Lâm Vân chính đang vuốt ve cây Minh Yên, trong lòng suy nghĩ làm sao để chặt cái cây này. Cái cây này không lớn không nhỏ, to bằng khoảng cánh tay, mình chỉ cần dùng ít sức là chặt đứt. Nhưng hiện tại là ban ngày, nếu bị ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị phạt tiền. Vẫn là đợi đến tối, không ai nhìn thấy thì chặt a.
- Lâm Vân, sao ngươi lại ở chỗ này?
Còn chưa đến gần Lâm Vân, Hàn Vũ Tích đã kêu lên hỏi. Từ lần trước Lâm Vân dùng kim châm trị liệu cho mình, Hàn Vũ Tích cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái. Hơn nữa còn có cảm giác thân thể của mình tốt hơn trước nhiều.
Chỉ là lần trước muội muội đánh Lâm Vân, nhìn lúc hắn rời đi, cả sau lưng đều là máu, trong lòng nàng luôn có chút lo lắng. Thậm chí còn mong ngóng gặp lại hắn.
Nghĩ tới lúc trước hắn vì mình mà mới thành như vậy. Tuy một mực không rõ Lâm Vân như thế nào lại biết dùng kim châm trị bệnh, nhưng mong muốn gặp lại Lâm Vân càng ngày càng bức thiết. Đặc biệt, mỗi lần ôm cái gối kia, nàng càng nhớ hắn hơn. Hôm nay rõ ràng có thể trông thấy hắn, trong nội tâm đương nhiên cao hứng.
- Vũ Tích, sao ngươi lại ở đây? A, đúng rồi, ta quên mất công ty của ngươi ở gần chỗ này.
Lâm Vân còn đang suy nghĩ cái cây, nghe thấy Hàn Vũ Tích gọi hắn, mới kịp phản ứng. Hắn không khỏi xấu hổ, thực lực của mình bây giờ vẫn là quá thấp. Nếu không phải là Hàn Vũ Tích, mà là một kẻ khác muốn tập kích hắn, không chừng hắn muốn ăn thiệt thòi lớn.
- Ngươi ở đây làm gì?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân chính đang vuốt vuốt cái cây, trong lòng liền kỳ quái. Chẳng lẽ hắn lại đói bụng sao? Nhưng mấy quả dại trên cái cây kia đều bị hắn ăn hết rồi, hắn còn tới nơi này làm cái gì? Hắn khẳng định không phải là tới tìm mình, nếu tìm tới mình, thì không đứng ở chỗ này.
- Ta….
Lâm Vân không thể nói, vì ta không có tiền mua quà tặng ngươi, mới phải đánh chủ ý tới cái cây này a.
- Ngươi có đói không, chúng ta đi ăn cơm.
Hàn Vũ Tích nhẹ nhàng nói chuyện như vậy, khiến Lâm Vân rất kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình. Thậm chí còn có một chút ôn nhu trong đó. Trong lòng hắn tự nhủ, chẳng lẽ ly hôn xong thì liền trở thành ôn nhu như vậy? Biết thế, ta đã sớm ly hôn nàng.
Nhìn Lâm Vân nhìn mình với vẻ kỳ quái, Hàn Vũ Tích không biết hắn kỳ quái cái gì. À, đúng rồi, đây là lần đầu tiên mình nhỏ nhẹ nói chuyện với hắn. Nàng cũng không biết vì sao thái độ của mình với hắn chuyển biến, nhưng nàng khẳng định, Lâm Vân lúc này tuyệt đối không giống với Lâm Vân lúc trước. Chắc có lẽ do bệnh của hắn đã khỏi nên mới như vậy.
- A, cũng được, tí làm vậy.
Lâm Vân vỗ vỗ cái cây.
- Tí làm cái gì?
Hàn Vũ Tích thắc mắc hỏi.
Làm Vân giả vờ không có nghe thấy:
- Hiện tại đi ăn cơm sao?
- Ừ, ngươi đi theo ta. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Hàn Vũ Tích dẫn theo Lâm Vân tới một quán cơm gần công ty.
Nhìn Hàn Vũ Tích và Lâm Vân rõ ràng giống một đôi vợ chồng ân ái đi ăn cơm, trong lòng Thẩm Quân rất khó chịu.. Y tự nhủ, tên kia chỉ làm một kẻ điên, chẳng lẽ Hàn Vũ Tích là đói bụng ăn quàng, ngay cả một kẻ điên cũng muốn.
Không quan tâm tới Thẩm Quân đang buồn bực phỏng đoán, Hàn Vũ Tích đã dẫn theo Lâm Vân tới quán cơm, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống.
- Ngươi muốn ăn gì?
Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Vân ngồi đối diện, hỏi.
- Để ta gọi món ăn à?
Lâm Vân hỏi Hàn Vũ Tích.
- Ừ!
Hàn Vũ Tích vẫn muốn mời Lâm Vân tới một chỗ nhà hàng sang trọng ăn cơm, nhưng chỉ sợ thức ăn trong đấy quá đắt, chính mình không mời nổi. Mà thức ăn ở đây tương đối phù hợp, không quá tốn kém. Huống hồ Lâm Vân chỉ cần có cái ăn là tốt rồi, thức ăn đắt tiền đến mấy cũng chỉ là no bụng mà thôi.
- Kim Sa Ngọc Mễ (Một loại cơm trộn trứng), khoai tây xào dấm, nấm thập cẩm, một bát súp cá tiêu.
Lâm Vân gọi mấy món ăn và một bát súp, mới trả lại thực đơn cho bồi bàn.
Hàn Vũ Tích thấy hắn gọi mấy món như vậy, trong lòng rất rung động. Vì sao hắn biết mình thích ăn những món ăn này? Ngoại trừ món súp cá ra, các món còn lại đều là món ưa thích của mình. Nàng ngơ ngác nhìn Lâm Vân, bỗng lại cảm giác không rõ người trước mặt mình là ai.
Lâm Vân không biết món ưa thích của Hàn Vũ Tích là gì. Nhưng từ lần trước nàng mua thức ăn và mua đồ ăn trong cặp lồng, hắn có thể đại khái đoán ra, nàng thích những món ăn chay. Nhưng đến một quán cơm như vậy ăn chay, quả thực không thích hợp, nên hắn mới gọi một bát súp cá, để đầu bếp quán cơm này nhìn đỡ phải buồn bực mà thôi.
- Ngươi, muốn uống rượu không?
Hàn Vũ Tích đột nhiên hỏi Lâm Vân. Hôm nay là sinh nhật của nàng, nàng rất muốn uống một chút rượu. Dù sao mấy năm qua, chỉ có năm nay sinh nhật của nàng là thoải mái một chút.
- Cũng được, hai ngày trước ta còn uống 9 bình rượu Mao Đài kia…
Lâm Vân lập tức ngừng lời. Trong lòng tự nhủ, mình cần gì nói những lời khiến Hàn Vũ Tích không vui này.
Hàn Vũ Tích âm thầm thở dài, nguyên lai hắn vẫn như cũ.
- Ta đi lấy một chai rượu đỏ.
Lâm Vân nhìn biểu lộ của Hàn Vũ Tích, liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, tranh thủ nói ra.
Nhìn Lâm Vân tới quầy hàng lấy rượu, Hàn Vũ Tích sâu kín thở dài. Nếu người này bình thường thì tốt rồi, hôm nay sinh nhật của mình, hắn cùng mình qua sinh nhật, ai…
Đang nghĩ ngợi, Lâm Vân đã cầm một chai rượu đỏ tới. Món ăn đưa lên, Lâm Vẫn giúp Hàn Vũ Tích rót đầy một chén. Hắn cũng tự rót cho mình một chén, giơ chén lên, vừa định nói một câu "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ", nhưng lại ngừng lại. Bởi nếu nói câu này, hắn phải tặng nàng quà sinh nhật. Mặc dù hắn rất muốn tặng quà cho nàng ngay lúc này, nhưng trong người hắn không có bất kỳ đồ vật nào có thể mang ra tặng.
Hàn Vũ Tích nhìn Lâm Vân chỉ chất phát giơ chén lên, không nói một câu. Trong nội tâm rất buồn khổ, liền vùi đầu uống rượu. Lâm Vân cũng không dám để cho nàng uống quá nhiều. Một chai rượu uống hết, hắn không gọi thêm nữa.
Tuy một bàn thức ăn, đều là món ưa thích của Hàn Vũ Tích, nhưng chủ yếu là Lâm Vân ăn. Ngược lại món súp cá, mỗi lần Lâm Vân duỗi chiếc đũa gắp, Hàn Vũ Tích cũng làm theo gắp cá.
- Món súp này có chút cay, không phải ngươi không thích ăn cay sao?
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích chỉ gắp cá cho vào bát không ăn, đành phải nói ra.
- Ta muốn ăn cá, ta muốn tranh ăn với ngươi…Ô ô..
Nói xong, Hàn Vũ Tích liền bỏ chiếc đũa xuống, gục xuống mặt bàn khóc rống.
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Tích khóc, hắn cũng rất ảm đạm. Hắn biết Hàn Vũ Tích khó chịu, nhưng hắn không cách nào giúp nàng. Chỉ yên lặng nhìn Hàn Vũ Tích khóc nức nở.
Một lúc sau, Hàn Vũ Tích mới ngẩng đầu, lau nước mắt, bình tĩnh nói với Lâm Vân:
- Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.
- Thanh toán hóa đơn.
Hàn Vũ Tích tới bàn tính tiền.
- A, vị tiên sinh này đã thanh toán xong rồi.
Cô gái tính tiền nhẹ nhàng nói.
- Ngươi lấy đâu ra tiền mà tra?
Đi ra quán ăn, Hàn Vũ Tích khó hiểu hỏi Lâm Vân.
- A, là ta nhặt mấy đồ sắt vụn rồi mang đi bán.
Lâm Vân đang đinh nói là có bằng hữu đưa hắn mười nghìn nguyên. Bất quá, nếu nói như vậy, chỉ sợ Hàn Vũ Tích lại quăng tới ánh mắt thất vọng. Dưới tình thế cấp bách, đành phải nói do mình bán sắt vụn mới có tiền.
Hàn Vũ Tích giật mình nhìn vẻ chất phát của Lâm Vân.