Lâm Vân nghĩ thầm khó trách hiện giờ ở bên ngoài Luyện Khí sĩ ít như vậy, có vài tên nhưng toàn dạng không ra gì. Hóa ra không chỉ là linh khí không đủ, mà mỗi một trăm năm lại bị giết một lần. Tên Côn Luân tổ sư chó má của bọn chúng không cho phép Luyện Khí sĩ cao cấp trà trộn vào nhân gian, chính là nói mình và Vũ Tích đều là đối tượng truy sát của tên khốn này rồi.
- Ý của ông chính là tôi cũng là người mà tổ sư các ông muốn giết?
Lông mày của Lâm Vân khẽ động, trong lòng lập tức thấy không thoải mái. Tên Côn Luân tổ sư cũng quản quá rộng rồi.
- Đúng, đúng. Tổ sư nói là tuyệt đối không cho phép Luyện Khí sĩ gây tai họa cho nhân gian.
Giọng nói của Lưu Vu đã bắt đầy run rẩy, sợ vị tiền bối trước mặt này, chỉ cần không vừa mắt là có thể biến mình thành tro bụi.
Lâm Vân giận quá thành cười, mắng tên tổ sư khốn kiếp này không biết là Logic gì, mà chỉ cần là Luyện Khí sĩ của Côn Luân sơn đều là đối tượng lão ta truy sát. Thật quá bá đạo đi mà.
- Tổ sư của ông tu luyện gì? Tại sao phải sau một trăm năm mới ra một lần?
Lâm Vân nén sự tức giận trong lòng, hỏi.
- Năm mươi năm trước sư phụ của tôi có nói với tôi, Côn Luân tổ sư là Nguyên Anh Lão tổ. Về phần sau một trăm năm mới ra một lần là bởi vì Địa Ngục Môn và Côn Luân Tiên cảnh có một kết giới. Kết giới này mỗi khi qua một trăm năm mới mở rộng một lần. Khi mở rộng chỉ có Nguyên Anh Lão tổ mới có thể ra vào, còn tất cả thì…
Lưu Vu nhìn sắc mặt của Lâm Vân không bình thường, lập tức im miệng.
Nguyên Anh tu sĩ? Lâm Vân hít vào một hơi, mình hiện tại nhiều nhất chỉ tương đương tu luyện Trúc Cơ trung kỳ mà thôi, một Nguyên Anh tu sĩ, chỉ cần một ngón tay sẽ bóp chết mình. Đây căn bản không cách nào chống lại, không phải không cách nào chống lại, mà căn bản là không cách nào nhìn thấy bóng lưng người này.
Hắn tuy chưa gặp qua Nguyên Anh tu sĩ, nhưng đã nghe qua rồi. Ở đại lục Thiên Hồng cũng không thấy qua sự tồn tại của loại cao cấp này, không ngờ lại gặp loại người này ở tinh cầu người phàm.
- Nguyên Anh tổ sư kia của ông còn bao lâu thời gian là có thể ra ngoài, lão ra ngoài thường bao lâu?
Sắc mặt của Lâm Vân đã vô cùng khó coi.
- Còn năm ngày nữa, nhưng thời gian ra ngoài chỉ có bốn mươi tám tiếng lại phải vào, nếu không kết giới sẽ đóng lại. Tổ sư ra ngoài mục đích chính là thanh trừ những Luyện Khí sĩ ngoại giới, còn nữa đó là dẫn theo Luyện Khí sĩ từ tầng mười trở lên đang canh giữ Địa Ngục Môn tiến vào Tiên cảnh.
Lưu Vu tuy biết sắc mặt của Lâm Vân không tốt, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ trả lời vấn đề của Lâm Vân.
Lâm Vân trầm mặc sau hồi lâu, không ngờ còn có loại tồn tại biến thái này. Mình và Vũ Tích xem ra là người tu luyện cao nhất bên ngoài rồi. Nguyên Anh Lão tổ ở Côn Luân này xem ra không buông tha cho bọn họ, bốn mươi tám tiếng, đối với một Nguyên Anh Lão tổ mà nói muốn giết bao nhiêu người thì thời gian như vậy cũng quá đủ rồi.
Mình chết thì chết, dù sao mình vốn không phải là người địa cầu, nhưng Vũ Tích mình bất luận như thế nào cũng không thể để cô ấy bị thương tổn. Làm sao bây giờ? Biện pháp duy nhất chính là ngăn cản Côn Luân Lão tổ này, để lão ở lại Tử Vong Cốc bốn mươi tám giờ.
- Anh đã nói là không giết tôi.
Tên Lưu Vu này nhìn thấy ánh mắt của Lâm Vân trở nên hung ác, trong lòng thấy lo lắng không yên.
- Vậy sao? Tôi hình như chỉ nói là sẽ suy nghĩ có giết ông hay không, bây giờ tôi đã suy nghĩ xong rồi. Ông nên bị giết.
Nói xong Lâm Vân lười không thèm dong dài với tên Lưu Vu nữa, giơ tay giết chết lão đạo sĩ.
Hiện tại Lâm Vân cần phải nhanh chóng giải quyết việc bên này. Thời gian năm ngày, hắn phải xử lý người che mặt kia, không thể để cho bọn họ gây hại đến tập đoàn Vân Môn, đến Vũ Tích. Còn nữa hắn phải nhanh chóng đến Địa Ngục Môn, sau đó bố trí một số trận pháp. Mặc kệ có tác dụng hay không, hắn phải giữ chân Côn Luân Lão tổ ở lại đó bốn mươi tám giờ.
Tránh né, Lâm Vân không phải là không có nghĩ tới, nhưng trên địa cầu tránh né một Nguyên Anh Lão tổ, quả thực chính là một sự chê cười. Hắn không cho rằng có thể may mắn né tránh, hay là an toàn chút, vạn nhất trốn không thoát, mình chết rồi thì Vũ Tích cũng sẽ bị chôn cùng mình.
Trên đời không có tường không lọt gió. Tuy Vạn Chí Hoa không nói với Bí thư Tỉnh ủy Thanh Hóa Từ Thuần, nhưng Từ Thuần vẫn biết chuyện này. Lúc này, đầu tiên Từ Thuần tìm đến Vạn Chí Hoa, ông ta không ngờ Vạn Chí Hoa lại to gan đến như vậy, một đồn trưởng bé như hạt vừng mà dám qua mặt tự liên hệ với Ủy ban Kỷ luật để điều tra Đường Cát can tướng đắc lực hàng đầu của ông ta. Từ Thuần này làm sao có thể nhẫn nhịn cho được.
Vạn Chí Hoa vừa nhìn thấy Từ Thuần lao vào Cục cảnh sát liền biết sự tình đã bị bại lộ. Đường đường một Bí thư Tỉnh ủy mà đích thân chạy đến Cục cảnh sát, có thể thấy ông ta tức giận như thế nào.
- Vạn Chí Hoa, gan của anh cũng không nhỏ nhỉ. Không ngờ dám để cho người của Ủy ban Kỷ luật đi điều tra Phó Chủ tịch thành phố Đường Cát, còn khống chế anh ta. Ha ha ha, anh không sợ ăn bị nghẹn sao?
Từ Thuần lửa giận ngút trời. Một tên cán bộ tép riu mới đến Thanh Hóa được hai tháng, ngay cả một tình thế cơ bản nhất cũng không làm rõ, đã dám thông báo với Ủy ban Kỳ Luật đi điều tra Phó Chủ tịch thành phố, quả thực là còn to gan hơn mấy phần so với ăn gan báo.
Vạn Chí Hoa vừa nhìn thấy tư thái của Từ Thuần liền biết không tốt, Bí thư Từ sẽ vạch mặt triệt để. Ông ta ỷ vào mình là một viên quan từ bên ngoài chuyển đến mà thích nặn thế nào thì nặn.
- Bí thư Từ, là như vậy. Chuyện này là ý của thủ trưởng Quân ủy Lâm.
Vạn Chí Hoa vạn bất đắc dĩ, đành phải lôi Lâm Vân ra.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đồn trưởng Vạn?
Bên ngoài Cục cảnh sát Hàm Phổ lại có một chiếc Audi chạy tới, trên xe có bốn người bước xuống.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLNgười nói chuyện là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi đầu tiên, thần sắc trên mặt nghiêm túc.
Vạn Chí Hoa trông thấy biểu cảm khi nói của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, thì biết chuyện này mình đã quá mức liều lĩnh, lỗ mãng. Mình là một đồn trưởng, không ngờ vì một thân phận của Lâm Vân, cứ thế gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật và Chủ tịch thành phố, mình vẫn còn non quá.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật này rõ ràng là đứng về phía Từ Thuần, Vạn Chí Hoa biết mình còn hiểu quá ít đối với quy tắc quan trường, làm việc không ngờ chỉ dựa vào tình hình của quân đội. Tuy bây giờ rất muốn gọi điện cho Lâm Vân, nhưng y biết cuộc điện thoại này y không nên gọi, nếu y gọi cuộc điện thoại này càng không có đường lui. Tuy nhiên cũng đâu có khác gì, bây giờ y cũng đã không có đường lui rồi.
- Là một đồn trưởng, tuy nói là phụng mệnh của Thủ trưởng Quân ủy, chú của tôi chính là Phó chủ tịch quân ủy, tôi tại sao lại không nghe qua cái tên Thủ trưởng Lâm gì gì đó.
Từ Thuần sắc mặt âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Vạn Chí Hoa giống như một người chết.
- Vạn Chí Hoa, anh rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào một Phó chủ tịch thành phố thì có thể tổn hại danh dự vì một người như anh sao? Còn không nhanh chóng mời Phó Chủ tịch thành phố Đường ra đây.
Chủ tịch thành phố Lưu Văn Vấn còn muốn lôi kéo Vạn Chí Hoa mới đến này về phía mình, nhưng tên Vạn Chí Hoa này không ngờ lại không có đầu óc như vậy, lôi kéo hay không đã không quan trọng nữa rồi.
Gã cũng muốn xử luôn Đường Cát, nhưng biết rõ đây là người si nói mộng, còn không bằng hy sinh tên Vạn Chí Hoa đầu gỗ này để tặng một ân tình. Đường Cát là người của Từ Thuần, Từ Thuần là cháu trai của Phó chủ tịch quân ủy Từ Trường Thâm. Không nói tên Thủ trưởng Lâm Vân rất có thể là lừa đảo, Vạn Chí Hoa nói chỉ hơn hai mươi tuổi, làm gì có Thủ trưởng trẻ như vậy chứ? Cho dù là thật, Từ Thuần gọi một cuộc điện thoại, tên Thủ trưởng Lâm liều lĩnh này cũng phải chết nghéo. Chính quyền địa phương là nơi ngươi có thể can thiệp được sao? Đây là điều tối kỵ.
Vạn Chí Hoa vừa thấy điệu bộ này đã biết hoàn toàn muốn coi mình là khói pháo, biết đã là một từ "chết", làm gì còn dám do dự, lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Vân.
- Thủ trưởng, tôi là Vạn Chí Hoa, Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố Lưu đều nhất trí yêu cầu lập tức thả Phó chủ tịch thành phố Đường Cát ra. Chuyện này tôi không làm chủ được.
Cuộc điện thoại của Vạn Chí Hoa khiến cho Từ Thuần và Lưu Văn Vấn sắc mặt càng trở nên âm trầm như muốn nhỏ ra nước đen vậy. Huống chi Vạn Chí Hoa đã để loa ngòai, ý tức là để cho mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy lời mà Lâm Vân nói.
Là ai cũng biết Vạn Chí Hoa đã liều cái mạng già, nếu không nơi này là cục cảnh sát, Từ Thuần sớm đã sai người bắt Vạn Chí Hoa lại rồi. Kiêu ngạo, không ngờ kiêu ngạo như vậy, gọi một cuộc điện thoại còn bật loa ngoài, tên khốn.
- Phó Cục trưởng Lãng đâu?
Từ Thuần sắc mặt nặng nề hỏi.
- Phó Cục trưởng Lãng cũng bị đồn trưởng Vạn khống chế rồi.
Thư ký của Từ Thuần biết Từ Thuần muốn Phó cục trưởng Lãng bắt Vạn Chí Hoa lại, không ngờ tay Vạn Chí Hoa này cũng không phải dạng ngu ngốc, lại có thể nhanh như vậy khống chế luôn cả Phó cục trưởng.
Lâm Vân trong lòng đang căm tức chuyện của Côn Luân tổ sư, không ngờ tay Vạn Chí Hoa này bây giờ còn gọi điện thoại đến.
Nghe khẩu khí của hắn, Chủ tịch thành phố và Bí thư thành ủy không ngờ một đám còn liên hợp lại chèn ép Vạn Chí Hoa.
- Hả! Vậy còn Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật đâu?
Giọng nói của Lâm Vân rất bình tĩnh, nghe không ra được cơn tức giận của hắn nhiều bao nhiêu.
Vạn Chí Hoa buông điện thoại, nhìn chằm chằm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật hỏi:
- Chủ nhiệm Duyệt, Thủ trưởng hỏi ý anh sao?
Duyệt Trường Phong đã nghe thấy lời của Lâm Vân, ngữ khí bình tính như thế khiến toàn thân y run lên. Tuy y không tán đồng việc bức quan thoái vị trắng trợn của Vạn Chí Hoa, nhưng đối diện với điện thoại của Lâm Vân y không thể không lập tức tỏ thái độ.
- Ý của tôi là nếu Thủ trưởng đã nói như vậy rồi, khẳng định là có lý do, nhưng sự tình cần đối sách cấp bách.
Lời nói của Duyệt Trường Phong bên ngoài thì nói là Vạn Chí Hoa có lý, nhưng kỳ thật vẫn đứng trên lập trường của Từ Thuần, chỉ có điều ngữ khí của y khá là uyển chuyển mà thôi.
- Anh chuyển điện thoại cho Bí thư thành ủy Từ gì đó đi.
Lâm Vân trong lòng lửa giận ngút trời, hắn đã quá phiền rồi, tên Bí thư Từ này còn làm loạn thêm. Ai rỗi hơi giở giọng với đám rùa này chứ, hắn hiện tại đã rất phiền rồi.
Từ Thuần nhận lấy điện thoại, chưa kịp nói gì, Lâm Vân đã tức giận mắng tới:
- Đầu óc ông thối rồi hả, ông làm Bí thư cái kiểu gì vậy? Đã có thêm bao nhiêu tấm màn đen? Đít bẩn thế nào? Lập tức viết hết ra cho tôi, rồi cút về mà trồng khoai lang đi. Khốn khiếp.
Lâm Vân đột nhiên cúp điện thoại, hắn bây giờ không phải đi đấu qua đấu lại với đám người trên quan trường này. Thời gian hiện tại của hắn rất gấp rút, không chỉ phải đi xử lý hai tên che mặt, trong mấy ngày này hắn còn phải bố trí xong tất cả sát trận và khốn trận mà hắn biết.
Hắn cũng biết muốn dùng những trận pháp này để vây khốn một Nguyên Anh tu sĩ là đầm rồng hang hổ, nhưng mục đích của Lâm Vân là vây khốn một phút là một phút.
Lâm Vân cúp điện thoại, mọi người có mặt đều hai mắt nhìn nhau. Người này là Thủ trưởng hay là lưu manh? Mồ hôi lạnh sau lưng Vạn Chí Hoa đã tuôn ra, y thậm chí nghi ngờ mình đã bị lừa, Lâm Vân này là người của Quân ủy sao?
Từ Thuần quăng điện thoại của Vạn Chí Hoa xuống đất, lạnh lùng nhìn Vạn Chí Hoa một cái. Mọi người có mặt thậm chí đều đã biết Lâm Vân là một tên lừa đảo rồi, làm gì có Thủ trưởng không có đối nhân xử thế trên quan trường như thế chứ? Loại đối nhân xử thế này muốn làm Thủ trưởng, quả thực là không thể, cho dù gia đình hắn có hậu đài lớn cỡ nào cũng không được.
- Khiến ngươi chết như vậy ngươi khẳng định không phục, ta sẽ để ngươi chết phục một chút vậy.
Từ Thuần sắc mặt khó coi cầm điện thoại lên gọi một cuộc, rồi ấn loa ngoài.
- Xin chào, tôi là Từ Thuần. À, đúng đúng, làm phiền anh tìm chú của tôi là Phó chủ tịch Từ một chút.
Cuộc gọi của Từ Thuần vừa được kết nối, sự âm trầm trên mặt ông ta liền biến mất không chút dấu vết, thay vào đó là khuôn mặt đầy nét tươi cười.
- Ừ, Từ Thuần, cháu gọi đến có chuyện gì thế.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu có chút mệt mỏi của Từ Trường Thâm.
- Chú ạ, là như thế này. Thanh Hóa không ngờ có một người đến giả mạo là Thủ trưởng Quân ủy, còn nói cái gì là Ủy viên thường vụ Quân ủy. Vừa đến liền muốn điều tra Phó chủ tịch thành phố của Thanh Hóa, không ngờ cũng điều tra luôn cả cháu, còn bảo cháu trở về mà trồng khoai lang. Tên Lâm Vân này mặc kệ có phải là lừa đảo hay không, nhưng cũng quá khoa trương rồi, đã đả thương vài người rồi ạ.
Thanh âm của Từ Thuần rất cẩn thận.
- Ồ, vậy thì bắt cái gì? Cháu nói anh ta tên là Lâm Vân?
Giọng nói của Từ Trường Thâm đột nhiên trở nên kịch liệt.
- Đúng vậy ạ, sao thế chú?
Từ Thuần đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
- Cậu cũng giỏi thật đó, Từ Thuần, không ngờ còn dám khiêu chiến với cả Thủ trưởng Quân ủy, bây giờ lập tức làm theo yêu cầu của Thủ trưởng đi, hãy hiệp trợ với Ủy ban Kỷ luật xử lý xong chuyện bên này, sau đó nhanh chóng trở về trồng khoai lang. Khốn thật, thật không dễ dàng mới trấn an được này, tên khốn cậu lại đổ rắc rối vào, tức chết ta mà.
Từ Trường Thâm cuối cùng cũng tức giận đến mức mắng lớn. Cúp điện thoại, Từ Thuần cầm lấy điện thoại nhìn mấy vị lãnh đạo của Thành ủy, tất cả đều trở nên trầm mặc đến mức đến cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Thật lâu sau Vạn Chí Hoa mới kịp phản ứng, thầm thở dài một hơi, y phỏng đoán chức Thủ trưởng của Lâm Vân là thật, nhưng không ngờ lại thật tới nước này, ngay cả lão Từ một chút cũng không thèm hỏi căn do, trực tiếp để cho cháu trai của mình về trồng khoai lang rồi.
- Cái này, đồn trưởng Vạn, chuyện này tôi lỗ mãng rồi. Tôi nghĩ chuyện này nên nghiêm khắc làm theo chỉ thị của Thủ trưởng.
Lưu Văn Vấn mồ hôi đầy đầu, gã vốn đứng về cánh Từ Thuần, không ngờ lần này tự vác đá ném vào chân mình rồi. Lễ vật mà Vạn Chí Hoa tặng, đã bị gã nện vào mặt của Vạn Chí Hoa.
Gã cho rằng là chuyện vô cùng vớ vẩn, không ngờ nó là thật. Nếu như vậy thì bên chỗ gã đâu còn phải giúp đỡ Đường Cát chứ, thật hận không thể cầm cục đá mà ném thêm lần nữa. Nhưng chuyện này gã biết khẳng định không thể thành công, cho nên mới che dấu chủ ý giúp đỡ Đường Cát một chút.
Bởi vì gã biết cho dù mình không giúp Đường Cát mà cứ theo ý mình giúp Vạn Chí Hoa, thì kết quả cũng như vậy, Đường Cát khẳng định sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng chuyện trên đời này không ngờ lại thái quá như vậy, chuyện gã cho rằng không thể, thì nó lại có thể.
Duyệt Trường Phong cũng toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thầm than vận khí tốt của Vạn Chí Hoa, và nghĩ Lâm Vân này là thần thánh phương nào.
Từ Thuần nghệt mặt ra, ông ta biết lời nói của chú ông ta chính là ông ta đã bị vứt bỏ rồi, ông ta đã không còn tư cách đuổi theo vị trí cao hơn. Vốn còn hai năm nữa ông ta rất có khả năng được điều lên tỉnh, Đường Cát do ông ta bồi dưỡng sẽ để y giúp ông ta tiếp tục khống chế Thanh Hóa. Tuy Đương Cát có tham một chút, nhưng rất biết nghe lời. Bây giờ tất cả đã xong rồi, Lâm Vân, trời ơi, rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?