Công Tước

Chương 2: Tốc quần chip của cô lên

Mọi người chỉ nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, nhanh như gió, vèo một cái đã chạy mất.

Kẻ đầu sỏ gây chuyện đã bỏ chạy, chỉ còn lại quần chúng vây xem hỗn loạn.

Nhìn sang chiếc xe sang trọng kia thì thấy mấy người đang kiểm tra. Ban đầu chỉ có hai người đi theo anh chàng kia, chớp mắt đã có1một đám người mặc áo đen vây quanh. Những người đó cảnh giác quan sát xung quanh, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, giống y những đặc công được huấn luyện đặc biệt trong phim truyền hình.

Anh chàng kia trả tiền xong, xoay người, dưới ánh nhìn chăm chú của những người vây xem đang chủ động nhường đường, leo lên một chiếc8xe khác được lái từ phía sau tới, đóng cửa lại, vội vã rời đi.

***

Dưới chân núi Cung Thành, cách rất xa có thể nhìn thấy đèn trên cổng lớn của biệt thự Cung gia, đủ để chiếu sáng cả hai bên đường núi. Cung Ngũ lững thững đi về phía trước, còn chưa đến cổng lớn thì phía sau đã có tiếng kêu2ầm ầm của động cơ xe truyền đến. Một chiếc xe thể thao màu vàng kim chói mắt đang gầm rú lướt ngang qua cô.

Cô đứng sát vào ven đường, hai tay giữ chặt cái váy lem luốc của mình, không để gió khi xe phóng qua tốc váy mình lên để lộ quần chip.

Chiếc xe đó phóng qua, phía sau có xe liên4tiếp theo sau với tốc độ rất nhanh nhưng vẫn không bằng chiếc xe thể thao đầu tiên.

“Các người vội đi bắt gian à? Có bị cắm sừng cũng phải từ từ thôi chứ? Lũ khốn khiếp!” Cung Ngũ đứng bên đường chống nạnh, nhìn theo đuôi những chiếc xe kia mắng chửi: “Chúc các người ngày nào cũng bị cắm sừng nha!”

Cô chưa kịp hạ tay xuống, phía sau đã lại có một chiếc xe lao đến. Thân xe màu đen, đường nét dứt khoát, cho dù chỉ là dưới ánh đèn mờ ảo cũng thể hiện rõ khí thế quý tộc của nó.

Tốc độ xe vẫn rất nhanh.

Tuy nhiên chiếc xe này hoàn toàn không phát ra tiếng động, chạy rất êm, lướt qua Cung Ngũ, thân xe mang theo một luồng gió mạnh làm tốc váy Cung Ngũ lên.

Chiếc quần chip màu trắng nghênh ngang lộ ra.

Tà váy bị tốc lên lay động trong gió.

Cô gái nhỏ mặc váy màu trắng đứng bên rìa con đường núi rộng lớn, vừa nhỏ bé lại vừa yếu ớt nhưng lại vô cùng nổi bật, vừa nhìn đã khiến người khác nhận thấy.

“Mẹ kiếp!”

Cung Ngũ chửi thề, giơ tay giữ váy lại, chạy mấy bước đuổi theo, phía sau lại có mấy chiếc xe lao đến, tiếng còi xe liên tiếp vang lên inh ỏi.

Cung Ngũ vội lui sang ven đường, cố gắng giữ chặt váy, hét theo đuôi xe: “Lái xe chú ý an toàn đi có được không hả? Cẩn thận tôi kiện các người tội gây nguy hiểm ở nơi công cộng đấy nhé! Mẹ kiếp, đừng tưởng có xe đẹp mà ngon, bà đây mà có xe thì bà còn ngon hơn mấy người nhiều nghe chưa!”

Biệt thự Cung gia được xây dựng trên đỉnh ngọn núi này, nghe nói đương gia của Cung gia đã mua ngọn núi này từ nhiều năm trước, nhà cũ Cung gia nằm ngay giữa sườn núi.

Người của Cung gia đi ra ngoài đều có xe, chỉ có Cung Ngũ là ngoại lệ.

Cô đi bằng xe “căng hải”.

Vì thế Cung Ngũ có đôi chân vừa đẹp lại vừa rắn chắc, đó chính là lợi ích của việc đi bộ và chạy bộ nhiều

Cô lững thững chậm rãi đi đến lưng chừng núi, sau đó phát hiện trong bãi đỗ xe đang sửa chữa của Cung gia chật kín xe. Do không đủ chỗ, mấy chiếc xe đó còn phải đỗ thành một hàng dài ở bãi đất trống trước cổng lớn.

Cung Ngũ gãi mặt, xe đến ngọn núi này chắc chắn chỉ có thể là đến tìm Cung gia, vậy mà cô lại không nghĩ ra. Nhìn thấy các góc xung quanh biệt thự đều có người đứng, trong lòng cô băn khoăn không biết có phải là có nhân vật lớn đến hay không?

Từ kẽ hở giữa các xe, hai người áo đen đứng ở cổng thấy cô đi đến liền giơ tay ra ngăn cản, “Xin lỗi! Bây giờ cô không được vào trong.”

Cung Ngũ há hốc miệng ra nhìn, cô giơ tay ra chỉ lên tầng trên căn biệt thự, nói: “Cái đó… phòng tôi ở tầng hai kìa, hay là các anh ném tôi lên đó đi!”

Hai người áo đen quay sang nhìn nhau, còn chưa kịp nói gì, ông quản gia trước giờ vẫn luôn nghiêm nghị của Cung gia đã vội vã chạy đến, nói: “Ngũ tiểu thư, ông chủ đang tìm cô đó, cô đi nhanh lên!”

“Tìm tôi sao?” Cô chỉ tay vào mình, “Tìm tôi làm gì?”

Quản gia không trả lời, vội vàng kéo cô vào nhà. Vừa vào phòng khách, Cung Ngũ đã giật mình kinh hãi đứng như trời trồng.

Phòng khách Cung gia vốn dĩ còn lớn hơn hội trường ở trường học, nhưng hôm nay đã chật cứng người.

Một mảng đen kịt.

Người của Cung gia đứng trong đại sảnh gần như bị nhấn chìm trong biển người.

Ngoài hai người đang ngồi trên ghế sô pha, những người khác của Cung gia đều đang đứng rất cẩn trọng.

Cung Ngũ vừa xuất hiện ở cửa, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cô. Toàn thân cô cứng đờ đứng ngây ra, chuyện gì gì thế này?

“Tiểu Ngũ, còn không mau vào đây!” Cung Truyền Thế nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

Đây là ba của Cung Ngũ, chủ nhân của một biệt viện nằm ở mé bên của biệt thự Cung gia.

Biệt thự Cung gia được chia thành rất nhiều biệt viện, Cung Truyền Thế được phân tới biệt viện mé bên có vị trí xấu nhất.

Nhà giàu vốn rất rắc rối. Cung gia có năm người con, trong đó ba người là con vợ cả, hai người là con vợ lẽ. Rất không may Cung Truyền Thế là con vợ lẽ, còn là người con út của vợ lẽ.

Mẹ Cung Ngũ là vợ kế của Cung Truyền Thế, sau khi gả vào Cung gia đã sinh ra một người con trai tên là Cung Tứ. Sau đó vì Cung gia coi thường bà là con của một người mẫu xe cho nên đã ly hôn.

Sau khi ly hôn bà ấy mới phát hiện đã mang thai Cung Ngũ, số tiền Cung gia đưa cho bà lúc ly hôn cũng coi như rủng rỉnh, cho nên bà quyết định tự sinh con, không hề thông báo cho Cung gia biết. Cho đến ba tháng trước, không biết tại sao Cung gia lại biết đến sự tồn tại của Cung Ngũ, còn tìm đến tận nhà, cưỡng ép đưa cô về Cung gia.

Tổ tiên Cung gia dạy không được để con cháu lưu lạc bên ngoài, cho dù là con riêng cũng không được. Họ không thiếu chút tiền nuôi dưỡng trẻ con, huống hồ Cung Ngũ còn là con cháu dòng dõi chính thống của Cung gia.

Cung Ngũ bị một đám người nhìn đến nổi da gà, sợ hãi đi đến, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, “Ba.”

Sắc mặt Cung Truyền Thế tái xanh, không nói gì, quay người lại nhìn ba mình, “Ba, đây là Tiểu Ngũ. Hai tháng trước mới được con đón về nhà, tuổi còn nhỏ, lại sống quen ở bên ngoài rồi…”

Cung Học Cần là trưởng chi này của Cung gia, tuy đã bảy mươi lăm tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, do chăm sóc tốt nên nhìn bề ngoài không thể đoán được tuổi của ông cụ. Đến nay vẫn còn lăn lộn trong giới thương gia Thanh Thành, là một lão hồ ly đã được tôi luyện nhiều năm, bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ vô cùng cao minh.

Ông cụ ngẩng đầu liếc nhìn Cung Ngũ, “Đây là Tiểu Ngũ à?”

Cung Truyền Thế nhắc nhở Cung Ngũ, “Đây là ông nội con, con còn không mau chào ông nội đi!”

Cung Ngũ tiến lên, nắm chặt tà váy lấm lem trong tay, ngoan ngoãn chào hỏi, “Ông nội.”

Cung Học Cần không đáp lại, gõ cây gậy ba toong trong tay xuống nền đá cẩm thạch, nói: “Đừng có vội chào ta, đến đây chào hỏi Yến gia Thanh Thành đi. Hôm nay bọn họ đặc biệt đến đây tìm cháu đấy.”

Da đầu Cung Ngũ chợt tê dại, cô không biết Yến gia Thanh Thành gì hết, nhưng nhìn khí thế hoành tráng trong nhà, cô đã gây ra họa gì rồi?

Người đã quen làm chuyện xấu, ai còn nhớ được chuyện xấu mình đã làm chứ?

Bảo cô nghĩ lại một chuyện tử tế mình đã làm có khi còn nhanh hơn.

Cung Ngũ đưa mắt nhìn, thấy một người nằm trên ghế sô pha to nhất giữa phòng khách, dáng nằm y như người không xương, ai không biết còn cho là người này bị bệnh liệt nửa người.