Tên ăn trộm vừa vấp ngã lúc nãy vẫn còn muốn bỏ chạy, nhưng người trẻ tuổi đã đạp một cước lên lưng hắn ta, mỉm cười: “Lấy lại được rồi, hiện giờ nói thế nào?”
Cung Ngũ: “.”
Winnie và Crovia kinh ngạc, sùng bái: “Thật lợi hại!”
Carlisle vội vàng nói: “Crovia, cậu đừng để bị lừa, anh ta chính là đồng phạm!”
Cung Ngũ nắm tay lại, nói với người trẻ tuổi đó: “Mời anh ăn này!”
Không lâu sau, cảnh sát nghe được tin nhanh chóng chạy đến dẫn tên trộm kia1đi.
Người trẻ tuổi đầy vẻ đắc ý, “Đồ ăn lúc nãy nói đầu”
Cung Ngũ thở dài, cúi đầu xuống, “Anh muốn ăn gì, nói đi”
Carlisle đứng bên cạnh hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu biết anh ta à? Sao không giới thiệu một chút đi.”
“Haiz... Tớ không biết anh ta là ai, cũng không biết anh ta tên gì. Tóm lại, lúc nãy anh ta cứ theo tớ nói chuyện mãi. Tớ đoán không phải là người tốt.”
Crovia: “Tiểu Ngũ, sao cậu có thể nói vậy? Anh ta rõ ràng là8người tốt, anh ta còn giúp cậu lấy lại điện thoại và ví tiền mà”
Carlisle sốt ruột, “Đó chẳng qua là đang thể hiện thổi, Crovia phải nhìn xuyên vẻ ngoài để thấy bản chất chứ!”
Winnie đứng bên cạnh nói: “Tớ đã nhìn xuyên qua vẻ bề ngoài để thấy bản chất rồi, tớ cũng cảm thấy anh ta là người rất giỏi! Lại còn rất đẹp trai.”
Carlisle: “Haiz...”
Cung Ngũ hỏi: “Tôi quên hỏi, anh tên là gì?”
Người trẻ tuổi: “Cô gái, cô muốn biết tên tội? Ha ha ha, hiện2giờ cô vẫn chưa có tư cách, đợi sau khi cô có tư cách thì hãy hỏi tôi, nhưng mà tôi cho phép cổ gọi tôi là Tư Đổ”
“Hả? Hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì khá nặng? Tư Đồ? Đây là họ à? Ức hiếp bọn họ là người nước ngoài tối có thể hiểu, còn muốn ức hiếp tôi không có văn hóa à?”
“Ha ha ha, tôi nói rồi, đợi đến khi cô có tư cách hỏi tên tôi, tôi tự nhiên sẽ nói cô biết.”
Lời còn chưa nói4xong, Cung Ngũ đã vẫy tay: “Ông chủ, cho hai xiên nữa”
“Này, tôi còn chưa nói xong mà!”
Cung Ngũ đưa xiên đồ ăn đã nướng xong cho anh ta, “Xem xem có thể bịt miệng anh lại không?”
Tư Đồ vẫn đứng đằng sau lẩm bẩm, Cung Ngũ gật đầu: “Xem ra không bịt miệng được rồi!”
Carlisle và hai người còn lại trừng mắt há mồm đứng nhìn nhau, “Tiểu Ngũ và anh Tư Đồ này có thù hay sao?”
Winnie che miệng: “Tiểu Ngũ thật thô lỗ, dáng vẻ cứ như có thâm thù đại hận với anh ta vậy.”
Crovia mang vẻ mặt không dám tin: “Rõ ràng lúc nãy anh ta còn giúp cậu ấy tìm lại điện thoại và ví tiền!”
Ba người cùng nhau nghĩ tới một cụm từ “đồ vô ơn”.
Cung Ngũ xoay đầu lại, nói: “Các cậu nghĩ nhiều quá rồi, thật ra là vì trước đó anh ta giở trò lưu manh với tớ!”
Tư Đồ: “Làm gì có? Người ta làm việc tốt mà, chỉ giấu thư ở chỗ an toàn nhất mà thôi.”
Cung Ngũ hét to: “Trong quần của anh là an toàn a?”
Tư Đồ gật đầu: “An toàn mà, không tin thì cô xem đi!” Vừa nói anh ta vừa kéo quần xuống, để Cung Ngũ xem túi bên trong quần nhỏ mà anh ta, trong túi còn lộ ra một góc của bức thư mà Cung Ngủ không muốn nhận.
Cung Ngũ che mắt lại: “Bà đây sắp bị đau mắt hột rồi!”
Động tác của anh ta khá nhanh, kéo quần xuống một cái thì liền kéo lên, lại đang đứng trước mặt Crovia và Winnie nên hai người bọn họ không nhìn thấy, Carlisle thì nhìn thấy rõ mồn một, sắc mặt tái xanh. Tên lưu manh này từ đầu đến thế?
Tư Đồ kéo kéo quần: “Tôi hết sức trung thành bảo vệ thư của anh tôi, vậy mà cô nói tôi như thế? Tôi dùng hành động này để chứng minh cho cô thấy bên trong quần của tôi rất an toàn...”
“Lo ăn đồ của anh đi!” Cung Ngủ không nhịn được nữa, hét lên: “Anh rốt cuộc là ai? Nếu không phải nể tình anh tìm lại túi tiền và điện thoại của tôi, tôi sẽ không quan tâm đến anh đâu!”.
Cung Ngũ thở hồng hộc, hình tượng thục nữ của cô bị hủy trong phút chốc. Đồ lưu manh, giữa ban ngày ban mặt, trước mặt biết bao nhiêu người.... loại người chẳng biết xấu hổ này!
Winnie và Crovia vẫn luôn che miệng nhìn cô chằm chằm, giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.
Cung Ngũ xụ mặt, mua một đống đồ cho anh ta, “Chỗ này đủ chưa? Được rồi, tôi cho anh thêm một ít tiền, đủ để anh ăn thật no đấy”
Cô lấy hai tờ tiền từ trong túi ra nhét vào tay Tư Đồ, “Bái bai!”
Rồi cô vội vàng kéo ba người kia, nhanh chóng bỏ đi.
Tư Đồ tay ôm một đống đồ ăn lại thêm một mấy tờ tiền kẹp ở kẽ ngón tay, nhìn chằm chằm vào bọn họ.