ngũ!”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Vâng thưa1thầy!” “Có điện thoại của em từ văn phòng hiệu trưởng.” Giáo viên chỉ về phía sau, nói: “Là ngài Edward gọi cho em, nói có chuyện quan trọng muốn em nghe máy.”8Mọi ánh mắt xung quanh đồng loạt nhìn sang, Cung Ngũ ngây người, “Có... chuyện gì ạ?” “Ngài Edward không nói.” Giáo viên nói tiếp, “Bây giờ vẫn đang chờ điện thoại, em2Cung Ngũ mau đi nghe máy đi.”
Mọi người đều dựng hết cả tại lên, chuyện giữa Cung Ngũ và ngài Edward đã lan truyền khắp học viện quý tộc, bây giờ bỗng nhiên4ngài Edward gọi điện cho Cung Ngũ. Nhưng mà tại sao lại gọi đến văn phòng hiệu trưởng? Cung Ngũ mím môi, mơ màng không hiểu gì, sau đó đi theo sau giáo viên. Giáo viên vừa đi còn vừa nói: “Ngài Edward còn chưa gác máy, nói là cũng không bao xa, chỉ gọi một tiếng là được...”
Cung Ngũ chỉ cảm ơn giáo viên, ngoan ngoãn đi theo.
Đến văn phòng hiệu trưởng, Cung Ngũ chào hỏi: “Chào hiệu trưởng Page.” Hiệu trưởng Page cười dịu dàng với cô: “Chào em Tiểu Ngũ, điện thoại đây.” Bà cười rất thân thiết, khi Cung Ngũ cầm điện thoại thì bà đã đi ra ngoài, nhường lại không gian yên tĩnh cho cô.
“Alo?”
“Tiểu Ngũ.” Giọng Công tước đại nhân vang lên bên tai, “Xin lỗi em, anh không còn cách nào khác liên lạc được với em, cho nên đành phải nhờ hiệu trưởng Page truyền lời.”
Cung Ngũ hỏi: “Ngài Edward có chuyện gì không?”
“Ừm... Hôm nay khi bà Lily dọn dẹp thì phát hiện ra một con búp bê kẹp ở khe giường, bà ấy không chắc chắn là em có cần nữa hay không, cho nên tới tìm anh.”
Cung Ngũ nghiêm túc nghĩ ngợi, hỏi: “Búp bê gì vậy?”
“Hình một cô bé gái, có hai bím tóc dài, mặc quần áo... trông rất kỳ lạ...” Công tước đại nhân lắc lư cô búp bê trong tay, nói: “Em có còn cần nữa không?” Cung Ngũ nghĩ ra rồi, đó là quà gặp mặt khi trước Triển Tiểu Liên tặng cho cô, là một cô búp bê nhỏ xinh có một bím tóc lớn. Cô lập tức nói: “Cần chứ! Sáng thứ bảy tôi sẽ qua lấy, làm phiền ngài Edward giao cho bảo vệ gác cổng giúp tôi là được rồi.”
Công tước đại nhân nói: “Anh có thể mang qua đó cho Tiểu Ngũ.” “Không cần! Không cần phiền ngài Edward, chút chuyện nhỏ này tự tôi đi là được rồi.”
Công tước đại nhân đáp: “Được, vậy anh sẽ đợi Tiểu Ngũ đến lấy.”
“Cảm ơn ngài Edward, tạm biệt.”
Sau đó, cô cúp điện thoại ngay. Công tước đại nhân nghe tiếng tút tút truyền đến, một lúc sau mới nói với điện thoại đã bị cúp giữa chừng một câu: “Anh đợi em...”
Anh chậm rãi gác máy, nhìn con búp bê trong tay, nhìn thật kỹ càng nghiêm túc.
Đương nhiên anh biết con búp bê này, đây là món đồ chơi anh làm cho Yến Đại Bảo tại xưởng đồ chơi ở Thanh Thành, là con búp bê đầu tiên được sản xuất ra sau khi xây dựng xưởng, còn là Yến Hồi gấp gáp đòi sản xuất, nói là đồ chơi của một xưởng kẹo sữa của ông ta, tên là Búp Bê Mập.
Anh còn nhớ lúc đó Yến Hồi còn lấy con búp bê đến bên cạnh mẹ anh so sánh, nói có giống y hệt hay không. Con búp bê này Cung Ngũ vẫn luôn mang theo, bởi vì vừa nhỏ lại vừa nhẹ.
Anh còn nhớ cô đã từng nói, khi cô còn nhỏ không có nhiều đồ chơi, nhiều nhất chỉ là ống heo tiết kiệm tiền. Mỗi lần mẹ cô hỏi cô muốn quà sinh nhật gì, cô đều trả lời là ống heo tiết kiệm tiền. Con búp bê đó là món quà đồ chơi đầu tiên cô nhận được từ bé cho đến lớn, cho nên cô coi nó như bảo bối.
Công tước đại nhân gây bím tóc nhỏ của cô bé búp bê, thấy bím tóc được tết rất chặt, anh cầm lên nhìn thử rồi kéo mạnh một cái khiến khoảng giữa bím tóc và đầu của búp bê bị rách một miếng. Bởi vì lực tác động lên bất ngờ và mạnh cho nên vết rách rất lớn, nhìn thấy rõ cả bông nhồi bên trong.
Công tước đại nhân vội vàng ấn lại, cố gắng để trông con búp bê có vẻ bình thường.
Trên con búp bê còn dính bụi, anh cố ý không cho người phải sạch đi, giữ nguyên trạng thái dính bụi, dùng ngón tay khẽ phải đi lớp bụi bên ngoài, bỗng khiến cả con búp bê đều dính bụi bẩn.
Anh nghiêm túc ngắm nhìn, rồi đặt con búp bê ngồi lên trên bàn, sau đó chống cằm nhìn chằm chằm con búp bê.
Tiếng gõ cửa vang lên, Công tước đại nhân ngẩng đầu lên: “Vào đi.”
Hòa Húc xuất hiện ở cửa, trên tay là một cái khay, bên trong đặt mấy ống tiêm và thuốc nước.
“Tôi đã xem bản báo cáo sức khỏe hai ngày hôm nay, lấy máu trong thời gian dài khiến sức đề kháng không được như trước, cho nên trước mắt sẽ tạm ngừng lấy máu, đợi cậu điều dưỡng khá hơn rồi mới lấy tiếp.” Ông ta thở dài, “Nếu như vậy thì thời gian sẽ lại chậm hơn.”
Công tước đại nhân không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm con búp bê kia, anh kéo tay áo lên, Hòa Húc điều chế thuốc xong tiêm vào cho anh.
Thuốc nước đi vào trong cơ thể, Hòa Húc rút kim tiêm ra, đặt bông vào vị trí tiêm, “Hôm nay tâm trạng tốt hơn hai hôm trước một chút rồi, cậu gặp phải chuyện gì vui à?”
Công tước đại nhân ngước lên nhìn ông ta.
Hòa Húc vội vàng xua tay: “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì cả. Cái thằng nhóc này thật kỳ lạ. Khi còn nhỏ tôi đã gặp mấy lần rồi, ngoan ngoãn nghe lời biết điều, làm sao mà lớn lên rồi lại không đáng yêu gì nữa vậy.”
Công tước đại nhân mặc kệ ông ta, ông ta có nói gì anh cũng vẫn không lên tiếng. Hòa Húc đã lĩnh giáo bản lĩnh không nói lời nào của anh nhiều lần rồi, mang theo thứ tiết tấu muốn ép chết người ta, liếc nhìn anh một cái, rồi lại liếc nhìn thêm một cái nữa, rồi lại cố ý lẩm bẩm một câu: “Không đáng yêu gì hết mà.”
Ông ta chỉ tay sang bên cạnh, “Qua bên kia nằm đi, nghỉ ngơi một lát.” Công tước đại nhân đứng dậy nằm xuống đó.
“Trong thuốc tôi vừa tiêm cho cậu có thành phần an thần, có thể ngủ một giấc ngắn.” Hòa Húc nói xong ngồi xuống bên cạnh anh, “Tôi đã cho thuốc giải điều chế được trong giai đoạn đầu theo tỷ lệ pha loãng vào trong
mũi tiêm vừa rồi, tôi sẽ quan sát phản ứng của cậu trong ba ngày, nếu như có bất cứ phản ứng nào của cơ thể nào thì nhớ nói với tôi.”
Công tước đại nhân bỗng mở mắt ra, hỏi: “Liệu có chết không?”
Hòa Húc trợn mắt lườm: “Không chết được, thuốc mà làm chết được cậu mà tôi dám tiêm cho cậu à? Đối với thuốc giải, cậu chỉ là một con chuột bạch. Chẳng qua tỷ lệ cho người bệnh khác sẽ nhiều hơn một chút thôi.”
Tất cả thuốc mới điều chế trên đời này đều cần phải trải qua vô số lần thử nghiệm, thậm chí là thử nghiệm trên rất nhiều động vật hoặc thể sống của bệnh nhân đồng loại khác mới thành công được.
Hòa Húc cũng không phải là thần, cho nên ông ta cũng không dám bảo đảm chắc chắn thuốc ở giai đoạn đầu bây giờ là như thế nào. Nhưng người như ông ta sẽ tự kiêu hơn người bình thường, cho nên khi tiêm thuốc giải vào cơ thể Công tước đại nhân, ông ta vẫn rất kỳ vọng, nhưng rốt cuộc sẽ thế nào thì phải xem phản ứng của cơ thể Công tước đại nhân. Công tước đại nhân nghe được câu trả lời, chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, nói: “Không chết là được rồi.”
Sợ chết ư?
Đương nhiên là sợ.
Nếu như anh chết rồi, sau đó sẽ có vô cùng vô tận rắc rối kéo đến, thậm chí còn phiền phức hơn cả năm xưa khi cha anh qua đời.
Gaddles với cục diện chính trị bất ổn, hoàng thất lung lay sắp đổ, khối tài sản khổng lồ của gia tộc Edward sẽ trở thành mục tiêu quan trọng khiến xảy ra bạo loạn. Tất cả bản thảo thiết kế của anh sẽ trở thành đối tượng để trang cướp trong các trận bạo loạn, gia tộc Edward thậm chí còn chưa có cả một người thừa kế hợp pháp. Công tước đại nhân sợ nếu anh chết rồi, người một tay thu dọn mớ rắc rối anh để lại vẫn là mẹ anh.
Năm xưa bà đã phải chịu đựng cái chết của chồng, chẳng lẽ còn phải bắt bà chịu đựng thêm một lần nữa cảnh con trai qua đời sớm nữa hay sao?
Anh yên lặng nhắm mắt lại, đầu óc đã hơi mơ hồ, bên tai anh vẫn nghe thấy giọng Hòa Húc nói. Hòa Húc nói chuyện với anh nhưng anh không có phản ứng gì, ông ta đứng dậy kiểm tra, phát hiện Công tước đại nhân đã ngủ rồi. Hòa Húc nhanh chóng lấy sổ ghi lại thời gian bắt đầu ngủ. Thực ra Công tước đại nhân không hề ngủ, chỉ là cơ thể anh không thể kháng cự lại với tác dụng của thuốc cho nên mới rơi vào trạng thái mệt mỏi, nhưng đầu óc anh vẫn đang hoạt động.
Nếu như anh chết đi, sau này anh sẽ không còn được nhìn thấy người con gái của anh nữa.
Anh đã bị từ chối hết lần này đến lần khác. Cô gái đáng yêu ấy, trong lòng cô ấy chắc chắn là hận anh đến chết.
Nhưng anh đang bị như vậy. Trong đầu anh còn có giọng nói cô từ chối anh chắc nịch, vừa xa cách lại vừa cao ngạo: “Tôi không thấy tôi và ngài Edward còn cần phải liên hệ với nhau nữa.” Thực sự hoài niệm cô gọi anh là “anh Tiểu Bảo” bằng giọng nói mềm mại ngọt ngào đó. Anh vẫn còn nhớ ban đầu khi hai người quen biết nhau, cô gái đó vẫn hay lén nhìn trộm anh, rồi không nhịn được lại nhìn lên đôi tay lắc qua lắc lại của anh. Lúc đó cô vừa chủ động lại vừa bạo dạn, nhưng lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bản thân mình, giống như sợ sẽ bỗng nhiên nhào vào lòng anh vậy. Anh thật ngốc!
Anh còn nhớ ngày hôm đó cô đã đau lòng khóc lóc chạy ra ngoài, chắc chắn là anh đã làm trái tim cô tan nát, nhất định là vậy.
Cô gái ngốc nghếch của anh, cô buồn lòng đến thế, đau đớn đến thế, anh cũng như vậy.
Thực sự hy vọng thời gian có thể quay ngược lại.
Như vậy, anh sẽ biết được thì ra anh không buông ra được, cũng không thể cắt đứt được, thì ra anh hoàn toàn không có sức lực để chịu đựng được nỗi đau đớn khi thứ ánh sáng của sinh mạng bỗng nhiên mất đi như thế.
Anh không muốn quay trở lại với bầu trời lúc nào cũng tràn ngập bóng đen, không muốn sống một mình trong bóng tối nữa.
Giống như trước đây.
Anh muốn nhìn thấy gương mặt tươi mới sống động, anh muốn cảm nhận được hơi ấm như ánh sáng mặt trời, anh muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào, anh muốn nắm lấy đôi tay ấm áp đó. Nhưng tất cả đều đã bị anh đập nát rồi. Thế giới vừa âm u lại vừa ẩm ướt khiến anh cảm thấy không còn hứng thú gì nữa. Hòa Húc quan sát sự thay đổi của anh, ông ta lấy tay che mắt anh đi, chỉ lộ ra nửa gương mặt phía dưới, bờ môi mỏng mím chặt, biểu cảm trên mặt có vẻ căng thẳng, giống như anh đang thực sự trải qua điều gì đó vậy. Ông khẽ gọi hai tiếng: “Ngài Edward? Edward?” Ông phát hiện cơ thể anh đã ở trạng thái ngủ say hoàn toàn, nhưng đầu mày vẫn nhíu chặt lại. Ông vô tình phát hiện ra dấu vết giọt nước mắt còn in rõ trên khóe mắt anh. Hòa Húc im lặng, một lúc sau, ông đứng lên xoa huyệt thái dương, thở một hơi thật dài. Đám trẻ bây giờ thật là phức tạp! Chàng thanh niên trước mặt ông lúc này đây vừa sinh ra đã được định sẵn không phải là một người đơn giản.