Công Tử Điên Khùng

Chương 415: Phệ Hồn Thương

- Xoạt xoạt..

Một lát sau, có thêm mấy người đi tới. Cao nhất là cao thủ Luyện Hư, thấp nhất cũng là Hóa Thần điên phong.

- Ngụy Tông Chủ.

- Ngụy tiền bối.

Các tu sĩ vừa đến đều cung kính chào hỏi Ngụy Hữu Nha. Y chỉ hơi gật đầu rồi nói:

- Tên tu sĩ kia chắc không phải là người Úy Tinh, còn là một tên tán tu. Hắn có một công pháp ẩn nấp cực kỳ hiếm có. Ngay cả ta cũng không thể phát hiện ra hắn đang ở đâu.

- Tuy nhiên, ta đoán chừng tên kia đang ở trong phạm vi một trăm dặm quanh đây, tuyệt đối không xa hơn. Mặc cho như thế nào, không thể để cho bảo vật như Tinh Hà Trùy bị một tu sĩ ở thế giới khác cướp đi. Cho nên các ngươi thay phiên nhau canh gác ở nơi này. Nếu có tin tức thì lập tức thông báo cho ta.

Ngụy Hữu Nha nói xong, liền cẩn thận tìm tòi xung quanh, nhưng vẫn không có bất kỳ dấu vết nào. Đành phải rời đi. Nhưng trước khi rời đi, y đã để lại một tia thần thức.

- Vâng, thưa Ngụy Tông Chủ…

Mấy người này đều cung kích trả lời. Nếu Ngụy Tông Chủ đã muốn bắt người kia, như vậy tuyệt đối không thể cho hắn thoát.

Có thể tưởng tượng, một khi bắt được hắn hoặc thông báo tung tích của hắn cho Ngụy Tông Chủ, mình sẽ được rất nhiều chỗ tốt. Cho nên bọn họ đều rất hưng phấn. Thậm chí có một số người đã chuẩn bị xây dựng động phủ, ý định ở đây lâu dài.

Dù sao tên kia chỉ có tu vị Hóa Thần. Mà những người ở đây đều có tu vị không thấp hơn hắn.

- Không ngờ chỉ là một tên tán tu Hóa Thần, ngay cả Ngụy Tông Chủ cũng không bắt được. Tên kia thật khó chơi.

- Đúng vậy. Tuy nhiên, không phải Ngụy Tông Chủ vừa nói sao? Hắn có một pháp thuật ẩn nấp rất lợi hại.

- Biết rồi. Nghe nói Thần Nguyên Môn và Thượng Kiếm Tông đã toàn diện khai chiến, đều là vì Tinh Hà Trùy.

- Khai chiến thì sao chứ, Tinh Hà Trùy chả bị cướp đi rồi còn gì nữa. Mà cái trùy đó có thực sự là tiên khí hay không?



Lâm Vân không dám phóng thần thức ra ngoài. Nhưng hắn đã nhìn thấy cả khu rừng này được bảo vệ rất nhiêm ngặt. Chẳng những có rất nhiều động phủ được xây dựng, thậm chí còn mở cả gian hàng buôn bán tạm thời nữa.

Nếu cứ như vậy, nơi này không phải trở thành một khu phường thị sao? Lâm Vân dở khóc dở cười, nhưng cũng biết hiện tại không có cách nào chạy trốn. Đành phải tránh ở trong Tinh Thần Châu để tu luyện.

Điều khiến Lâm Vân không ngờ, nơi này dần dần có tu sĩ tập trung tới. Cuối cùng thực sự tạo thành một phường thị nho nhỏ.

Lâm Vân tránh ở ổ chim, thúc thủ vô sách. Đợi một tuần sau, hắn thấy người không giảm bớt mà ngày càng nhiều. Xem ra phải ở đây lâu dài rồi.

Đã không ra được thì tập trung luyện hóa Thiên Diễm. Rồi sau đó luyện chế Phệ Hồn Thương.

Lâm Vân nhìn Thiên Diễm ở một góc của Tinh Thần Châu, liền tạo một cái vòng bảo hộ rồi không chút do dự đi vào Thiên Diễm. Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vân tiếp xúc với Thiên Diễm. Dù lần đầu tiên suýt nữa bị ngọn lửa đốt thành tro bụi. Nhưng về sau nhờ Thiên Diễm mà hắn giết được một tu sĩ Hóa Thần.

Chậm rãi mở một khe hở ở vòng bảo hộ. Quả nhiên, vừa có khe hở, Thiên Diễm lập tức tràn vào. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giơ tay vung Tinh Hóa đối kháng.

Tinh Hỏa màu tím của Lâm Vân tuy cường hãn, nhưng vẫn còn kém hơn Thiên Diễm một chút. Tuy nhiên Lâm Vân chỉ mở một khe hở nhỏ, hơn nữa Tinh Hỏa không ngừng phóng ra. Dù bị Thiên Diễm đốt rất nhiều, nhưng vẫn có một bộ phận Thiên Diễm được Lâm Vân luyện hóa.

Một khi luyện hóa được một phần, thì việc về sau đơn giản hơn hiều. Lâm Vân dùng Thiên Diễm đã được luyện hóa ngăn cản Thiên Diễm chưa được luyện hóa. Quả nhiên, dù cùng là Thiên Diễm, nhưng sau khi được Lâm Vân luyện hóa, năng lực công kích của nó mạnh hơn chưa được luyện hóa rất nhiều.

Theo thời gian, Thiên Diễm trong Tinh Thần Châu không ngừng giảm bớt. Lâm Vân cũng không ngừng nuốt đan dược để bổ sung tinh lực. Khe hở của vòng bảo hộ dần dần được nới rộng. Tốc độ luyện hóa cũng ngày càng nhanh.

Một tháng sau, Lâm Vân cuối cùng đã luyện hóa nốt số Thiên Diễm còn lại trong Tinh Thần Châu.

Thở phào một cái, khẽ vung tay, một ngọn hỏa diễm vô sắc xuất hiện ở ngón tay.

Đã luyện hóa xong Thiên Diễm, hiện tại Lâm Vân cần phải dung hợp Tinh Hỏa và Thiên Diễm. Việc dung hợp cũng không khó khăn lắm.

Chỉ mất ba ngày, một ngọn hỏa diễm mơ hồ xuất hiện trong lòng bàn tay Lâm Vân. Nhiệt độ của ngọn lửa màu tím nhạt này, còn cao cấp hơn Thiên Diễm một bậc.

Thật là một hỏa diễm cường hãn. Cho dù là Lâm Vân cũng không khỏi không bội phục uy lực của Thiên Diễm và Tinh Hỏa khi kết hợp lại. Về sau gọi nó là Tinh Diễm vậy.

Luyện hóa xong Tinh Diễm, Lâm Vân phỏng chừng đã qua nửa tháng. Mấy quả trứng xung quanh cũng đã nở thành chim non. Lâm Vân nhìn khung cảnh náo nhiệt ở bên ngoài, rất là bất đắc dĩ. Đành phải tiếp tục ở trong Tinh Thần Châu, luyện chế Phệ Hồn Thương.

Có Tinh Diễm, luyện chế pháp bảo bổn mạng đơn giản hơn không ít.

Một số khoáng thạch quý hiếm, cùng với Thiên Diễm Tinh Kim, Cực Lam Hắc Kim và rất nhiều Huyền Ngưng Hàn Thủy trôi lơ lửng trước mặt Lâm Vân.

Các khoáng thạch khác thì không sao, nhưng Thiên Diễm Tinh Kim và Cực Lam Hắc Kim rất khó hòa tan với nhau. Lâm Vân phải mất hơn hai mươi ngày, bọn chúng mới chậm rãi hòa tan. Lâm Vân thầm kêu may mắn. Nếu không phải có Tinh Diễm, nói không chừng mất thêm cả tháng cũng không hòa tan nổi hai thứ đá này.

Sau khi tài liệu đã hòa tan, Lâm Vân bỏ thêm vào Huyền Ngưng Hàn Thủy. Các vật liệu bay lơ lửng trên không, chậm rãi biến thành các loại hình dạng. Mỗi một lần biến hóa, tạp chất trong nó lại giảm đi một phần. Lâm Vân chỉ cần tập trung tinh thần khống chế số tài liệu là được.

Ở trong Tinh Thần Châu luyện chế đúng là có lợi. Nếu ở nơi khác, chỉ cần có một chút quấy rầy, nói không chừng toàn bộ số tài liệu này sẽ bị hỏng hết. Mất Thiên Diễm Tinh Kim thì không sao, nhưng Cực Lam Hắc Kim chỉ có một viên mà thôi. Mất thì thảm.

Trường thương chậm rãi thành hình. Đây là giai đoạn quan trọng, Lâm Vân tập trung khống chế, đồng thời bố trị trận pháp xung quanh và không ngừng nuốt đan dược bổ sung tinh lực. Không ngờ với tu vị Hóa Thần luyện chế pháp bảo bổn mạng lại khó khăn như vậy. May mà hắn không thử luyện chế Phệ Hồn Thương khi mới có hai sao màu bạc.

Lại thêm hai tháng, một tiếng Oanh vang lên. Một cỗ khí tức khủng bố tỏa ra từ Phệ Hồn Thương. Phệ Hồn Thương muốn xuất thể rồi. Lâm Vân mừng rỡ, càng không dám coi thường. Toàn tâm toàn lực khống chế trường thương trong tay. Đồng thời một giọt máu bị bức ra, rơi vào trường thương.

Ông một tiếng, một cây trường thương màu tím lơ lửng trước mặt Lâm Vân. Lâm Vân cầm trường thương trong tay, một cảm giác huyết nhục tương liên truyền tới.

Đồng thời là một lực lượng cường đại chảy khắp người. Lâm Vân cười ha hả, rồi thét dài. Có thương trong tay, thiên hạ ai là đối thủ? May là ở trong Tinh Thần Châu luyện chế Phệ Hồn Thương. Nếu ở bên ngoài luyện chế, khẳng định sẽ có thiên kiếp phóng tới.

Vuốt ve Phệ Hồn Thương trong tay, Lâm Vân cảm thấy một lực lượng cường hãn có thể xé rách không gian từ Phệ Hồn Thương.

Khí linh? Lâm Vân đương nhiên biết Phệ Hồn Thương còn chưa sinh ra khí linh. Một pháp bảo sinh ra khí linh, đặc biệt là pháp bảo bổn mạng thì càng thêm khủng bố.

Khí linh sinh ra có hai loại, một là Tiên Thiên, hai là Hậu Thiên. Khí linh Hậu Thiên là trong quá trình luyện khí, đem linh hồn của yêu thú cường đại phong ấn vào trong pháp bảo hoặc trong pháp khí. Khiến lực công kích của pháp bảo tăng lên. Theo thời gian thì sinh ra khí linh có cấp bậc thấp.

Khí linh Hậu Thiên sinh ra rất dễ dàng, nhưng yêu cầu người luyện khí phải tới một trình độ nhất định. Hơn nữa sự lợi hại của pháp bảo cũng được quyết định bởi linh hồn phong ấn. Nhưng không phải cứ phong ấn linh hồn là chắc chắn sinh ra khí linh.

Khí linh Tiên Thiên sinh ra khó khăn hơn. Chỉ có pháp báo đẳng cấp cao, hoặc là tài liệu luyện chế thuộc loại nghịch thiên. Theo thời gian nó sẽ chủ động sinh ra, nhưng rất là khó.

Còn có một bộ phận pháp bảo vừa sinh ra liền có khí linh. Những pháp báo đó cơ hồ đều thuộc loại đỉnh cấp.

Phệ Hồn Thương của Lâm Vân tuy không sinh ra khí linh, nhưng Lâm Vân có thể liên lạc tinh thần với nó. Chứng tỏ pháp bảo này còn cách pháp bảo đỉnh cấp không xa. Những pháp bảo như vậy rất dễ dàng sinh ra khí linh.

Lâm Vân cười ha hả một tiếng, hắn rất thỏa mãn với Phệ Hồn Thương. Thuận tay thu Phệ Hồn Thương vào. Còn một thanh Tinh Hà Trùy. Chỉ cần luyện hóa được Tinh Hà Trùy, hắn có thể rời khỏi đây. Đợi những người này rời đi là không có khả năng. Nơi này phát triển càng ngày càng lớn.

Luyện hóa Tinh Hà Trùy khá là đơn giản. Lâm Vân chỉ mất mười ngày là luyện được sơ bộ Tinh Hà Trùy.

Phần còn lại thì phải đợi tu vị tăng lên một bậc mới đựơc.

Lâm Vân không biết tiên khí rốt cuộc thuộc dạng gì. Hỗn Độn Sơn Hà Đồ cũng là tiên khí nhưng nó tự động nhận chủ, không cần luyện hóa. Sau khi luyện hóa được Tinh Hà Trùy, khí tức của nó thu liễm rất nhiều. Tuy nhiên Lâm Vân cảm thấy khí tức ba động của Tinh Hà Trùy không hề thua kém Phệ Hồn Thương, thậm chí còn mạnh hơn.

Đây mới chỉ là kết quả khi luyện hóa một phần. Vậy mà tốc độ còn nhanh hơn pháp bảo phi hành hình thoi nhiều lắm. Quả thật là không cùng một cấp bậc. Nếu luyện hóa được hoàn toàn, Lâm Vân không biết Tinh Hà Trùy sẽ nhanh như thế nào.

Tinh Hà Trùy bị coi là tiên khí không phải là không có căn cứ. Lần này tới Úy Tinh thật đúng là có thu hoạch lớn.

Càng làm cho Lâm Vân mừng rỡ như điên, chính là sau khi luyện hóa Tinh Hà Trùy, bên trong nó còn có một Tinh Đồ đầy đủ. Dù không biết phạm vi của Tinh Đồ bao nhiêu, nhưng vẫn rộng hơn pháp bảo Tinh Đồ mà hắn đang có rất nhiều. Tinh Đồ này phải dùng thần thức xem cẩn thận mới thấy được. Đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu. Trên Tinh Đồ này có cả Địa Cầu nữa, xem ra đây là bảo bối rồi.

Úy Tinh cách Địa Cầu khá xa. Nhưng lại không thấy đại lục Thiên Hồng, mà chỉ thấy một hành tinh tên là Hồng Thiên Tinh. Lâm Vân đoán chừng Hồng Thiên Tinh này chính là đại lục Thiên Hồng. Tuy nhiên, vị trí Hồng Thiên Tinh cách Địa Cầu cực kỳ xa. Thật không biết vì sao lúc trước mình tới được Địa Cầu. Hồng Thiên Tinh và Địa Cầu không thuộc một thiên hà. Mà thuộc một thiên hà cách rất xa Ngân Hà. Vũ trụ quả nhiên là to lớn vô cùng. Lâm Vân hít vào một hơi, thu Tinh Hà Trùy lại. Lâm Vân không biết Tinh Dời khi tu luyện tới mức cuối cùng có thể ngao du trong vũ trụ hay không. Nhưng hắn biết việc này không đơn giản. Dù mượn Tinh Hà Trùy để di chuyển, nhưng nó cũng chỉ là ngoại vật mà thôi.

Kiểm tra mấy giới chỉ cướp được, bên trong có rất nhiều linh thạch, đan dược và linh khí cực phẩm, pháp bảo Thượng Phẩm. Tuy nhiên khi Lâm Vân vừa mở cái giới chỉ của tu sĩ Luyện Hư, liền ngây dại.

Không tính hơn một trăm triệu linh thạch, bên trong rõ ràng còn chồng chất như núi những pháp bảo, linh khí, đan dược, tài liệu. Mà không có cái nào là không quý hiếm.

Lâm Vân hít vào một hơi. Người này là một kho hàng sao? Nếu lúc trước giới chỉ của Tôn Cương là một món tài sản nhỏ. Thì giới chỉ của tu sĩ Thần Nguyên Môn, chính là một kho tàng đồ sộ.

Có số tài sản này thì cần gì lo lắng việc thiếu tài liệu khi nghiên cứu luyện đan luyện khí nữa. Thần Nguyên Môn đúng là một môn phái có tiền. Không biết môn phái đó để nhiều tài sản như vậy vào trong một giới chỉ làm gì. Lâm Vân thật nghĩ mãi không ra.

Lâm Vân đâu biết rằng Khâu trưởng lão của Thần Nguyên Môn chính là người quản lý tài nguyên của tông môn. Bởi vì nhà kho của Thần Nguyên Môn cần được bố trị lại trận pháp nên y liền bỏ tạm toàn bộ vào trong giới chỉ. Đợi trận pháp hoàn thành thì sẽ bỏ lại vào nhà kho.

Về sau nghe nói xuất hiện Tinh Hà Trùy. Y lập tức tới buổi đấu giá để mua, quên luôn việc bỏ tài sản của tông môn lại. Nhưng y cũng không quan tâm, bởi vì y nghĩ mình đã là Luyện Hư điên phong, ngoại trừ mấy lão bất tử lánh đời ra, còn ai là đối thủ của y nữa.

Hơn nữa, còn có hai sư đệ cấp Luyện Hư đồng hành. Cả Úy Tinh này, có thực lực cướp đồ đạc của y đúng là không có ai. Dù sao tu sĩ Đại Thừa rất ít, ngay cả Thần Long Môn cũng chỉ có hai vị Thái thượng trưởng lão thường xuyên bế quan là có tu vị Đại Thừa mà thôi.

Nhưng Khấu trưởng lão thật không ngờ, giới chỉ của y lại bị cướp như vậy. Còn bồi thêm cả cánh tay nữa chứ.

Mặc kệ y tức giận như thế nào, hiện tại Lâm Vân chỉ muốn cười to. Thần Nguyên Môn định ăn cướp của hắn, kết quả lại bị hắn cướp lại.

Cần phải trở về tu dưỡng thêm đạo tâm. Mặc dù ở thôn Vi Đông sinh sống với Vũ Tích, đạo tâm đã tăng lên nhưng thật đúng như muối bỏ biển. So với tu vị, đạo tâm tăng lên như vậy là quá chậm.

Lâm Vân lấy Tinh Hà Trùy, đạp lên đó rồi đi ra. Ngay lập tức có rất nhiều nhìn thấy hắn. Có mấy người nhanh chóng bao vây hắn lại.

- Người này chính là kẻ đã đoạt Tinh Hà Trùy.

Một tiếng quát vang lên, hai tên tu sĩ Luyện Hư không chút do dự phóng háp bảo về phía Lâm Vân.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn bọn chúng. Xoạt một tiếng, Phệ Hồn Thương lần đầu tiên xuất trận. Hắn muốn xem thử hiệu quả của Phệ Hồn Thương như thế nào. Lâm Vân vung tay lên, trường thương đánh về phái một tên tu sĩ Luyện Hư. Một thanh âm như muốn xé rách không gian vang lên. Phi kiếm của tên tu sĩ đó còn chưa đụng vào Lâm Vân, đã bị Phệ Hồn Thương đánh cho ảm đạm.

Rắc một tiếng, phi kiếm liền đứt thành từng khúc. Phệ Hồn Thương không dừng lai, tiếp tục đâm vào cái thuẫn của tên tu sĩ. Lại một tiếng giòn vang, cái thuẫn bị nghiền nát.

Trong ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ xung quanh, Phệ Hồn Thương đã xuyên qua giữa trán của y. Ngay cả Nguyên Hồn cũng không chạy thoát. Tên tu sĩ Luyện Hư mang theo vẻ không cam lòng bị một thương của Lâm Vân giết chết.

Tên tu sĩ kia đang lao tới thì dừng lại. Ánh mắt đầy kinh hãi nhìn Lâm Vân. Tu sĩ này sao lợi hại như vậy? Đối mặt với tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ mà chỉ cần dùng một chiêu. Thực lực như vậy không phải tu sĩ Đại Thừa thì là cái gì?