Đang nói chuyện thì điện thoại của Tần Tiểu Ngư đột nhiên reo lên, điện thoại cô ta đang dùng không khác gì điện thoại Cung Ngũ lúc trước, thậm chí còn rẻ tiền hơn. Cô ta đã dùng tám mươi tệ để mua
lại từ trong cửa hàng điện thoại cũ, tính năng cũng chỉ để nghe điện thoại, vì phím “1” đã bị hỏng nên có những số điện thoại không thể nào bấm.
“Alo?” Miệng Tần Tiểu Ngư vẫn còn ngậm mì: “Có chuyện gì?”
Giọng của1Cung Cửu Dương vang lên trong điện thoại: “Hôm nay không đến cho gà ăn à?” Tần Tiểu Ngư chẳng có kiên nhẫn: “Hôm nay có việc, một lát nữa sẽ đến. Còn nữa, thức ăn tôi đã lấy ra xong rồi, anh không thể tìm một người khác cho ăn à?” “Không thể” Cung Cửu Dương trả lời: “Mấy con gà đó chỉ có em cho ăn thì mới thơm.”
“Thức ăn đều giống như vậy, làm gì mà tôi cho ăn thì mới thơm? Cung Cửu8Dương tôi nói cho anh biết, đừng có kiếm chuyện!” Cô ta cầm khăn giấy bịt mũi lại, giọng nói vì tức giận mà cất cao. Cung Cửu Dương vẫn bình tĩnh nói: “Gà là em nuôi lớn, chỉ cần nhìn thấy em thì tâm trạng mới tốt, chỉ khi tâm trạng của gà được tốt thì thịt mới ngon. Mau đến đây đi!” “Đang ăn ở bên ngoài rồi!” Tần Tiểu Ngư tức muốn chết, “Tôi đang đi cùng bạn học có việc, anh đừng có2gọi cho tôi, anh mà gọi hết pin điện thoại tôi rồi thì chuyện làm ăn của tôi hôm nay đều làm không xong...” “Lại bàn chuyện làm ăn?” Cung Cửu Dương nói: “Bán bao cao su cho bạn học của em? Đừng có tự đưa mình vào trong đấy...”
“Hừ!” Tần Tiểu Ngư tức giận: “Cúp máy đây!”
Cô ta đã cúp máy cạch một cái, tức hầm hầm tiếp tục ăn mì, nói: “Tiểu Ngũ, chú Út của cậu nhất định là có bệnh, không ngờ anh4ta lại nói gà có tâm trạng tốt gì đó thì thịt mới ngon.” Yến Đại Bảo lập tức nói: “Thật đấy, bò có tâm trạng tốt, được nghe nhạc thì thịt bò mới ngon.”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn Yến Đại Bảo, “Chưa từng ăn thịt của bò được nghe nhạc.” “Cậu từng ăn rồi!” Yến Đại Bảo trừng to mắt, nói: “Chúng ta từng ăn qua ở Hoàng Triều hoặc là Tuyệt Địa đấy!”
Cung Ngũ suy nghĩ, “Ồ, ở đó thì đúng rồi, vậy tớ ăn rồi, thật sự rất ngon.” Phục vụ mang mì mà Yến Đại Bảo và Công tước đại nhân chọn lên, sau khi dọn lên thì nhìn Công tước đại nhân một cái.
Công tước đại nhân lập tức cảm nhận được sự bất thường từ trong ánh mắt của cô ta, anh lập tức cảnh giác, lúc phục vụ định rời khỏi thì hỏi một câu: “Xin hỏi, đây là mì gì?”
Phục vụ lập tức tràn đầy tinh thần phục vụ trả lời: “Mì cật dê.” Công tước đại nhân: “...”
Cuối cùng đã tìm được chỗ không đúng ở đâu rồi, cật dê, loại bổ dương kinh điển, bổ thận tráng dương. Công tước đại nhân hít thật sâu, nhìn Cung Ngũ thấy cô liếc mắt nhìn anh. Thật ra cô chẳng biết gì cả nhưng anh vẫn cảm thấy rất chột dạ. Anh ngồi thẳng người, chủ động nói: “Vẫn là mì của Tiểu Ngũ trông ngon hơn một chút, hiếu kỳ chọn thử món này xem là mùi vị gì, nhưng hình như không được như ý.”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu: “Anh, món anh chọn không ngon sao? Em thử xem nào!” Vừa nói vừa cầm đũa lên gắp một thứ trông như miếng thịt nhét vào trong miệng, sau đó nhăn mặt, nói: “Không ngon!”
Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Anh cũng chỉ là hiếu kỳ nên chọn lung tung.” Cung Ngũ lại liếc nhìn anh một cái, Công tước đại nhân: “...” Tần Tiểu Ngư vừa ăn vừa dùng khóe mắt liếc nhìn người đối diện, hoàn toàn không biết nên nói gì. Anh của Yến Đại Bảo đúng là đã cố gắng giấu giếm nhưng lại bị phơi bày ở đây, lúc này có nói cũng đã muộn rồi! “Tiểu Ngũ chiều nay có làm gì không?” Công tước đại nhân đột nhiên hỏi.
Cung Ngũ ngẩng đầu: “Không có, trời mưa rồi, không thể đi lung tung, phải trở về sớm một chút.” Tần Tiểu Ngư nói: “Tớ ăn xong còn phải đi cho gà ăn.” Yến Đại Bảo rất đồng cảm: “Tiểu Ngũ lần sau khi cậu đến chỗ chú Út cậu ăn gà thì nhớ phải gọi tớ. Lúc nào tới cũng nghe Tần Tiểu Ngư bảo gà của cậu ấy rất ngon, tớ cũng muốn nếm thử xem rốt cuộc gà mà cậu ấy nuôi có mùi vị gì.” Tần Tiểu Ngư nước mắt lưng tròng: “Các cậu đừng ăn gà của tớ mà!”
Cung Ngũ nói: “Gà cậu nuôi bị ăn mất không ít con rồi đúng không? Hơn nữa, không phải tự cậu cũng bảo là ngon sao?”
Tần Tiểu Ngư nói: “Tớ cũng hết cách. Đã mang đi luộc chín hết rồi, không ăn thì rất lãng phí! Gà của tớ nuôi để làm thú cưng, không thể ăn đâu!”
Yến Đại Bảo kích động: “Gà ngon như vậy, lần sau tớ nhất định sẽ ăn một con!” Tần Tiểu Ngư suýt chút thì khóc ngất. Ăn mì xong, cô ta và Cung Ngũ lại bổ sung một chút nội dung của bản thỏa thuận viết tay, bàn bạc với Yến Đại Bảo lần sau sẽ ra ngoài thảo luận tiếp, sau đó thì vội vàng chạy đi, sợ đến muộn lại bị Cung Cửu Dương cho người bắt mất vài con gà mập. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đều đã ăn xong, lại nhìn sang Công tước đại nhân, cả một bát to nhưng chưa ăn được chút nào.
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Anh, lãng phí thức ăn quá!”
Cung Ngủ không nói gì, sau đó thì xoay đầu nhìn về phía trước. Công tước đại nhân rất lo lắng. Có phải Tiểu Ngũ đã hiểu lầm gì đó không?
Công tước đại nhân đi theo sau lưng hai cô gái trẻ, khó khăn lắm mới nghe thấy Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ, tớ muốn đi nhà vệ sinh, cậu có muốn đi không?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Tớ không muốn đi.”
Yến Đại Bảo: “Tiểu Ngũ cậu là đồ ở bẩn!” Sau đó chạy vào nhà vệ sinh.
Cung Ngũ và Công tước đại nhân đứng ở lối ra vào nhà vệ sinh đợi Yến Đại Bảo. Công tước đại nhân cuối cùng cũng có cơ hội giải thích với Cung Ngũ.
“Tiểu Ngũ.”
“Anh Tiểu Bảo, có chuyện gì?”
Công tước đại nhân đi đến bên cạnh cô, ho nhẹ một tiếng, đè giọng xuống nói: “Thật ra... không phải như em đã nghĩ.”
Cung Ngũ mơ màng: “Hả?”
Chuyện gì thế này?
Công tước đại nhân tiếp tục nói: “Sức khỏe của anh rất tốt, đương nhiên anh vẫn chưa hết bệnh, nhưng phương diện đó tuyệt đối không có vấn đề...” Anh ngập ngừng, lại bổ sung: “Tiểu Ngũ biết rõ, có phải không?”
Cung Ngũ tiếp tục mơ màng, “Ơ, mà... anh Tiểu Bảo nói phương diện nào thế?”
“Haiz. Là bát mì kia...”
“Bát mì kia? Anh Tiểu Bảo chưa ăn xong à?”
“Chưa ăn xong cũng không ảnh hưởng gì.”