Chỗ ồn ào lúc trước giờ lại có hỗn loạn, Cung Ngũ nhìn thấy người bị vây kín ở trung tâm là Bộ Sinh và Công tước đại nhân.
Mắt của Cung Ngũ suýt rớt ra ngoài. Chuyện gì thế này? Xảy ra chuyện gì mà cô không biết vậy?
Bộ Sinh đi về phía cô: “Tiểu Ngũ, anh Phí hôm nay được một đối tác trong nước mời đến đây. Lúc cuộc gặp mặt trên lầu hai kết thúc thì nhìn thấy thông báo của Hoàng Triều hôm nay là tiệc sinh1nhật mười tám tuổi của Tiểu Ngũ, nên đặc biệt đến đây chúc mừng một tiếng.”
Cung Ngũ cứng họng, nghẹn lời mở miệng: “Chào anh… anh Phí”
Cô toát mồ hôi lạnh, sao mạng cô lại khổ thế này?
Công tước đại nhân mỉm cười dịu dàng với cô: “Hi vọng không làm hỏng nhã hứng của cô Cung Ngũ.” Ánh mắt anh lướt qua người Nhạc Mỹ Giảo “Chào bà, tôi họ Phí, có duyên gặp gỡ Cung Ngũ vài lần. Tôi là đối tác của ngài Bộ, vô tình biết được8hôm nay là tiệc sinh nhật nên mạo muội làm phiền, xin thứ lỗi cho.”
Nhạc Mỹ Giảo lễ phép trả lời lại: “Thêm một người chúc phúc cũng là duyên phận của chúng ta. Tôi là mẹ của Tiểu Ngũ, tôi họ Nhạc, nếu cậu Phí không chê thì hãy ở lại ăn bánh kem rồi đi.”
Nhạc Mỹ Giảo vẫn là người đặt lợi ích lên hàng đầu, có thể khiến Bộ Sinh tự mình chiếu cố mời đến nhất định không phải là người bình thường. Bà luôn có tầm2nhìn sắc bén, dù không có mối quan hệ hợp tác nhưng cũng không muốn thua kém mối quan hệ trong giới của Bộ Sinh nên bà nhất định sẽ không bỏ qua.
Công tước đại nhân vẫn ôn hòa lễ độ: “Cảm ơn thịnh tình của bà Nhạc, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”
Cung Ngũ tức đến vẹo mũi. Gì thế này? Cô mới là nhân vật chính, dựa vào cái gì mà không thông qua sự đồng ý của cô đã tự giữ người lại?
Cung Ngũ xoay đầu4lại, cảm thấy bản thân hôm nay đã mặc sai đồ. Cô vốn nghĩ là rất đẹp, nhưng sau khi Công tước đại nhân đến thì cô lại cảm thấy bản thân không thoải mái, cứ cảm thấy anh sẽ liếc về phía mình.
Hơn nữa, anh lại là người một nhà với Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo tròn xoe mắt nhìn Công tước đại nhân rồi lại nhìn sang Cung Ngũ, vui vẻ nhe răng giống như vừa làm xong chuyện gì xấu xa.
“Anh!” Yến Đại Bảo nhìn Công tước đại nhân, cô nở nụ cười rực rỡ.
Nhạc Mỹ Giảo nhìn sang Yến Đại Bảo, có chút hiếu kỳ: “Bạn học của Tiểu Ngũ là em gái của cậu Phí sao?”
Công tước đại nhân mỉm cười chậm rãi bước đến bên cạnh Yến Đại Bảo: “Đúng vậy. Đại Bảo đã chào hỏi bà Nhạc chưa?”
“Rồi ạ!” Yến Đại Bảo vui vẻ nói: “Cháu thấy cô đẹp nhất ở đây!”
Cung Ngũ mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn hai anh em đứng trước mặt, cô cố gắng giữ vững ánh mắt cương quyết, không nhìn xuống bàn tay của Công tước đại nhân. Có gì hay ho đâu? Bàn tay của các người mẫu trên tạp chí cũng rất đẹp, ai mà thèm chứ?
Hừ!
Lý Tư Không đột nhiên nhảy ra khoác vai Công tước đại nhân, kinh ngạc nói: “Bảo, cậu không phải về nước rồi sao? Sao lại ở đây?”
Công tước đại nhân nhìn Lý Tư Không rồi hất tay anh ta xuống, nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Nghe nói bà Nhạc có một công ty người mẫu, không biết tình hình cụ thể ra sao?”
“Lẽ nào cậu Phí cũng am hiểu ngành này?”
“Tôi có một người bạn ở nước ngoài là một nhà thiết kế rất nổi tiếng, rất thích khai thác người mẫu quốc tế. Nếu công ty của bà Nhạc có người tiến cử thì tôi có thể giới thiệu.”
Nhạc Mỹ Giảo lập tức xoay người nắm lấy tay Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, con chơi với bạn con đi, hiện giờ mẹ có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu Phí.”
Cung Ngũ sững sờ: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật con.”
Nhạc Mỹ Giảo vừa định nói chuyện thì Công tước đại nhân đã lên tiếng: “Bà Nhạc, đây là danh thiếp của tôi. Chiều mai tôi lên máy bay, nếu buổi sáng bà Nhạc có thời gian thì chúng ta có thể bàn kỹ càng hơn.”
Nhạc Mỹ Giảo do dự nhìn ánh mắt tha thiết của Cung Ngũ rồi gật đầu: “Cũng được, cảm ơn cậu Phí, chúng ta sẽ hẹn sau.”
Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, cô suýt chút nữa nghĩ rằng mẹ cô sẽ chạy đi bàn chuyện làm ăn với người khác trong tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cô.
Yến Đại Bảo đang kéo cánh tay Lý Tư Không sang một bên: “Anh Màn Thầu, anh Màn Thầu, chúng ta đi sang bên này đi. Anh xem kìa, chị kia thật là đẹp! Đúng kiểu anh thích luôn kìa!”
Lý Tư Không giật khóe mắt: “Đại Bảo, sao em lại lộ liễu như vậy, kỹ thuật diễn không bằng chị anh.”
“Tóm lại là không cho anh cướp Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ là của anh trai em!”
Lý Tư Không ấn vào trán Yến Đại Bảo một cái “Em với ba em đúng là tính tình giống hệt nhau...”
Chưa nói xong, Lý Tư Không phát hiện điểm đỏ đang lắc lư trên huyệt thái dương của mình, anh ta ngẩng đầu thì nhìn thấy trên lầu hai, Yến Hồi đang cầm trên tay súng bắn tỉa ngắm vào mình. Anh ta thở dài kéo kéo Yến Đại Bảo nói: “Đại Bảo em xem, ba em lại đến rồi kìa, mau đi quản ông ấy đi!”
Yến Đại Bảo vừa ngẩng đầu thì Yên Hồi nhanh chóng rút súng lại, cô nhanh chóng chạy lên lầu hai, nắm chặt tay ra sức đập cửa: “Ba mau mở cửa ra! Con biết ba đang trốn bên trong mà! Ba mà không mở cửa thì con sẽ giận ba, cả ngày sẽ không để ý đến ba nữa...”
Lời còn chưa nói xong thì cửa đã mở, Yến Hồi đứng ở cửa ôm chặt lồng ngực dáng vẻ đau đớn, mặt không dám tin tưởng: “Yến Đại Bảo, con... con... con dám nói cả ngày không quan tâm đến ba sao!”
Lý Tư Không thò đầu ra nhìn rồi lại đi xuống lầu tìm Cung Ngũ: “Keo kiệt!”
Cung Ngũ nhìn anh ta rồi mặc kệ.
MC bước lên sân khấu cười híp mắt nói vài câu rồi hào hứng giới thiệu. Khi MC nói xong tên bài hát sau cùng thì nam nữ trẻ tuổi đều kích động.
Sân khấu tối om, ánh đèn chiếu sáng, nhìn thấy minh tinh, mọi người đều nhốn nháo lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Bộ Sinh quả thật nói lời giữ lấy lời, ca sĩ được mời đến trước khi hát còn cười hỏi: “Xin hỏi, vị nào là cô Cung Ngũ thế?”
Cung Ngũ vội vàng giơ tay: “Tôi!”
Xung quanh đều bật cười, minh tinh mời cô lên sân khấu: “Tôi biết hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô Cung Ngũ. Trước khi biểu diễn, tôi muốn tặng cho cô Cung Ngũ một lời chúc phúc. Chúc cô Cung Ngũ sinh nhật vui vẻ, ngày càng xinh đẹp!”
Rõ ràng biết đây là sự sắp đặt nhưng Cung Ngũ vẫn cảm thấy kích động: “Cảm ơn cảm ơn, sau này em sẽ là fan của anh rồi!”
Cung Ngũ như đang nằm mơ bước xuống sân khấu, cô kéo tay An Hổ Phách mặt đang ngưỡng mộ hỏi: “Lúc nãy tớ đứng cạnh minh tinh phải không? Các cậu có giúp tớ chụp ảnh lại không?”
“Chắc chắn là có rồi, có lẽ mọi người đều chụp ấy.” An Hổ Phách đưa cô xem.
Cung Ngũ thật sự muốn cười thành tiếng, minh tinh trên sân khấu đang hát bài hát nổi tiếng của anh ta, lúc này mọi người đều hát theo, chỉ Cung Ngũ là không thuộc.
Bên cạnh dường như có người tiến lại gần, cô nghiêng đầu thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang đứng đó, “Hi vọng tôi không khiến cô Cung Ngũ cảm thấy phiền.”
Cung Ngũ lắc đầu: “Không đâu, anh Phí nghĩ nhiều rồi.”
“Rất xin lỗi, tôi không chuẩn bị quà cho cô Cung Ngũ. Mấy ngày nữa tôi sẽ tặng bù. Mong cô không chê.”
Cung Ngũ cười gượng: “Không đâu...” Nói xong, cô cảm thấy không nên nói vậy mà phải từ chối mới đúng.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói lại thì Công tước đại nhân đã nói: “Vậy thì được rồi.”