Công Tước

Chương 899: Chương 243.2 KHIÊU KHÍCH

Cung Ngũ lập tức hô to một tiếng: “Mẹ kiếp! Tư Đồ anh đừng chết!”

Cô luống ca luống cuống lối chăn ra ném xuống đất cho Tư Đồ hít thở không khí. Thấy anh ta vẫn không nhúc nhích, Cung Ngũ vội vàng quỳ trên giường làm cấp cứu hồi phục tim mạch cho anh ta. Cô bịt lấy mũi Tư Đồ, bóp miệng anh ta ra, cúi đầu định hô hấp nhân tạo cho anh ta.

Công tước đại nhân sa sầm mặt lại, kéo Cung Ngũ ra phía sau,1nhìn sắc mặt Tư Đồ, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu như anh còn giả chết nữa thì anh thật sự không cần sống nữa đâu.” Vừa nghe thấy lời này, Tư Đồ lập tức mở mắt ra, tầm mắt đảo qua đảo lại trên người Công tước đại nhân và Cung Ngũ, đột nhiên gào khóc lên như tủi thân lắm: “Tiểu Ngũ...”

Anh ta dùng cả tay cả chân bò xuống giường, dang hai tay ra nhào vào người Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, tôi sợ lắm, tôi suýt nữa thì8chết...tối thảm quá đi mất... tôi suýt nữa bị chết ngạt trong lòng Tiểu Nhạc Nhạc nhà cô! Tiểu Nhạc Nhạc nhà cô ngực phẳng, không mềm mại một chút nào...”

Anh ta còn muốn bám lên vai Cung Ngũ, đã bị Công tước đại nhân đằng đằng tà khí túm cổ áo sau, trực tiếp ném qua phía cửa.

May mà cơ thể thanh niên nhanh nhẹn, thuận lợi ngồi xổm dưới đất. Sau đó anh ta đứng lên, dang hai cánh tay làm ra động tác vận động viên thể2thao tiếp đất thành công, thả lỏng người, vẫy tay với bên này, lắc tay với bên kia, miệng còn nói, “Cảm ơn mọi người.”

Cung Ngũ trợn mắt: “Đồ thần kinh!”

Mặt Công tước đại nhân đen như mới từ địa ngục ra, sát khí toàn thân ngắn cũng không ngăn nổi, che cũng không che nổi, muốn đại sát tứ phương.

Nhưng Tư Đồ vẫn không biết sống chết, chào cảm ơn xong còn nhào qua chỗ Cung Ngũ: “Huấn luyện viên, cảm ơn cô...”

Cung Ngũ ghét bỏ tránh ra phía4sau, “Anh cách xa tôi chút! Ngài Edward đến để giải quyết vấn đề, nếu như anh còn phát điện như vậy, là muốn ăn súng à?”

Tư Đồ mím môi, tủi thân.

Nhìn vẻ mặt anh ta, Cung Ngũ thật sự cảm thấy kỹ thuật biểu diễn như vậy mà không vào giới giải trí đúng là quá phí phạm nhân tài rồi.

Công tước đại nhân đứng ở chếch phía sau Cung Ngũ, nhìn Tư Đồ bằng ánh mắt sắc lẹm. Lúc này Tư Đồ mới phát hiện có sát thần ở đây, phản xạ có điều kiện của anh ta là nấp ra sau lưng Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cứu mạng!” Cung Ngũ vội vàng giơ tay chặn Tư Đồ ra phía sau, kéo dãn khoảng cách an toàn với Công tước đại nhân. Tư Đồ bám vào vai Cung Ngũ, vừa mới bám vào đột nhiên cảm thấy ánh mắt của người đối diện quét qua như tia laze, tay anh ta tê tê vội vàng bỏ xuống. Cung Ngũ hành động theo bản năng, cô dùng tay bảo vệ Tư Đồ ở sau lưng: “Ngài Edward, anh muốn thế nào?” Công tước đại nhân nhìn hành động của cô, cau chặt mày lại: “Tiểu Ngũ, em không biết về hắn, tại sao em phải tín nhiệm hắn, bảo vệ hắn như vậy?” Cung Ngũ cảnh giác: “Đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh? Anh có ý gì hả? Vừa rồi anh đã nói là giúp chúng tôi, bây giờ anh nuốt lời rồi à?”

Công tước đại nhân lắc đầu: “Không nuốt lời.” Dừng lại một chút, anh nhìn về phía Tư Đồ đang khom người lại nấp sau lưng Cung Ngũ, “Anh chỉ là nhìn hắn không thuận mắt.” Cung Ngũ nghiêng đầu trừng Tư Đồ một cái, “Anh nhìn anh đi, ai nhìn cũng không thuận mắt, trên người anh còn có chỗ nào đáng giá không hả?”

Tư Đồ bĩu môi, nước mắt vòng quanh nhìn cô: “Người ta rõ ràng... trời sinh đức hạnh khó vất bỏ...” “Anh đừng tự luyến nữa, đứng ngay ngắn lên. Tôi nói chuyện với anh ta, anh đừng sợ!”

Tư Đồ đứng ở sau lưng Cung Ngũ, ngước mắt nhìn Công tước đại nhân một cái, sau đó cười với anh.

Công tước đại nhân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, đứng im không động đậy, cơn thịnh nộ mạnh mẽ vì nụ cười của Tư Đồ mà dần dần yên tĩnh lại.

“Buổi tối trường học sẽ không buông lỏng canh gác, nhưng sẽ có động tĩnh khác làm nhiễu loạn trật tự của trường học, anh có thể nhân lúc rối loạn này mà rời khỏi trường. Có vấn đề gì không?”

Cung Ngũ quay đầu lại hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Tư Đồ gật đầu: “Không thành vấn đề. Nhưng nếu như tôi không cẩn thận bị người bắn chết thì làm thế nào?”

Công tước đại nhân trả lời: “Sống chết có số, cho anh cơ hội rồi, nếu anh không nắm chắc được để bị bắn chết thì cũng không trách được người khác. Ai bảo anh gây ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy, mang đến phiền phức lớn như vậy cho Tiểu Ngũ?”

Cung Ngũ đồng ý sâu sắc với lời này: “Đúng thế! Sau này anh...”

Tư Đồ trợn mắt, ngắt lời cô: “Biết rồi biết rồi, lải nhải mãi, đã nói bao nhiêu lần rồi. Đều tại tôi không giao thư cho phòng gác cổng mà lại lén chạy vào. Tôi sai rồi, tôi không nên làm như vậy, vốn là chuyện rất đơn giản mà lại bị tôi làm cho thành phức tạp... Hu hu hu... Đều tại tôi không tốt, đều do tôi làm hại, tôi đáng chết, tôi đáng chết! Hu hu hu hu hu...”

“Hu cái đầu anh!” Cung Ngũ tức chết, “Anh nói nhỏ chút, để người khác nghe thấy anh có còn muốn sống nữa không hả?”

Tư Đồ che miệng lại, còn bày ra vẻ uất ức, “Hu hu hu...”.

Công tước đại nhân lạnh mắt, ánh mắt nhìn Tư Đồ giống như nhìn một người chết.

Tư Đồ lại đột nhiên nói với Cung Ngũ: “Đưa... đưa... thư hồi âm đây...”

Con người Công tước đại nhân co lại, đã nghe thấy Tư Đồ nói: “Cô phải đưa thư hồi âm cho tôi, nếu không anh tôi cho rằng tôi chưa đưa thư cho cô thì làm thế nào?” Sau khi tiếp xúc với Tư Đồ, Cung Ngũ đã biết cái đức hạnh không biết xấu hổ của tên này rồi. Nếu như cô không viết thư hồi âm, nói không chừng anh ta lại gây ra chuyện ầm ĩ lớn hơn nữa. Lần đầu tiên vì muốn một bức thư hồi âm của cô, anh ta vừa phải làm kẻ gian vừa phải làm lưu manh, còn suýt nữa bị chảy máu mũi mà chết.

Cô không hề suy nghĩ mà đồng ý luôn: “Biết rồi biết rồi, tôi viết cho anh! Anh mau cút ra khỏi ký túc xá của tôi đi. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nếu để cho người khác biết sẽ không tốt như thế nào chứ? Anh không biết xấu hổ nhưng tôi vẫn cần mặt mũi.”

Tư Đồ ngồi xổm xuống đất, nghẹn ngào: “Hu hu hu, lần trước người ta không dễ dàng gì mới trở về được, suýt nữa chết ở trên đường, nếu không phải người ta mạng lớn, chắc chắn cô sẽ không gặp được người ta nữa rồi... Tôi là vì anh tôi mà vào sinh ra tử...”

Cung Ngũ thở dài: “Anh là thím Tường Lâm à? Anh là oán phụ à?”

(*) Nhân vật chính trong tiểu thuyết “Lễ cầu phúc” của tác giả Lỗ Tấn, những gì mà thím Tường Lâm gặp phải trong cuộc đời hoàn toàn là những nạn tại, ám chỉ một người toàn bị kịch, bất hạnh.

Tư Đổ khóc thút thít, ai oán nhìn Cung Ngũ. Cung Ngũ bị anh ta nhìn mà nổi cả da gà, “Anh anh anh anh... anh đừng nhìn tôi như vậy! Được rồi được rồi, tôi biết anh không dễ dàng gì, biết anh mạng lớn mới trở về được, được rồi chứ?”

“Không có ai quan tâm người ta, không có ai thương yêu người ta cả. Người ta giống như một cây cỏ non chốn không người, cho dù chết trên đường cũng không có ai quan tâm...”

Cung Ngũ siết tay, gân xanh nổi đầy trán, cố gắng nhịn không đánh anh ta, nói: “Sau khi anh về nhắn tin báo bình an cho tôi... không được, nếu để cho người khác biết tin nhắn thì làm thế nào? Hay là gửi email đi? Tóm lại anh nghĩ cách nói với tôi một tiếng, bất kể thế nào cũng phải để tôi biết anh còn sống mà trở về, được rồi chứ?”

Tư Đồ ngẩng đầu lên, lệ nóng vòng quanh nhìn Cung Ngũ, mặt đầy vẻ cảm động: “Tiểu Ngũ, cô đối xử với tôi thật là tốt. Tôi cảm động quá... hu hu hu...”

Công tước đại nhân từ trên cao nhìn xuống Tư Đồ, ánh mắt lạnh như băng, không nói một lời nào cả. Cảm động xong rồi, Tư Đồ lại đột nhiên nói: “Đúng rồi Tiểu Ngũ, người ta không có quần áo để thay thì làm thế nào?”

Cung Ngũ tức điên lên: “Anh không có thì tôi có cách gì chứ? Anh có thể mặc quần áo của tôi chắc?”

Tư Đồ lập tức làm ra vẻ sắp tắt thở, “Vậy làm thế nào đây? Buổi tối tắm tôi không có quần áo để thay, đánh chết tôi cũng không mặc lại quần áo bẩn chưa giặt đâu! Đánh chết cũng không mặc!”

Khóe mắt Cung Ngũ giật giật, tức giận nửa ngày không nói ra lời, suy nghĩ một chút, cô mới nói: “Tôi mượn một bộ của bạn học cho anh!”

“Tôi không cần quần lót, tôi chê bọn họ, tôi thà không mặc...”

Còn chưa nói hết lời, Công tước đại nhân đột nhiên giơ tay cầm điện thoại di động vừa rồi Cung Ngũ vì cấp cứu Tư Đồ mà thuận tay đặt lên bàn, bước qua dí lên trán Tư Đồ, nghiến răng rít ra từng chữ một: “Người chết không cần quần áo!”

Cung Ngủ không nhúc nhích, bởi vì cô nhìn thấy ngón tay Công tước đại nhân không nhét vừa cò súng.

Có điều cô cảm thấy Tư Đồ thật sự cần phải dạy dỗ một chút, cho nên không lên tiếng. Quả nhiên Tư Đồ ngoan ngoãn lại, anh ta ngồi xổm dưới đất dùng hai cánh tay ôm đầu gối, cúi đầu không nói một lời. Vừa rồi anh ta còn đắc ý như vậy, bây giờ một câu cũng không dám nói, nhỏ giọng khóc thút thít, y như một con côn trùng đáng thương. Cung Ngũ trừng anh ta một cái, “Thời gian tôi đi lấy thư lâu quá rồi, tôi phải nhanh chóng quay lại, hiệu trưởng Page vẫn còn đang đợi tôi.” Cô đột nhiên hỏi như nghĩ ra cái gì: “Ngài Edward, nếu như anh đã đồng ý thả Tư Đồ đi rồi, vậy có phải là không cần bức thư này nữa không?”

Công tước đại nhân hít sâu một hơi, đưa cây súng đến trước mặt Cung Ngũ, Cung Ngũ thuận tay khôi phục thành điện thoại di động, nhét vào trong túi áo.

“Tôi đồng ý thả hắn đi, không có nghĩa là hiệu trưởng Page cũng đồng ý, nếu không đã không ầm ĩ lên thu hút sự chú ý của bảo vệ rồi. Bức thư này sẽ do hiệu trưởng Page giao cho đội bảo vệ, còn bọn họ xử lý như thế nào tra tìm ra sao thì không phải là chuyện của chúng ta.”

Cung Ngũ suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, dù sao cũng phải có gì để trường học từ bỏ việc tìm cớ trên người cô mới được. Cô gật đầu, nói: “Vậy được rồi, tôi sẽ giao bức thư này cho hiệu trưởng Page. À, tôi vẫn còn chưa đọc nữa, tranh thủ thời gian đọc chút đã.”

Nói rồi cô mở cửa, đứng ở cửa chờ Công tước đại nhân đi ra ngoài. Công tước đại nhân đứng ở trong phòng, con ngươi khẽ đảo, nhìn về phía Tư Đồ vẫn ngồi xổm dưới đất, đột nhiên vui vẻ nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ đi trước đi, tránh để cho người khác phát hiện chúng ta đi cùng nhau.”

Cung Ngũ suy nghĩ thấy cũng đúng, vội vàng men theo hành lang đi về phía trước, trước khi đi còn nhắc nhở một câu: “Ngài Edward đóng cửa hộ tôi nhé!”

Cung Ngũ vừa mới đi, Công tước đại nhân đứng ở giữa ký túc xá lập tức động đậy. Cái người bình thường lời nói và việc làm hệt như con lười bám trên cây đột nhiên nhanh như chớp đá một cước về phía Tư Đồ đang ngồi xổm dưới đất. Tư Đồ co quắp lại như một con nhím bị tấn công, đập vào tủ. Cước thứ hai của Công tước đại nhân đã giáng xuống. Sau ba cước, anh giẫm một chân lên ngực Tư Đồ, kẹp lấy cổ anh ta, từ từ ngồi xổm xuống, “Nói với Chiêm Húc, bảo hắn từ bỏ cái dã tâm đó đi, bạn qua thư từ: Cút!”

Tư Đồ há miệng, mặt đỏ bừng lên do ngạt thở, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Anh tôi... tốt hơn anh nhiều... Anh là cái thá gì... Tiểu Ngũ... khụ khụ... còn không muốn để ý đến anh... Khụ khụ khụ... Tiểu Ngũ còn đồng ý đưa thư hồi âm cho tôi...” Giây phút cấp bách anh ta vẫn khiêu khích Công tước đại nhân, “Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi... Khụ khụ... xem xem Tiểu Ngũ nghĩ anh thế nào...”

Công tước đại nhân nổi giận đùng đùng nhưng lại cười như cây cỏ mùa xuân, “Tiểu Ngũ không để ý đến tôi là việc của tôi, không có nghĩa là người khác được ngấp nghé cô ấy. Còn về Chiêm Húc, bản thân hắn là một kẻ xấu xa, đừng có làm bẩn Tiểu Ngũ sạch sẽ của tôi. Tin tôi đi, tôi không dễ đối phó như những kẻ địch bây giờ của hắn đâu, bảo hắn tránh xa người phụ nữ của tôi một chút!”