“Cháu muốn thỉnh giáo chủ Yến một vấn đề.” Công tước đại nhân đặt khẩu súng xuống bàn trước: “Hi vọng chú Yên có thể cho cháu biết.”
Vừa nghe lời này, mũi Yến Hồi liền ngước lên trời, đắc ý suýt chút biến thành vua lỗ mũi, “Ha ha ha ha ha... Ông đây biết ngay mình thông1minh nhất, tên nhóc khốn khiếp này cuối cùng cũng đã thừa nhận rồi! Nói đi, trên đời này còn chuyện gì mà ông đây không hiểu? Hừm! Nói mau đi, nhân lúc tâm trạng ông đây còn tốt, ông đây sẽ cố gắng mà nói cho mày biết.”
Công tước đại nhân cũng không để tâm dáng vẻ8đắc ý muốn bay lên trời của ông ta, sau khi suy nghĩ một hồi, anh hỏi: “Chú Yên, chú và mẹ của cháu, đến bây giờ còn có thể giữ được cảm giác mới mẻ không?”
Yến Hồi nghe xong vấn đề Công tước đại nhân hỏi, biểu cảm trên mặt liền trực tiếp biến thành sự khinh2bỉ: “Vấn đề này còn phải trả lời: Ông đây biết mày ngốc nhưng không ngờ mày ngốc đến mức đấy! Vấn đề đơn giản như vậy... mày có còn là đàn ông không?” Nói xong, ông ta còn dùng một ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, trọng điểm của tầm nhìn là ở vị trí ba tấc4bên dưới eo của Công tước đại nhân.
Công tước đại nhân: “...”
Yến Hồi vô cùng thất vọng, “Còn không đơn giản à? Khi ngủ với nó thì thay đổi đa dạng vào! Nằm ngang, nằm dọc, nằm thẳng, nằm ngược, phía trước, phía sau, tóm lại, tất cả các tư thế mày có thể nghĩ ra đều phải thử một lần, nói xong vấn đề về tư thế thì tiếp theo đến vấn đề vị trí. Ví dụ như ban công, ví dụ như bồn tắm, bồn cầu, hoặc là trên ghế ngồi, hoặc là chỗ ăn cơm hoặc là ở trong xe, hoặc là trên bãi cỏ...” Công tước đại nhân trợn mắt há mồm, khốn khổ mở miệng nói: “Chú Yến...”
Yến Hồi đập bàn: “Đó là kinh nghiệm cả một đời ông đây có được, có thể nói là tốt nghiệp cử nhân trở thành giáo sư rồi! Mày còn dám phản bác với ông? Ông nói cho mày biết, phụ nữ mà ông đây từng ngủ qua còn nhiều hơn cả muối mà mày từng ăn!”
Công tước đại nhân: “...”
“À!” Yến Hồi đột nhiên nói: “Nhớ ra rồi, ông đây có một bảo bối muốn cho mày xem, bảo đảm mày xem xong sẽ ngóc đầu mạnh mẽ!”
Công tước đại nhân: “...”
Yến Hồi cực kỳ hào hứng xông vào phòng ngủ, lục tung trong phòng một lượt, thính lực của Công tước đại nhân cực kỳ tốt, nghe động tĩnh liền biết ông ta đang mở tủ bảo hiểm. Chẳng lâu sau, Yến Hồi chạy ra giống như một kẻ trộm, nhìn ra ngoài của một cái: “Bà tám kia đi tìm tên bác sĩ Hòa Húc rồi, lúc này chắc sẽ chưa trở về.”
Trên tay ông ta cầm một chiếc hộp vẫn còn được khóa lại, ông ta dùng dấu vân tay mở ra, lấy ra một quyển sách một tờ giấy in, đưa đến trước mặt Công tước đại nhân, lắc lư: “Cầm đi đi.” Công tước đại nhân ngạc nhiên: “Chú Yến, đây là...?”
Anh không hề tin rằng Yến Hồi sẽ đưa cho anh thứ bảo bối gì đó, nhưng anh vẫn nhận lấy. Công tước đại nhân thấy một hình vẽ ký hiệu âm nhạc, đang bối rối suy nghĩ không biết chú Yến từ lúc nào có hứng thú với âm nhạc, còn giữ lại cả ký hiệu âm nhạc thì lúc này anh phát hiện ra có gì đó không đúng, anh nhìn kỹ một chút, vỗ trán: “Chú Yến!”
“Đây là sách quý mà ông đây cất giữ đấy. Trước kia ông đây còn cất giữ sách cổ nhưng đã bị bà tám kia đem bán rồi. Ông đây tức suýt chết!” Yến Hồi nổi giận đùng đùng nói: “Đây là quyển mà ông đây lén đem giấu, không được cho bà ta biết!”
Công tước đại nhân nghe câu này xong, anh để tờ giấy xuống, lướt qua quyển sách. Đó là một quyển sách tiếng Anh của học sinh tiểu học lớp ba, anh mở ra, sắc mặt lập tức u ám.
Sách tiếng Anh gì đó chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bên ngoài của quyển sách này, nội dung thật sự bên trong chính là Xuân Cung đồ thời cổ đại. “Chú Yến...”
Yến Hồi ngước quai hàm: “Cầm về nghiên cứu đi, bảo đảm sẽ khiến con gái cam tâm tình nguyện đi theo mày! Không cần khách sáo, ông đây nể tình đứa bé mà Yến Đại Bảo muốn chơi cùng nên mới cho mày. Đừng có lo lắng cho ông đây, mấy chiêu đó ông đây đã ghi nhớ hết trong đầu, cơ bản không cần xem lại hình ảnh. Hừm!”
Ông ta hừ một tiếng, kiêu ngạo đắc ý như thể mình là cao nhận thông minh tuyệt đỉnh.
Công tước đại nhân: “...” Ngoài cửa có tiếng xe dừng lại, Yến Hồi lập tức đứng dậy, ôm lấy đống súng kia, xông đến bên cạnh một chiếc bình hoa to, ném một phát tất cả súng vào bên trong. Thấy Công tước đại nhân vẫn ngồi đó, ông ta liền nổi giận: “Tên nhóc khốn khiếp kia, mày muốn hại cho tuyệt bản của ông đây bị đem vứt đi có đúng không? Mau giấu đi!”
Công tước đại nhân bị ông ta hù một tiếng, vô thức đem quyển sách giấu ra sau lưng, sách hơi to, không để vào được nên anh cầm quyển sách lên lầu. Anh cúi đầu nhìn quyển sách, lại nhìn sang cửa, lại nhìn quyển sách, lại nhìn sang cửa, cả buổi không cử động.
Anh đóng cửa lại, mở đèn bàn, do dự một hồi thì vẫn mở ra xem. Anh dùng một tay che mắt lại, nhưng lại cố ý để các ngón tay hở ra một chút, thông qua khe hở nhìn vào hình ảnh đầy màu sắc trên quyển sách, thật sự... đã mở cánh cửa của một thế giới mới.
Anh biết là chuyện nam nữ có rất nhiều tư thế... À, không đúng, là rất nhiều kiến thức, nhưng mà... khụ khụ, đây là lần đầu tiên anh biết được thì ra là còn rất nhiều chuyện anh chưa biết.
Cái này cái này... cái kia cái kia... Công tước đại nhân che mắt lại, một tiếng động cũng không phát ra, mỗi lần lật một trang, ánh mắt đều kinh ngạc như vừa nhìn thấy một kiến thức mới.
Mỗi lần lật một trang là lại biết thêm một tư thế mới... ôi, kiến thức, anh không kìm được mà kinh ngạc thán phục đối với tinh thần sáng tạo vĩ đại trong chuyện nam nữ của con người. Ở trong đó có đủ hết những thứ mà trước kia anh chưa từng xem, đồ mà chú Yến cất giữ quả nhiên khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm Công tước đại nhân giật mình, bàn tay lật sách của anh run cầm cập. Anh nhanh chóng đóng sách lại, mở hộp tủ ra để vào trong, lại cầm lấy một quyển truyện Hy Lạp, lúc này mới ngẩng đầu hỏi: “Ai thế?” “Phải nghiêm túc nghiên cứu!” Giọng của Yến Hồi vang lên ngoài cửa.
Công tước đại nhân: “...”
Cảm giác lén lút như kẻ trộm này khiến anh hoang mang, đây quả là một trải nghiệm rất mới mẻ. Nhưng mà dù sao thì cảm giác này cũng không dễ chịu cho lắm.
Cuối cùng, suy nghĩ tà ác vẫn chiến thắng suy nghĩ lương thiện, anh lại lấy quyển sách tiếng Anh tiểu học lớp ba ra xem, đồng thời còn dùng quyển truyện Hy Lạp che bên ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Ngũ nhận được tin nhắn của Công tước đại nhân, trời vẫn còn sớm, lại là một câu chuyện cười.
[Chim sẻ nói chuyện với con quạ. Chim sẻ nói: Mi là chim gì thế? Con quạ nói: Ta là phượng hoàng. Chim sẻ: Làm gì có phượng hoàng nào đen như mi. Quạt Mi thì biết cái quái gì, ông đây đây là phượng hoàng bị đun trong nồi nước sôi.]
Cung Ngũ: “...”
Người này rốt cuộc muốn làm gì?