Quần đùi của Cung Ngũ sắp bị bay đến nơi, chiếc túi cô đeo trên lưng đập vào mông kêu lộp bộp, cô cũng mặc kệ, chạy không dám nghỉ.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh không ai dám rớt lại1phía sau, liều mạng chạy. Đám chó vẫn đuổi riết theo phía sau.
“Gâu gâu gâu...”
La Tiểu Cảnh khóc thét lên: “Chúng ta cho chó ăn đi!”
“Nhiệm vụ vinh quang này giao lại cho cậu đấy, bọn tớ sẽ vĩnh viễn8nhớ về cậu, cố lên!” Cung Ngũ chạy thục mạng về phía trước, tuyệt đối không muốn tụt lại sau cùng. Cô không muốn làm thức ăn cho chó.
Đoàn Tiêu vừa chạy vừa quay đầu lại: “Tiểu Cảnh... Chúc mừng...2Với sức lực của cậu, môn chạy mười nghìn mét chắc chắn cậu sẽ qua được...”
Ba ngời chạy điên cuồng, vừa chạy còn vừa gào khóc thảm thiết: “Cứu tôi với!”
Bên đường thỉnh thoảng có xe buýt đi qua, người4trên xe thò đầu ra xem náo nhiệt, “Ha ha ha, ba con chó đuổi ba người, ha ha ha....”
Cung Ngũ quay đầu lại mắng chửi: “Ha ha cái đầu mày ấy!”
“Ngũ, đừng phí lời, chạy nhanh lên!”
La Tiểu Cảnh rớt lại phía sau, cậu ta càng khóc to hơn, “Cứu tớ với!”
Trước mặt có một chiếc xe chống đạn màu đen bóng loáng được một hàng dài xe vây quanh, Đoàn Tiêu thở hổn hển giơ tay chỉ chiếc xe đó, nói: “Ngũ à, cậu nhìn chiếc xe kia đi... Đó chẳng phải là chiếc xe bị cậu đập hai hôm trước hay sao? Sửa xong rồi đó...”
Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, đứng sững lại, xoay người quay đầu, xông thẳng về phía chiếc xe kia: “Dừng lại!”
Bất thình lình có một người sống sờ sờ nhào tới, tài xế lập tức đạp thắng xe, toát mồ hôi lạnh: “Cô chán sống rồi à?”
“Dừng xe!” Cung Ngũ nằm sấp trên cửa xe không chịu buông tay, vẻ mặt trơ tráo giả bộ bị đụng trúng.
Tài xế lập tức nói với người phía sau, “Thưa ngài, là một người giả bị đụng trúng!”
Cung Ngũ còn đang nằm sấp trên xe, chân tay giang ra, cố gắng để cả người che đi động cơ xe, “Chú à, chú là chủ xe đúng không? Tôi bị các chú đụng trúng rồi, đền tiền đi!”
Những chiếc xe xung quanh lần lượt dừng lại. Mỗi chiếc xe có bốn năm người mặc áo đen đi xuống, thậm chí còn không thiếu những gương mặt người ngoại quốc dũng mãnh, thân hình đồ sộ.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh cũng đã chạy đến. Ba con chó kia vẫn sủa “gâu gâu” đuổi theo.
Sau đó, Cung Ngũ nghe thấy một tiếng huýt sáo, ba con chó đột nhiên dừng lại, quay đầu chạy thẳng.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh chạy một lúc mới phát hiện ra không thấy mấy con chó đâu nữa. Bấy giờ hai người mới nghĩ đến Cung Ngũ đang liều mạng chặn chiếc xe lại, “Mau đi về thôi!”
La Tiểu Cảnh chỉ biết thở dốc. Cậu nằm dưới đất, giơ tay lên, thở hồng hộc rồi lại hạ tay xuống, không nói được gì.
Thể lực của Đoàn Tiêu rõ ràng tốt hơn cậu ta, “Cậu ở đây đợi. Đừng chạy lung tung. Tớ quay lại tìm Tiểu Ngũ.”
La Tiểu Cảnh lắc tay, coi như là đáp lại.
Khi Đoàn Tiêu chạy lại, đã nhìn thấy một đám đàn ông cao lớn đang vây chặt Cung Ngũ. Cô bị hai tên cao to xách tay lên lơ lửng trong không trung, đôi chân nhỏ giãy đạp, “Dựa vào cái gì mà chỉ có các người được lừa lọc người khác, còn tôi thì không được giả vờ bị đụng xe hả? Buông tôi ra! Các người phải đền cho tôi mười triệu!”
Đoàn Tiêu dừng bước, tự hỏi mình nên giả bộ làm người xa lạ, hay là giả bộ tình cờ gặp phải đây?
Cuối cùng, do chênh lệch quá lớn về số người, Đoàn Tiêu lựa chọn giả bộ làm người xa lạ.
Một bên cửa của chiếc xe sang trọng kia hé mở, đôi giày da sạch sẽ bóng loáng giẫm xuống mặt đất. Chủ nhân của đôi chân dài nhìn ba con chó đen trước mặt.
Ba con chó đang tranh nhau vẫy đuôi, “Gâu gâu...”
Người đàn ông cao ráo ngồi nghiêng trên ghế xe đang nhẹ nhàng xoa đầu con chó, động tác ung dung thong thả mặc cho Cung Ngũ kêu gào ầm ĩ, người đó cũng không ngẩng đầu lên.
Những người xung quanh dường như đã quen với cảnh này, yên lặng đứng sát nhau thành một bức tường người.
Cung Ngũ còn đang miệt mài đá chân: “Buông ra! Buông ra! Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không hả? Nói cho mấy người biết, tôi là người đã đính hôn rồi đó! Các người mà còn không buông tay ra là tôi sẽ đổ thừa cho mấy người....”
Hai người đàn ông cao lớn xách cô vẫn không hề nhúc nhích. Nói cho chính xác hơn, họ không hiểu cô đang nói gì, hai người họ là người nước ngoài.
Cô đá chân loạn lên, miệng kêu gào, còn có ba con chó cùng kêu lên với cô: “Gâu gâu gâu... Gâu gâu gâu...”
“Trời ơi, mẹ ơi! Thật là tức chết đi được mà!” Cung Ngũ nhìn tên đàn ông chậm rãi kia, tim gan như sắp nổ tung đến nơi.
Cuối cùng, sau một hồi ầm ĩ, cô cũng thấy mệt, ngơ ngác nhìn người duy nhất có động tác kia. Ba con chó cũng dần dần yên tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm dưới chân người kia. Những người xung quanh giống như bất động, người duy nhất đang động đậy vẫn là người đàn ông đó. Động tác của anh ta rất chậm rãi, nhưng trong khi tất cả mọi người đều bất động thì anh ta lại trở thành người bình thường nhất.
Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng người đàn ông kia cũng dừng động tác lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cung Ngũ ngẩn người.
Cô nhớ đôi mắt của anh ta còn thâm thúy hơn cả chiếc nhẫn đá quý màu đen Cung Học Cần đeo trên tay. Vẻ mặt nhu hòa, ngũ quan không thể soi mói, anh ta không phải là người đàn ông đẹp trai nhất, nhưng chắc chắn là người đàn ông có khí chất nhất, giống như là... vị hoàng tử tử ưu nhã trong cung đình phương Tây vẫn chiếu trên ti vi. Cử chỉ hành vi ung dung chậm rãi, động tác giơ tay nhấc chân cũng hoàn mĩ giống như pho tượng điêu khắc của nghệ thuật gia Hy Lạp. Anh ta có một gương mặt ưa nhìn, đặc biệt có thể thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Anh ta đứng dậy, dáng người rất cao, tầm mắt của Cung Ngũ vừa khéo nhìn được cái cúc màu bạc trước ngực anh ta, từ cổ áo cho đến tay áo, tất cả đều hoàn mĩ đến mức khiến người khác thấy mặc cảm.
Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào anh ta, hỏi: “Anh... anh là chủ xe đúng không?”
Anh ta không đáp lại, chỉ chậm rãi giơ tay ra hiệu cho hai người kia đặt cô xuống. Chân vừa chạm đất, Cung Ngũ khẽ cử động, dè dặt liếc nhìn anh ta, sau đó nhanh nhẹn móc tờ báo cáo giám định ra: “Soái ca, anh xem đi, hôm đó tôi chỉ khẽ chạm nhẹ một cái vào vỏ xe đã bắt tôi đền mười triệu thì còn ra thể thống gì nữa? Anh vừa giàu lại đẹp trai sao có thể làm ra những chuyện lừa gạt người khác được chứ? Vừa rồi tôi giả bộ bị đụng xe có phải khiến anh thấy rất chán ghét không? Bây giờ hành vi của anh cũng khiến người khác thấy rất chán ghét đấy có biết không hả? Làm vậy là không đúng....”
Cung Ngũ nói một tràng dài không kịp ngừng nghỉ, cô vội vã muốn bày tỏ lập trường của mình. Đứng trước mười triệu, soái ca gì gì đó đều chỉ là gió thoảng mây bay. Dù sao thì cũng không phải là người đàn ông của cô, cô chỉ để tâm đến mười triệu kia thôi.
Cuối cùng, Cung Ngũ cũng dừng lại, vội vàng thở dốc, sau đó hỏi: “Những gì tôi nói anh đã nghe thấy hết chưa? Anh xem, anh xem đi! Đây chính là bản báo cáo giám định, anh nói có vô lý không cơ chứ?”
Anh ta nhàn nhã giơ tay ra nhận lấy bản báo cáo, nghiêm túc xem hết.
Cung Ngũ cảm thấy thời gian anh ta xem bản báo cáo giám định dài đến mức có thể dùng từ thiên hoang địa lão để hình dung.
Cô sốt ruột kêu gào, kết quả người đàn ông trước mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ chậm rãi đó, làm màu mức này, cô phục sát đất!