Chủ đề có chút nhạy cảm cũng dễ khiến người ta bàng hoàng.
Cung Ngũ nghe Công tước đại nhân nói xong, đôi mắt tròn xoe, mím môi nín cười đến đỏ bừng cả mặt. Sau đó cô hơi căng thẳng nhìn Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, vậy... anh vẫn ổn chứ?” Cô cúi đầu nhìn ngón tay, “Haiza, em biết anh trước giờ luôn rất giỏi, em cũng không phải cố ý muốn nghi ngờ anh, nhưng mà hiện giờ cô1Triển đang quan tâm, nên em cũng muốn biết. À, anh Tiểu Bảo anh xem, mỗi lần sau khi anh thử thuốc, tác dụng phụ đều rất mạnh mẽ, ngủ một giấc rất nhiều ngày, chân thì chẳng có cảm giác...” Vừa nói, hai ngón trỏ của cô còn chỉ vào nhau, thấy chột dạ lại tỏ ra lời lẽ đanh thép, “Không phải em chán ghét anh đâu...” Cô nói cả buổi, Công tước đại nhân ở bên này không có động tĩnh8gì. Cung Ngũ dè dặt ngẩng đầu, nhìn thấy anh cúi đầu mím môi ngồi yên tại chỗ. Cung Ngũ lập tức căng thẳng: “Anh Tiểu Bảo anh đừng đau lòng, dù anh không ổn em cũng không chán ghét anh đâu.” Nhưng như vậy cũng không được, cô đã suy nghĩ rất nhiều ngày, kết quả bây giờ anh thật sự không ổn, uống công cô suy nghĩ rồi! Cô đứng dậy chạy qua, nâng khuôn mặt anh lên, nhìn sâu vào trong2đôi mắt anh, nghiêm túc nói: “Anh Tiểu Bảo anh thật sự không phải đau lòng, em thật sự không sao cả. Thật đấy! Nếu không ổn, chúng ta đi tìm bác sĩ Hòa. Chú ấy là bác sĩ, lại là người chế ra thuốc đó, chú ấy nhất định sẽ có cách...”
Công tước đại nhân không thể nhịn được, đột nhiên kéo cô qua, cắn răng: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ mím môi, căng thẳng nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo, anh không cần phải4chứng tỏ đâu!” Anh không nói lời nào mà kéo cô ngồi lên chân mình, sau đó rúc đầu vào bụng của cô, ôm lấy cô không cử động. Tim của Cung Ngũ như sắp vụn vỡ, vội vàng ôm lấy đầu của anh, nói: “Anh Tiểu Bảo anh đừng đau lòng, vốn dĩ đang ổn, đột nhiên xảy ra chuyện, nhất định là do thuốc gây ra. Anh đừng sợ, em sẽ đi tìm bác sĩ Hòa, bảo chú ấy nghĩ cách giúp anh...”
Đầu Công tước đại nhân vẫn để trong lòng cô, giọng buồn bã nói: “Không cần... anh không sao.” Tuy anh nói là không sao, nhưng phản ứng của anh khiến Cung Ngũ rất lo lắng. Đây là phản ứng nên có của việc chẳng có gì xảy ra sao? Đây rõ ràng là đang đau lòng.
Haiza, trước đó đã biết anh Tiểu Bảo rất trọng thể diện, chuyện này nhất định anh càng xem trọng hơn, cô có thể hiểu. Hơn nữa, trong lòng cô luôn có suy nghĩ rằng sẽ chữa trị được, trị bệnh thì phải tranh thủ lúc còn sớm.
“Ừ ừ, không sao, nhưng chuyện này vẫn phải để bác sĩ Hòa kiểm tra có đúng không?” Cung Ngũ ôm lấy đầu anh, vì anh khom lưng ôm lấy người cô, cô ngồi thẳng người, nên cô cao hơn anh một chút, cô an ủi: “Đừng cảm thấy mất mặt, chữa bệnh thì có gì mất mặt chứ?”
Gân xanh trên trán Công tước đại nhân nổi hết cả lên, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, nhấn mạnh: “Tiểu Ngũ, anh thật sự không sao.”
Kiểm tra, phải kiểm tra thế nào? Lẽ nào anh phải cởi ra để Hòa Húc kiểm tra, bảo anh chết đi cho rồi!
Cung Ngũ chuyên nhủ hết lời cả một buổi nhưng Công tước đại nhân vẫn kiên quyết không đồng ý. Cung Ngũ sợ mình lén chạy đi nói với Hòa Húc, Công tước đại nhân sẽ từ xấu hổ mà hóa thành giận nên cô cũng không dám nói.
Nhưng chuyện này đã trở thành nỗi lo rất lớn trong lòng Cung Ngũ. Cô còn hi vọng sau này có thể sinh ra một cậu nhóc đáng yêu như Tiểu Bát, nếu anh Tiểu Bảo thật sự không ổn thì phải làm sao? Vì thế, vào lúc ăn trưa, Công tước đại nhân phát hiện bên cạnh bát cháo của mình lại có thêm một bát canh đặc sệt.
Công tước đại nhân nhìn bát canh đó, lại nhìn sang Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, không phải nói hai ngày này không thể ăn những món khác sao?” Cung Ngũ gật đầu, “Vâng, không thể ăn, nhưng mà canh này thì không sao, bác sĩ Hòa nói canh này có thể ăn kèm để bồi bổ cơ thể.”
Cung Ngũ nói xong thì đến ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó cô bưng bát canh lên, lấy thìa đút cho anh ăn, “Anh Tiểu Bảo phải ăn nhiều một chút, canh này cũng giống như chất dinh dưỡng trong thời gian anh thử thuốc, rất giàu dinh dưỡng đấy.” Đợi cô đút Công tước đại nhân ăn hết bát canh thì cô trả thìa lại cho anh, “Mau lên, anh Tiểu Bảo mau ăn cháo đi. Qua hai ngày nữa thì anh có thể ăn uống bình thường rồi, nhưng vẫn không được ăn thức ăn dầu mỡ.”
Công tước đại nhân cảm thấy cô vô cùng ân cần, anh nhìn có một cái, rồi ngoan ngoãn ăn tiếp. Sau bữa trưa thì Lý Tư Không từ bên ngoài vội vã trở về, “Bảo, tìm được Tư Đồ Lệ rồi!”
Công tước đại nhân và Cung Ngũ đồng loạt ngẩng đầu: “Người đâu?” Lý Tư Không trả lời: “Người của chúng ta ở một vùng hoang dã phát hiện ra anh ta, anh ta bị bẫy thú kẹp trúng không thể cử động được, nửa chân sắp bị tàn phế rồi. Ngu xuẩn, sao lại để bị bẫy thú kẹp trúng chứ?” Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm: “Chưa chết là được rồi!” Lý Tư Không: “...” Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, không chết là được rồi. Sand vẫn chưa có tin tức sao?” Tư Đồ Lệ trở về là được rồi. Công tước đại nhân không quá quan tâm đến sự sống chết của Sand, dù sao thì sau lưng Sand cũng chẳng có thể lực gì đáng lo lắng cần phải đối phó. Sau lưng Tư Đồ Lệ có một Chiêm Húc, ít đi một kẻ địch vẫn tốt hơn việc có thêm một kẻ địch. Nhưng Cung Ngũ bên này đã nhảy dựng lên, “Phải tìm được Sand mới đúng chứ! Tư Đồ Lệ được phát hiện ở nơi hoang dã, tức là anh ta nhất định phát hiện Sand cũng đi về hướng đó. Hơn nữa, lần đầu tiên bọn chúng bắt cóc tôi cũng đưa đến vùng đồi núi. Tên Mặt Sẹo đó nhất định có khả năng sinh tồn rất mạnh ở vùng hoang dã, bằng không hắn ta sẽ không chạy ra vùng ngoại ô hoang vắng.”
Công tước đại nhân liếc nhìn cô, “Tiểu Ngũ nói rất đúng, khả năng sinh tồn ở vùng hoang dã của tên đó rất mạnh.”
“Vậy Sand phải làm sao? Hắn ta là vì Dung Trần bị trọng thương nên mới xông ra ngoài, hắn ta có thể là đối thủ của tên đó không?” Lúc Cung Ngũ nói lời này, chân mày đã nhíu thành chữ bát. “Sand là do tên đó đào tạo ra.” Công tước đại nhân trả lời, “Sẽ không dễ dàng gì bị đánh bại, bọn họ giao đầu nhất định sẽ đến mức ngươi sống ta chết.”
Cung Ngũ mím môi, nhíu mày nhìn Công tước đại nhân, không nói thêm câu nào. Công tước đại nhân cũng nhìn ra được sự lo lắng của cô, anh đẩy xe lăn đi qua, nắm lấy tay cô: “Tiểu Ngũ đừng lo lắng, chúng ta sẽ tiếp tục tìm, tìm ra thì mới dừng lại, được không?”
Cung Ngũ bĩu môi, nhíu mày, một hồi sau thì nói: “Vâng... nhưng em vẫn rất lo lắng... Sand vốn tự trách vì để Dung Trần bị thương, hiện giờ Sand đã mất tích nửa ngày một đêm rồi...”
“Anh biết.” Công tước đại nhân nở nụ cười, cầm tay cô lên, nói: “Anh biết, nên anh sẽ không để bọn họ buông lỏng, nhất định sẽ tiếp tục tìm, đến khi tìm được người. Tên đó là thầy của Sand, xét về thực lực Sand không thể nào bằng tên đó, nhưng Sand vốn rất thông minh, anh nghĩ hắn ta cũng biết thực lực của mình và đối phương chênh lệch khá xa, sẽ không tự mình tìm đường chết, có đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng...”
Cô lo lắng, nhưng lại chẳng làm được gì. Cô do dự một hồi rồi nói: “Cũng không biết Dung Trần ra sao rồi.”
Công tước đại nhân mỉm cười, trả lời: “Anh sẽ cho người đi hỏi tình hình bên đó, ba của Dung Trần và nhân viên công ty quản lý cùng với người quản lý của anh ta đều đã đến, hiện giờ đã có người lo lắng chăm sóc cho anh ta rồi.” Cung Ngũ gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn sang Lý Tư Không đang đứng dựa vào cửa đang nhìn chằm chằm vào bọn họ với ánh mắt khinh bỉ, “Anh Lý, tình hình của Tư Đồ Lệ thế nào rồi?” Lý Tư Không khua tay: “Phải xem số mạng của anh ta, nếu chân không giữ được cũng không thể trách người khác, ai bảo anh ta chẳng có đầu óc chứ?”
Cung Ngũ mím môi, nói thì nói như vậy, nhưng một người trẻ tuổi bị mất đi một chân, như vậy sao được?
Cô rút cánh tay mình lại, nói với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh và anh Lý cứ nói chuyện trước, em đi xem Tư Đồ Lệ, sẽ trở lại nhanh thôi!”
Nói xong, không đợi Công tước đại nhân nói gì, cô đã xoay người chạy chậm ra ngoài, để lại Công tước đại nhân trừng mắt hồi lâu không nói lời nào.
Lý Tư Không cười nghiêng ngả, đắc ý nói: “Xem kìa, xem kìa, đây là cô vợ mà cậu muốn cưới à, có đúng không? Rất thích đi thăm đàn ông khác. Hôm qua còn lén đi thăm tiểu minh tinh kia, hôm nay lại quang minh chính đại đi thăm Tư Đồ Lệ. Cậu nói xem cậu còn vị trí nào không? Bảo à, hay là bỏ đi cho rồi, tôi giúp cậu ném cô ta đi, sau đó tìm một người khác biết nghe lời hơn. Cậu không phát hiện từ khi hai người dằn vặt nhau một chập xong, cô bạn gái nhỏ của cậu không còn xem cậu là tiểu tổ tông nữa à? Trước kia đâu có như vậy, trước kia làm gì cô ta cũng vây quanh anh Tiểu Bảo cậu mà, có đúng không?”
Công tước đại nhân lạnh lùng: “Cút.” “Khốn khiếp!” Lý Tư Không tức giận: “Khó khăn lắm ông đây mới tìm được Tư Đồ Lệ trở về, cậu dùng ông đây xong thì đá đi đúng không!”
Công tước đại nhân trả lời: “Còn chưa dùng xong, Sand còn sống hay đã chết vẫn chưa rõ tin tức mà.” Lý Tư Không ngẩng đầu nhìn trời, “Lại cái đức tính này, ức hiếp người quá đáng! Ông đây đợi xem sau này cậu khóc lóc, có tin không? Sau này đợi đến khi tìm được Sand, nói không chừng cô ta lại bỏ cậu đi thăm hắn ta cho xem.”
Công tước đại nhân hít thật sâu, “Cô ấy có giao tình với hai người đó, đi thăm cũng là bình thường thôi.” Lý Tư Không cười trên nỗi đau của người khác, “Cô ta và Dung Trần chẳng có giao tình, chẳng phải cũng đi thăm rồi sao? Còn lén sau lưng cậu, à, đúng rồi, còn liên tục nói Dung Trần vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai gì đó...”
Công tước đại nhân tức giận đẩy xe lăn lại gần, giơ chân đạp vào chân anh ta, rồi bỏ ra ngoài. Lý Tư Không ôm lấy chân gào khóc: “Tôi sẽ đi tố cáo với dì Triển! Tôi phải đi tố cáo với mẹ tôi! Tôi phải đi tố cáo với ba tôi!”
“Lý ba tuổi, cho cậu điện thoại này.” Công tước đại nhân quăng lại một câu, trực tiếp đẩy xe lăn ra ngoài. Lý Tư Không tức muốn nổ phổi. Khi Cung Ngũ vào bệnh viện nhìn thấy Tư Đồ Lệ, anh ta vừa từ phòng phẫu thuật ra, một chân bị băng bó rất chặt, to gấp rưỡi chân còn lại. Cung Ngũ trừng mắt nhìn anh ta, Tư Đồ Lệ vẫn còn chưa tỉnh táo vì thuốc mê, nằm trên giường không cử động.
Cô chạy đi tìm bác sĩ phẫu thuật hỏi xem chân của Tư Đồ Lệ có thể giữ được không, bác sĩ gật đầu: “Nếu đưa đến muộn một chút thì nguy hiểm rồi, thịt đã bắt đầu thổi rữa rồi...”
Tức là chân của anh ta đã giữ lại được rồi.
Cung Ngũ nhất thời không biết nên nói gì, anh em ba người bọn họ, hai người nằm viện, còn một người chưa rõ tung tích.
Nếu cô chưa từng gặp qua Mặt Sẹo có lẽ cô sẽ không thấy sợ, nhưng cô đã từng gặp hắn ta, vẻ ngoài của hắn ta rất đáng sợ, càng đừng nói đến chuyện hắn ta còn là một kẻ lòng lang dạ sói. Cô đứng bên ngoài phòng bệnh của Tư Đồ Lệ một hồi, buồn bã đến mức nhíu cả mày. Công tước đại nhân gõ cửa, Cung Ngũ ngẩng đầu thì nhìn thấy anh, vội vàng chạy qua, buồn bã nói: “Anh Tiểu Bảo em cảm thấy ba anh em họ thật là xui xẻo.” “Không thể nói là xui xẻo, mà là phạm vi cuộc sống của bọn họ quyết định con đường sau này của bọn họ. Người vô tội nhất chính là Dung Trần, cậu ta là một người ngoài cuộc đơn thuần bị liên lụy vào chuyện này.”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy! Nếu là em, em nhất định sẽ oán trách chết đi được.”
Cô nhìn sang cuối hành lang, “Em đi hỏi bác sĩ xem xem Dung Trần đã thoát khỏi nguy hiểm chưa nhé.”
“Không sao nữa rồi.” Công tước đại nhân ngẩng đầu: “Cậu ta đã tỉnh rồi.” Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, anh nói: “Sau khi fan hâm mộ biết được thì hội trưởng của fan club đã dẫn theo một nhóm con gái đến thăm anh ta. Ba anh ta và người của công ty quản lý đều có mặt, em có đi thăm thì cũng không vào được vì bọn họ vây kín hết cả rồi.”
Cung Ngũ mím môi, lặng lẽ đi đến bên cạnh Công tước đại nhân, chủ động đẩy xe lăn của anh, “Vậy chúng ta trở về đi.” Cô đã đến thăm rồi, có thành ý là được, những chuyện khác cô cũng hết cách.