- Lâm đại ca…
Diệp Thành được Mông Văn và Diệp Tiểu Điệp vịn tới. Lúc trước Lâm Vân cho Diệp Tiểu Điệp một cái giới chỉ. Ở bên trong còn có một ít đan dược trị thương, cho nên mới cứu được Diệp Thành một mạng.
- Lâm tiền bối, vãn bối là Tuyền Thiên, thành chủ của thành Quang Bình. Nếu tiền bối không chê thì mời tiền bối tới phủ thành ngồi một lát.
Lúc này Tuyền Thiên mới có cơ hội giới thiệu bản thân cho Lâm Vân. Biểu lộ của ông ta cung kính vô cùng.
Lâm Vân gật đầu nói:
- Vậy thì đa tạ Tuyền thành chủ. Nhưng hiện tại tôi còn có chút việc. Hẹn Tuyền thành chủ lần sau vậy.
Nói xong, quay sang nói với Diệp Tiểu Điệp:
- Tiểu Điệp, chúng ta tới chỗ em ở rồi nói sau.
Khổng Linh xách Âu Dương Phụng đang tê liệt trên mặt đất lên. Lâm Vân nói với tên người hầu còn lại của Âu Dương Phụng:
- Trở về nói cho trang chủ của các ngươi, sớm muộn gì Lam Tranh ta sẽ tới Sơn Trang của các ngươi.
Đợi cho đoàn người Lâm Vân rời đi xa, Tuyền Thiên mới dám lau mồ hôi trên trán. Ông ta muốn bảo vệ mấy người Diệp Tiểu Điệp, nhưng bất đắc dĩ, bản lĩnh của ông ta lị thấp kém, trên cơ bản là không giúp được gì.
Vị tiền bối Lâm Vân này quả nhiên giống như lời đồn đại, là một cao thủ khó mà đo lường nổi. Mặc dù có lòng kết giao với hắn, nhưng Tuyền Thiên cũng biết hiện tại chưa được. Thứ nhất là Lâm Vân còn có việc cần làm. Thứ hai là cần phải bo bo giữ mình ở thời điểm này. Bởi vì theo như lời của Âu Dương Phụng, Tịch Mịch Cốc đang muốn tiêu diệt Lâm Vân.
Lâm Vân dù lợi hại, nhưng Tuyền Thiên không tin hắn còn lợi hại hơn Tịch Mịch Cốc. Nếu như không biết được tin tức đó, có lẽ ông ta còn nịnh bợ Lâm Vân một lát. Nhưng nếu Tịch Mịch Cốc đã xuất thủ, vậy thì ông ta chỉ đành yên lặng theo dõi tình hình thì tốt hơn.
Chỗ ở của Diệp Tiểu Điệp là một căn nhà nhỏ khá yên tĩnh và đầy đủ. Xem ra vị Tuyền thành chủ kia rất biết lấy lòng. Vừa về đến nhà, bởi vì bị thương, nên Diệp Thành đi nghỉ trước.
- Lâm đạo hữu, sở dĩ lưu tên Âu Dương Phụng này lại, bởi vì y vừa nói Tịch Mịch Cốc đang mời cao thủ từ khắp nơi tới để chuẩn bị đối phó với cậu. Còn cụ thể như thế nào, thì Lâm đạo hữu tự mình hỏi y sẽ rõ ràng hơn.
Mấy người ổn định chỗ ngồi, Lam Tranh liền chủ động nói.
- Lại có chuyện như vậy à? Tôi và Tịch Mịch Cốc đâu có thù oán gì, vì sao bọn họ lại muốn đối phó với tôi? Lẽ nào…
Lâm Vân nhíu lông mày. Ngay cả vị trí của Tịch Mịch Cốc hắn cũng không biết, lần này thật đúng là tai bay vạ gió. Khó trách Ma Cốc Tông đề phòng hắn như vậy. Nguyên lai là bọn họ sợ Tịch Mịch Cốc nghi ngờ.
Nhưng Lâm Vân không biết, khi hắn tới Ma Cốc Tông, Tịch Mịch Cốc còn chưa gửi thư tới.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu Tịch Mịch Cốc đã chủ động muốn đối phó với hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi đợi.
Tuy nhiên, Lâm Vân cũng biết mình diệt được Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện có một phần là may mắn. Có thể nói, nếu hai đại môn phái kia không bị hao tổn gì, thì hắn không có cách nào tiêu diệt bọn chúng. Cho nên Lâm Vân không cho rằng hiện tại hắn có thể đối phó với Tịch Mịch Cốc, môn phái đứng đầu của Hạt Nguyên Tinh.
Nhìn Âu Dương Phụng co rúc ở một góc, Lâm Vân lạnh lùng nói:
- Mau khai toàn bộ kế hoạch của Tịch Mịch Cốc ra.
Dù Lâm Vân biết Âu Dương Phụng không thể biết toàn bộ kế hoạch của Tịch Mịch Cốc, nhưng người này chắc phải biết tình hình đại khái.
- Vâng, vâng, tôi nói. Nhưng mong tiền bối tha cho tôi một mạng.
Sắc mặt của Âu Dương Phụng đã trắng bệch, không ngừng cầu xin tha thứ. Từ trước tới nay, y đều ức hiếp người khác. Còn chưa từng nghĩ tới có một ngày tính mạng của mình sẽ bị uy hiếp.
- Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách cò kè mặc cả với ta sao? Sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn. Nếu để cho ta khó chịu thì ta trực tiếp sưu hồn ngươi. Đỡ mất công hỏi.
Lâm Vân nhìn y như nhìn một người chết vậy.
- Đừng, tôi nói, tôi nói. Cha tôi nhận được thư mời của Tịch Mịch Cốc, hôm nay ông ấy đã tới Tịch Mịch Cốc rồi. Theo như bức thư mà Tịch Mịch Cốc gửi tới, bởi vì tiền bối đã làm hại tới căn cơ của đại lục Hạt Nguyên. Cho nên bọn họ muốn tiêu diệt tiền bối.
Lâm Vân chán ghét nhìn tên này. Hắn biết dù hỏi nữa cũng chỉ có thế, liền vung tay phóng một ngọn lửa thiêu rụi Âu Dương Phụng.
- Tịch Mịch Cốc rất lợi hại, Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện không thể so sánh được.
Lam Tranh thận trọng nói. Bà ta sợ Lâm Vân khinh địch. Dù Lâm Vân rất lợi hại, nhưng danh tiếng của Tịch Mịch Cốc thật quá lớn.
Lâm Vân gật đầu, hắn còn không cuồng vọng tới mức không để Tịch Mịch Cốc vào mắt. Hơn nữa hắn cũng biết, hiện tại muốn đối phó với Tịch Mịch Cốc không khác gì lấy trứng chọi đá. Nếu chỉ có một mình hắn thì không sao. Nhưng bây giờ có nhiều người bên cạnh như vậy, hắn không có khả năng vừa chạy trốn vừa chiếu cố bọn họ.
Hơn nữa việc Tịch Mịch Cốc đối phó với hắn, ngay cả hạng người như Âu Dương Phụng cũng biết. Chứng tỏ Tịch Mịch Cốc không sợ tin tức bị tiết lộ. Nói chính xác hơn là Tịch Mịch Cốc căn bản không sợ hắn chạy trốn. Có lẽ hành tung của hắn đã bị người của Tịch Mịch Cốc giám sát rồi.
Nhưng vì sao Tịch Mịch Cốc lại muốn đối phó với hắn? Lâm Vân thật không nghĩ ra. Nếu nói bọn chúng muốn vì Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện báo thú, thì hắn không tin Tịch Mịch Cốc cao thượng như vậy.
Khả năng duy nhất chính là bảo vật gì đó trên người của hắn đã bị lộ ra ngoài.
Đầu tiên là Tinh Thần Châu, Lâm Vân không cho rằng Tịch Mịch Cốc biết. Hỗn Độn Sơn Hà Đồ càng không có khả năng. Dương đỉnh và viên ngọc thuộc tính Thổ cũng không bị lộ ra ngoài. Vậy thì chỉ còn Tinh Hà Trùy mà thôi.
Tinh Hà Trùy là thứ mà Lâm Vân dùng để đi lại trong vũ trụ, nên hắn không thể giao cho Tịch Mịch Cốc. Nếu dựa vào Tinh Hà Trùy, Lâm Vân có nắm chắc thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng. Cho dù bọn chúng có phong tỏa cả Hạt Nguyên Tinh, Lâm Vân vẫn có thể rời đi.
Nhưng nếu hắn chạy trốn, đại lục Thiên Hồng sẽ ra sao? Chuyện hắn đã từng ở Thiên Hồng, Tân Nhai cũng biết. Cho dù Tân Nhai đang mất tích, nhưng ai có thể chắc chắn về sau y không xuất hiện. Khả năng Tịch Mịch Cốc lần theo manh mối này là khá lớn.
Chỉ có cách là nâng cao thực lực của hắn tới một mức mà ngay cả Tịch Mịch Cốc cũng không dám động vào. Nhưng điều này không phải trong một thời gian ngắn là đạt được.
Nhất thời Lâm Vân rơi vào trầm tư. Tịch Mịch Cốc biết chuyện hắn có Tinh Hà Trùy. Chứng tỏ người của Tịch Mịch Cốc đã từng tiếp xúc với tên tu sĩ Đại Thừa Kỳ ở Úy tinh.
Chỉ có người này là biết hắn dùng trường thương và có Tinh Hà Trùy.
- Anh rể, anh đừng lo lắng cho chúng em. Chúng em chạy trốn đã quen rồi. Lúc trước cho dù là Liệt Dương Môn và Âm Ma Tông cũng không có cách nào bắt được chúng em. Ngay cả Tử Vân Điện cũng thế. Chúng em…
Hàn Vũ Đình sợ Lâm Vân sốt ruột, liền mở miệng an ủi.
Lâm Vân khoát tay. Hắn hiểu ý của Hàn Vũ Đình. Nhưng lúc Tử Vân Điện tìm bọn họ, chỉ là phái mấy tên tôm tép mà thôi. Nếu Tử Vân Điện quyết tâm tìm kiếm, thì mấy người Vũ Đình đã sớm bị Tử Vân Điện bắt rồi. Huống chi Tịch Mịch Cốc còn lớn hơn Tử Vân Điện không biết bao nhiêu lần.
- Vũ Đình, em đừng xem thường Tịch Mịch Cốc. Dù anh ở hành tinh này không lâu, nhưng anh cũng biết sự lợi hại của bọn chúng. Như vậy đi, anh quyết định đưa mọi người trở về Địa Cầu. Anh còn có một người đệ tử. Anh đã bảo y tới thành Quang Bình, nhưng vẫn chưa thấy tung tích của y đâu. Chắc là y còn chưa tới. Cho nên chúng ta không cần đợi y, rời đi càng sớm càng tốt. Tung tích của chúng ta khẳng định đã rơi vào tầm mắt của Tịch Mịch Cốc rồi.
Hắn định đợi Chung Sách đi cùng. Nhưng Chung Sách chưa tới, có lẽ y còn chưa tới thành Quang Bình. Điều này cũng đúng, y chỉ là một người tiêu sư, một quãng đường dài hàng vạn dặm như vậy, không phải như các tu sĩ, muốn tới là tới.
- Như vậy sao được, cho dù chúng ta chạy tới đó, cũng khó mà thoát khỏi sự truy kích. Còn không bằng lưu lại.
Lam Tranh lên tiếng phản đối.
- Các em ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói sư phụ của các em.
Lâm Vân không trả lời Lam Tranh, mà nói với những người còn lại.
Đợi bọn họ đi ra ngoài, Lâm Vân mới nói:
- Lam đại tỷ đã từng thấy thứ này chưa?
Lâm Vân vung tay lấy một pháp bảo phi hành hình cái trùy ra. Lam Tranh thấy cái trùy vừa quen thuộc, vừa có chút lạ lẫm.
- Đây là Tinh Hà Trùy.
Lâm Vân cười nói.
- Cái gì? Đây là Tinh Hà Trùy sao? Nhưng cái lúc trước tôi nhìn thấy không giống cái này.
Lam Tranh đã nhìn qua Tinh Hà Trùy không biết bao nhiêu lần. Song Tử Tông của bà ta bị diệt môn cũng vì nó.
Lâm Vân thấy Lam Tranh trợn mắt há mồm, lại vung tay lên, Tinh Hà Trùy liền thay đổi hình dạng, chuyển sang hình thoi.
Tinh Hà Trùy còn có khả năng thay đổi hình dạng sao? Chẳng lẽ Tinh Hà Trùy đúng như lời đồn, là tiên khí? Lam Tranh nhất thời sững sờ.
- Chị thử phóng thần thức vào xem. Tinh Hà Trùy đã được tôi luyện hóa.
Lâm Vân nói.
Lam Tranh không biết Lâm Vân có ý gì, nhưng vẫn phóng thần thức vào Tinh Hà Trùy. Điều khiến bà ta ngạc nhiên, đó là thần trí của bà ta không bị ngăn cản chút nào cả. Các công năng của Tinh Hà Trùy lập tức hiện rõ trong đầu bà ta.
Lam Tranh hơi hiểu ý của Lâm Vân, liền nhìn Lâm Vân với ánh mắt kinh ngạc:
- Lẽ nào cậu…
Lâm Vân gật đầu nói:
- Không sai, hiện tại chị khống chế Tinh Hà Trùy dẫn theo mấy người Vũ Đình rời đi Hạt Nguyên Tinh. Tôi ở Hạt Nguyên Tinh, ngăn cản Tịch Mịch Cốc lại.
- Cậu đã có Tinh Hà Trùy, vì sao không cùng chúng tôi rời đi? Cần gì phải ở lại ngăn cản bọn họ?
Lam Tranh lắc đầu.
Lâm Vân trầm giọng nói:
- Chị đã quá coi thường Tịch Mịch Cốc rồi. Hiện tại bọn chúng đang giám thị thành Quang Bình. Một khi chúng ta rời đi, bọn chúng lập tức sẽ vây giết. Kết quả cuối cùng là không ai chạy thoát. Nếu tôi lưu lại cản ở phía sau, mấy người còn có thể rời khỏi đây. Tôi tin rằng với năng lực của tôi, tôi hoàn toàn có thể chạy trốn. Huống hồ, bọn chúng tới rồi.
Lâm Vân đã cảm thấy mấy khí tức cường hãn đáp xuống thành Quang Bình.
Lam Tranh trầm mặc. Bà ta hiểu rằng Lâm Vân nói có lý. Bà ta suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tôi nên làm những gì?
Lâm Vân nghĩ tới Thanh Thanh còn đang chờ hắn. Không ngờ tới Hạt Nguyên Tinh lại gặp chuyện như vậy. Lâm Vân thất thần trong chốc lát, mới trả lời:
- Mấy người tới hành tinh Thiên Hồng dẫn theo cả Thanh Thanh và Đặng Thư Cần. Sau đó lập tức trở về Địa Cầu.
- Hành tinh Thiên Hồng?
Lam Tranh còn chưa từng nghe qua hành tinh này.
- Chúng ta vào khắc biết.
Lâm Vân dẫn theo Lam Tranh đi vào Tinh Hà Trùy. Chỉ vào bản đồ hành tinh cho Lam Tranh. Rồi nói một vài tin tức và vị trí của Vũ Quốc. Lúc này hai người mới đi ra Tinh Hà Trùy, rồi gọi người bên ngoài vào.
- Anh rể, đây là pháp bảo phi hành gì vậy?
Mấy người Vũ Đình đi vào thì nhìn thấy Tinh Hà Trùy lơ lửng ở giữa, đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Vân nhìn mấy người, nói:
- Vũ Đình, Mông Văn và Lam đại tỷ, mỗi người cầm một cái giới chỉ. Tiểu Điệp và Tiểu Thành đã có rồi.
- Anh rể, bọn em cũng có rồi.
Vũ Đình vội vàng lấy giới chỉ mà thành chủ thành Bành Cách đã cho.
- Đúng vậy, tôi cũng có …
Lam Tranh tiếp lời.
Lâm Vân lắc đầu nói:
- Đây là tâm ý của tôi, đều là người nhà cả, đừng nên khách sáo làm gì.
- Mông Văn, em không sao chứ?
Lâm Vân thấy Mông Văn luôn có vẻ ưu sầu, thậm chí đôi mắt đã sưng đỏ.
- Lâm đại ca, xin lỗi anh, em…
Mông Văn không biết nên giải thích với Lâm Vân như thế nào. Dù nàng không làm chuyện gì xin lỗi Lâm Vân, nhưng nàng vẫn cảm thấy day dứt.
Lâm Vân thở dài. Hắn đã không còn là sơ ca như ngày trước. Mặc dù không rõ sự biến hóa trong tình cảm nam nữ. Nhưng hắn cũng biết Mông Văn đã không còn là Mông Văn của lúc trước. Tuy không biết Mông Văn đã trải qua chuyện gì, nhưng Lâm Vân không trách nàng. Chuyện này rất khó nói ai đúng ai sai.
- Không có gì đâu. Nếu em nguyện ý, anh mãi mãi là Lâm đại ca của em. Em cứ nhận lấy giới chỉ đi.
Hiện tại Lâm Vân không muốn bàn tới chuyện này.
- Anh rể…
Vũ Đình nhận lấy giới chỉ, không biết nói gì cho phải.
Lâm Vân lại lấy ba cái nhẫn đưa cho Vũ Đình:
- Vũ Đình, cái nhẫn màu xanh nhạt khi em tới đại lục Thiên Hồng thì đưa cho Thanh tỷ, cô ấy cũng là vợ của anh, giống như chị của em vậy. Còn hai chiếc nhẫn, thì em bảo Thanh Thanh giao cho Đặng Thư Cần.
- Thanh tỷ là ai?
Vũ Đình thấy lại xuất hiện thêm một Thanh Thanh, trái tim như bị xiết chặt. Nàng cảm thấy mình phải tăng tốc đô, nếu không về sau sẽ không còn vị trí của nàng.
Lâm Vân trầm mặc một lúc rồi nói:
- Việc này thì em hỏi chị của em sẽ biết. Được rồi, hiện tại đã không còn sớm. Lam đại tỷ, chị dẫn mọi người rời đi thôi. Càng ngày càng có nhiều tu sĩ tới. Tôi đoán chừng là do lão già của Âu Dương gia kia thúc dục bọn chúng.
- Anh rể, anh không đi cùng chúng em à?
Lúc này Vũ Đình mới kịp phản ứng, trong lòng liền cả kinh.
- Lâm đại ca…
Mông Văn cũng cho rằng mọi người cùng đi, không ngờ Lâm Vân lại muốn ở lại.
- Nếu cùng đi thì không có ai thoát. Anh ở lại đây thì còn có cơ hội. Anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Tịch Mịch Cốc. Vũ Đình, lúc em thấy Thanh tỷ, thì ngàn vạn lần đừng nói với cô ấy chuyện này. Cứ nói rằng anh không sao, bảo cô ấy tới Địa Cầu chờ anh. Anh sẽ rất nhanh quay trở lại.
Lâm Vân sợ Thanh Thanh sốt ruột, nên cố ý nhắc nhở Vũ Đình.
Mấy người cũng biết ở lại đây chỉ kéo chân Lâm Vân mà thôi. Đôi mắt của Vũ Đình đã ngập nước, nàng gật đầu nói:
- Em biết rồi.
Vừa gặp lại anh rể, lại phải tách ra, trong lòng Hàn Vũ Đình rất hận Tịch Mịch Cốc.
- Mọi người vào đi.
Lam Tranh hiểu rằng tình hình bây giờ rất nguy cấp. Càng ngày càng có nhiều khí tức cường đại xuất hiện. Nếu không đi ngay, thì nói không chừng tất cả đều chết ở đây.
Lâm Vân vừa bay lên không trung, lập tức có mấy khí tức cường hãn bao vây hắn. Lam Tranh cũng đang điều khiển Tinh Hà Trùy bay lên.
Trong hư không lập tức xuất hiện vô số vòng bảo hộ ngăn cản đường đi của Tinh Hà Trùy, khiến cho tốc độ bay của Tinh Hà Trùy rất chậm.