Cung Ngũ mỗi lần học lớp tiếng Anh đều than ngắn thở dài, hoàn toàn nghe không hiểu.
Rõ ràng Yến Đại Bảo và cô cùng lên lớp, thời gian học cũng như nhau, Yến Đại Bảo còn không nghe giảng, nhưng câu hỏi nào cô ấy cũng biết mà cô lại không biết?
Vấn đề của người vào trường nhớ quan hệ như cô dần đần lộ ra, ngoài Cung Ngũ, tất cả mọi người đều hiểu bài, đều có thể trả lời câu hỏi của giảng viên.
Lẽ nào cô phải thi lại môn này sao?
Cung Ngũ đang chăm chú1nhìn vào giảng viên, đột nhiên điện thoại reo lên, cô lén lấy ra xem, phát hiện là tin nhắn của Công tước đại nhân.
Trong tin nhắn chỉ hiện lên một con số: [169]
Cung Ngũ nhanh chóng trả lời lại: [Anh Phí, có phải hôm nay kiếm được một trăm sáu chín tệ không?]
Công tước đại nhân trả lời: [Ừ. Chăm chỉ học đi.]
[Giáo viên nói tôi đều nghe thấy nhưng không hiểu, nghe hay không cũng như nhau. (Hoan hô)]
[Không biết thì hỏi Đại Bảo, phải chăm chỉ nghe giảng.]
Đây rõ ràng là không muốn nói nhiều, Cung8Ngũ cầm điện thoại nhìn cả buổi, anh Phí hôm nay đổi tính rồi, định thay cô tiết kiệm tiền điện thoại sao? Nhưng cô không muốn nghe giảng, chỉ muốn hỏi tiền của cô đã lời được bao nhiêu, đây là chuyện rất quan trọng.
Cung Ngũ bĩu môi, nếu cô đợi đến trưa mới hỏi, Công tước đại nhân có phải sẽ đi ngủ không? Không phải nói lệch múi giờ là sự tồn tại thần kỳ sao?
Cô suy nghĩ rồi quyết định hỏi một câu: [Tiền đó làm sao kiếm được thế? Thật là thần kỳ! (Hoan2hô)]
Công tước đại nhân không trả lời.
Anh ấy đang làm gì thế? Sao có thể như vậy? Thật chẳng dễ thương chút nào, thật là đáng ghét!
Cung Ngũ suy tư, buồn bực không yên.
Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ, cậu lại không chăm chỉ nghe giảng rồi.”
Cung Ngũ giật khóe môi.
Cung Ngũ nheo mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao bản thân gửi tin nhắn cho anh trai của Yến Đại Bảo nhưng lại phải quay lưng về phía cô ấy. Cô chẳng làm việc gì xấu hổ mà!
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc tan học, cô4định gửi tin nhắn hỏi tiếp thì điện thoại bất ngờ reo lên, cô ấn mở xem, phát hiện là tin nhắn của Công tước đại nhân, thời gian rất chuẩn.
[Có một người bạn kinh doanh hoa tươi, tôi góp vốn vào đó. Loại ổn định thì kiếm được ít, độ mạo hiểm cao thì kiếm được nhiều hơn, tôi thiên về loại chậm mà chắc.]
[Anh Phí nói đúng, độ mạo hiểm cao thì khả năng lỗ vốn cũng cao, chúng ta nên chậm mà chắc một chút, là la la (Hoan hô)]
Vì lợi ích mà Công tước đại nhân mang đến, Cung Ngũ vừa nhìn thấy câu có lời thì quên đi nỗi đau khi tốn một hào cho một tin nhắn, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi tiền sinh ra lời.
“Tiểu Ngũ, cậu đang làm gì đó? Cậu nhắn tin cho ai đó? Có phải cậu đang yêu không?”
“Tớ đang bàn chuyện đại sự, yêu đương cái gì, mẹ tớ không cho yêu khi còn đi học.”
Yến Đại Bảo nhìn cô chằm chằm: “Cậu cứ nhắn tin liên tục, tớ gọi cậu cũng không thèm trả lời.”
Cung Ngũ vội vàng cất điện thoại đi, mặc dù lại có tiếng “tít tít” vang lên nhưng cô cố nhịn không xem. Cô nói với Yến Đại Bảo: “Tớ nghe thấy rồi, chỉ là không kịp chú ý đến cậu.”
Yến Đại Bảo khoanh tay, miễn cưỡng không chất vấn nữa: “Thứ hai anh Màn Thầu phải đi rồi, thật đáng thương!”
Cung Ngũ nghĩ đến Lý Tư Không, chán ghét nói: “Có gì mà đáng thương? Ra nước ngoài là chuyện rất vui, trong lòng phải vui đến phát điên mới đúng.”
Yến Đại Bảo rầu rĩ: “Anh Màn Thầu không muốn ra nước ngoài, vốn dĩ nói cuối tuần mới đi, cuối tuần dì dượng tớ mới đi du lịch về, kết quả chẳng hiểu sao lại đi sớm, haiz...”
“Người có tiền thật đáng ghét, ra nước ngoài dễ dàng như chuyện ra chợ mua rau.”
Cô thì không được, cô còn không biết cả đời này có thể ra nước ngoài hay không, nghe nói vé máy bay rất đắt, đắt kinh khủng, ai muốn đi chứ? Hứ!
Nhân lúc Yến Đại Bảo không chú ý, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
[Ừ, Cung Ngũ nói vậy thì tôi sẽ làm vậy. Bây giờ em vẫn đang trong giờ học hả?]
[Không, tôi tan học rồi. Anh Phí chuẩn bị ngủ chưa? Tôi không phiền anh ngủ nữa.]
[Không phiền, giờ này vốn là giờ nghỉ ngơi. Nói chuyện với em tôi cảm thấy rất thoải mái.]
[Tôi cũng vậy, là la la (Mặt cười)]
Lại bắt đầu lên lớp, giáo viên còn chưa đến, tin nhắn của Công tước đại nhân: [Đến giờ lên lớp rồi, lần sau có tin tốt tôi lại nói với em. Em chăm chỉ nghe giảng nhé.]
[Vâng. (Mặt cười)]
Yến Đại Bảo đầy nghi ngờ: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ vội vàng cất điện thoại đi, nói: “Đã bàn chuyện xong, hahahaha.”
Yến Đại Bảo thấy rất lo lắng. Có phải đang giấu cô yêu đương ai đó không, nhắn tin mà lén lén lút lút, sợ cô nhìn thấy hay sao?
Lúc này Cung Ngũ đã chăm chú nghe giảng, tuy vẫn nghe không hiểu nhưng cô không muốn tiền của mình kiếm được lại dùng để thi lại. Giảng viên nói liên tục không ngừng, Cung Ngũ tròn mắt căng tai lắng nghe, cầm bút ghi chép lại.
Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ mấy lượt, huých nhẹ vào cô, nói: “Tiểu Ngũ, thật ra học tiếng Anh rất đơn giản, chủ yếu là phải luyện nhiều nói nhiều, cậu thế này là không được.”
“Vậy phải làm sao?”
“Tốt nhất là ra nước ngoài. Lúc nhỏ tớ cũng học không giỏi, nhưng mà nhờ có môi trường tốt, người xung quanh đều dùng tiếng Anh nên từ từ cũng hiểu.”
“Ra nước ngoài? Cậu muốn xẻo thịt tớ à?”
“Nhà cậu có tiền như vậy, chẳng lẽ không có tiền ra nước ngoài? Tiểu Ngũ, hay là thời gian được nghỉ học tớ và cậu đến chỗ anh tớ, cậu cảm thấy sao? Nghỉ hè và nghỉ đông đến cả mấy tháng, đến chỗ anh tớ học tiếng Anh lại có thể đi du lịch, tốt biết bao!”
“Mẹ tớ chắc chắn sẽ không cho đi, bà cảm thấy tớ ở bên ngoài một mình sẽ không an toàn, bà ấy lại không có thời gian dẫn tớ đi, chắc chắn là không được đâu.”
“Tớ thấy là vì cậu không nỡ tốn tiền.”
Cung Ngũ nhéo má Yến Đại Bảo, lắc lư, “Tớ không nỡ, tớ không nỡ đấy, cậu cắn tớ đi!”
Yến Đại Bảo vội vàng kéo tay cô xuống, bưng mặt lẩm bẩm: “Tiểu Ngũ, mặt tớ sưng rồi phải không?”
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Vốn dĩ có nhiều thịt, nhìn cũng không ra.”
“Mami nói tớ có gương mặt trẻ con bụ bẫm, lúc nhỏ bà ấy cũng vậy, hơn hai mươi tuổi mới thay đổi. Lúc nhỏ tớ mập lắm, hiện giờ đã thon thả rồi. Sau này tớ nhất định sẽ rất thon thả.”
“Ừ ừ, thon thả.”