Cung Ngũ ngồi trên xích đu trong vườn hoa, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, chính bản thân cô cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, cô cúi đầu lấy điện thoại ra, avatar Bộ Tiểu Bát nhảy nhót vui vẻ trên màn hình điện thoại. Bộ Tiểu Bát đã đi học mẫu giáo, tuy nhất quyết nói là không đi nhưng cuối cùng vẫn không kháng cự lại được với mẹ nên đành chấp nhận ngày ngày đến lớp.
Bộ Sinh đã mua cho cậu một chiếc điện thoại nhỏ chuyên1dành cho các bé dùng, vừa đến tay được vài ngày, Bộ Tiểu Bát đã gọi điện thoại cho rất nhiều người rồi. Tuy Bộ Tiểu Bát còn nhỏ nhưng cái gì cũng biết, ví dụ như chuyện mở chức năng gọi điện này tuyệt đối không được tìm mẹ cậu, mẹ cậu sẽ không nỡ cho cậu gọi điện thoại quốc tế, bởi vì tốn tiền. Sau khi mở, chuyện đầu tiên Bộ Tiểu Bát làm là gọi điện cho Cung Ngũ. Trước đây, cậu bé đều dùng điện thoại của Nhạc Mỹ Giảo, bây giờ8có điện thoại nhỏ xinh của chính mình, Bộ Tiểu Bát vô cùng vui vẻ.
“Chị ơi!” Gương mặt mũm mĩm của Bộ Tiểu Bát hiện lên trên màn hình video, bàn tay nhỏ bé cầm điện thoại còn chưa vững, không nhắm được chuẩn vào mặt cậu, “Chị ơi Tiểu Bát nhớ chị quá!”
Cung Ngũ cười: “Tiểu Bát, chị cũng nhớ Tiểu Bát quá!”
Nhưng sao chị không gọi điện cho em?” Bộ Tiểu Bát hỏi: “Em đi học về rồi, ba đón em về nhà.” “Mẹ đâu rồi?” Cung Ngũ hỏi.
“Ba mẹ cãi nhau, mẹ giận rồi.”2Bộ Tiểu Bát nói: “Mẹ không thèm để ý đến ba và Tiểu Bát hai ngày nay rồi. Chị ơi, chị nói xem có phải là mẹ không cần Tiểu Bát nữa không?”
Nói xong, cậu nhóc còn thở dài thườn thượt như ông cụ.
Cung Ngũ: “...”
Cãi nhau ư? Vợ chồng cãi nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng hai ngày rồi không thèm để ý đến nhau thì có phải là hơi bị nghiêm trọng rồi không?
Bộ Tiểu Bát đã lớn hơn trước một chút, cũng đã hiểu chuyện hơn, được chứng kiến mọi chuyện còn4biết kể lại kêu ca với Cung Ngũ. “Chị ơi, hôm qua mẹ còn nói là muốn li hôn, không cần Tiểu Bát nữa.” Bộ Tiểu Bát nhăn nhó nhíu mày lại, “Bây giờ phải làm sao nhỉ?” Cung Ngũ: “...” Cái này... còn phải xem xem Bộ Sinh có đồng ý hay không đã chứ. Hơn nữa, rốt cuộc là chuyện lớn thế nào mới đòi ly hôn chứ?
Cung Ngũ hỏi: “Tại sao thế? Tiểu Bát làm gì để mẹ giận à?”
Bộ Tiểu Bát chớp chớp mắt, ra sức nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói: “Tiểu Bát ngoan lắm mà. Ba không ngoan.”
“Ba không ngoan thế nào?” Cung Ngũ lại hỏi.
Bộ Tiểu Bát còn chưa kịp nói, điện thoại đã bị Bộ Sinh giật lấy: “Tiểu Ngũ, đừng nghe Bộ Tiểu Bát nói linh tinh, mẹ em dọa Tiểu Bát thôi.” Rồi anh ta giơ tay cốc đầu cậu nhóc, “Con đừng nói linh tinh với chị.”
Bộ Tiểu Bát không phục, “Tiểu Bát không nói linh tinh, Tiểu Bát nói thật đấy!”
Cậu giận dữ giật lại điện thoại, nói: “Trong bụng mẹ có em gái nữa, nhưng mà mẹ không thích em gái...”
Cung Ngũ kinh ngạc: “... Tiểu, Tiểu Bát, em nói là trong bụng mẹ có em gái à?”
Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Vâng, có em gái đấy. Nhưng mà mẹ không thích có em, ba thích, sau đó hai người cãi nhau.”
Cung Ngũ: “...” Cung Ngũ nặng nề nuốt nước bọt, mẹ cô mang thai rồi sao? Bộ Sinh nghe thấy Bộ Tiểu Bát nói liền nhíu chặt mày lại: “Tiểu Bát, con đừng nói linh tinh với chị.” “Tiểu Bát có nói linh tinh đâu!” Bộ Tiểu Bát phản bác, “Đúng là như vậy mà, Tiểu Bát nghe thấy hết rồi!” Cậu bé mách chị: “Chị, ba nổi giận với mẹ, còn giận to ơi là to, mẹ cũng không vui. Bây giờ mẹ còn nói là không cần Tiểu Bát nữa, tôi cũng không đến đón Tiểu Bát đi học về, hu hu hu...” Nói xong, cậu nhóc lại gào lên khóc. Bộ Sinh cầm chiếc điện thoại trong tay Bộ Tiểu Bát, “Được rồi Tiểu Ngũ, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với em sau, tôi cho Tiểu Bát xuống xe đã.” Hai ngày nay Nhạc Mỹ Giảo nổi trận lôi đình, cũng không thèm để tâm đến Bộ Tiểu Bát nữa. Bộ Sinh phải dẫn Bộ Tiểu Bát đi để hàng ngày trông nom. Không còn cách nào khác, một người phụ nữ tính cách ngang bướng không nghe ai, anh ta có không muốn cũng khó. Hai ngày nay Nhạc Mỹ Giáo phát hiện có thai, có đánh chết cũng không muốn sinh đứa trẻ trong bụng ra nên cãi nhau với Bộ Sinh, thậm chí còn động tay động chân, đương nhiên chỉ có bà đánh Bộ Sinh, Bộ Sinh đâu dám đánh trả.
Cung Ngũ nhìn điện thoại bị ngắt giữa chừng, thấy có chút phiền muộn. Cô thì không sao, dù sao thì cô cũng đã lớn thế này rồi, nhà Bộ Sinh giàu có không lo gì chuyện tiền bạc. Cô chỉ sợ Bộ Tiểu Bát sẽ buồn, cậu nhóc đó sẽ không cảm thấy em gái ra đời sẽ cướp đi mọi thứ của cậu nhóc đấy chứ?
Nếu như Công tước đại nhân tỉnh thì chắc chắn cô sẽ nhảy nhót tung tăng nói với anh chuyện này, nhưng đáng tiếc bây giờ Công tước đại nhân vẫn chưa tỉnh, cô đành phải một mình tiêu hóa tin tức này. Đến tối, Lý Tư Không quay lại, liếc xéo nhìn cô, “Tối thăm xong rồi, cô đi chăm sóc Bảo đi.”
Cung Ngũ đứng dậy chuẩn bị đi, Lý Tư Không lại bồi thêm một câu: “À đúng rồi, phiền cô khống chế lại thú tính của cô, bây giờ Bảo còn chưa tỉnh lại đâu.”
Cung Ngũ quay đầu lại, hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, rồi lên xe đi.
Nhìn thấy Cung Ngũ đến, Hòa Húc nói: “Tiểu Ngũ đến rồi à?”
Cung Ngũ chép miệng: “Chú Hòa, anh Tiểu Bảo có sao không?” “Chỉ có thể nói là chưa tắt thở, có sao không thì chú không dám nói trước, báo cáo tính mạng vẫn bình thường.”
Cung Ngũ: “...”
Im lặng một lúc, cô lại cẩn thận hỏi: “Vậy cháu vào trong thăm anh Tiểu Bảo được không?” Hòa Húc liếc nhìn cô: “Đi đi, nhưng buổi tối không được ở lại qua đêm đâu đấy.”
Cung Ngũ: “...” Im lặng một lát, cô lại nói tiếp: “Cháu có phòng riêng.” Một người thì nói cô phải khống chế thú tính, một người nhắc cô không được ở lại qua đêm, chẳng lẽ trông có giống một kẻ đói bụng vợ quàng như vậy hay sao? Cung Ngũ đang cất bước định đi thì phía sau Hòa Húc đã nói thêm một câu: “Tiểu Ngũ à, cháu phải tiết chế một chút, khi cháu nhìn cậu ấy hai mắt cứ sáng rực lên ấy. Tuy cậu ấy đang để người trần, nhưng trên người chằng chịt dây dợ, mất một sợi dây thôi cũng sẽ làm ảnh hưởng đến tính chuẩn xác của số liệu...” Cung Ngũ bước nhanh hơn. Mấy người này đúng là không ra sao cả, chẳng lẽ chuyện cô nhớ anh Tiểu Bảo bị thể hiện rõ như vậy hay sao? Hòa Húc nhìn cô bước đi như chạy, cố nhịn cười. Người bên cạnh nói: “Bác sĩ Hòa, sao ông cứ trêu chọc cô gái đó thế?” “Cậu không thấy là mỗi khi nhìn thấy ngài Edward cô ấy đều như chảy cả nước dãi ra à?” Hòa Húc hỏi.
Người bên cạnh: “...” Dù sao người ta cũng là con gái, sao có thể nói như vậy được chứ?
Cung Ngũ vào trong phòng thí nghiệm, cô cẩn thận nhìn hết một lượt tất cả các loại máy móc. Dù cô nhìn rất nghiêm túc nhưng cũng không hiểu gì, không còn cách nào khác đành phải nhìn Công tước đại nhân.
Cung Ngũ cẩn thận kéo chiếc ghế để bên cạnh ngồi xuống. Cô thăm dò giơ ngón tay ra, chạm vào ngón tay Công tước đại nhân, sau đó khẽ miết lên một ngón tay anh, tay chống cằm yên lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của anh. Cung Ngũ cẩm ngón tay anh, đầu ngón tay truyền đến hơi ấm nhè nhẹ, Cung Ngũ bỗng thấy yên tâm hơn.
Cô tươi cười nhìn Công tước đại nhân đang nằm, trên người anh mặc chiếc áo mỏng manh. Để đảm bảo tính chuẩn xác của dữ liệu, phần áo trên cánh tay đều bị xắn lên, cô có thể nhân cơ hội nhìn trộm anh.
Cô lén lút vén áo anh lên để nhìn vết thương, thấy vết thương trước kia đều đã đóng vảy, nếu như vậy thì có nghĩa là thương tích trên người anh đã khá hơn một chút. Cung Ngũ thẩm vui mừng, liệu có phải sau lần thử thuốc này, cô có thể ngủ với anh thêm vài lần được rồi nhỉ?
Lúc đầu khi bị đám người của Sand bắt cóc, không biết cô đã hối hận bao nhiêu lần. Cô thấy bản thân mình lỗ quá rồi, chưa ngủ với trai đẹp được bao nhiêu lần. Bây giờ người đẹp nhất cũng là người cô vừa ý nhất là người đang ở trước mặt cô rồi, nếu không ngủ với anh bảy tám chục lần nhỡ sau này gặp phải đám người lại đòi mạng của cô nữa thì chẳng phải cô lỗ vốn đến mức độ không còn lại một ống heo tiết kiệm nào hay sao?
“Anh Tiểu Bảo, anh phải nhanh khỏe lại đấy nhé, phải khỏe lại nhanh thì có hai chúng ta mới vui được chứ!” Cô thở dài, lại nói: “Bây giờ em buồn lắm ấy, nhìn được mà không ăn được, anh xem có phải là muốn ép chết em không hå?”
Cung Ngũ chép miệng: “Em thật là quá đáng thương, yêu thôi mà cũng thành ra thế này. Bạn trai em không muốn ngủ với em, ngày nào em cũng nhớ nhung cơ thể đẹp đẽ của bạn trai, em đúng là quá thảm mà...”
Cô ở bên trong lẩm bẩm một mình vui vẻ, bên ngoài camera giám sát đã mở chế độ loa, âm thanh trong phòng thí nghiệm truyền ra ngoài nghe rõ mồn một. Hai nhân viên trực ban nghe thấy, sợ Ngũ tiểu thư nghe thấy sẽ thẹn quá hóa giận, nên họ đành che miệng lại nhịn cười rất khổ sở.
Cung Ngũ ở trong phòng vẫn đang buồn bã: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem anh dùng mấy thứ thuốc này liệu có tác dụng phụ không nhỉ? Sao lại không có một chút nhu cầu nào thế?”
Hai người trong phòng giám sát quay sang nhìn nhau, cười được một nửa không cười nữa, như vậy sao? Họ phụ trách ghi chép lại dữ liệu về tình trạng sức khỏe của Công tước đại nhân, nhưng trên thực tế chỉ có Công tước đại nhân mới mô tả rõ nhất được phản ứng thực sự của mình. Công tước đại nhân chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ là có vấn đề thật?
Đương nhiên là Công tước đại nhân không nhắc đến cũng là chuyện bình thường thôi, làm gì có người đàn ông nào muốn thừa nhận mình có vấn đề trong chuyện đó chứ? Vừa rồi Ngũ tiểu thư nói vậy, bỗng nhiên nhắc nhở họ, liệu tác dụng phụ bao gồm vấn đề này không?
Một người trong đó vội vàng đi tìm Hòa Húc, báo cáo lại phát hiện quan trọng này. Cung Ngũ vẫn còn đang ở bên trong rì rầm trò chuyện, vốn dĩ cô chỉ muốn nói chuyện với anh, rõ ràng biết là anh đang ngủ không nghe thấy được, cô nói chỉ là cho bản thân mình nghe, nhưng đâu biết đã xảy ra chuyện lớn rồi. “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem cô Triển mà biết anh thử thuốc như thế này thì sẽ lo lắng buồn rầu thế nào chứ? Cho nên anh phải nhanh nhanh tỉnh lại đây, trên thế giới này người lo lắng cho anh nhất nhất chính là cô Triển đấy.”
Cô ghé sát vào mặt anh, khẽ nói: “Cái này em không thể tranh với cô ấy được. Trên đời này người lo lắng anh nhất là mẹ, thứ hai mới là... có lẽ là em nhỉ, nếu mà anh không chữa bệnh cho khỏi thì người bị ảnh hưởng lớn là em, anh nói có đúng không?”
Cô lại thở dài, nói: “Được thôi, bây giờ em có nói mấy chuyện này cũng vô dụng. Em thấy có lẽ là em vẫn nên ngoan ngoãn chờ đợi anh chữa bệnh xong thôi. Bác sĩ Hòa bắt tay với bà Layla, em tin là chắc chắn họ sẽ nghĩ được ra cách. Người lo lắng cho anh nhất trên thế giới này đã giao anh lại cho họ rồi, đương nhiên là em cũng yên tâm được rồi. Có đúng không anh?”
Trong khoảng thời gian Công tước đại nhân trị bệnh, cô Triển chưa đến đây lần nào. Cung Ngũ tin chắc bà ấy rất lo lắng, rất muốn biết thông tin về Công tước đại nhân, nhưng bà vẫn không đến Gaddles, chắc chắn là bởi vì bà sợ xuất hiện sẽ khiến anh có thêm áp lực.
Cung Ngũ khẽ mát xa ngón tay anh, cười nói: “Được rồi anh Tiểu Bảo, nếu mà em cứ thế này thì thể nào bác sĩ Hòa cũng lại nói em kỳ quái cho mà xem. Em về đây, anh nghỉ ngơi đi nhé, nếu như ngày mai ngủ dậy được nhìn thấy anh thì tốt quá!”
Cô cúi đầu, nhanh chóng đặt lên ngón tay anh một nụ hôn, sau đó đứng lên, đàng hoàng đi ra ngoài. Cô vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Hòa Húc đang đứng bên ngoài nhìn cô, kỳ quái nói: “Ngại quá, chú lại phải nói cháu rồi. Tiểu Ngũ à, nói xấu người khác thì đừng để cho người ta biết, đây là nguyên tắc cơ bản, cháu không biết à?” Cung Ngũ: “...” Cô chỉ tay ra bên ngoài, “Tạm biệt chú Hòa, bỗng nhiên cháu thấy bụng hơi khó chịu. Bye bye chú.”
Nói xong, cô chạy như bay.
Hòa Húc trợn mắt lườm: “Dám nói xấu ta, cô nhóc này!”
Lần này thử thuốc Công tước đại nhân đã ngủ say bảy ngày liền chưa tỉnh lại, Cung Ngũ lại bắt đầu sốt ruột rồi.
Đương nhiên không chỉ có mình có sốt ruột, bên kia Sand cũng đang bắt đầu lo lắng. Sand đã ở đây bảy ngày rồi nhưng tên Mặt Sẹo vẫn chưa xuất hiện, hắn ta đang có ý đồ gì vậy chứ?
Tư Đồ Lệ vẫn nguyên dáng vẻ không quan tâm gì như cũ, Sand vẻ bề ngoài ất ơ ngông nghênh nhưng trong lòng hắn ta đang vô cùng lo lắng. Người duy nhất không biết gì là Dung Trần. Anh ta muốn về nhưng Sand và Tư Đồ Lệ không cho anh ta đi. Bắt một ca sĩ như anh ta làm việc cắt cỏ đúng là quá khó chịu. Tạo hình lúc đầu của anh ta khi đến đây đã không còn nữa, bây giờ anh ta ăn mặc giống y hệt như Sand, khi đi trên đường mọi người đều không phân biệt được là ai với ai nữa rồi.