Cung Ngũ sao có thể đánh lại được người đã được huấn luyện như Samatha, nếu như cô muốn đối phó với người ta chỉ có thể dùng chiêu.
Cho nên sau khi ném hai xiên thịt kia đi, cô thực sự không còn chiêu nào khác. Nhìn con dao trong tay Samatha, cô xoay người đẩy Công tước đại nhân định chạy đi, “Anh Tiểu Bảo chạy đi nhanh lên...” Samatha lau mắt, nhìn theo bóng người mơ hồ. Nhờ có hành động của Cung Ngũ vừa rồi cho nên Công tước đại nhân tránh được1con dao kia cứa vào người. Anh kéo Cung Ngũ đứng phía sau mình, Samatha lại nhào tới lần nữa.
“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân kéo Cung Ngũ ra sau lưng, đồng thời giơ chân lên đá văng con dao trong tay Samatha.
Samantha đang giơ tay lên định đâm chợt khựng lại, sau đó phát hiện vũ khí trong tay đã không còn nữa.
Cô ta ngây người, sau đó nhanh chóng lùi lại hai nước, tạo khoảng cách an toàn với Công tước đại nhân. Cô ta liếc nhìn xung quanh, do dự một lúc, cuối8cùng nghiến răng lấy một khẩu súng kẹp trong túi quần ra, nhắm thẳng vào Công tước đại nhân bóp cò. Bên kia Cung Ngũ đã bổ nhào lên người Công tước đại nhân, nhưng anh lại ôm chặt cô vào trong lòng, lấy một khẩu súng trong túi áo ra, bắn xuyên qua bàn tay cầm súng của Samantha. Khẩu súng rơi xuống đất, cô ta chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện rõ sự hung ác. Cô ta đã hứa với tên Mặt Sẹo rằng nhất định sẽ thành công, nhưng trong số mấy2người họ còn sót lại đã có hai người sa vào bẫy của Công tước đại nhân. Hôm nay là cơ hội cuối cùng của họ, đồng bọn của cô ta đã bị bắt, cô ta chính là cơ hội cuối cùng.
Hai lần ám sát thất bại, Samantha đình làm liều chết một lần, được ăn cả ngã về không, nếu bỏ qua thì cho dù cô ta có trốn thoát được ra ngoài cũng không còn mặt mũi nào gặp đại ca của họ nữa.
Khi Công tước đại nhân nổ phát sáng thứ hai cô4ta nhanh chóng né tránh, cô ta nhìn khẩu súng rơi dưới đất, lăn lộn tránh né dòng đạn định nhặt khẩu súng đó lên. Mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, chính là khẩu súng. Nó cách cô ta gần nhất, cô ta chắc chắn mình sẽ tránh né được dòng đạn và nhặt được sáng lên. Một người đàn ông trẻ tuổi hai tay cầm đầy xiên thịt bỗng nhiên xuất hiện. Anh ta linh hoạt giơ một chân ra, giẫm lên khẩu súng dưới đất. Khi làm động tác này, anh ta còn đang gặm thịt xiên, ngước lên nhìn Samantha chào hỏi: “Ô, chị xinh gái...” Samantha sửng sốt, trước mặt cô ta tối sầm lại. Người đàn ông trẻ kia bỗng nhiên nhấc chân lên đá văng cả người Samantha ra ngoài, khiến cô ta rơi người xuống đất. Cô ta che ngực, nôn ra máu, cố bò dậy mấy lần nhưng vẫn không được.
Có nhiều người nhanh chóng kéo đến, lối cô ta và người vừa bị bắt khi nấy đi.
Mọi người xung quanh đều đang khiếp sợ đứng ngây như phỗng tại chỗ, nhưng rất nhanh sau đó lại có người tới dọn sạch vết máu dưới đất và ở xung quanh, khôi phục lại tình trạng ban đầu. Công tước đại nhân nhìn đám đông mỉm cười nói: “Mọi người đừng quá lo lắng, mỗi mùa lễ hội đều có những kẻ đến làm loạn, đám người vừa rồi đã được dọn sạch đi rồi, mấy ngày sau này mọi người cứ vui vẻ thoải mái. Nếu có người vẫn thấy lo lắng còn có người khác làm loạn, tôi sẽ cho người đi tuần tra trong thời gian diễn ra lễ hội, mọi người không cần phải lo lắng.”
Sự an toàn và yên tĩnh của thị trấn Enjoy là hình mẫu của toàn bộ Gaddles, đương nhiên trong đó lý do chắc chắn là vì nơi đây là nơi Công tước đại nhân sinh sống, cho nên có được lời hứa bảo đảm của anh, mọi người xung quanh bỗng yên tâm hơn, “Thưa ngài Edward, ngài tốt quá, tôi thực sự vô cùng vinh hạnh vì có ngài ở thị trấn Enjoy này.”
Những người khác cũng phụ họa theo, “Đúng vậy, bây giờ ngài Edward đúng là ngôi sao may mắn của thị trấn Enjoy chúng ta.” Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Tôi cũng rất lấy làm vinh hạnh khi được sống chung một thị trấn với mọi người, vừa rồi đã khiến mọi người sợ hãi rồi, may mà không có nhân viên nào bị thương. Tất cả đều bình an vô sự!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Cung Ngũ đã hơi tái đi, còn chưa hoàn hồn lại sau cơn kinh hãi vừa rồi. Tư Đồ đi đến trước mặt cô, hai tay đầy thịt xiên nướng, nói: “Bị dọa đến ngây người rồi à? Nhìn ánh mắt cô kìa, trống rỗng luôn rồi.”
Công tước đại nhân xoa đầu cô, cười nói: “Được rồi Tiểu Ngũ, chúng ta không phải sợ nữa, bắt được chúng rồi, không sao nữa rồi, đừng sợ.” Cung Ngũ ngẩng đầu lên, ôm chầm lấy anh: “Em không sợ, nhưng không hiểu tại sao vừa rồi cứ ngây người ra.” Tư Đồ vừa ăn thịt xiên, vừa liếc xéo nhìn cô, nói: “Sợ quá đến mức đơ người luôn chứ còn làm sao nữa.”
Cung Ngũ bỗng hoàn hồn lại, nhảy lên chỉ vào Tư Đồ hét lên: “Tư Đồ, sao anh lại ở đây?” Tư Đồ ăn thịt xiên nướng, ung dung nói: “À thì tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe nói mấy ngày này ở đây có cái lễ hội gì đó nên đến đây thôi. Con người tôi trước giờ đều rất hứng thú với mấy hoạt động kiểu này, trước kia lần đầu tiên chúng ta hẹn hò chính là ở lễ tế Hải Vương đó thôi?”
Công tước đại nhân bỗng quay đầu lại, động tác đó nhanh nhạy hơn nhiều so với động tác chậm rề rề hàng ngày của anh, ánh mắt nhìn Tư Đồ có vẻ khó chịu. Cung Ngũ vội vàng cất cao giọng, nói: “Ai hẹn hò với anh hả? Tôi còn lâu nhé! Anh Tiểu Bảo anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, tuyệt đối không có chuyện đó đâu, ai thèm hẹn hò với anh ta chứ! Anh Tiểu Bảo anh nghe em nói, lúc đầu là em và bạn học đi xem lễ tế Hải Vương, sau đó bị trộm mất ví tiền, anh ta tìm lại giúp em, chuyện chỉ có vậy thôi...”
“Cô là đồ không có lương tâm!” Tư Đồ trách móc: “Cô chỉ nhớ được mấy chuyện đó thôi à? ở khách sạn cô đã nhìn hết của tôi mà cô quên rồi à? Còn nữa còn nữa, chuyện cô đụng tôi bị chảy máu cô cũng quên luôn rồi à? Tôi biết ngay cô là đồ không có lương tâm mà, cơ thể thuần khiết của người ta bị cô nhìn thấy hết rồi mà cô lại nỡ trở mặt không nhận...”
Cung Ngũ: “...”
Mặt Công tước đại nhân đã đen như đít nồi, quay đầu liếc nhìn Cung Ngũ.
Cung Ngũ chớp chớp mắt, mím môi có vẻ chột dạ, một lúc sau mới yếu ớt nói: “Chuyện đó... những gì anh ta nói tuy cũng có một chút là thật, nhưng mà em không...” “Cái gì?!” Công tước đại nhân như bị sét đánh ngang tai, hóa đá ngay tại chỗ, nghe không giống như là thật, đoán là Tư Đồ cố ý nói vậy, nhưng không ngờ cô lại thừa nhận đó là thật. Lúc trước anh đã biết cô đi cùng mấy người bạn học tham gia lễ tế Hải Vương, cũng biết cô và các bạn đã bị trộm, đồng thời còn gặp Tư Đồ tối hôm đó, nhưng không biết sự tình chi tiết hôm đó. Hôm nay coi như là đã biết hết mọi chuyện rồi. Công tước đại nhân sâm mặt lại, xoay người định đi, Cung Ngũ “a” lên một tiếng rồi tức tốc đuổi theo, “Anh Tiểu Bảo...” Cô vừa chạy vừa quay đầu lại, trừng mắt giơ nắm đấm lên với Tư Đồ. Tư Đồ cười để lộ hàm răng trắng, lắc lư xiên thịt nướng còn đang chảy sốt trong tay theo sau cô: “Này, hai người bơ tôi luôn đấy à? Dù sao vừa rồi tôi cũng ra tay giúp sức, không có công lao cũng có khổ lao mà.” Cung Ngũ hừ một tiếng với anh ta, “Anh là cái đồ hẹp hòi xấu xa, còn công lao với khổ lao cái gì, hừ!”
Đuổi được Công tước đại nhân, cô ôm lấy cánh tay anh: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng nghe tên Tư Đồ đó ăn nói linh tinh, đó hoàn toàn chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà...” Nói vậy càng khiến Công tước đại nhân tức giận hơn, sự cố ngoài ý muốn à? Sự cố ngoài ý muốn nào lại khiến cho cô nhìn hết cơ thể một người đàn ông cơ chứ?
“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ sống chết ôm chặt lấy cánh tay anh, nói: “Nhưng anh cũng không được chỉ có trách em thôi, lúc đó chúng ta không có quan hệ gì mà đúng không? Chẳng qua em chỉ nhìn cái mông của anh ta thôi, chỉ nhìn một cái thôi, nhìn một cái rồi em đuổi anh ta đi ngay mà...”
Cô ở phía trước giải thích, Tư Đồ ở phía sau đã cười ha ha như tên ngốc, vô cùng hả hê.
Cung Ngũ tức muốn chết, “Anh Tiểu Bảo, hay là em đuổi anh ta đi nhé, đáng ghét quá đi.”
Công tước đại nhân dừng chân, quay lại liếc nhìn cô một cái, Cung Ngũ vội vàng đứng thẳng người lại, mở to mắt nói: “Anh Tiểu Bảo, anh làm vậy là không đúng rồi, không thể cứ chăm chăm chú ý vào sai lầm trước kia của em được. Hơn nữa, em thấy lúc đó đừng có nói là em nhìn mông trần của người khác, cho dù em có tìm một người để ngủ thì cũng bình thường thôi mà! Một cô gái độc thân như em, chắc chắn là cũng phải có nhu cầu chứ, có đúng không? Anh nói xem có đúng không...”
Nói xong câu này thì đúng là thảm thật rồi, Công tước đại nhân giơ ngón tay run rẩy lên, chỉ vào Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ mím môi, vội vàng ngậm miệng lại, “Anh Tiểu Bảo...”
Công tước đại nhân xoay người lại đi về phía phủ Công tước, lúc trước là cố nén cơn giận, bây giờ là tức giận rõ ràng rồi. Cung Ngũ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn bóng Công tước đại nhân lao đi như cơn lốc, mặt ngây đi, “Lần này chết chắc rồi!” Tự Đồ đi tới, cười sung sướng, “Tôi nói này, cô có ngốc hay không? Làm gì có chuyện nói trước mặt anh ta như vậy cơ chứ? Cho dù có là bình thường đi chăng nữa thì cũng không được nói ra, con người anh ta nhỏ nhen thế nào, cô còn không biết hay sao...” Cung Ngũ giơ chân đá một cái vào đầu gối anh ta, nổi giận: “Anh mới là đồ nhỏ nhen hẹp hòi ấy, cả nhà anh đều là kẻ nhỏ nhen hẹp hòi. Anh Tiểu Bảo rộng lượng phóng khoáng như vậy, anh nghĩ ai cũng giống như anh hết cả à! Tôi cảnh cáo anh đừng có đi theo tôi nữa, nếu không tôi không khách sáo với anh nữa đâu đấy!”
Tư Đồ híp mắt lại, “Cô... cô... đúng là đồ phụ nữ không có lương tâm, tôi biết ngay cô là người như vậy mà! Tôi ngàn dặm xa xôi tới đây làm sứ giả của tình yêu, giúp cô và anh tôi đưa tin, vậy mà cô thì sao hả? Cái thứ không có lương tâm như cô, quay ngoắt một cái đã thấy gắn bó như chân với tay với người đàn ông khác, uổng công anh tôi còn đang lo lắng cô buồn bã đau lòng vì thất tình...” Cung Ngũ rất muốn đấm cho cái tên này một trận, tên này đúng là ngứa đòn mà!
“Tư Đồ, bà đây nói cho anh biết nhé, anh Tiểu Bảo là của tôi, trừ anh Tiểu Bảo ra tôi không có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào khác. Anh Chiêm còn lâu mới là loại người như anh nói, anh Chiêm là chính nhân quân tử, ai cần anh lắm lời à?” Cung Ngũ phất tay áo, “Tôi thấy cần phải đánh cho anh một trận, để sau này anh không nhiều lời như vậy nữa. Anh chọn đi, thích đánh solo hay đánh hội đồng?”
Tư Đồ: “...”
May mà anh ta không nói gì, bởi vì chỉ một lúc sau, bỗng Công tước đại nhân lạnh lùng đi tới, kéo cả cô bạn gái để quên ở đây đi theo cùng.
Một mình Tư Đồ đứng đó, gãi đầu gãi tại, bỗng nhiên nhìn theo hướng hai người họ đã đi xa hét lên: “Hai người đều đi cả rồi, vậy còn tôi thì sao hả? Dù sao các người cũng phải cho tôi đi cùng chứ! Rốt cuộc là có chuyện gì thế, không thể vứt bỏ một mình tôi ở đây được, tôi sợ quá!”
Hét xong, anh ta vừa ăn thịt xiên vừa chạy đuổi theo hai người họ.