Gặp qua người kiêu ngạo, nhưng chưa từng thấy qua một người kiêu ngạo như vậy. Hắn cho rằng hắn là ai? Chẳng những thị trưởng Đường và tất cả mọi người không lên tiếng. Cho dù Cam Dao và Cam Lăng cũng hết chỗ nói rồi. Cam Lăng thầm nghĩ, vị Lâm đại ca này quả thực quá ngây thơ.
Vạn Chí Hoa đột nhiên có một cảm giác quái di. Y biết những lời này của Lâm Vân là rất chính xác. Hai người kia quả thực là người của Liên gia, hầu như ai ở Thanh Hóa cũng biết, cần ngươi phải nói sao? Nhưng cho dù ngươi là bí thư của thị ủy hoặc là thị trưởng cũng không thể nói bắt là bắt. Huống hồ người còn đang là một kẻ bắt cóc và hành hung cảnh sát.
Lâm Vân lấy ra một tấm giấy màu xanh, ném cho đồn trưởng Vạn, rồi tiện tay vứt Liên Tiếu sang một bên.
Người xung quanh đều sửng sốt, tên này bị điên rồi sao? Lại vứt bùa hộ mệnh của mình đi, nếu tất cả các khẩu súng ở đây đều nổ, hắn không phải liền bị bắn thành tổ ong sao?
- Còn chần chừ gì nữa, lập tức nổ súng.
Thị trưởng Đường hừ lạnh một tiếng. Y cảm thấy rất bất mãn vì đồn trưởng Vạn không ra lệnh luôn. Tuy nhiên, xem thái độ của những người cảnh sát kia, thì ở trong đồn này, Vạn Chí Hoa vẫn là người đứng đầu.
- Chậm đã.
Vạn Chí Hoa vừa cầm tấm giấy màu xanh là biết không tốt. Y sống trong quân đội nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết rõ một số chuyện. Mà ngay cả vị thị trưởng kia cũng biết, nhưng có lẽ y không để ý tới.
Quả nhiên, Vạn Chí Hoa vừa mở tấm giấy màu xanh ra, sắc mặt lập tức thay đổi, đâu còn do dự nữa, liền ra lệnh cho thuộc cấp:
- Tất cả cất súng đi.
Sau đó chạy tới trước mặt của Lâm Vân, chào theo nghi thức quân đội:
- Đồn trưởng đồn cảnh sát Hàm Phổ, Thanh Hóa gặp qua thủ trưởng.
Lâm Vân thu hồi tấm giấy, gật đầu, rồi nhìn thoáng qua thị trưởng Đường và cục trưởng Liên nói:
- Hai vị chắc thịt cá dân chúng Thanh Hóa đã lâu rồi phải không?
- Vạn Chí Hoa, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?
Thị trưởng Đường hừ lạnh một tiếng. Tuy âm thầm biết không ổn, nhưng Vạn Chí Hoa gọi một người trẻ tuổi như vậy là thủ trưởng là có ý gì.
- Phó trị thưởng Đường, cục trưởng Liên, vị này chính là thủ trưởng trong quân ủy, Lâm Vân.
Vạn Chí Hoa lạnh lùng nhìn thoáng qua vị thị trưởng Đường vốn một mực quát lớn mình này. Còn cố ý thêm vào một chữ phó. Y biết chỉ cần điều tra thoáng qua, thì tên phó trị trưởng Đường này liền xong đời.
- Cái gì?
Sắc mặt của Phó trị thưởng Đường trở nên tái nhợt. Y biết Vạn Sinh Hoa từng ở trong bộ đội, nên không nhìn lầm chuyện này được.
- Thủ trưởng vị này là phó trị trưởng Đường Cát, chuyên quản lý về quy hoach Thanh Hóa,. Vị này là cục trưởng cục cảnh sát Thanh Hóa, Liên Nhất Nông.
Vạn Chí Hóa giới thiệu rõ ràng lai lịch và tính danh của hai người kia cho Lâm Vân. Y biết, Lâm Vân sở dĩ đưa tấm giấy màu xanh đó cho mình xem, là có ý muốn mượn nhờ thế lực của mình. Nếu như mình còn không cảm thấy được, thì kết cục cũng giống như hai vị kia thôi.
Lâm Vân nhìn thoáng qua Đường Cát và Liên Nhất Nông, nói với Vạn Chí Hoa:
- Thứ nhất, lập tức điều tra là ai hại hai mẹ con Cam Lăng. Thứ hai, gọi điện thoại cho tỉnh ủy, bảo bọn họ giúp đỡ điều tra hai vị này. Một phó thị trưởng quản lý quy hoạch thì liên quan gì tới phá án cơ chứ? Buổi tối tôi sẽ quay lại đây nhìn. Có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết nên làm thế nào. Bổ sung thêm một câu, nếu như người của tỉnh ủy không tra ra được, thì tôi sẽ tìm người khác điều tra.
Lâm Vân nói xong, cầm một tờ giấy, viết điện thoại của mình đưa cho Vạn Chí Hoa. Lời nói đầy kiêu ngạo và mang theo giọng quan. Cũng không hề cố ký các quy tắc ngầm trong quan trường. Khiến những người ở đây nghe vậy đều đổ đầy mồ hôi lạnh.
Vạn Chí Hoa vừa nghe Lâm Vân nói vậy, là biết ý của hắn. Điều này nói rõ, mình phải khống chế phó thị trưởng Đường và cục trưởng Liên lại, sau đó thì mới điều tra. Còn có, chính là tỉnh ủy nhất định phải điều tra ra căn nguyên. Nếu như không tra ra được, thì có khả năng ngay cả bí thư của tỉnh ủy cũng bị người này điều tra một phen. Lâm Vân là có ý cho mình chuyển lời cho người của tỉnh ủy.
- Vâng, thủ trưởng, chuyện của Cam Lăng, tôi cũng mới biết…
Lời của Vạn Chí Hoa còn chưa hết, đã bị Lâm Vân cắt đứt.
- Tôi đương nhiên là hiểu. Nếu không thì anh nghĩ anh có thể tiếp nhận nhiệm vụ này của tôi sao?
Lâm Vân nói chuyện rất quyết đoán, cũng rất quan liêu. Trong lòng tự nhủ, cái hư danh kia cũng không phải là không có tác dụng gì. Ít nhất miễn cho mình khỏi phải gọi điện thoại cho người khác, hoặc là giết tận nơi cứu người.
Giết đến long trời lở đất, tất nhiên là không được. Những người cảnh sát này không phải như đội viên của Hắc Thủ Băng Đao, mình không đến mức nhẫn tâm như vậy. Mà gọi điện thoại nhờ người khác thật quá phiền toái, Lâm Vân sợ nhất là chịu ơn mấy lão già kia.
- Thủ trưởng…
Đường Cát vừa nhìn thấy vậy liền biết mình sắp xong đời. Chẳng những mình sắp bị mất chức, mà không chừng còn vào tù ngồi. Cảnh sát chỉ cần điều tra vài chuyện, là kiểu gì mình chả bị lộ hết.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, Vạn Chí Hoa đã ra lệnh cho thuộc cấp khống chế Đường Cát và Liên Nhất Nông lại. Hay nói giỡn, tuy đã rời khỏi quân đội, nhưng đạo lý đánh rắn phải dập đầu, Vạn Chí Hoa đương nhiên phải biết.
Hôm nay mình đắc tội phó thị trường Đường và người lãnh đạo trực tiếp, cục trưởng Liên. Nếu mình không thể mượn nhờ lực lượng của Lâm Vân, bắt chết hai người này, như vậy người xong đời chính là y. Y không những phải chết, mà còn chết rất khó coi.
Cam Dao và Cam Lăng đã ngây người. Hai người thật không ngờ Lâm Vân còn là một vị thủ trưởng. Hinh như đó là một chức vị rất lớn thì phải.
- Làm sao vậy? Chúng ta đi thôi.
Lâm Vân nhìn hai chị em vẫn còn sững sờ, vừa cười vừa nói. Trong lòng tự nhủ, cái tấm giấy kia cũng không tồi.
- Lâm đại ca, anh thực sự là thủ trưởng sao?
Cam Lăng vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Vân. Mặc dù cô ta là một sinh viên, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một vị thủ trưởng.
- Ách….
Lâm Vân cảm giác mình như thế nào không ra dáng một thủ trưởng gì cả. Nên khi Cam Lăng hỏi, liền xấu hổ sờ cái mũi.
- Tiểu Lăng, chúng ta đi gặp mẹ thôi.
Cam Dao phản ứng tốt hơn một chút. Nàng đã nhìn quen sự thần kỳ của Lâm Vân, tuy trong lòng vẫn còn kinh dị vô cùng, nhưng nàng lại không để ở trong lòng.
- À, mẹ của các cô đang chờ ở phòng khách. Đợi lát nữa tôi sẽ phái một chiếc xe chở mấy vị rời đi.
Vạn Chí Hoa đã sớm thả mẹ của Cam Lăng ra ngoài rồi.
- Không cần đâu đồn trưởng. Làm xong mọi việc thì gọi cho tôi. Có lẽ tôi sẽ quay lại đây một chuyến.
Lâm Vân nói xong, dẫn theo Cam Dao và Cam Lăng đi xuống tầng gặp mẹ của Cam Dao.
Vạn Chí Hoa thấy Lâm Vân đã rời đi, lập tức gọi điện thoại cho thị trưởng, và bí thư tỉnh ủy. Cho dù Lâm Vân đã phân phó, nhưng một mình y là không thể xử lý được việc lớn như vậy. Một khi không cẩn thận thì sẽ tan xương nát thịt.
Y không gọi cho bí thư tỉnh ủy trước, bởi vì y biết vị bí thư này có quan hệ mâu thuẫn với thị trưởng. Nhưng liên hệ mật thiết với phó thị trưởng Đường. Cho dù mình muốn gọi cho bí thư tỉnh ủy, thì cũng phải đợi gọi cho thị trưởng trước đã.
Tuy Vạn Chí Hoa gọi điện, nhưng y vẫn cảm thấy lo sợ bất an. Y thậm chí còn hoài nghi cách làm có mình có đúng hay không. Nhưng hiện tại đã là đâm lao phải theo lao. Dù sao y cũng không có quá nhiều kinh nghiệm quan trưởng, y mới là chức đồn trưởng này được hai tháng mà thôi.
Hai chị em thấy mẹ lại là một phen kích động. Mẹ của Cam Dao không ngừng cảm tạ Lâm Vân, khiến hắn rất mất tự nhiên.
Cũng may Cam Dao kịp thời giải vây, nhìn khuôn mặt có chút xấu hổ của Lâm Vân, nàng hé miệng cười nói:
- Lâm đại ca, nếu không anh tới nhà em ngồi một lát.
Lâm Vân đương nhiên sẽ không đi tới nhà Cam Dao rồi, hắn còn có việc phải làm. Đành phải nói:
- Cam Dao, anh còn muốn đi tìm một người. Hai em và bác về trước đi. Còn có, anh cảm thấy tuy sự việc hôm nay đã được giải quyết, nhưng Liên gia vẫn còn tồn tại. Mà anh thì không có khả năng diệt toàn bộ người của Liên gia được.
- Cho nên anh đề nghị lúc trở về, mọi người thu thập lại đồ đạc rồi rời đi Thanh Hóa. Đương nhiên nếu như em không ngại, có thể tới Yên kInh. Ở Yên Kinh anh có một công ty, Tô Tĩnh Như cũng ở đó hỗ trợ. Nếu không em tới đó bảo Tô Tĩnh Như giúp đỡ, em thấy thế nào?
Cam Dao còn chưa nói gì, Cam Lăng đã hỏi trước:
- Lâm đại ca, anh còn có công ty sao? Công ty của anh là công ty gì?
- Là tập đoàn Vân Môn.
- A…
- A…
Những lời này của Lâm Vân thật sự làm cho ba người kinh hãi. Tập đoàn Vân Môn có thể nói là tập đoàn thu được nguồn lợi lớn nhất thế giới. Đây là công ty còn chưa hướng ra ngoài phát triển. Một khi tập đoàn Vân Môn hướng ra ngoài thế giới, có thể tưởng tượng nó là một quái vật khổng lồ như thế nào.
- Em phải sớm nghĩ đến mới đúng.
Cam Dao giống như lầm bầm nói.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://docsach24.com- Việc học của Cam Lăng cũng không cần gấp. Đến lúc đó bảo Diệp Điềm chuyển trường giúp em. Em muốn tới trường nào học cũng được. Anh đi trước đây, tạm biệt mọi người.
Lâm Vân vội vàng đi tìm Lam Cực. Điện thoại đến tận bây giờ còn chưa kêu, chứng tỏ Lam Cực chưa trở về.
Sau khi trao đổi số điện thoại với Cam Dao, Lâm Vân đang chuẩn bị đi tới một thành phố bên cạnh tìm xem. Thần thức vừa phóng ra đã phát hiện một chiếc xe Audi đang phóng như bay, đằng sau còn có vài chiếc xe đuổi theo.
Lâm Vân không để ý tới đua xe, nhưng hắn lại phát hiện người lái chiếc xe Audi đó là Du Thiết. Còn Lam Cực đâu rồi? Có thể khẳng định Du Thiết đang bị đuổi giết. Chỉ cần nhìn vết thương chồng chất trên người cậu ta là biết.
Lâm Vân giận dữ liền bay tới gần chiếc xe Audi rồi gõ cửa xe.
Du Thiết đang lái xe với tốc độ cao, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa xe, còn tưởng là quỷ.
- Du Thiết, dừng xe lại.
Lâm Vân thấy Du Thiết càng tăng thêm tốc độ, đành phải lần nữa gõ cửa nói.
- Huấn luyện viên Lâm?
Du Thiết cuối cùng mới nghe thấy là thanh âm của Lâm Vân. Chẳng lẽ là mình nằm mơ, hay là ảo giác? Tuy nhiên, bất kể như thế nào, Du Thiết vẫn chậm rãi dừng xe lại.
- Chuyện gì xảy ra?
Lâm Vân nhìn Du Thiết mệt mỏi không chịu nổi, hỏi.
- Thật là anh, chủ tịch? Đại ca Lam Cực đã xảy ra chuyện…
Du Thiết vừa nói tới đây, ba chiếc xe đằng sau đã đuổi tới. Trong ba chiếc xe có tổng cộng sáu người nam tử.
Lâm Vân khoát tay, ngắt lời Du Thiết, nói:
- Những người này có phải là muốn đuổi giết cậu hay không?
- Đúng vậy, tôi vừa trốn ra được, liền muốn tìm một chỗ để gọi điện thoại. Nhưng những người này giống như chó điên vậy, một mực dồn tôi đến tận bây giờ.
Du Thiết thở gấp một hơi nói. Trong suy nghĩ của y, vô luận là bao nhiêu người đến, chỉ cần có huấn luyện viên Lâm ở đây, là có thể giải quyết.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn ba chiếc xe đang đi tới gần, đột nhiên dậm chân. Ba chiếc xe giống như hẹn trước vậy, toàn bộ bị trôi đi, rồi bị hất văng xuống vách núi. Trong nháy mắt đã có ánh lửa bốc lên từ phía dưới.
- A, điều này…
Du Thiết biết huấn luyện viên Lâm rất lợi hại, nhưng điều này đã vượt quá mức tưởng tượng của y. Còn có, vừa rồi xe Audi của mình đi nhanh như vậy, làm sao hắn có thể gõ được cửa sổ xe? Tuy nhiên Du Thiết cũng biết hiện tại không phải là lúc hỏi những chuyện ấy. Liền vội vàng nói vị trí của Lam Cực cho Lâm Vân.
- Tốt, tôi đi trước xem Lam Cực thế nào, cậu cứ lái xe chậm là được.
Lâm Vân nói xong, xử lý thoáng qua vết thương cho Du Thiết rồi lập tức bay đi.
Du Thiết nhìn bóng lưng của Lâm Vân dần dần biến mất, trong đầu vẫn còn có chút hồ đồ. Chuyện này trước sau chỉ mới hơn một phút đồng hồ. Nếu không phải miệng vết thương của mình đã khép lại, còn có ba chiếc xe đằng sau biến mất không thấy đâu và có đám khói bốc lên từ phía dưới vách núi, y còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Lâm Vân đã đi tới chỗ Lam Cực bị nhốt. Hắn thật không ngờ Lam Cực đúng là ở Thanh Hóa. Chỉ khác là ở vùng ngoại thành mà thôi.
Hiện tại Lâm Vân đã nhìn thấy Lam Cực. Toàn thân của Lam Cực toàn là máu, xem ra đã bị tra tấn rất nhiều. Lâm Vân nhăn lông mày lại. Trong lòng tự nhủ, với bản lĩnh của Lam Cực như vậy, chỗ này còn có ai có thể đánh bại được cậu ta?
- Không biết tự lượng sức mình. Rõ ràng còn dám tới tìm ta. Con tiện nhân Tề Dung kia, ta sẽ đi Yên Kinh bắt nó trở về. Đến lúc đó ta cưỡng bức con bé đó trước mặt người, xem người có còn dám coi thường lão tử Dạ Ưng này không. Lão tử còn chưa tìm ngươi, ngươi đã chủ động tới khiêu khích lão tử rồi. Đánh nữa cho ta, chỉ cần lưu một hơi là được.
Nói chuyện là một tên nam tử hơn bốn mươi tuổi mặc áo vàng, trong miệng đang ngậm một điếu xì gà.
Bành bạch vài cái tát, không ai chứng kiến Lâm Vân vào bằng cách nào. Nhưng tất cả mọi người chỉ nhìn thấy Lâm Vân xách lão đại của bọn chúng lên rồi liên tục tát vào mặt.
Máu và răng từ miệng tên nam tử áo vàng kia rơi tích tắc xuống mặt đất. Trong nháy mắt này, cơ hồ tất cả mọi người đều ngây dại.
- Huấn luyện viên?
Lam Cực đã nhận ra người này chính là chủ tịch Lâm Vân của bọn họ. Tuy thương tích của y đã đầy mình, nhưng thần sắc vẫn rất kinh hỉ.
- Ngươi là ai?
Tên nam tử mặc áo vàng sợ hãi nhìn Lâm Vân, cố gắng lắm mới nói ra được ba chữ này. Nếu không phải Lâm Vân cẩn thận nghe thì đúng là không hiểu y nói gì.
Lâm Vân tiện tay ném y xuống mặt đất. Tên này đang muốn đứng lên, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đau nhức đến mức không có sức để đứng lên.
- Giết hắn…
Cũng may y còn có thể chỉ huy thuộc hạ tiến hành phản kích.
Lâm Vân căn bản không hề hạ thủ lưu tình. Trong nháy mắt, hai mươi tên thuộc hạ này đã biến thành hai mươi cỗ thi thể. Cho dù có thần kinh thô như Lam Cực cũng cảm thấy có chút thái quá.
Lâm Vân tháo dây thừng trói Lam Cực ra, thuận tay xử lý vết thương cho y, rồi mới hỏi:
- Lam Cực, những người này rất tầm thường mà, sao cậu và Du Thiết, hai người lại không đấu được bọn chúng?
- Không phải nhóm người này, mà là một tên đạo sĩ. Vì không e ngại bọn chúng nên tôi mới tới đây, nhưng về sau bỗng xuất hiện một tên yêu đạo, bản lĩnh của y thực sự lợi hại. Chỉ cần mấy chiêu đã bắt được tôi và Du Thiết. Không biết Du Thiết thế nào rồi.
Lam Cực nói đơn giản, hiện tại cứu Du Thiết mới là quan trọng nhất.
- Cậu không cần phải lo lắng cho Du Thiết. Du Thiết đã trốn đi được rồi. Tên yêu đạo kia ở đâu? Cậu có biết không?
Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, chỉ vài chiêu là bắt được Lam Cực, y là người như thế nào?
- Tôi cũng không rõ ràng lắm. Người kia là do tên Dạ Ưng này tìm được. Chắc là tên Dạ Ưng biết.
Lam Cực nói xong, chỉ về phía tên nam tử mặc áo vàng.
Dạ Ưng đã bị thủ đoạn của Lâm Vân dọa ngất. Chỉ một phút đồng hồ đã đơn giản giết toàn bộ thủ hạ của mình. Tên này là ma quỷ sao?
- Tốt nhất ngươi nên nói hết chuyện này ra, ta không có bất kỳ kiên nhẫn gì để mè nheo với ngươi.
Lâm Vân dùng chân đá tên nam tử áo vàng.
Dạ Ưng biết mình xong rồi. Trông thấy thủ đoạn giết chóc của Lâm Vân như vậy y không dám cò kè mặc cả với Lâm Vân, chỉ run rẩy nói:
- Người kia là đạo trưởng Lưu Vu. Một tuần trước y tới tìm tôi, nói rằng hai đệ tử của y vừa xuống núi thì biến mất. Rồi bảo tôi điều tra xem có người nào lợi hại ở gần Thanh Hóa hay không?
- Tôi đã tra ra một người tên là Mộc Vân, cùng ngày xuất hiện ở Thanh Hóa. Về phần Lam Cực tiên sinh là chủ động tìm tôi, chứ tôi không có ý định bắt Lam Cực tiên sinh. Về sau Lam Cực tiên sinh muốn giáo huấn người của tôi, thì đạo trưởng Lưu Vu tới rồi bắt hai người bọn họ lại.
Lúc này Lâm Vân mới biết việc mình giết một tên đạo sĩ, còn một tên là do đồng môn của y hai ở núi Sắt đã bị bại lộ. Nếu đã tra được Mộc Vân, thì sớm hay muộn gì cũng tra ra được Lâm Vân.
- Chuyện của Mộc Vân kia, ngươi đã nói cho tên đạo sĩ kia biết chưa?
Lâm Vân trầm giọng hỏi.
- Đã nói qua, y nói rằng buối tổi có thể lại đến.
Dạ Ưng nói xong, Lâm Vân đã chẳng muốn nghe tiếp, liền tiện tay giết y.
Trong lòng suy nghĩ, Xung Hi có lẽ đã gặp nguy hiểm