Công Tử Điên Khùng

Chương 473-74: Sợ bóng sợ gió

Mông Văn cũng đã không phục bình tĩnh, âm thầm thở dài. Nhưng Lam Tranh lại nghe thấy tiếng thở dài đó. Dù bà ta không biết trong lòng Mông Văn nghĩ gì, nhưng bà ta cũng có thể cảm giác được sự khổ sáp của đệ tử.

- À, vâng vâng…Tôi nói tới đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, Lâm tiền bối đã tới đây. Còn hiện tại Lâm tiền bối ở đâu thì tôi không biết. Tôi chỉ biết ba người đệ tử của Lâm tiền bối đang ở thành Quang Bình. Còn bọn họ ở đó làm gì, thì tôi không rõ lắm. Mà các vị cứ yên tâm. Không ai dám động vào đệ tử của Lâm tiền bối đâu. Thậm chí thành chủ của thành Quang Bình còn phái người bảo vệ bọn họ. Bởi vì nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, thì y cũng khó mà gánh nổi.

Phó Trọng nói xong, thở phào một cái. Trong lòng may mắn hộ vệ của mình kịp thời thông báo. Nếu Lâm tiền bối biết em vợ của hắn tới đây bái phóng mà mình còn kênh kiệu không thấy. Thì vì Lâm tiền bối kia, dưới sự giận dữ, nói không chừng mình chính là Sa Du thứ hai. Phó Trọng không có dũng khí để dò xét tình tình của Lâm tiền bối.

- Sư nương…

Hàn Vũ Đình nhìn thoáng qua Lam Tranh.

Lam Tranh hiểu ý của Vũ Đình, đứng lên chắp tay nói:

- Đa tạ thịnh tình của Phó thành chủ, chúng tôi sẽ không quấy rầy thành chủ nữa.

Phó Trọng thấy mấy người phải rời đi, cũng đứng lên nói:

- Đạo hữu đâu cần khách khí như vậy. Hoan nghênh ba vị lần sau lại tới. Đây là một chút lòng thành, mong rằng ba vị không ghét bỏ.

Nói xong, Phó Trọng phất tay, một thị nữ bưng ba cái hộp nhỏ tới.

Dù không biết ba cái hộp nhỏ như vậy có thể đựng bao nhiêu thứ, nhưng Lam Tranh không phải là người ham của cái, vội vàng đẩy trở về:

- Vô công bất thụ lộc, tâm ý của thành chủ tôi đã hiểu, còn thứ này thì mong thành chủ thu lại.

Thấy ba người không ý nhận lấy cái hộp, Phó Trọng có chút khẩn trương, thành khẩn nói:

- Ba vị nếu không thu lễ mọn này, thì chính là xem thường Phó Trọng tội. Như thế sao được…

Thần thái rõ ràng lộ vẻ lo lắng.

Vũ Đình thấy sư phụ còn muốn chối từ, vội vàng nói:

- Sư phụ, Phó thành chủ đã nhiệt tâm như vậy, chúng ta thu là được.

Lam Tranh còn muốn chối từ, nhưng nghĩ một lát cũng đành thu lại. Lúc này Phó Trọng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mãi đến khi ba người Lam Tranh rời đi, Phó Trọng mới lau mồ hôi trên trán. Trong lòng tự nhủ, cuối cùng cũng để cho ba người đó hài lòng mà rời đi. Phó Trọng quay đầu nhìn người hộ vệ:

- Không sai, lần này ngươi đã lập công lớn. Về sau chức hộ vệ trưởng do ngươi đảm đương.

- Vũ Đình, chúng ta còn chưa quen thuộc với vị thành chủ kia, vì sao con lại muốn thu lễ vật của y.

Ba người đi được khá xa, Lam Tranh mới hỏi.

- Sư phụ, nếu không thu thì con sợ vị thành chủ kia sẽ lo sợ bất an. Phỏng chừng y rất sợ anh rể của con không vui. Mà nghe nói y chiếm được chức thành chủ này là có quan hệ với anh rể. Nếu anh rể không giết Sa Du, thì cả đời y chắc cũng không lên được tới chức thành chủ. Còn có một điều, đó là Nộ Thương Vân của anh rể đã được y dùng để kiếm tiền. Chúng ta thu một ít lễ vật của y cũng đâu có gì. Mà cái hộp này chắc chỉ cho có, chứ đâu chứa được nhiều.

Vũ Đình cười cười nói.

- Con nói vậy cũng đúng. Không biết trong ba cái hộp nhỏ này có cái gì.

Lam Tranh nói xong, liền mở ra một cái hộp.

Ngay lập tức ba người kinh hãi, bởi vì trong ba cái hộp là ba chiếc nhẫn giống nhau, cũng chính là ba cái giới chỉ.

- Sư phụ, giới chỉ của con có một túi trà, nước sương sa mạc. Còn có…A, còn có rất nhiều linh thạch Thượng Phẩm, một bộ áo giáp cực phẩm cho nữ. Vị thành chủ này thật hào phóng, rõ ràng tặng nhiều thứ như vậy…

Mông Văn nhìn đồ đạc trong giới chỉ, kinh ngạc nói.

- Sư phụ, của con cũng như vậy.

Đồ vật trong giới chỉ của Vũ Đình cũng giống như Mông Văn.

Lam Tranh mở giới chỉ của mình ra, thở dài một tiếng. Không khỏi thầm than vị thành chủ này thật giàu có. Ba người mình vì quen biết Lâm Vân mà y đã tặng lễ vật phong phú như vậy.

Lâm Vân rốt cuộc là hạng người gì? Mà các cô gái tuyệt sắc đều yêu hắn say đắm như vậy. Ngay cả Vũ Đình cũng không thể thoát khỏi tưởng niệm.

Thậm chí đệ tử của hắn ở thành Quang Bình cũng khiến thành chủ của thành Quang Bình chủ động bảo vệ. Danh tiếng của anh chàng Lâm Vân này thật quá lớn.

- Sư phụ, hiện tại chúng ta đi đâu.

Vũ Đình nhìn sư phụ, hỏi.

Lam Tranh cười cười, vỗ đầu Vũ Đình một cái:

- Con cứ yên tâm đi. Hiện tại chúng ta lập tức tới thành Quang Bình.

….

Với tốc độ của Lâm Vân, có thể nói cả Hạt Nguyên Tinh không ai sánh bằng. Bản thân Tinh Quyết đã coi trọng tốc độ rồi. Nói gì tới Tinh Quyết đã được hắn sửa đổi. Một khi hắn đã phi hành, thì ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Tuy nhiên Lâm Vân đã chạy khắp các đại lục nam bắc của Hạt Nguyên Tinh, gần như là đi một nửa Hạt Nguyên Tinh rồi. Nhưng vẫn không thấy tung tích của Mông Văn và Vũ Đình đâu.

Tuy nhiên, tìm người ở một hành tinh lớn như hành tinh này, thật không khác gì tìm kim đáy bể. Mấu chốt là nếu vứt một cây kim xuống Thái Bình Dương, Lâm Vân còn có thể tìm được. Nhưng biển ở Hạt Nguyên Tinh còn lớn hơn Thái Bình Dương hàng vạn lần.

Một mình hắn phải đi tìm hai người đúng là khó khăn. Biện pháp tốt nhất là nhờ người hỗ trợ. Nhưng ở Hạt Nguyên Tinh, hắn chỉ quen biết vài người đệ tử mà thôi. Hơn nữa cũng không thể tùy tiện mời người giúp đỡ đươc.

Ít nhất, người này phải có quyền lực, quyền lực càng lớn càng tốt. Đây là thứ yếu, chính yếu là người này không có ác ý với hắn. Nếu không không phải là mời người hỗ trợ, mà là mời người đuổi giết Vũ Đình và Mông Văn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Vân đã nghĩ ra một người. Chính là Tân Nhai, thiếu chủ của Ma Cốc Tông. Đó là một người đáng để kết giao.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân bắt đầu thăm dò vị trí của Ma Cốc Tông. Nhưng hắn thật không ngờ, việc hắn nghe ngóng Ma Cốc Tông đã gây ra một trường sóng gió.

Bởi vì mọi người hiểu lầm, cho nên tin tức Ma Cốc Tông sẽ trở thành tông môn thứ ba bị Lâm Vân tiêu diệt đã nhanh chóng truyền khắp nơi.

- Xin hỏi, ngài có phải là Lâm tiền bối?

Lâm Vân vừa tới Ma Cốc Tông, ngay lập tức có ba tu sĩ Hóa Thần và một tu sĩ Luyện Hư đi lên ngăn cản. Nhưng thần sắc của bọn họ rất ôn hòa, không vì lời đồn mà hoảng sợ.

Lâm Vân hơi ngạc nhiên. Sao người của Ma Cốc Tông cũng gọi mình là tiền bối nhỉ? Tuy nhiên, lần này tới đây là nhờ Tân Nhai hỗ trợ, cho nên lập tức trả lời:

- Không sai, tôi chính là Lâm Vân. Tôi và Tân Nhai của quý môn là bằng hữu. Đây là viên ngọc truyền tin của cậu ta. Nhưng viên ngọc này hình như đã vô tác dụng rồi thì phải. Làm phiền mấy người đi thông báo hộ tôi, nói rằng Lâm Vân đã tới chơi.

Nói xong, Lâm Vân đưa viên ngọc truyền tin lúc trước cho tu sĩ Luyện Hư. Người này nhận lấy viên ngọc, nhìn một lúc rồi nói:

- Đúng vậy, đây chính là ngọc truyền tin của thiếu chủ. Chỉ là thiếu chủ của chúng tôi tới Úy tinh vẫn chưa về. Cho nên nhất thời không liên lạc được với thiếu chủ.

Nói xong câu đó, tu sĩ Luyện Hư âm thầm thở ra, trả lại ngọc truyền tin cho Lâm Vân.

Lâm Vân nhận lại viên ngọc, giờ mới hiểu vì sao viên ngọc này không liên lạc được. Thì ra Tân Nhai vẫn chưa trở về Hạt Nguyên Tinh. Vậy thì không có cách nào rồi. Dù sao ở Ma Cốc Tông, hắn chỉ quen mỗi Tân Nhai.

Nhưng Lâm Vân là một người làm việc dứt khoát. Nếu Tân Nhai không ở đây, mà mấy người có vẻ phòng bị hắn, thì hắn cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Lập tức cáo từ rời đi, đảo mắt đã biến mất vô tung vô ảnh. Rất nhiều tu sĩ kéo tới xem náo nhiệt, lúc tới mới biết Lâm Vân đã đi rồi.

Tông chủ Ma Cốc Tông, Tân Chi Vấn sau khi nghe xong thuộc hạ báo cáo, trầm mặc nửa ngày, mới lên tiếng:

- Thì ra người này quen với Tân Nhai. Các ngươi giải quyết chuyện này không ổn lắm. Hắn tới đây chắc là có việc muốn nhờ. Nếu là bằng hữu của Tân Nhai, thì các ngươi nên thừa dịp này mời hắn vào chơi. Hắn là người mà Ma Cốc Tông chúng ta nên kết giao. Dù chúng ta không sợ hắn, nhưng có một bằng hữu cường đại như vậy, còn hơn là không có. Ài, thật đáng tiếc.

Một lão già lên tiếng:

- Việc này cũng không nên trách bọn họ. Dù sao hung danh của Lâm Vân đã truyền khắp nơi rồi. Hắn liên tiếp tiêu diệt hai đại môn phái. Mà Ma Cốc Tông của chúng ta cũng bị tổn thất khá lớn ở Úy tinh. Cho nên cẩn thận vẫn hơn.

Tân Chi Vấn thở dài nói:

- Nhưng làm như vậy, lại cho thấy Ma Cốc Tông của chúng ta không phóng khoáng. Không có khí khái của một tông môn lớn.

Mấy người còn đang nói chuyện, thì có một tu sĩ vội vàng chạy tới rồi đưa một bức thư cho Tân Chi Vấn. Tân Chi Vấn nhìn thoáng qua bức thư, sắc mặt liền đại biến.

- Tông Chủ, xảy ra chuyện gì vậy?

Một nữ tu xinh đẹp ngồi bên cạnh Tân Chi Vấn, hỏi.

- Tịch Mịch Cốc lấy cớ Lâm Vân đã hủy diệt căn cơ của Hạt Nguyên Tinh, nên liên tiếp mời hai mươi sáu tông môn lớn của đại lục Hạt Nguyên tới, để thương thảo việc tiêu diệt Lâm Vân. Địa điểm là ở Tịch Mịch Cốc, thời gian ba ngày sau.

Tân Chi Vấn đưa bức thư cho nữ tu, trầm giọng nói.

- Cái gì? Không phải Tịch Mịch Cốc không quan tâm tới thế sự sao? Vì sao lần này bọn họ lại muốn tiêu diệt Lâm Vân? Nếu Lâm Vân dễ bị giết như vậy, thì Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện đã không biến mất rồi. Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Lão già vội vàng hỏi.

- Đừng gấp, việc này nên tỉnh táo. Chúng ta lập tức mở hội nghị tông môn, triệu tập toàn bộ trưởng lão tới tham gia.

Tân Chi Vấn nói xong, lập tức đi tới phòng nghị sự.

….

Lâm Vân rời đi Ma Cốc Tông. Dù trong lòng hắn cảm thấy Ma Cốc Tông không phóng khoáng, nhưng cũng không quá để ý. Dù sao hắn chỉ quen biết mỗi Tân Nhai ở Ma Cốc Tông. Theo lời của bọn họ, Tân Nhai tới Úy tinh còn chưa trở về. Không biết cậu ta có xảy ra chuyện gì ở đó không.

Đã nhất thời không tìm thấy Vũ Đình và Mông Văn. Lâm Vân quyết định tới thành Quang Bình trước, dẫn theo mấy người Diệp Tiểu Điệp rời đi. Dù sao hắn đã giết quá nhiều người ở đây. Có thể nói, bằng hữu của hắn không có mấy, nhưng cừu nhân thì không thiếu.

Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện đã bị diệt. Nhưng đó là hai môn phái lớn của Hạt Nguyên Tinh. Lâm Vân tin rằng còn rất nhiều người nguyện ý vì bọn chúng báo thù. Bọn họ có thể không dám tìm mình báo thù, nhưng người bên cạnh thì nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Lâm Vân không trì hoãn nữa, lập tức bay tới thành Quang Bình.

….

- Sư phụ, nơi này là thành Quang Bình à? Có vẻ như không náo nhiệt như thành Bành Cách.

Hàn Vũ Đình vừa tới thành Quang Bình, liền lên tiếng hỏi.

Thành Quang Bình là một thành thị trung bình, cách biên giới sa mạc không xa. Bởi vì vị trí của thành này không bằng thành Bành Cách, cho nên sự phồn hoa cũng không bằng.

Lúc ba người trốn khỏi Song Tử Tông, bởi vì thời gian gấp gáp nên không mang theo nhiều linh thạch. Nhưng vừa tới thành Bành Cách thì được tặng một trăm nghìn linh thạch Thượng Phẩm, cho nên túi tiền lại đầy. Thấy thành Quang Bình có nhiều thứ mới lạ, nên buông tay mua sắm.

- Sư phụ, khi nào thì chúng ta đi tìm sư tỷ Tiểu Điệp?

Mông Văn luôn cảm thấy cô đơn. Nàng có chút hối hận với quyết định của mình. Hiện tại nàng không biết nên đối mặt với Lâm Vân như thế nào. Cho dù nàng chưa làm gì có lỗi với hắn, nhưng ở sâu trong nội tâm nàng, nàng luôn cảm thấy mình không còn xứng với hắn.

Lam Tranh nhìn Mông Văn, trong lòng thầm than một tiếng. Dù không biết vì sao người đệ tử này của mình lại chán nản như vậy. Nhưng bà ta cũng hiểu chuyện này nhất định có liên quan tới Lâm Vân.

Bà ta kéo tay Mông Văn, nói:

- Mông Văn, con không cần phải lo lắng. Ta đã nhìn thấy Tiểu Điệp và Tiểu Thành. Hơn nữa hai người đó rất nhanh sẽ tới đây.

- Điệp sư tỷ sắp tới rồi à sư phụ? Vậy thì tốt quá.

Vũ Đình và Diệp Tiểu Điệp rất thân nhau, thậm chí còn hơn cả Mông Văn. Nghe nói Diệp Tiểu Điệp không xảy ra chuyện gì, nàng đương nhiên là cao hứng.

- Sư phụ…

Ba người còn đang nói chuyện, thì Diệp Tiểu Điệp và Diệp Thành đã vội vã chạy tới. Tuy nhiên đằng sau còn có một người.

Thấy hai đệ tử của mình vẫn khỏe mạnh, trong lòng Lam Tranh cũng kích động, ôm thật chặt Diệp Tiểu Điệp. Diệp Tiểu Điệp là đệ tử mà bà ta thu sớm nhất, hai vợ chồng Lam Tranh cũng coi cô ta như con vậy. Lúc mấy người bị chia cách, bởi vì lo lắng cho Diệp Tiểu Điệp, cho nên trong lòng Lam Tranh luôn cảm thấy day dứt. Hôm nay đệ tử yêu mến bình yên vô sự, bà ta đương nhiên kích động.

Mông Văn và Vũ Đình nắm tay Diệp Tiểu Điệp, không ngừng hỏi han. Diệp Tiểu Điệp đang muốn giới thiệu Khổng Linh cho sư phụ, thì một thanh âm ngả ngớn vang lên.

- Chà, không ngờ lại gặp tình cảnh sinh ly tử biệt ở đây. Mà toàn là mỹ nhân bại hoại nữa chứ. Ha ha…

Thanh âm này đã xen ngang cuộc nói chuyện của mọi người.

- Ngươi là ai? Nói như vậy là có ý gì?

Tính tình của Vũ Đình vốn nôn nóng, nên nàng là người đầu tiên đi lên chất vấn.

- Thật là một nàng sư tử cái xinh đẹp. Ta là ai? Các ngươi nói cho bọn họ biết.

Người thanh niên nhếch miệng lên, giống như rất khinh thường với câu hỏi của Hàn Vũ Đình.

Người thanh niên này có khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt thì thâm quầng, chứng tỏ là do tửu sắc quá độ.

- Thiếu gia của chúng ta chính là thiếu chủ Âu Dương Phụng của Âu Dương gia. Không chỉ nói những đồ nhà quê như các ngươi, ngay cả thành chủ của thành Quang Bình, khi thấy công tử nhà ta cũng phải khách khí chào hỏi.

Một hộ vệ trung niên lạnh lùng nói. Y thấy mấy người này rõ ràng không biết thiếu chủ của mình, thì đoán ra bọn họ nhất định là người bên ngoài tới. Nên càng không khách khí.

Mấy người Lam Tranh không biết danh tiếng của thiếu chủ Âu Dương Gia, nhưng Khổng Linh lại biết rất rõ ràng. Cách thành Quang Bình ba nghìn dặm là Âu Dương Sơn Trang. Dù Âu Dương Sơn Trang không phải là môn phái Tu Chân, nhưng cũng thuộc về một trong mười gia tộc Tu chân đứng đầu của Hạt Nguyên Tinh. Cho dù là nhiều môn phái lớn cũng phải nể mặt bọn họ. Thủ hạ của y nói rằng thành chủ của thành Quang Bình cũng phải cung kính với y, không phải là lời nói ngoa.

- Cái gì Ẩu Dương, Thổ Dương cơ chứ. Chỉ là một tên ăn chơi trác táng không biết xấu hổ mà thôi. Tỷ muội chúng ta đã ôn chuyện ở đây, liên quan gì tới ngươi. Đường này lớn như vậy, ngươi cứ đi đường của ngươi, cũng không có ai ngăn cản.

Hàn Vũ Đình thấy ánh mắt của tên này không ngừng đảo tới đảo lui trên người bọn họ, liền biết y không có ý tốt gì.

Dù Lam Tranh không muốn gây phiền phức. Mấy người đã đủ phiền toái rồi. Nhưng lần này phiền toái lại tới tận cửa. Hơn nữa bà ta rõ ràng không nhìn thấy tu vị của hai tên hộ vệ kia. Chứng tỏ tu vị của hai người này, thấp nhất cũng là Luyện Hư sơ kỳ.

- Lam tiền bối, nếu không chúng ta tới chỗ khác nói chuyện. Tôi có lời muốn nói.

Khổng Linh biết thực lực của Âu Dương Sơn Trang rất lớn, mấy người bọn họ tạm thời không thể trêu vào. Mà sư phụ lại không ở đây.

- Vũ Đình, Tiểu Điệp, chúng ta đi thôi.

Tên công tử này có hai cao thủ Luyện Hư Kỳ bảo vệ như vậy, chứng tỏ hậu trường của y không đơn giản. Lam Tranh không muốn đắc tội với hạng người này. Liền lôi kéo Diệp Tiểu Điệp và Vũ Đình rời đi.

Nhưng người thanh niên lại đi lên ngăn cản. Con mắt không ngừng liếc về phía Lam Tranh.

- Đã chặn đường của thiếu gia ta, muốn đi là đi sao?

- Ngươi định thế nào?

Hàn Vũ Đình càng nhìn tên này càng thấy tức giận.

- Thế nào à? Để ta suy nghĩ xem. Như vậy đi, bốn người các ngươi ở đây chơi với ta vài ngày. Nếu ta cao hứng thì sẽ thả các ngươi đi. Đương nhiên, đi chơi với ta, các ngươi cũng không thiếu chỗ tốt. Hắc hắc.

Nói tới đây, tên thanh nhiên chỉ bốn người Lam Tranh, Mông Văn, Diệp Tiểu Điệp và Hàn Vũ Đình.

- Chơi cái rắm.

Diệp Thành tuổi trẻ khí thịnh. Bình thường cậu ta không nói nhiều lắm. Nhưng hiện tại có người dám vũ nhục sư nương và sư tỷ trước mặt cậu ta. Cậu ta sao có thể nén giận được.

Nghe Diệp Thành nói vậy, sắc mặt Âu Dương Phụng liền trầm xuống, rồi hừ một tiếng:

- Phế tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này đi. Rồi xé nát miệng của y. Để cho y biết sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn..

Âu Dương Phụng lần đầu tiên nhìn thấy bốn đại mỹ nữ cùng một lúc như vậy, tâm trạng đang vui, chuẩn bị mang bọn họ về chơi đùa. Nhưng y không ngờ bị Hàn Vũ Đình chế nhạo, lại bị một tên oắt con không kiêng nể chửi mắng. Âu Dương Phụng đâu có thể buông tha nữa.

- Chậm đã.

Một tu sĩ trung niên tuổi hơn năm mươi, tu vị đã là Luyện Hư sơ kỳ vội vàng đi tới.Một tu sĩ trung niên tuổi hơn năm mươi, tu vị đã là Luyện Hư sơ kỳ vội vàng đi tới.