Công Tước

Chương 92: Hóng chuyện cần người xem 5

Cung Ngôn Thanh mở miệng nhưng không nói được lời nào, thậm chí cả lời phản bác cũng không có. Cô ta luôn chú ý đến Bộ Sinh, đó là sự chú ý không thể khống chế được. Khi bên ngoài rất náo nhiệt, Bộ Sinh gặp một vài người dường như có quan hệ rất tốt, vốn dĩ anh không đi cùng, kết quả lại bị bọn họ kéo đi uống rượu, còn uống1mấy loại trộn lại với nhau. Sau đó bọn họ đi tìm mấy cô gái xinh đẹp không biết để làm gì, bỏ lại Bộ Sinh một mình ngồi đó ôm đầu bất động.

Cung Ngôn Thanh do dự một hồi mới có đủ dũng khí bước tới, “Bộ Sinh anh ổn chứ?”

Bộ Sinh mơ màng ngẩng đầu, “Tiểu Ngũ...”

Anh ta chống tay lên đầu nhưng bị trượt xuống nằm nhoài lên bàn, miệng lẩm bẩm:8“Tiểu Ngũ, muốn nôn... dìu tôi đi...”

Cung Ngôn Thanh nhìn vào lễ phục của mình, nghĩ đến lễ phục của Cung Ngũ thì biết ngay là Bộ Sinh đã nhầm.

Trong lòng cô ta có tâm tư gì cô ta tất rõ. Cô ta luôn bị Cung Truyền Thế ngăn cản nên không dám nghĩ lung tung, nhưng hiện giờ cơ hội đã bày ngay trước mặt, dù có bị người khác nhìn thấy thì cô2ta cũng có lý do quang minh chính đại, dù sao thì Bộ Sinh cũng uống say rồi.

Cô ta nghiêng đầu nhìn xung quanh, chớp mắt cắn môi đưa tay dìu Bộ Sinh. Cô ta mang giày cao gót nên lúc dìu Bộ Sinh có chút loạng choạng. Đầu óc của Bộ Sinh mơ hồ nên đi đứng rất khó khăn, cô ta định dìu anh vào nhà vệ sinh nhưng người anh quá nặng,4lúc đi ngang qua phòng này, anh đứng không vững trực tiếp ngã vào trong cửa.

Trong phòng không có ai, thậm chí không mở cả đèn.

Bộ Sinh ngã xuống đất, Cung Ngôn Thanh vội chạy đến đỡ anh, anh đưa tay sờ trúng sofa mềm mại, “Bộ Sinh, Bộ Sinh tôi dìu anh lên sofa nằm nghỉ...”

Cô ta đỡ Bộ Sinh, định cho anh ta nằm lên sofa, Bộ Sinh bất ngờ ôm cô ta vào trước ngực, giọng mơ màng nói: “Tiểu Ngũ...”

Trong lòng Cung Ngôn Thanh có chút dằn vặt, cô ta đương nhiên biết mình không phải là Cung Ngũ, nhưng cơ hội đang ở trước mặt mình, nếu cô ta nắm lấy, có lẽ sau này mọi chuyện sẽ khác.

Tim cô ta đập nhanh hơn, đây là lần đầu tiên cô ta gần gũi Bộ Sinh như vậy, cảm nhận được rõ hơi thở mạnh mẽ trên người anh.

Tay Bộ Sinh vòng qua eo cô ta, nằm dưới đất miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu Ngũ...”

Cung Ngôn Thanh cắn môi dưới, hai tay chống trước mặt, cô ta ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng đang mở, suy nghĩ một hồi, mượn ánh sáng mờ ảo bên ngoài, cúi đầu hôn lên môi Bộ Sinh.

Đây chính là món hàng xa xỉ mà cô ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Người bạc tình thường có đôi môi mỏng, nhưng Bộ Sinh lại đối với Tiểu Ngũ rất tốt.

Cung Ngôn Thanh chưa từng thừa nhận bản thân mình đố kỵ với Cung Ngũ. Cô ta thấy Cung Ngũ chướng mắt, một đứa trẻ sống lưu lạc bên ngoài, đến cả đại học cũng thi không đỗ thì có gì mà khiến cô ta phải đố kỵ? Nhưng Cung Ngôn Thanh biết cô ta đố kỵ với việc Bộ Sinh đối xử tốt với Cung Ngũ.

Cung Ngôn Thanh tiếp xúc với Bộ Sinh từ lúc cô ta còn học năm hai thứ hai, trước đó chỉ nghe qua tên anh, sau này mới gặp được trong một buổi tiệc. Lúc đó, Bộ Sinh vừa về nước chưa bao lâu, đang tích cực tham gia các hoạt động xã giao. Cung Ngôn Thanh lần đầu nhìn thấy anh thì đã bị ngoại hình của anh làm xao xuyến. Sau đó anh bắt đầu thể hiện tài năng, trở thành nhân vật mới ưu tú trong giới doanh nhân của Thanh Thành, địa vị vững chắc cho đến bây giờ.

Bộ Sinh chắc chắn là người thông minh nhất mà Cung Ngôn Thanh từng gặp. Cô ta theo dõi từng bước từng bước trưởng thành nhanh chóng đến hiện tại của anh. Cô ta đứng nhìn từ xa, giống như một cọng cỏ nhỏ ngước mắt nhìn về phía mặt trời.

Cung Ngôn Thanh chưa từng có tham vọng đối với Bộ Sinh, cô ta cảm thấy Bộ Sinh chỉ nên để ngắm nhìn. Kết quả, Cung Ngũ lại vẽ nên một vệt đen trên mặt trời của cô ta. Cung Ngũ khiến cô ta biết được rằng thì ra mặt trời mà cô ta nghĩ nên treo trên cao cũng chỉ là người bình thường, thậm chí còn ở ngay bên cạnh mình.

Giọng nói, dáng đi, sự quyết đoán trong công việc của anh, mọi thứ đều khiến Cung Ngôn Thanh si mê, nhưng dù có si mê thế nào, Cung Ngôn Thanh cũng luôn nỗ lực giữ vững hình tượng của mình. Bộ Sinh không thể để cho loại người như Cung Ngũ có được, một nửa còn lại của Bộ Sinh nên là người phụ nữ xứng đôi với anh như cô ta, xinh đẹp, thanh lịch, có gia thế và giáo dục. Cô ta hướng vào mục tiêu đó mà tiến tới, lúc nào cũng giữ sự khéo léo và thanh lịch của mình.

Nhưng nếu bỏ lỡ cô hội lần này, e rằng cô ta không còn cơ hội nào khác nữa. Ở trước mặt Cung Ngũ, chỉ cần để Bộ Sinh thấy được điểm tốt của cô ta thì cô ta sẽ có vài phần khả năng chiến thắng.

Cung Ngôn Thanh mang theo suy nghĩ đã làm thì làm cho trót đến đây, hơn nữa, cô ta tin rằng trường hợp thế này, nhất định sẽ có người đi ngang qua nhìn thấy, chỉ cần có người thấy thì sự việc sẽ lộ ra, tất cả mọi việc đều sẽ chuyển biến.

Bộ Sinh thường nói Cung Ngũ còn nhỏ nên Cung Ngôn Thanh có thể chắc chắn giữa hai người họ vẫn chưa phát sinh mối quan hệ thân mật gì, nếu không Bộ Sinh sẽ không có tin đồn gì với cô thư ký kia.

Quả nhiên, sự chủ động của cô ta đã khơi dậy được phản ứng của Bộ Sinh. Anh nhanh chóng lật ngược tình thế, vội vàng thăm dò cơ thể bên trong lễ phụ màu bạc kia cô ta, động tác thô bạo đến mức xé rách cả bộ lễ phục.

Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch, phục vụ đưa khách đến phòng đó, sau khi mở đèn lên thì nhìn thấy một cặp nam nữ đang quấn lấy nhau. Khung cảnh này dễ dàng thu hút sự chú ý, mọi người nhanh chóng nghe được tin mà chạy đến, sau đó Cung Ngũ cũng đến.

Mặt Cung Ngũ hơi trắng, cô nhìn Bộ Sinh đang nằm, lại nhìn sang Cung Ngôn Thanh, mặt nghiêm nghị nói: “Các người thật quá đáng, thật đáng ghét! Để anh ta say chết đi!”

Nói xong lời này, Cung Ngũ xoay người đi ra. Khi cô đẩy cửa ra, bên ngoài vẫn còn có người đứng đó, thấy cô khí thế hừng hực đứng trước cửa, bọn họ liền lùi về sau một bước. Cung Truyền Thế đến vừa đúng lúc, ông ta nhìn Cung Ngũ, lại nhìn sang cánh cửa khép hờ, hỏi: “Tiểu Ngũ, con lại gây họa gì rồi?”

Cung Ngũ nhìn ông ta, mặt lạnh lùng nói: “Con có thể gây ra họa gì? Vị hôn phu và chị Ba thân yêu của con ở với nhau, con có thể gây ra họa gì?!!”

Giọng của cô rất to, nghe xong mặt của Cung Truyền Thế u ám: “Tiểu Ngũ, con nói bậy gì đó?”

Vừa nói, Cung Truyền Thế vừa vội vàng đi vào đóng cửa lại, đến lúc ông ta làm rõ tình hình bên trong thì sắc mặt cũng thay đổi. Ông ta đi đến trước mặt Cung Ngôn Thanh, tát bốp một cái lên mặt cô ta: “Đồ khốn khiếp, chuyện thế này mày cũng làm ra được sao?”

Cái tát đó khiến cho Cung Ngôn Thanh lảo đảo lùi về sau, cô ta ôm mặt cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

Sau cái tát đó thì Cung Truyền Thế cũng bình tĩnh lại, trong đầu ông ta tự nhiên xuất hiện nhiều suy nghĩ. Tiểu Ngũ tuổi vẫn còn nhỏ, hôm nay Nhạc Mỹ Giảo còn nói tuyệt đối không cho phép Tiểu Ngũ mang thai khi còn đang đi học. Cung Ngũ dĩ nhiên sẽ nghe lời mẹ, nhưng Cung Ngôn Thanh lại khác, bất luận là kết hôn hay sinh con đều không có vấn đề gì, hoàn toàn không cần phải lo lắng những chuyện đó.

Hiện giờ Bộ Sinh say thành như vậy, Cung Ngôn Thanh thì dáng vẻ thế này, khiến Cung Truyền Thế cảm thấy đây là cơ hội tốt.

Ông ta thở dài một hơi, nhìn sang Cung Ngũ: “Chuyện đã như vậy, đành phải đợi Bộ Sinh tỉnh rượu rồi nói. Hiện giờ bên ngoài rất nhiều người, nhà họ Cung sẽ rất mất mặt, phải nhanh chóng trở về nhà.”

Cung Ngôn Thanh ôm mặt không nói gì, khi nghe thấy ba mình nói lời này, cô ta đã biết quyết định của mình không hề sai. Nhà họ Cung luôn muốn để Tiểu Ngũ sinh con cho Bộ Sinh, nhưng Tiểu Ngũ vẫn còn đi học, chắc chắn mẹ Tiểu Ngũ cũng không muốn nên họ vẫn chưa kết hôn. Chỉ cần cô ta có thể mang thai, nhà họ Bộ sẽ không thể để con cháu mình lưu lạc bên ngoài, lúc đó kết hôn sẽ là chuyện tất nhiên.

Ông ta nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, con đi tìm quần áo cho chị Ba con đi...”

Cung Ngũ nhìn gương mặt già nua của Cung Truyền Thế, không nói lời nào, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, lạnh lùng chen qua đám đông. Lý Tư Không nhìn sắc mặt cô thì cảm thấy lo lắng.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng đi theo, “Ngũ này... cậu bình tĩnh, đừng làm chuyện ngốc nghếch!”

“Đi ăn xiên nướng!”

Tìm quần áo cho Cung Ngôn Thanh?

Mơ đi!

***

[Vở kịch nhỏ: Hài lòng mãn nguyện: Sức mạnh của đồng tiền]

Năm đầu tiểu học, Tiểu Cung Ngũ nhỏ tuổi nhất trong lớp, vì không có ba nên bạn bè trong lớp thường chế nhạo cô.

Tiểu Bì Bì là tiểu bá vương trong lớp, thường dẫn theo vài đứa trẻ khác ức hiếp Tiểu Cung Ngũ.

Tiểu Cung Ngũ âm thầm chịu đựng, tiền của cô an toàn là quan trọng nhất.

Một ngày nọ tan học, Tiểu Bì Bì lại cản đường Tiểu Cung Ngũ: “Đứng lại!”

Tiểu Cung Ngũ hỏi: “Làm gì?”

Tiểu Bì Bì bước lên trước giơ cánh tay mập nhỏ đẩy cô một cái: “Lúc tan học cậu giẫm vào chân tớ, cậu phải giúp tớ lau sạch giày.”

Tiểu Cung Ngũ ngồi xuống lau giày cho cậu ta, bất ngờ từ trong túi rơi ra một đồng năm hào.

Cô lau xong nói: “Xong rồi.”

Tiểu Bì Bì khoanh tay “Xem như cậu biết thức thời. Nhưng cậu phải đưa cho tớ năm hào, giày của tớ mới mua đấy.”

Tiểu Cung Ngũ che chặt áo yếm của mình: “Không đưa, tiền của tớ mà!”

Tiểu Bì Bì nói: “Cậu không đưa thì tớ cướp!”

Tiểu Cung Ngũ vừa nghe thì ánh mắt trở nên hung hăng: “Không ai được cướp tiền của tớ!”

Tiểu Bì Bì giơ nắm đấm xông lên: “To gan lắm! Để cho cậu thấy sự lợi hại của tớ!”

...

Năm phút sau, Tiểu Bì Bì và đám bạn học đi theo cậu ta tay ôm ba lô giơ qua đỉnh đầu, mặt mũi bầm dập quỳ trước mặt Tiểu Cung Ngũ: “Ngũ này, tớ sai rồi, sau này tớ không dám nữa...”

Tiểu Cung Ngũ phủi tay, vỗ túi, hài lòng mãn nguyện trở về nhà.

Khả năng bảo vệ tiền cực mạnh của Tiểu Cung Ngũ đã thu phục thành công hai bạn học là Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh.

Sau đó, mỗi lần Tiểu Bì Bì nhìn thấy Tiểu Cung Ngũ đều đi vòng hướng khác.