Công Tử Vô Sỉ

Quyển 1 - Chương 3: Sư huynh thật đáng sợ

Nửa tháng sau.

“Tô cô nương thật là y thuật cao minh, bệnh này đã theo con tôi từ nhỏ, không ngờ lại có ngày chữa khỏi.”

Vẻ vui mừng của người mẹ bộc lộ trong lời nói, “Ít đồ này nói gì thì
cô nương cũng phải nhận cho, đừng ngại gì cả, cứ coi như là chi phí chữa bệnh!”.

Nói rồi, người ấy dúi hai quả trứng gà cho nàng.

Thẩm Tri Ly nhìn hai quả trứng, rơi vào im lặng trong chốc lát.

Phí chữa bệnh… của nàng…

Đờ người ra một lúc, Thẩm Tri Ly mới chậm rãi nói: “Cảm ơn”.

“Ồ, đúng rồi.” Người phụ nữ hình như nhớ ra điều gì, lấy từ trong áo
ra một chiếc khăn tay thêu hoa, tủm tỉm cười: “Tô cô nương, đây là quà
nha đầu thứ hai nhà tôi tặng ca ca cô, xin nhờ chuyển giùm nó, nhất
thiết đừng quên đấy nhé”.

Ca ca… của nàng…

Nhìn Thẩm Tri Ly đờ đẫn nhận lấy, bà thím lại cố nén cười: “Ai dà,
thấy Tô cô nương đây xinh đẹp rạng ngời, vừa biết chữ lại tinh thông y
thuật, đúng thật là giỏi giang. Ở chỗ tôi vừa khéo có mấy chàng trai
tốt, không biết Tô cô nương có ý muốn để tôi tác hợp cho không?”.

Rèm cửa bỗng nhiên bị kéo lên, một nam nhân vận áo trắng dùng đốt tay gãi gãi mũi, ôn tồn cười nói: “Muội muội ta còn trẻ con, e rằng tạm
thời vẫn chưa cần, đa tạ ý tốt của phu nhân, mong phu nhân đừng giận”.

Nụ cười của hắn ôn hòa khiêm nhường, lại thêm gương mặt anh tuấn
trắng trẻo hiếm có, làm cho bà thím ngây ra nhìn, hồi lâu mới thẫn thờ
gật đầu: “Tô công tử nói phải nói phải, có gì đáng giận đâu, đều là lỗi
của tôi, lỗi của tôi!”.

Đợi bà thím đi khỏi, Thẩm Tri Ly mới kẹp chiếc khăn vào giữa hai ngón tay, không buồn không vui nói: “Ngươi lại ra ngoài dụ đỗ con gái nhà
lành rồi à?”.

“Ta sao có thể…” Tô Trầm Triệt thay đổi thái độ cởi mở vừa rồi, ngồi
đối diện với Thẩm Tri Ly, ánh mắt màu hổ phách đau buồn đến nỗi có thể
làm tim người ta vỡ vụn, “Tri Ly, đổi ca ca thành phu quân không được
sao?”.

Thẩm Tri Ly: “… Không được”.

Tô Trầm Triệt khổ não: “Nhưng, mỗi ngày ta ra ngoài có rất nhiều cô nương đến bắt chuyện…”.

Thẩm Tri Ly: “… Ngươi đang khoe khoang đấy à?”.

Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lúc: “… Không, chủ yếu là muốn khiêu khích nàng”.

Thẩm Tri Ly nổi giận: “Loại công tử bột ta phải nai lưng nuôi như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta!”.

Tô Trầm Triệt oan ức chớp mắt: “Nàng đã hứa là lấy ta mà”.

Thẩm Tri Ly nhướng nhướng mày, hừ một tiếng lạnh lùng: “Ngươi thật
còn mặt mũi nói ra! Dù sao chẳng có nhân chứng vật chứng, ngươi làm gì
được ta?”.

Lời này phải kể từ lúc họ vừa nhảy ra khỏi mật đạo.

Lối ra của mật đạo là một cánh rừng bên ngoài một thôn nhỏ.

Thẩm Tri Ly cố nén đau do thương tích trên người gây ra, tìm người
khiêng Tô Trầm Triệt đến một ngôi nhà xin tá túc, dùng thuốc giải độc
cho hắn, lại điều chế ra thuốc trị thương xử lý mọi thương tích trên
người hắn.

Nhìn cơ thể đầy thương tích của Tô Trầm Triệt, lòng Thẩm Tri Ly hổ thẹn đến bấn loạn.

Người khác không tốt với nàng, nàng đều có thể không để tâm đến,
nhưng tự dưng có người tốt với nàng, lại là điều khiến Thẩm Tri Ly không chịu nổi nhất.

Bởi người khác tốt với nàng, nàng luôn muốn đáp trả lại.

Thẩm Tri Ly ngồi canh bên giường Tô Trầm Triệt ba ngày, Tô Trầm Triệt vẫn trong trạng thái hôn mê. Nàng bón nước lau người, đổi quần thay áo, chăm sóc hắn suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư Thẩm Tri Ly cuối cùng không thể gắng gượng được nữa, ngất đi bên giường Tô Trầm Triệt.

Lúc tỉnh lại, Tô Trầm Triệt vẫn nhắm mắt, phía dưới mắt bị bao phủ một màu đen tối.

Thẩm Tri Ly có kiên cường đến thế nào thì vẫn là một người con gái,
bên cạnh không có lấy một người thân, nói không chừng còn phải đối mặt
với sự truy sát của Ma giáo và Hoa Cửu Dạ, người duy nhất có thể gánh
vác với nàng lại bị trọng thương hôn mê bất tỉnh sống chết không rõ.
Hoang mang và vô vọng khiến nàng không kìm được níu lấy tay áo Tô Trầm
Triệt lay lay: “Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt, ngươi mau tỉnh lại đi, chỉ cần ngươi chịu tỉnh lại muốn ta làm gì cũng được, bảo ta lấy ngươi cũng không thành vấn đề!”.

Sau đó…

Sau đó… Tô Trầm Triệt tỉnh lại thật!

Dù bây giờ nghĩ lại, Thẩm Tri Ly vẫn cảm thấy mình giống hệt như một con ngốc…

Đúng là ngốc hết chỗ nói!

Tô Trầm Triệt không hề tức giận khi nghe nàng chối bay chối biến như
thế, ngược lại còn nheo mắt hỏi: “Tri Ly, nàng đang xấu hổ ư?.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Không thèm để ý đến hắn, Thẩm Tri Ly đứng dậy, chăm chú thu dọn đồ đạc hành nghề y của mình.

Ở đây nửa tháng, ít bạc lẻ nàng mang theo người đã dùng hết từ lâu,
ngân phiếu lại không thể đổi thành tiền, nền nàng quyết định thuê một
ngôi nhà nhỏ mở y quán.

Thu dọn một lúc, Thẩm Tri Ly mới hỏi: “Thương thế của ngươi cũng đã khỏi rồi, sau này ngươi định thế nào? Về Thập Nhị Dạ hay…”.

“Mở một quán bán điểm tâm nhé.”

Thẩm Tri Ly quay đầu lại: “Cái gì?”.

Tô Trầm Triệt nheo mắt cười dịu dàng: “Quán bán điểm tâm. Nàng không
phải rất thích ăn điểm tâm sao, nào là bánh hoa quế ở đầu thôn, nào là
bánh nếp của nhà Lý đại thẩm, lại còn…”.

Thẩm Trị Ly há miệng trợn mắt ngớ ra một hồi: “… Ngươi đang đùa đúng không, ngươi thật có ý định muốn ở lại đây à?”.

Thôn không lớn, đồ dùng sinh hoạt thiếu thốn, thứ có thì chất lượng đều rất kém.

Đến cả Thẩm Tri Ly còn cảm thấy cuộc sống ở đây thật khó khăn, huống hồ một người xuất thân cao quý như Tô Trầm Triệt.

Tô Trầm Triệt cười gật gật đầu: “Ừm, nàng không thích sao? Đợi chúng
ta dành dụm được chút tiền thì sẽ thành thân”, ngập ngừng một lát lại
tiếp, “Nhưng với tình thế bây giờ, có lẽ ta không lấy đâu ra nhiều ngân
lượng để làm sính lễ, Tri Ly, nàng có phiền lòng không?”.

Thẩm Tri Ly: “… Tô Trầm Triệt, ngươi bị té đến nỗi thần kinh có vấn đề rồi đúng không?”.

Nắn nắn ấn đường, Thẩm Tri Ly do dự một lát rồi lại nói: “Đợi đã,
ngươi… ngươi thật không muốn nhớ lại những chuyện đã qua sao?”.

Tô Trầm Triệt trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không muốn”.

Giống hệt câu trả lời trước mặt Hoa Cửu Dạ.

Bình tâm mà nói, nếu như Thẩm Tri Ly mất trí, nàng chắc chắn sẽ muốn
biết rõ những chuyện đã xảy ra trước đây, những thứ không biết quả thật
rất nguy hiểm.

Hơn nữa, Tô Trầm Triệt có thể không nhớ nhưng nàng thì biết rất rõ,
người tình cảm dây mơ rễ má với Tô Trầm Triệt trong quá khứ là Diệp
Thiển Thiển chứ không phải là nàng.

Nàng buột miệng hỏi: “Vì sao?”.

Tô Trầm Triệt khẽ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Chuyện quá khứ cứ cho
nhớ lại rồi thì sẽ thế nào, hiện tại mới là quan trọng nhất không đúng
sao. Hơn nữa ta cảm thấy… cho dù có nhớ lại, ta cũng không thể thích
nàng hơn được nữa. Ta biết rất rõ ta bây giờ đang làm gì, điều ta muốn
làm bây giờ chính là cùng nàng sống một cuộc sống bình dị”.

… Giây phút này, Thẩm Tri Ly phải thừa nhận trái tim nàng đang rung động.

Nhưng… lý trí nhanh chóng nhắc nhở nàng, muốn nàng tin những lời tên ngốc này nói trừ phi nàng là kẻ đại ngốc!

Đối phương dường như chẳng nhận ra những mâu thuẫn trong lòng nàng,
lại tiếp tục với ảo tưởng lúc nãy, mời mọc nàng bằng giọng điệu rất phấn khích: “Tri Ly, sự thật là ta có học làm bánh nếp với Lý đại thẩm. Ừm,
nhưng chưa từng làm thử, nàng có muốn nếm thử không?”.

Thẩm Tri Ly không nén nổi tức giận nói: “Ta biết ngay mà… chẳng trách con gái Lý đại thẩm ngày nào cũng mang bánh nếp sang đây”.

Ngay lúc đó, một giọng nói bỗng xen vào.

“Công tử, chúng thuộc hạ… chúng thuộc hạ cuối cùng cũng tìm được người rồi!”

Thẩm Tri Ly quay người nhìn thấy một hàng mười mấy gã áo đen đồng loạt quỳ rạp xuống, cơ hồ mắt ai cũng rưng rưng.

Sau nửa canh giờ.

Ngón tay thon dài vẫn đều đều nhào nặn bột mì, nam nhân quấn tạp dề đưa mắt nhìn Thẩm Tri Ly.

“Nàng thích ngọt một chút hay nhạt một chút?”


Thẩm Tri Ly ngẩn người nhìn Tô Trầm Triệt, một giọt mồ hôi chầm chậm lăn xuống.

Cách đó hơn một trượng, đám nam tử áo đen quỳ xuống đồng thanh nói lớn: “Công tử, để chúng thuộc hạ làm cho ạ”.

“Các ngươi biết làm sao?”, Tô Trầm Triệt ngước mắt lên, nghi hoặc hỏi.

Bọn nam tử áo đen đưa mắt nhìn nhau, có giọng nói ấp úng vang lên: “Chúng thuộc hạ, chúng thuộc hạ có thể học…”.

Tô Trầm Triệt nở nụ cười: “Vậy thì ra ngoài mua bột mì đi, ta ở đây không có dư”.

Ngay lập tức, một nửa đám nam tử áo đen tức tốc chạy ra ngoài càn
quét hết tất cả các tiệm bán bột mì trong thôn, nửa còntiếp tục quan sát Tô Trầm Triệt.

Đầu cúi xuống, tay Tô Trầm Triệt linh hoạt ngắt phần bột mì đã nhào
xong thành từng miếng nhỏ, cho một ít đậu vào giữa làm nhân rồi vo tròn, sau đó ép dẹp thành hình bánh.

Hắn thần thái chăm chú, động tác thuần thục, như thể đã làm rất nhiều lần rồi vậy.

Nhìn hắn chăm chú làm bánh nếp thật, lòng hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt ban đầu của Thẩm Tri Ly bất giác nhạt đi vài phần.

Chỉ là, thuộc hạ của hắn đã đến rồi, sớm muộn gì cũng sẽ phân ly.

Nàng phải trở về Hồi Xuân cốc. Lần chạy trốn này, ngoài nỗi sợ hãi
đối với Hoa Cửu Dạ ra, cũng là vì lo lắng cho sự an nguy của Tô Trầm
Triệt. Thanh Hạnh ủy thác Tô Trầm Triệt cho nàng, mà cho dù chỉ nể mặt
chút ngân lượng đó, nàng cũng không thể bỏ mặc Tô Trầm Triệt như vậy.

Nhưng, hiện tại Tô Trầm Triệt đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, cũng đã đến lúc cáo biệt rồi.

Sư phụ giao Hồi Xuân cốc lại cho nàng, dù bị Ma giáo phá nát rồi,
nàng cũng phải gánh vác trách nhiệm, huống hồ trong Hồi Xuân cốc còn có
thứ mà nàng tuyệt đối không thể từ bỏ.

“Tri Ly.”

Thẩm Tri Ly theo phản xạ đáp: “Hả?”.

Tô Trầm Triệt phủi phủi bột mì bám ở tay, ánh mắt theo phản xạ ngước
lên nhìn: “Ta càng ngày càng thích nàng rồi, làm thế nào đây?”.

Mặt Thẩm Tri Ly bỗng đỏ lên.

Tô Trầm Triệt!

Ngươi có thể không nói ra những lời mật ngọt bằng bộ mặt thản nhiên như thế không?

Bàn tay trắng toát vì bột mì áp lên ngực trái, giọng nói Tô Trầm
Triệt khàn khàn mê hoặc: “Có nàng ngồi bên cạnh, chỗ này cứ đập rất
nhanh”.

Thẩm Tri Ly bóp trán, che giấu tiếng tim mình đang đập loạn xạ: “… Dầu sôi rồi kìa”.

Dầu trong chảo nóng lên, Tô Trầm Triệt thả từng chiếc bánh vào, lật
tới lật lui cho đến khi hai mặt bánh đều vàng ruộm, mùi thơm bốc lên
ngào ngạt.

Không lâu sau, bánh nếp nóng hổi mới ra lò đã đầy ắp một đĩa.

Màu sắc, mùi thơm, hình dáng đều không khác gì so với bánh mà Lý đại
thẩm đã làm mười mấy năm qua, ngược lại bởi người chế biến nắm vững kỹ
thuật cực tốt nên hình dạng bánh còn bóng bẩy và ngon hơn nhiều.

Thẩm Tri Ly ngờ vực nói: “Trước đây ngươi biết làm rồi đúng không?”.

Tô Trầm Triệt chớp chớp mắt, lắc đầu: “Không nhớ”.

Hình dáng quả thật vô cùng hấp dẫn, Thẩm Tri Ly định nhón lấy một cái thì bị Tô Trầm Triệt ngăn lại, cười nói: “Nóng lắm”, rồi lấy một túi
giấy nhỏ bên bếp lửa đưa cho nàng: “Đã chuẩn bị sẵn cho nàng rồi”.

Đám nam tử vận áo đen đứng một bên nhìn bánh nếp Tô Trầm Triệt làm nuốt nước bọt.

Tô Trầm Triệt bê đĩa bánh tới, cười hiền hòa: “Các ngươi có muốn nếm thử không?”.

Đám nam tử vận áo đen dằn lòng lắc đầu: “Thuộc hạ không dám!”.

Tô Trầm Triệt lấy một cái, cắn một miếng nhỏ: “Đâu đến nỗi dở”, chớp
chớp mắt, rồi cụp xuống, “Là chê ta làm không ngon đúng không?”.

Cả bọn đồng thanh: “Không ạ!”.

Tô Trầm Triệt nghiêng nghiêng đầu, đám tóc trước trán khẽ lay động, giống như trái tim ai đang khẽ run lên.

Ngón tay thon dài đưa đĩa bánh lên, nụ cười rạng rỡ như mùa xuân,
khiến người ta không cách nào từ chối được, “Vậy thì nếm thử đi”.

Đám người náo động một lát, có một gã to gan thò tay lấy một chiếc
bánh, dù gì bọn chúng đã tìm Thập Nhị Dạ công tử bao ngày qua, ăn sương
nằm gió, đâu có ăn được gì ngon!

Có được sự khởi đầu, sau đó thì nhanh rồi.

Bóng mấy cánh tay chuyển động, bánh nếp trong đĩa bị giành nhau ăn hết sạch.

Thẩm Tri Ly vừa nhai chiếc bánh nếp giòn tan ngon lạ lùng thơm ngây ngất vừa có chút không vui nhìn đĩa bánh nếp đã sạch trơn.

… Muốn ăn thì tự mình làm đi! Ăn bánh của người ta làm mà không biết ngại à!

Thời gian một tuần nhang trôi qua.

“Á…”

“Ấy…”

“Ối…”

Từng gã từng gã áo đen ôm bụng kêu la ngã lăn ta đất.

Thẩm Tri Ly nhai bánh: “…”. Có chuyện rồi!

Tô Trầm Triệt cởi tạp dề, nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, nụ cười vẫn hiền hòa như thế: “Đi thôi”.

“Hả?”

“Đừng lo cho bọn chúng, thuốc chỉ hiệu nghiệm trong vòng một canh giờ thôi.”

“Công tử, người không thể… đi… được…”

“Công tử…”

Châm ngôn sống của Tô Trầm Triệt.

Làm việc mình muốn làm, để thuộc hạ giằng co với cái chết.

***

Bỏ lại sau lưng tiếng rên la, Thẩm Tri Ly bất giác bị Tô Trầm Triệt kéo tay chạy trốn rất lâu.

Nuốt miếng bánh nếp cuối cùng, nàng hất tay hắn ra, nói: “Ngươi định đưa ta đi đâu?”.

Tô Trầm Triệt rờ cằm: “Đi đâu cũng được, nàng thích đi đâu? Nghe nói
Vân quận rất tuyệt, non nước hữu tình, cảnh sắc mê hoặc lòng người, được xưng tụng là cảnh đẹp nhất thiên hạ, nhưng từ đây ngồi thuyền đến đó
cũng phải mất hơn một tháng, có hơi xa. Tri Ly, nàng có bị say sóng
không?”.

Trong ánh mắt màu hổ phách tràn ngập sự kỳ vọng.

Thẩm Tri Ly lau tay, mắt nhìn xuống đất, lựa lời một lúc, cố gắng để
ngữ khí tỏ ra lạnh lùng: “Muốn đi thì đi đi, nhưng e rằng ta không thể
đi cùng ngươi được, ta phải về Hồi Xuân cốc”.

Tô Trầm Triệt không chút do dự, cười nói: “Cũng được, ta đi cùng nàng”.

Hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?

Thẩm Tri Ly trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Không cần đâu, một mình ta về là đủ rồi. Như lời sư huynh ta nói, huynh ấy sẽ không giết ta,
ngươi đến thì không biết chừng. Hơn nữa, Thanh đường chủ và Trạch đường
chủ hiện giờ chắc là đang tìm ngươi, ngươi đã không sao rồi, hà tất phải để bọn họ lo lắng…”, làm ra vẻ nhẫn tâm, nàng tiếp tục nói: “Huống hồ
ta chăm sóc ngươi lâu như vậy, thật ra cũng chỉ là vì bọn họ trả ngân
lượng cho ta, nếu ngươi không về ta làm sao lấy tiền được đây?”.

Tô Trầm Triệt vì cứu nàng đến tính mạng cũng không màng tới, nàng sao có thể chỉ vì số ngân lượng kia chứ

Nhưng… lời đã nói ra rồi.

Hắn có thể không màng đến thân phận, địa vị, trách nhiệm nhưng nàng thì không thể.

Nghe nàng nói như thế, Tô Trầm Triệt chắc cảm thấy tổn thương lắm lắm… Thẩm Tri Ly thấy lòng mình chùng xuống.

“Là như thế sao?” Giọng nói vang lên bên tai dường như đang chú tâm
suy nghĩ, “Vậy thì… Tri Ly, nếu ta trả ngân lượng cho nàng, nàng có thể ở bên ta suốt đời không?”.

Thẩm Tri Ly: “… Phí chữa bệnh của ta rất đắt đấy”.

Tô Trầm Triệt mỉm cười: “Ta cảm thấy… ta hình như có rất nhiều tiền. Bán bọn người vừa nãy đi chắc cũng kiếm được không ít…”.

Nụ cười hắn không có chút giả tạo, dường như chẳng hề để tâm đến lời nàng nói.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Được thôi, ngôn ngữ giữa nàng và Tô Trầm Triệt căn bản là không cùng một thế giới!

Thẩm Tri Ly quay người nói: “Điều đó chẳng liên quan gì đến ta, nhưng ta cảnh cáo ngươi… Nếu có nguy hiểm ngươi mà còn làm càng như trước
đây, thì ta không chắc có thể cứu được ngươi đâu”.

Nói rồi, nàng sải bước đi thẳng, khóe miệng nhếch lên thành hình vòng cung, làm thế nào cũng không kìm lại được.

Nơi này cách Hồi Xuân cốc không xa, ra khỏi thôn là đến một trấn nhỏ.

Thẩm Tri Ly mua một chiếc xe ngựa, đang định thuê một phu xe thì Tô Trầm Triệt đã nắm lấy dây cương, ngồi lên càng xe.

Con ngựa vừa rồi nàng thúc thế nào cũng không đi thì trong tay Tô
Trầm Triệt lại ngoan ngoãn như một chú thỏ con, lại còn chốc chốc phe
phẩy mớ lông ở đuôi chạm vào Tô Trầm Triệt…

Thẩm Tri Ly rất không vui: “… Sao nó lại nghe lời của ngươi?”.

Tô Trầm Triệt ngớ ra, xuống xe nghiên cứu một lát, nói: “… Ầy… có lẽ bởi vì nó là ngựa cái chăng?”.

Thẩm Tri Ly ôm đầu: “Được rồi, ngươi không cần kheo khoang nữa, ta biết toàn bộ giống cái trong giang hồ đều thích ngươi…”.

Tô Trầm Triệt thư thái nheo mắt, tiếp lời tự nhiên như không: “Người
thích ta có nhiều hơn nữa, thì ta cũng chỉ thích một mình nàng”.

Rèm xe kéo “soạt” một cái.

Thẩm Tri Ly vứt ra ngoài một đồng xu, hậm hực nói: “Phu xe, chạy nhanh lên”.

Bánh xe thong thả chuyển động, đi vô cùng êm ái.

Trong xe ngựa có một bộ ấm trà mới tinh, Thẩm Tri Ly rót cho mình một tách trà, mắt từ từ sa sầm xuống…

Chỉ thích ta ư…

Nếu nhớ lại ký ức trước đây, xem ngươi có còn nói như vậy không?

Thôi vậy, cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Xe ngựa không về thẳng Hồi Xuân cốc mà dừng ở một trấn khác.

Thẩm Tri Ly xuống xe, một mình rẽ vào quán trọ đầu tiên.

“Thẩm…” Ông chủ quán trọ mặt đầy vẻ hốt hoảng nhìn ngó xung quanh,
vội vàng kéo Thẩm Tri Ly vào phòng, “Cốc chủ, mọi người đều nói cốc chủ
của Hồi Xuân cốc bây giờ là sư huynh của người, chuyện này là thế nào
vậy? Còn nữa, người… sao chỉ có một mình, Điệp Y cô nương đâu?”.

Thẩm Tri Ly đột nhiên buồn bã, sư phụ nàng Thẩm Thiên Hành ngoài y
thuật độc thuật xuất chúng ra, võ công cũng thuộc vào hàng đệ nhất, kẻ
nào dám náo loạn Hồi Xuân cốc thì chỉ còn nước “vào đi thẳng; ra nằm
ngang” mà thôi.

Mấy năm nay nàng tiếp quản Hồi Xuân cốc đều rất thuận lợi, cử tưởng
một mình Hoa Cửu Dạ cũng chẳng dậy nổi phong ba, nên không có đề phòng
gì, người trong cốc đa số đều trói gà không chặt, dù biết võ công thì
cũng không phải là đối thủ của Ma giáo.

Nếu biết sớm, nàng đã bỏ ngân lượng ra thuê vài cao thủ võ lâm thì cũng đỡ hơn bây giờ rồi!

Trầm ngâm một lát, nàng hỏi: “Vậy… ngươi thấy trong cốc mấy ngày nay có thay đổi gì không?”.

Nàng sợ nhất là Hoa Cửu Dạ đại khai sát giới, máu nhuộm Hồi Xuân cốc.

Chủ quán há miệng định trả lời thì bỗng dưng đờ người ra.

Một luồng khí lạnh u ám ập tới, Thẩm Tri Ly toàn thân run rẩy, đang
định tránh đi thì thân mình nhớp nháp của con mãng xà đã nhanh hơn một
bước quấn lấy nàng.

“Sư muội đã muốn biết thì sao không hỏi ta chứ?”, giọng nói uể oải
tựa gió thoảng, lại đầy ý châm chọc, “Ta vẫn đang tìm muội, không ngờ
muội lại tự chui đầu vào rọ”.

Tiếp đến, giọng nói đó đã gần trong gang tấc, một canh tay kéo ghì nàng vào lòng.

Điều Thẩm Tri Ly nghĩ đến là…

Cái tên ngốc Tô Trầm Triệt vẫn đang ở ngoài kia!

***

“Đang đợi gì thế?”

Hơi thở của Hoa Cửu Dạ phả vào tai Thẩm Tri Ly, khiến người ta bất giác sởn gai ốc.

Con mãng xà to lớn đã quấn vài vòng trên người Thẩm Tri Ly, lưỡi rắn màu đỏ chót chốc chốc lại thè ra…

Sự đụng chạm dịu dàng bên tai khiến Thẩm Tri Ly giật nảy mình, nàng vùng vẫy thoát ra.

Một bàn tay lạnh ngắt bịt miệng nàng lại, Hoa Cửu Dạ cười khẽ một
tiếng, âm sắc mê hoặc mang chút lạnh lùng: “Hắn không đến đây đâu, Diệp
Thiển Thiển đang chặn ở bên ngoài. Họ tình cũ gặp nhau, đâu còn tâm trí
quan tâm đến muội, sư muội ngoan ngoãn theo ta về đi, chúng ta cùng ôn
lại chuyện cũ”.

Diệp Thiển Thiển…

Hắn không phải là không nhớ gì nữa ư!

Một nỗi uất nghẹn không nói thành lời trào dâng trong tim Thẩm Tri Ly.

Đầu óc nàng đờ đẫn trong giây lát, cánh tay Hoa Cửu Dạ bỗng ghì chặt
hơn, cười chế nhạo bên tai nàng: “Lúc này mà thẫn thờ như thế ta sẽ tức
giận đó”.

Thẩm Tri Ly mấp máy môi: “… Sư huynh, huynh đừng như vậy”.

Hoa Cửu Dạ hơi nhướng mày: “Vậy muội thích ta thế nào, hả?”.

Thẩm Tri Ly: “… Huynh bảo mãng xà thả muội ra”.

“Thả ra rồi muội sẽ về cùng ta chứ?”

Thẩm Tri Ly cảnh giác gật đầu.

Hoa Cửu Dạ nở nụ cười: “Được”, rồi búng tay một cái, con mãng xà từ từ thả nàng ra.

Thẩm Tri Ly thở hắt ra, đột nhiên eo bị siết chặt, tầm nhìn xoay mòng mòng, định thần trở lại, Hoa Cửu Dạ đã vác nàng trên vai.

Ngoặt tay rút ra hai cây ngân châm mảnh như sợi bạc, Thẩm Tri Ly định đâm xuống, Hoa Cửu Dạ nhanh như cắt chụp lấy tay nàng lật lại cho nàng
tự đâm kim vào người mình.

Cảm giác tê liệt xâm chiếm toàn thân, Thẩm Tri Ly bỗng chốc cứng đờ ra.

Dường như chẳng chút tức giận, Hoa Cửu Dạ vẫn cười: “Về nhà thôi sư
muội, ta, muội và cả Thẩm Thiên Hành còn món nợ chưa tính đó”.

Sải bước ra khỏi quán trọ, đường phố tấp nập, người qua lại không
ngớt, hoa quế trồng bên đường từng cụm từng cụm nở rực rỡ, mùi hương
ngào ngạt.

Duy chỉ không thấy bóng dáng Tô Trầm Triệt đâu.

Tự tác nghiệp, bất khả hoạt(*).

(*) Nghĩa là: Mình làm mình chịu.

Tay chân không thể cựa quậy, Thẩm Tri Ly bị vứt lên xe ngựa một cách
dễ dàng, đành để mặc cho chiếc xe ngựa tròng trành đưa nàng về cốc.

Hoa Cửu Dạ ngồi bên kia, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, con ngươi đen
thẫm tối sầm lại như đêm sâu, khóe miệng hơi nhếch lên cười mà như không cười, vết sẹo ở đuôi mắt càng làm tăng thêm vẻ quái dị.

Một tay hắn tì cằm, một tay chốc chốc gãi đầu mãng xà, con mãng xà
hình như rất thích kiểu vuốt ve này nên ngoan ngoãn uốn éo dưới tay hắn.

Thẩm Tri Ly cũng bình tĩnh trở lại… Dù sao đi nữa, tính mạng nhỏ bé
của nàng đang nằm trong tay Hoa Cửu Dạ, lúc này không giả vờ thân thiện
thì còn đợi lúc nào nữa!

Nàng cố gắng dịu giọng nói: “Sư huynh, vết thương trên mặt huynh… bôi Bích Hà Cao, không quá ba ngày là có thể biến mất!”.

“Vết thương? Muội nói cái này?” Hoa Cửu Dạ quay đầu lại, sờ vết
thương trên má, liếm liếm môi, “Dĩ nhiên là có thể chữa nhưng chữa khỏi
rồi thì làm sao khiến ta ghi nhớ được chứ? May nhờ có vết thương này mà
ta mới nhớ các người lâu như vậy đấy”.

Ngữ khí khiến người ta phải rùng mình.

Định vỗ mông ngựa thì lại vỗ ngay phải chân ngựa(*)!

(*) Trong tiếng Trung “vỗ mông ngựa” có nghĩa là nịnh bợ.

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, giọng nói của Thẩm Tri Ly càng nhẹ
nhàng hơn: “Vậy thì, sư huynh ăn cơm chưa, trong viện của muội vẫn còn
một vài vò mỹ tửu chưa đào lên đấy”.

“Ừm, ta biết” Hoa Cửu Dạ cười nói, “Ta đã uống hết rồi, còn nữa mấy
con gia cầm quý báu mà muội nuôi thịt cũng rất ngon, đều rất hiếm có
đấy… Đúng rồi, ta còn đào kho vàng của muội, không ngờ Thẩm Thiên Hành
chết đi, tài kiếm tiền của tiểu sư muội còn hơn ông ta một bậc, số ngân
lượng đó đủ để sư huynh tiêu pha đến khi chết, thật là rất cảm tạ…”.

Ta nhịn!

Ta nhịn ta nhịn!

Ta nhịn không nổi rồi!!!

“Hoa Cửu Dạ, ngươi cứ thử đụng vào một xu trong kho vàng của ta mà xem, lão nương sẽ liều mạng với ngươi!”

Một tiếng gầm điên cuồng phát ra, Thẩm Tri Ly lúc này mới nhận ra cục diện trước mặt, lập tức nén đau cười cầu tài: “Không có gì, không có
gì, vừa rồi chỉ nói đùa thôi, sư huynh vui là được rồi”.

Hoa Cửu Dạ cười lớn, không chút do dự tiến lên phía trước thò tay bẹo má Thẩm Tri Ly: “Sư muội đúng là lúc nào cũng đáng yêu”.

Đáng yêu cái đầu ngươi!

Cái lão già chết tiệt, ông hiển linh thì mau mau đánh chết cái tên tai họa này đi!

***

Bậc thang đã bị Hoa Cửu Dạ san bằng, xe ngựa đi thẳng đến viện của nàng.

Sau chiêu vừa rồi, Thẩm Tri Ly đoạn tuyệt hoàn toàn ý nghĩ giả vờ lấy lòng Hoa Cửu Dạ, càng giả vờ nàng càng muốn hộc máu.

Qua khe hở nơi rèm xe có thể nhìn thấy lính gác ở Hồi Xuân cốc đã bị thay đổi hoàn toàn.

Lúc xuống xe vẫn là Hoa Cửu Dạ khiêng nàng xuống, Thẩm Tri Ly tay không thể nhúc nhích, đành phó mặc.

Nơi nàng bị vứt xuống rất quen thuộc: Giường của nàng lúc trước.

Thẩm Tri Ly lấy lại tư thế rồi nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy máu
trong lồng ngực sục sôi, rồi xông lên não, nàng cắn răng nhẫn nhịn: “Sư
huynh, đồ đạc trong phòng muội đâu?”.

Chiếc bình gốm xanh hình ốc của nàng, chiếc bát bảo minh đăng bằng
vàng nguyên chất của nàng, bức bình phong thêu hoa bằng chỉ vàng của
nàng…

Hoa Cửu Dạ đảo mắt một lượt, tùy tiện nói: “Bán rồi”, nghĩ ngợi rồi
bổ sung, “Ngoài cổng có người thu dọn rác, ta bảo hắn cân ký bán rồi”.

Thẩm Tri Ly giọng run lên: “Cân… cân ký… huynh có biết những thứ đó đáng giá bao nhiêu ngân lượng không hả?”.

Hoa Cửu Dạ lấy một con chuột bạch từ trong chiếc lồng để ở một góc
ra, vứt cho mãng xà, nói: “Chẳng liên quan gì đến ta, dù gì đó cũng là
đồ của muội”.

Thẩm Tri Ly lại run lên, nhắm mắt: “… Huynh giết ta đi”.

Hoa Cửu Dạ chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc tựa dao dừng lại hồi
lâu trên người Thẩm Tri Ly, rồi đột nhiên nở một nụ cười khiến người ta
bất giác nổi da gà: “Sư muội, ta sao có thể giết muội chứ?”.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào phòng nhưng lại tránh nơi Hoa Cửu Dạ đứng.

Tia sáng loang lổ từ trán hắn trượt xuống, điểm bóng trên nền nhà.

Nét mặt của hắn chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ.

“Để ta nghĩ coi nên làm gì muội nhỉ… chiếm đoạt muội thì thế nào?”

Giống như cố ý, âm cuối hơi lên cao giọng một chút, ngữ khí uể oải như thể thờ ơ đó không thể phân biệt được thật giả.

Thẩm Tri Ly bỗng nhiên không run lên nữa, mắt mở to bình thản nói: “Huynh trở về không phải là vì điều này chứ?”.

Hoa Cửu Dạ gật đầu: “Ừ, không phải, nhưng tiện thể làm luôn cũng không hề gì”.

Trong lúc nói, nệm giường chỗ Thẩm Tri Ly ngồi bỗng trũng xuống, Hoa
Cửu Dạ xộc đến, bàn tay linh hoạt của người hành nghề y cởi phăng phần
dây áo trước ngực nàng ra.

Ngực Thẩm Tri Ly phập phồng: “Huynh không hề thích muội, hà tất phải làm việc này?”.

Hoa Cửu Dạ cười: “Sao muội biết ta không thích muội”.

Thẩm Tri Ly nhếch môi: “Trước đây huynh bắt nạt muội thôi không bàn
đến, dù gì chúng ta đều còn nhỏ tuổi… Cuối cùng, chắc huynh đã biết muội bán đứng huynh rồi chứ?”.

“Ta biết, muội về phe Thẩm Thiên Hành.” Hoa Cửu Dạ cười nhạt, một
luồng khí lạnh ập đến, “Muội chọn ông ta quả không sai, lúc đó ta bất
luận thứ gì cũng đều không sánh bằng ông ta. Muội xem, muội hiện nay
không phải sống rất tốt sao? Điều này chứng minh sự lựa chọn của muội
không tồi mà…”.

Lời nói thấp thoáng sự chế giễu.

Thẩm Tri Ly cụp mắt xuống, trong mắt thoáng lóe lên vẻ không đành.

Tiếp sau đó giọng nói nàng trở nên lạnh lùng: “Nếu huynh muốn báo thù sư phụ hà tất phải làm liên lụy đến Hồi Xuân cốc, dù sao sư phụ cũng đã mất rồi, huống hồ tốt xấu gì sư phụ cũng đã dưỡng dục huynh bấy nhiêu
năm, huynh sao có thể vong ân phụ nghĩa, rõ là cầm thú…”.

Hoa Cửu Dạ đã cởi phăng áo ngoài của Thẩm Tri Ly, tiếp lời nàng: “Ông ta đã chết, ta bây giờ không phải đang báo thù đồng bọn của ông ta sao? Ừ, ta chính là cầm thú không sai!”.

Gió lạnh khiến Thẩm Tri Ly rùng mình, ngón tay Hoa Cửu Dạ lại cởi tiếp áo trong.

“Sư huynh, huynh bình tĩnh một chút…”

“Ta đang rất bình tĩnh cởi áo muội đây”, Hoa Cửu Dạ tặc lưỡi nói, “Ta không hề xé nhé”.

Khoảng da trắng ngần chưa bao giờ thấy mặt trời ở bờ vai để lộ ra
trong không khí, Thẩm Tri Ly nghĩ cách xoay xở: “Sư huynh, thật ra hôm
nay muội tới tháng”.

Hoa Cửu Dạ tiếp lời: “Ta không chê muội đâu”.

Nhưng muội chê huynh!

Thẩm Tri Ly tiếp tục nghĩ cách xoay chuyển tình thế: “Không, sư
huynh, thật ra mấy năm nay muội đã tu luyện ra một loại công pháp, một
khi giao hợp với người nào đó sẽ hút hết nội lực của người đó”.

Hoa Cửu Dạ cười nói: “Không sao, sư huynh không cần nội lực cũng có thể ngang dọc giang hồ”.

Mắt nhìn áo đã sắp cởi gần đến ngực, Thẩm Tri Ly nghiêm giọng nói: “Sư huynh, thật ra muội đang có mang”.

Ngón tay Hoa Cửu Dạ quả nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng: “Của ai? Ta đi giết hắn”.

Thẩm Tri Ly ngập ngừng nói: “Muội cũng không biết”.

Hoa Cửu Dạ trầm ngâm một lúc: “Sinh nó ra, sau đó trích máu kiểm tra
xem nó là con của ai, rồi ta sẽ giết hắn, ừm, đứa bé đó cũng tiện thể
giết luôn”.

Lời của hắn nửa lời cũng không giống nói đùa.

Thẩm Tri Ly rơi lệ: “Sư huynh, năm đó đều là lỗi của lão sư phụ chết tiệt, không liên quan gì đến muội”.

Hoa Cửu Dạ toét miệng cười, nét mặt dịu dàng: “Đúng hay sai hôm nay ta cũng phải có cho được muội”. “

Nghĩ trước nghĩ sau nàng không tìm ra người để chửi.

Thẩm Tri Ly gào thét trong lòng, Tô Trầm Triệt đồ khốn nhà ngươi, có
tình cũ rồi là quên ngay người mới, ta sắp bị người ta làm nhục rồi,
ngươi sao còn chưa tới!

Dường như nghe được tiếng nàng, một âm sắc còn dịu dàng hơn vọng đến: “Thả Tri Ly của ta ra, nếu không ta giết nó!”.

Thẩm Tri Ly liếc mắt, nhìn thấy Tô Trầm Triệt bộ dạng có chút thảm hại tay cầm trường kiếm, ánh mắt lành lạnh nhìn về phía nàng.

… Thẩm Tri Ly chưa từng có giây phút này, cảm thấy Tô Trầm Triệt đẹp trai chết đi được!

Chỉ là, thứ mà hắn dùng để uy hiếp Hoa Cửu Dạ chính là…

Con rắn đó?

Thẩm Tri Ly khóe miệng giựt giựt, Tô Trầm Triệt, ngươi có thể tìm thứ đáng giá một chút được không?

Hoa Cửu Dạ đột nhiên mặt biến sắc, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Được, nếu ngươi dám động đến một sợi lông của nó, ta sẽ cho ngũ mã phanh thây ngươi khiến ngươi chết không có chỗ chôn”.

Ái chà…

Thẩm Tri Ly không nén được nói: “Vì sao giá trị của ta chỉ sánh ngang với giá trị của một con rắn?!”.

“Không”, Hoa Cửu Dạ từ từ quay lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười châm chọc, “Nó quan trọng hơn muội”.

Thẩm Tri Ly: “Tô Trầm Triệt, ngươi giết con rắn đó đi…”.

***

Người rắn hoán đổi.

Thẩm Tri Ly loạng choạng ngã vào lòng Tô Trầm Triệt, miễn cưỡng nói: “Mau chạy”.

Tô Trầm Triệt chỉnh trang lại y phục cho Thẩm Tri Ly xong xuôi mới vận khinh công chuẩn bị rời khỏi.

“Đợi đã.”

Bên giường, Hoa Cửu Dạ vuốt ve đầu con rắn, thần sắc ổn định, từ tốn
nói: “Đã đến rồi đâu có đi dễ thế được? Sư muội, xem cổ tay muội đi”.

Thẩm Tri Ly cúi đầu, ở đó không biết từ lúc nào đã có một sợi chỉ màu hồng nhạt.

Đầu nàng nhanh chóng lật giở điển tịch, thẫn thờ nói: “Cổ độc Nam Cương”.

Nàng tuy không ra khỏi Hồi Xuân cốc nhưng cũng biết năm đó Hoa Cửu Dạ rời khỏi Hồi Xuân cốc, sau ba năm im hơi lặng tiếng thì thành danh ở
Nam Cương chỉ trong một thời gian ngắn.

Đơn thương độc mã đốt thánh điện Nam Cương, bị Nam Cương tứ đại cổ sư truy sát năm tháng trời, kết quả không những thoát được mà còn khiến tứ đại cổ sư hai chết hai bị thương, rõ ràng chiến tích kinh người, danh
xưng yêu Hoa Cửu Dạ cũng dần dần lan truyền trong giang hồ Trung Nguyên.

Che giấu nỗi kinh ngạc, Thẩm Tri Ly không chút khách khí đáp trả: “Sư huynh, huynh nhìn ngực của huynh”.

Hoa Cửu Dạ vạch cổ áo mình, bình thản nhìn vòng khí đen ẩn hiện trước ngực.

“Dạ dị chi độc? Ồ, chính là loại độc kinh tởm nhất vô vị nhất khó
giải nhất, được điều chế từ chất bài tiết của chín chín tám mươi mốt
loại độc vật đó ư? Thật vất vả cho sư muội quá…”, hắn nhếch môi, “… Muội đoán chắc ta lười động thủ bào chế thuốc giải cho mình thế ư?”.

Thẩm Tri Ly gật đầu: “Trao đổi thuốc giải”.

Cái tên này hồi đó lười như một con lợn! Cái gì cũng bắt nàng làm!

“Sư muội đúng là hiểu ta, nhưng…”

Hoa Cửu Dạ lười nhác ngẩng đầu, huơ tay: “Nểu ta nói ta không có thì
sao… Thứ hạ độc muội là ta lấy từ trong tay mấy lão súc sinh ở Nam Cương đó, đến độc tính của cổ độc ta còn không biết rõ nữa là”.

Huynh xem ta là con ngốc chắc!

Thẩm Tri Ly cố kìm nén cơn tức muốn hộc máu: “Cái gì cũng không biết mà huynh dám hạ độc!”.

Hoa Cửu Dạ dịu dàng vuốt ve thân rắn, đôi mắt nhỏ dài híp lại: “Không hề gì, muội ở lại đây, sư huynh giúp muội thử từng cách một, thế nào
rồi cũng tìm ra phương pháp giải độc”.


Thẩm Tri Ly trong lòng chửi Hoa Cửu Dạ một trăm lần rồi lại một trăm lần nữa!

“Tô Trầm Triệt, chúng ta đi!”

Không có hồi âm, Thẩm Tri Ly ngạc nhiên quay đầu sang: “Tô Trầm Triệt…”.

Tô Trầm Triệt cúi đầu suốt từ lúc nãy đột nhiên ngẩng đầu lên, Thẩm
Tri Ly không kịp đề phòng, đối diện ngay với gương mặt rạng rỡ nụ cười,
tim nàng bỗng thắt lại, đang định nói gì thì Tô Trầm Triệt đã bế nàng
lên rồi đặt nàng ngồi tựa vào chiếc ghế ở góc phòng, lại cởi áo ngoài ra đắp lên người nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Tri Ly, nàng ở đây đợi ta một lát nhé”.

Thế nhưng hắn cười rạng rỡ chừng nào, Thẩm Tri Ly càng sợ hãi chừng đó.

Cái cảm giác này sao giống với… sự im lặng trước khi bộc phát vậy?

Sao có gì đó bất an…

Xoẹt xoẹt!

Thanh trường kiếm trong tay Tô Trầm Triệt đột nhắm thẳng vào người
Hoa Cửu Dạ, chiếc giường bằng gỗ sưa của Thẩm Tri Ly bị chẻ ra làm đôi.

Hoa Cửu Dạ nghiêng người né sang một bên, đôi mắt như lưỡi dao đầy
nguy hiểm, hắn cười lạnh nói: “Ngươi muốn đánh tay đôi với ta sao?”.

Tô Trầm Triệt nở một nụ cười khiêm tốn: “Không phải là đánh tay đôi, mà là ta đánh ngươi”.

Trong khi nói thanh trường kiếm đã vung lên.

Hoa Cửu Dạ giơ thanh đoản đao ra đỡ, đồng thời lật ngón tay lên, rút
ra một cây sáo sắt dắt ở thắt lưng, thổi khẽ một tiếng, con mãng xà
trước đó còn nhàn nhã uể oải bỗng tóe lên tia giận dữ trong mắt, nhe
nanh lao tới.

Trận chiến ác liệt, bóng kiếm và tiếng sáo giao nhau, tiếng rơi vỡ đồ đạc trong phòng không ngừng vang lên.

Trong chốc lát, có thể nghe tiếng đối thoại ngắn ngủi.

“Nếu còn chém rắn của ta ngươi có tin ta sẽ khiến ngươi cả đời này không thể làm người được không!”

“Vậy cũng mong ngươi đừng cầm cây sáo thọc vào chỗ không nên thọc.”

Thẩm Tri Ly ngồi đờ đẫn như khúc gỗ, mắt mở to nhìn căn phòng thân
yêu của mình bị hai thanh vũ khí với lực sát thương cực lớn phá nát,
thất vọng não nề, lòng đau như cắt.

“Đồ khốn, các ngươi dừng tay lại hết cho lão nương ngay!!!”

***

Lời nói buột ra, hai bóng người xẹt qua bỗng ngừng lại.

Bóng áo trắng vút tới trước, ngón tay thon dài vuốt những lọn tóc bị rối của nàng, ôn tồn nói: “Tri Ly, khó chịu ở đâu?”.

Hoa Cửa Dạ lau cây sáo sắt, lười nhác nói: “Muội ấy không phải là khó chịu mà là xót của”, liếc xéo Thẩm Tri Ly một cái, chế giễu nói: “Vẫn
cái bộ dạng nghèo kiết xác không dám ngẩng mặt nhìn đời ấy”.

Thẩm Tri Ly mặt hơi biến sắc, cố nhịn nói: “Tô Trầm Triệt, chúng ta đi.”

Tô Trầm Triệt thu kiếm, nhấc bổng Thẩm Tri Ly lên.

Hoa Cửu Dạ lần này không ngăn lại, chỉ là thần thái ung dung cười mà như không, nói: “Sư muội, muội vẫn phải quay về thôi”.

“Muội chỉ có nước quay về.”

Lời cuối cùng rơi vào tĩnh lặng, Tô Trầm Triệt đã bế Thẩm Tri Ly sải bước rời khỏi phòng.

Đợi bóng người đi xa khuất tầm mắt, Hoa Cửu Dạ mới chầm chậm chống tay vịn tường, đổ ập xuống.

Vài giọt máu tươi theo khóe miệng chảy ra, rơi xuống, tí tách vài tiếng, thành một vệt máu tươi loang lổ trên nền nhî

Vừa rồi hắn dựa vào con mãng xà và chất độc có sẵn trong người nên
mới cầm hòa với Tô Trầm Triệt, nếu chỉ luận võ công thì hắn chưa chắc đã đánh lại Tô Trầm Triệt.

Bây giờ lại… đáng chết thật, sao lại phát tác vào lúc này cơ chứ.

Hắn sớm muộn gì cũng phải trở về Nam Cương một chuyến giết chết lũ súc sinh đó!

Con mãng xà đang mệt mỏi nằm nghỉ ở một góc hình như nhận ra vẻ bất
thường của chủ nhân, uốn éo tấm thân vân tím trườn đến chỗ hắn, cái đầu
to ngóc lên gác vào tay Hoa Cửu Dạ.

Ánh mắt lạnh giá của Hoa Cửu Dạ ánh lên chút dịu dàng, bàn tay cầm
đoản đao dịu dàng vuốt ve con mãng xà, giọng nói cũng bất giác mềm
xuống: “Xin lỗi nhé”.

Thanh đao cứa vào vảy rắn, máu theo vết cắt chảy ra.

Hoa Cửu Dạ cúi người xuống, đầu lưỡi liếm vào vết thương trên mình rắn, tham lam nuốt lấy dòng máu đỏ tươi đang ồ ạt chảy ra.

Nhịp tim đang đập loạn xạ dần dần ổn định trở lại.

Khuôn mặt trắng bệch, quái dị trong thoáng chốc hiện lên vẻ hung tợn và cuồng bạo bất chấp tất cả.

Con mãng xà khẽ vùng vẫy, Hoa Cửu Dạ bất giác bừng tỉnh, rời môi ra.

Hắn từ từ ngồi thẳng lên, mu bàn tay thô bạo quẹt vết máu rắn trên miệng, nhắm mắt lại như thể chán ghét chính bản thân mình.

Trên cổ tay chằng chịt sẹo có một sợi dây đen nhánh thắt ngang.

Không còn muốn nhớ đến những năm tháng giống như địa ngục, những năm tháng lưu lạc ở Nam Cương đó nữa.

Con mãng xà trườn đến, hắn chầm chậm ôm lấy thân rắn to lớn, áp chặt
người vào, dường như chỉ như thế mới có thể tìm lại được chút ấm áp
trong lòng.

Sự ấm áp từ rất lâu trước đó, sự ấm áp mà hắn muốn giữ lấy suốt đời.

Cảm giác hoang mang và bất lực chỉ xuất hiện trong chốc lát, mở mắt
ra, thái độ thờ ơ và lạnh lùng lại quay trở lại trên gương mặt hắn.

Cổ độc này thật là vướng víu…

Hoa Cửu Dạ liếm dư vị tanh mặn còn đọng lại trên môi, cẩn thận bôi
thuốc trị thương vào thân rắn, ngón tạy nhç nhàng tỉ mỉ, hệt như đang
hoàn thành một tác phẩm thủ công.

Mỗi khi phát tác lại bị cảm giác quái lạ mơ hồ xâm chiếm, hắn từ lâu
đã không còn là một Hoa Cửu Dạ yếu đuối vô dụng của ngày xưa nữa rồi.

Những việc hắn muốn làm, ai cũng không ngăn cản nổi!

***

Bế Thẩm Tri Ly đi được một đoạn khá xa, Tô Trầm Triệt im lặng không nói một lời, không khí nhất thời trầm lắng.

Lúc này là lúc nào mà còn giận với dỗi!

“Đi theo hướng bắc, hướng đó không có lính gác.” Do dự một lát, Thẩm
Tri Ly lại nói: “Thuốc tê trong người ta vẫn chưa giải hết, thuốc giải
đang ở nang thứ hai trong túi áo, là một chiếc bình nhỏ, đưa lên mũi để
ta ngửi là được rồi”

Lời còn chưa dứt Tô Trầm Triệt đã đút tay vào trong áo nàng.

Thẩm Tri Ly mặt không chút cảm xúc: “Tô Trầm Triệt, tay của ngươi đang sờ mó gì thế?”.

Tô Trầm Triệt vô tội nói: “Tìm thuốc giải”.

Tay hắn càng thọc sâu vào trong tìm kiếm.

Thẩm Tri Ly cố nhịn: “Thôi, nể tình ngươi vừa mới cứu ta… Đồ khốn, đừng có mà thừa nước đục thả câu!”.

Hít thuốc giải xong, chưa đầy nửa tuần nhang, tay chân Thẩm Tri Ly đã có thể cử động được.

Từ trên tay Tô Trầm Triệt nhảy xuống, cử động tay chân một hồi, Thẩm
Tri Ly mới nhìn ra bên ngoài nói: “Lúc nãy ngươi làm sao vào được? Dựa
vào thân thủ của ngươi nếu đưa ta ra ngoài an toàn thì có thể nắm chắc
mấy phần thắng?”.

“Cổ tay nàng…”

“Ồ, ngươi nói đến cổ độc Nam Cương à”, Thẩm Tri Ly như không hề gì,
cười nói, “Ta đã từng xem y thư, màu sắc của cổ độc Nam Cương càng đậm
thì càng nguy hiểm, còn giống như cổ tay ta thế này thì không có gì đáng lo!”.

Lại im lặng một lúc, Tô Trầm Triệt bỗng dưng tủi thân nói: “Nàng không hề tức giận sao?”.

Thẩm Tri Ly không hiểu chuyện gì: “Cái gì?”.

“Lúc nãy sư huynh nàng…”

Chạm tay lên má, Thẩm nghĩ ngợi: “Có một chút, nhưng sự thật là ta có lỗi với hắn trước, hơn nữa hắn có lẽ cũng không làm hại đến ta… Cho nên cũng không tức giận cho lắm.”.

Âm cuối còn chưa kịp thốt ra hết Thẩm Tri Ly đã bị Tô Trầm Triệt ôm vào lòng.

“Nhưng Tri Ly… ta rất tức giận, rất lo lắng… lúc nhìn thấy nàng xiêm y xộc xệch, vai và nửa ngực lộ ra, lại bị hắn ta ôm trong lòng, ta thậm
chí rất muốn giết chết sư huynh của nàng…”

“… Ngươi không cần phải cố ý nhấn mạnh bộ dạng của ta lúc đó như thế!”

Cái ôm ngập chìm trong tâm trạng bi phẫn cơ hồ không thể thoát ra được.

Thẩm Tri Ly vừa mới giải thuốc tê, căn bản không thể vùng ra, ngước
lên nhìn trời, thở dài nói: “Thật sự để tâm đến thế ư? Vậy lúc ở đầu
trấn ngươi vì sao không đến sớm hơn… Ngươi chắc là gặp Diệp Thiển Thiển
rồi chứ gì”.

Tô Trầm Triệt hơi thả lỏng tay ra, ngạc nhiên vui sướng nhìn Thẩm Tri Ly: “Nàng đang ghen ư?”.

Thẩm Tri Ly: “…”.

Nhìn đuôi mắt Thẩm Tri Ly hơi nheo lại, đôi mắt màu hổ phách tuyệt
đẹp cũng cụp xuống, nụ cười Tô Trầm Triệt có chút buồn bã: “Ta thật sự
không nhận ra cô ta, cô ta không cho ta nói một câu, đã bắt đầu động thủ một cách rất ngang ngược, trên vai ta vẫn còn có vết thương bị cô ta
chém đây này…”. Ngừng một lát, hắn lại vừa ngẫm nghĩ vừa lấy lòng nói:
“Con gái hung dữ như thế đâu thể sánh được với Tri Ly nhà ta, sao ta có
thể thích cô ta được? Ta cảm thấy chắc là cô ta thầm yêu ta không thành
nên mới thẹn quá hóa giận, yêu quá hóa hận thôi… Ấy, Tri Ly, nàng cởi y
phục của ta làm gì thế, đang giữa thanh thiên bạch nhật mà, nếu nàng
muốn…”.

Thẩm Tri Ly cúi đầu, vạch áo xem vết thương: “Câm miệng”.

Trên vai hắn quả thật có vết thương đang chảy máu, may mà không quá sâu…

Thẩm Tri Ly vừa lấy thuốc Kim Sang trị thương vô cùng hiệu nghiệm ra
rắc lên vết thương vừa nghĩ: Đồ ngốc, bị thương rồi mà vừa nãy còn đánh
với Hoa Cửu Dạ kịch liệt như thể!

Nhưng nàng lại không để ý môi mình đã nở một nụ cười từ lúc nào.