Cung Tứ nhất thời không biết nói gì, “Tiểu Ngũ, đừng có chửi thề như vậy.”
Bộ Sinh lại thở dài, “Tiểu Ngũ, không sao, số tiền đó tôi cho em, em không cần phải lo nữa. Chúng ta đừng gây chuyện nữa có được không?”
“Thế nào gọi là gây chuyện?” Cung Ngũ phản bác, “Tôi đang đi tìm sự thật! Nếu đã bắt tôi đền tiền thì tôi phải làm rõ1xem tại sao lại bắt tôi đền nhiều tiền như vậy! Nếu không sau này lại tưởng tôi máy rút tiền thì sao? Dựa vào đâu chứ? ”
Cung Tứ khuyên nhủ: “Tiểu Ngũ, em nghe lời ngài Bộ đi, đám người đó không dễ chọc vào đâu. Chúng ta không làm lớn chuyện được đâu, đến cả ba và ông nội đều phải kiêng dè họ, chúng ta lấy gì để8đấu với họ chứ?”
Cung Ngũ nắm chặt tay, nhấn mạnh: “Anh Tư, không phải là em gây chuyện với ai, em phải làm rõ xem có phải là đền mười triệu thật hay không. Nếu đúng thì em nhận, nếu có kẻ đang chơi em...”
“Nếu có kẻ đang chơi con thì con có thể làm được cái gì?” Cung Truyền Thế đang đứng trước cửa phòng bệnh, lạnh mặt nhìn Cung2Ngũ.
Bộ Sinh đứng dậy chào hỏi: “Chú Cung.”
Nói xong, anh đã đi đến bên cạnh Cung Ngũ, nhường vị trí gần cửa lại cho Cung Truyền Thế.
“Bộ Sinh cũng ở đây sao?” Cung Truyền Thế gật đầu, ánh mắt sắc bén lại nhìn Cung Ngũ, “Chỉ dựa vào con thì có thể làm được gì? Con hại Ngôn Đình còn chưa đủ hay sao? Làm rõ? Con có thể làm rõ4được cái gì? Không biết trời cao đất dày! Cung gia chọc vào Yến Hồi còn không phải vì con hay sao? Đập xe ai không đập, sao cứ phải đập xe nhà họ!”
Cung Ngũ đang định nói, Bộ Sinh đã đặt tay lên vai cô, ra hiệu ngăn lại. Cung Ngũ phồng má, trừng mắt nhìn anh. Bộ Sinh cười nói: “Chú Cung, tôi đưa Tiểu Ngũ về trước.”
Cung Truyền Thế gật đầu, “Ừ, làm phiền cháu vậy.” Ông ta lại liếc nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, sau này con ít gây chuyện thôi. Nếu không phải có Bộ Sinh giúp đỡ thì cái mớ bòng bong này còn không biết phải dọn dẹp thế nào nữa!”
Bộ Sinh ôm Cung Ngũ, nói với cô, “Chúng tôi đi trước đây.”
Cung Tứ gật đầu, “Ừ, Tiểu Ngũ, nghe lời đó!”
Cung Ngũ mím môi, không nói lời nào, máy móc đi theo Bộ Sinh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Cung Truyền Thế nhìn Cung Tứ, đột nhiên quát ầm lên: “Con đúng là hồ đồ! Con chán sống rồi hay sao hả? Ông nội con còn không dám lên tiếng, con ra vẻ cái gì hả?”
Sắc mặt Cung Tứ cứng đờ, hồi lâu sau mới nói: “Tiểu Ngũ còn nhỏ, không nên để em ấy phải chịu đựng những áp lực đáng ra Cung gia phải chịu.”
Cung Truyền Thế hỏi: “Thế thì liên quan gì đến con? Họa do tự nó gây ra, đương nhiên nó phải chịu trách nhiệm!”
“Ba!” Cung Tứ ngẩng đầu, “Con không nói không có nghĩa là con không biết. Rốt cuộc tại sao Yến Hồi bao năm nay không tìm đến Cung gia lại đột nhiên mượn cớ chuyện nhỏ xíu này để tìm đến tận nhà, chẳng phải ông nội và ba hiểu rõ hơn ai hết hay sao?”
Cung Truyền Thế run lên, “Con nói linh tinh cái gì thế?”
Cung Tứ cúi đầu, nhìn ngón tay băng trắng xóa của mình, “Ba tháng trước con nghe nói Cung gia đấu thầu một hạng mục công trình có giá trị năm trăm triệu. Lúc đó không có hy vọng gì, sau đó Bộ Sinh xuất hiện ở Cung gia, Tiểu Ngũ được đón về, hai người đính hôn với tốc độ nhanh nhất, sau đó đã thắng được hạng mục kia.” Cung Tứ ngẩng đầu lên nhìn Cung Truyền Thế, “Ba, con có thể hiểu là sự xuất hiện của Tiểu Ngũ là mấu chốt để Cung gia thắng được hạng mục đó hay không?”
Cung Truyền Thế đứng im bất động, ông ta trầm mặc, đi ra đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó mới xoay người nhìn Cung Tứ: “Ngôn Đình, con vừa mới tốt nghiệp đại học, có rất nhiều chuyện không đơn giản như con nghĩ. Sau này dần dần con rồi cũng phải tham gia vào công việc làm ăn của Cung gia.”
“Ba, ba chỉ cần nói cho con biết, Tiểu Ngũ có liên quan gì với hạng mục công trình kia không?” Cung Tứ ngẩng đầu lên nhìn Cung Truyền Thế: “Có hay không?”
Cung Truyền Thế quát: “Ngôn Đình!”
“Có liên quan đúng không ba?” Cung Tứ lắc đầu, “Nếu công trình năm trăm triệu kia có liên quan đến Tiểu Ngũ, thì tại sao chuyện tối qua ông nội và ba lại thấy chết mà không cứu? Em ấy vẫn còn là một đứa trẻ...”
“Ngôn Đình!” Cung Truyền Thế ngắt lời: “Chỉ mình con biết thôi sao? Chẳng lẽ ba và ông không hiểu sao? Nhưng Yến Hồi luôn muốn trút giận lên người nhà họ Cung, con bảo ông nội con đẩy ai ra đây? Tên Yến Hồi đó tốt đẹp thế nào mọi người đều biết cả, con muốn ông nội con đích thân đứng ra chịu trận hay là bảo ba con ra tay? Ai bảo Tiểu Ngũ chọc ai không chọc, lại phải chọc vào người nhà họ?”
“Cho nên mọi người đã hy sinh Tiểu Ngũ!” Cung Tứ cũng gào lên theo, “Chẳng lẽ cả một gia nghiệp Cung gia lớn như vậy chỉ dựa vào việc hi sinh con gái trong nhà để đổi lại hay sao? Ba không cảm thấy run tay lúc tiêu tiền sao?”
“Bốp!”
Mặt Cung Tứ lệch sang một bên, anh cứng đờ người không nhúc nhích.
Cung Truyền Thế thu tay lại, tức đến run người: “Cái tát này là để con bình tĩnh lại. Mấy ngày này ở lại bệnh viện dưỡng bệnh, nghĩ cho thông suốt rồi hãy về nhà!”
Nói xong ông ta đi ra giơ tay mở cửa, rồi bỗng khựng lại.
Cung Ngũ đang đứng ở cửa, cô nhoẻn miệng, chỉ tay về phía phòng bệnh, nói: “Vừa rồi con để quên túi.”
Sau đó cô nghiêng người đi vào, cầm chiếc túi xách ở bên giường bệnh, rồi lại lách người đi ra ngoài.
Cung Tứ không nhúc nhích, Cung Truyền Thế cũng bất động, tiếng bước chân vang lên bên ngoài càng lúc càng nhỏ.
Bộ Sinh đợi trước cổng bệnh viện, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô đeo chiếc túi nhỏ màu trắng, quai túi nhỏ thanh, khoác chéo trên người.
“Em muốn đi đâu?” Bộ Sinh hỏi.
Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, nói: “Đưa tôi đến phố Đông.”
“Phố Đông?” Bộ Sinh mở cửa xe để cô vào, “Em muốn đến đó ăn gì sao? Đồ ăn ở đó không sạch sẽ...”
Cung Ngũ trực tiếp ngắt lời, “Tôi đến đó tìm người, không phải đi ăn.”
Bộ Sinh mỉm cười, “Được.” Anh ấn cô ngồi vào trong xe, dặn dò tài xế, “Đến phố Đông.”
Cung Ngũ không lên tiếng, nhìn chằm chằm về phía trước.
“Tiểu Ngũ, em sao vậy?” Bộ Sinh nắm tay cô. Cung Ngũ không cử động, để mặc cho anh nắm lấy.
“Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ đột nhiên hỏi, “Tôi đang nghĩ việc tôi về Cung gia có phải đã là một cái bẫy hay không?”
Tay Bộ Sinh cứng đờ, “Sao em lại nói như vậy?”
Cung Ngũ nghiêng đầu liếc nhìn anh, “Tôi nghe nói Cung gia đã nhận được một hạng mục lớn. Nếu không có sự giúp đỡ của nhà anh thì Cung gia không thể lấy được hạng mục đó, có đúng vậy không?”
Vẻ mặt Bộ Sinh trở nên nghiêm túc, “Những chuyện này em không cần quan tâm…”
“Đương nhiên là tôi phải quan tâm rồi!” Cung Ngũ cất cao giọng, nói: “Mẹ kiếp! Bây giờ tôi mơ mơ hồ hồ trở thành một quân cờ. Mẹ tôi bán tôi lấy tiền tôi chấp nhận, dựa vào cái gì Cung gia cũng muốn bán tôi lấy tiền? Họ đã cho tôi được cái gì chứ? Hai tháng ăn ngon mặc đẹp hay sao? Nếu họ chỉ bán tôi lấy tiền không thì thôi đi, đằng này còn muốn dồn tôi vào chỗ chết làm sao tôi nhịn được chứ?”
“Tiểu Ngũ, em bình tĩnh...” Bộ Sinh nắm chặt lấy tay cô, “Em bình tĩnh lại đi!”
“Tôi có chỗ nào không bình tĩnh hả?” Cung Ngũ hỏi: “Đám khốn nạn Cung gia đó, tôi còn chưa xong với họ đâu!” Cô nghiêng đầu nhìn Bộ Sinh, “Còn cả anh nữa! Anh cũng không phải là loại người tốt đẹp gì! Cung gia đồng ý gả con gái cho anh, anh liền giúp họ hoàn thành tâm nguyện có đúng không? Anh nghĩ anh là ai? Anh tưởng tôi thèm khát anh lắm à? Cung gia rõ ràng đang gài bẫy anh, anh còn tự chui đầu vào bẫy có đúng không?”
“Tiểu Ngũ!”
Cô giãy giụa thoát khỏi Bộ Sinh, hét lên với lái xe: “Dừng xe!”