Lý Nhị thiếu vẫn nghiêm mặt: “Dán hai lớp tốt nhất, tốn mất hai trăm tám mươi đồng đó. Hai lớp dán vẫn còn nguyên đấy!”
Đoàn Tiêu hắng giọng, sau đó đến trước mặt Cung Ngũ, nói thầm vào tai cô: Không phải là vấn1đề của điện thoại. Nguyên nhân là do miếng dán màn hình ban đầu chưa bóc ra. Miếng dán màn hình ban đầu là lớp bảo vệ, che kín cả tai nghe và micro. Hắn dán thêm hai lớp nữa cho nên âm thanh không8truyền ra ngoài được. Hắn nói là người ta cảm thấy tiếng quá nhỏ, chính hắn cũng không nghe rõ đầu bên kia nói gì.“
Cung Ngũ chép miệng, hai tay cầm điện thoại, tỉ mỉ xem xét. Quả nhiên phát hiện vị trí tai nghe2ban đầu đáng ra phải lõm xuống thì lại phẳng lì, còn có phản quang, rõ ràng là đã dán thêm một lớp dán nữa.
Cung Ngũ cảm thấy nhẹ cả người, cô ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhị thiếu, hỏi: “Nhị Thiếu, có phải anh4là đồ ngốc không?”
Hắn trừng mắt, “Hàng secondhand còn dám chửi người khác? Muốn đánh nhau à? Cô em có tin một ngón tay của tôi thôi cũng đủ để bóp chết cô em không?”
Cung Ngũ gõ tay lên mặt bàn, nói: “Vợ tương lai của anh còn đang được ba mẹ vợ tương lai của anh quản thúc dạy dỗ, kết quả anh nói với người ta là cô ta có thai rồi. Có nực cười không hả?” Cô đưa điện thoại đến trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhị Thiếu à, miếng dàn màn hình còn chưa bóc ra, anh cho rằng đức mẹ Maria hiện thế chắc?”
Lý Nhị thiếu lại trừng mắt: “Cô em có ý gì chứ?”
Cung Ngũ tỏ vẻ “tôi không thèm nói chuyện với anh”, chu mỏ với Đoàn Tiêu. Đoàn Tiêu chỉ vào điện thoại nói: “Nhị thiếu, điện thoại này anh còn chưa bóc miếng dán màn hình ban đầu, lại dán đè thêm hai miếng dán cường lực nữa. Tai nghe và micro đều bị bịt kín, đương nhiên tiếng sẽ nhỏ rồi.”
Cung Ngũ không bóc miếng dán màn hình ra đập lên đầu hắn, thực ra là vì lo lắng miếng dán đắt tiền, nhỡ chẳng may đập hỏng điện thoại thì lại phải đền tiền người ta, không ổn.
Lý Nhị thiếu bán tín bán nghi cầm điện thoại, khẽ huých anh họ Đoàn Tiêu, “Tiểu Đoàn, cậu thấy sao?”
Anh họ Đoàn Tiêu chép miệng, “Chuyện này... hay là thử bóc miếng dán ra xem sao?”
“Tôi đã dán đè miếng dán lên rồi, tôi mà bóc nữa thì ai thanh toán tiền miếng dán đấy cho tôi?”
Hắn nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Đừng nhìn tôi, là vấn đề của bản thân anh, liên quan quái gì đến tôi? Hôm nay vốn dĩ tôi còn có thể kiếm được một bữa cơm, kết quả bị anh làm lãng phí mất rồi, bữa cơm hôm nay anh phải mời!”
“Cái đồ kiệt sỉ nhà cô!” Lý Nhị thiếu chỉ vào cô nói: “Cô là đồ không có lương tâm! Lúc cô bán điện thoại đâu có nói là phải bóc miếng dán màn hình ra! Chuyện đã rồi cô mới nói là sao? Hai miếng dán này của tôi tốn hơn hai trăm đấy, ít ra cô cũng phải chịu một phần thiệt hại chứ!”
Cung Ngũ nghe vậy liền nóng nảy, “Liên quan gì đến tôi hả? Bắt tôi chịu một nửa á? Tôi đâu có bắt anh phải đi dán hai lớp làm gì?” Cô chống nạnh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trợn tròn lên: “Đầu óc anh làm bằng cái gì thế hả? Dán màn hình còn dán tận hai lớp làm gì, chỉ có mình anh giỏi à? Tôi tuyệt đối sẽ không chịu bất cứ một đồng nào, anh đừng có mơ!”
“Cô cô cô.... Có phải cô thấy tôi đẹp trai nên cố ý làm vậy đúng không?” Lý Nhị thiếu tức giận đùng đùng nói: “Tôi nói cho cô biết, còn lâu tôi mới thích người như cô, đồ kiệt sỉ!”
“Hôm nay rốt cuộc là ai đến gây chuyện thế?” Cung Ngũ gầm gừ: “Anh Đoàn nói xem, có phải là anh gọi điện cho em, nói cái gì mà điện thoại có vấn đề, đòi trả lại hàng không? Rõ ràng là điện thoại không có vấn đề gì, người có vấn đề mới đúng!”
Hắn nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh họ Đoàn Tiêu: “Cậu nói xem!”
Anh họ Đoàn Tiêu nói gì được chứ. Lý Nhị thiếu là thượng đế, là miếng cơm manh áo của anh ta. Nếu đắc tội cậu hai Lý thì salon mất đi một khách hàng lớn, anh ta làm sao gánh nổi. Nhưng bên kia lại là bạn của Đoàn Tiêu, anh ta cũng không thể trợn mắt nói bừa được, chẳng phải chỉ là hai miếng dán màn hình thôi sao, có đáng bao nhiêu tiền đâu.
Suy nghĩ một lát, anh họ Đoàn Tiêu nói: “Thực ra chuyện hai miếng dán màn hình này, Nhị Thiếu, Tiểu Ngũ, hay là hai người xem thế này có được không? Miếng dán ở cuối cùng chắc là không dùng được nữa, nhưng miếng dán bên trên chắc vẫn dùng được, chúng ta bóc miếng dán ban đầu ra, sau đó lấy miếng dán trên cùng dán lại vào, như vậy không ảnh hưởng đến việc sử dụng cũng không cần mất thêm tiền, hai người thấy sao?”
Đoàn Tiêu đứng bên cạnh yếu ớt nói thêm: “Tôi có thể dán giúp anh. Trước đây tôi và bạn cùng lớp mở quầy dán màn hình điện thoại, làm ăn cũng khá. Nếu không phải bị công an phường đuổi thì bây giờ vẫn còn mở hàng đấy.”
Cung Ngũ sùng bái nói: “Tiêu à, không nhận ra là cậu lại giỏi như vậy đấy, tặng cho cậu một like. Tớ hoàn toàn đồng ý.”
Chỉ cần không bắt cô bỏ tiền ra thì thế nào cô cũng đồng ý.
Lý Nhị thiếu tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lát, vỗ vai anh họ Đoàn Tiêu, “Nể mặt Tiểu Đoàn, chuyện này cứ quyết định vậy đi!”
Chỉ cần không bắt hắn phải tiêu thêm tiền thì thế nào hắn cũng đồng ý.
Thế là màn chạm trán của hai kẻ kiệt sỉ đã được mọi người cùng nhau đưa ra kế sách hòa giải.
Ba mẹ Đoàn Tiêu hừng hực bưng món tôm hùm đã làm xong lên, “Công chuyện cứ bàn từ từ, món tôm làm xong rồi đây, nào nào nào!”
Cung Ngũ hoan hô, “Oh yeah!”
Lý Nhị thiếu không phục, “Ngon vậy sao? Để tôi nếm thử xem!”
Cung Ngũ vội vàng đẩy đĩa tôm đến trước mặt hắn, “Dù sao cũng là anh trả tiền, không ăn thì anh lỗ vốn. Nào nào nào, đảm bảo anh sẽ thích, món tôm hùm của chú Đoàn là ngon số một ở phố Đông này đấy, ăn xong đảm bảo sẽ nghiện.”
Hắn nửa tin nửa ngờ, gắp một con tôm đặt vào cái bát trước mặt, đeo găng tay ăn tôm, nhất thời chân tay luống cuống.
Hắn nhìn hết cái nọ đến cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tay Cung Ngũ.
Động tác lột vỏ tôm của cô vô cùng thuần thục, giống như ăn tôm cả đời rồi vậy, tốc độ rất nhanh. Hắn mới gắp một con tôm, cái đồ kiệt sỉ trước mặt đã ăn xong ba con tôm.
Lý Nhị thiếu cảm thấy mình lỗ vốn, dựa vào cái gì hắn phải trả tiền, còn người ăn nhiều nhất lại là cái đồ kiệt sỉ kia?
Hắn bèn học theo động tác của đồ kiệt sỉ kia, lột phần đầu tôm ra, bứt đuôi tôm, rồi cắn vỏ tôm với vẻ mặt dữ tợn, cắn đứt một bên, sau đó mới lột thịt bên trong ra.
Đúng là hương vị rất ngon, rất thơm, khiến người ta thèm thuồng.
Tuy động tác giống nhau, trình tự giống nhau, nhưng không biết tại sao tốc độ của đồ kiệt sỉ kia vẫn nhanh hơn, chỉ mới chớp mắt đã có một đống vỏ tôm chất đầy trước mặt cô ta, còn trước mặt Lý Nhị thiếu chỉ có một con.
Cung Ngũ ăn một nửa, thấy cái tên trước mắt đang nhìn mình chằm chằm, cô tranh thủ nói: “Làm sao?”
Lý Nhị thiếu hỏi: “Kiếp trước cô là quỷ chết đói à?”
Cung Ngũ vừa trừng mắt hắn vừa tiếp tục lột vỏ tôm, lột xong nhét một con tôm vào mồm ăn: “Đúng đấy, cho nên anh có ngại không nếu lát nữa tôi lấy thêm một đĩa đóng gói mang về?”
Hắn cười lạnh: “Đừng hòng!”
Cung Ngũ bĩu môi, phồng mồm trợn má nhai con tôm trong miệng.
Bên kia Đoàn Tiêu thỉnh thoảng lại chạy qua bưng thức ăn cho ba mẹ, thấy đám người kia còn đang vây quanh chiếc xe hào nhoáng kia, lúc bưng đĩa đỗ xào lên liền hỏi: “Nhị Thiếu, chiếc xe kia chắc là không hề rẻ đâu nhỉ?”
Hắn nói: “Cũng không đáng là bao, xe của bạn tôi còn xịn hơn.”
“Vậy sao? Mấy hôm trước có một chiếc xe đến đây, chiếc xe đó cũng xịn lắm, phải hơn mười triệu.” Sau đó cậu chỉ vào Cung Ngũ nói, “Cái đồ xui xẻo này còn đập xe của người ta, phải đền hơn năm trăm nghìn.”
Nghe vậy, Lý Nhị thiếu ngẩng đầu lên, âm thầm nhìn Cung Ngũ nói: “Chiếc xe đó của bạn tôi bị một tên xui xẻo đập vào, cuối cùng bắt đối phương đền hơn năm trăm nghìn.”