Lâm Vân đi ra nhà hàng quốc tế Mỹ Châu, liền tới địa chỉ ghi trên danh thiếp của Tô Tịnh Như. Hiện tại hắn cần một công tác ổn định, sau đó mới có thể tiếp tục kế hoạch Tu Tinh của mình.
Lâm Vân tin tưởng dựa vào kiến thức của mình, kiếm tiền không phải là việc khó. Nhưng mục đích ban đầu hắn không phải là kiếm tiền, mà là để tu luyện nên mới phải kiếm tiền. Tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân, lại có chỗ ở ổn định, cần gì lãng phí thời gian đi đâu tìm kiếm? Có một công việc ổn định là Lâm Vân thấy đủ.
Tòa nhà Kim Thanh là toà nhà cao nhất của thành phố Phần Giang. Hễ là người của Phần Giang, ai cũng biết địa chỉ. Cho nên Lâm Vân không mất nhiều thời gian hỏi han đã tìm được nơi này. Tối hôm qua, Tô Tịnh Như nói công ty của nàng nằm ở tầng 12. Nên vừa vào thang máy, Lâm Vân trực tiếp ấn nút lên tầng 12. Bất quá, khi ngón tay của Lâm Vân vừa ấn vào nút 12, thì phát hiện ngón tay của mình đã bị một ngón tay khác đè lên.
Chắc là do mình ra tay quá nhanh, người kia còn chưa kịp phản ứng đã ấn lên tay của mình. Hắn quay đầu nhìn lại, hóa ra là một mỹ nữ tương đương xinh đẹp.
Mặc một bộ quần áo công sở, khiến đường cong của thân hình nàng đều lộ rõ. Tuy ánh mắt của nàng có chút mệt mỏi, nhưng không che lấp được vẻ khôn khéo trên khuôn mặt. Lâm Vân liền mỉm cười nói:
- Chào mỹ nữ, ngón tay của em thật mềm mại a.
Nữ nhân này thấy ngón tay của mình rõ ràng ấn lên ngón tay của người khác, khuôn mặt đỏ lên, đang định xin lỗi. Thì nghe thấy tên gia hỏa ăn mặc chả khác gì tên khất cái này lại dám đùa giỡn mình, còn cợt nhả gọi mình là mỹ nữ. Nàng đang muốn tức giận, đột nhiên nghĩ tới người này cũng lên tầng 12, mà tầng 12 chỉ có công ty của mình mà thôi.
- Ngươi lên tầng 12 tìm ai?
Nữ nhân này không vì lời dí dỏm của Lâm Vân mà cảm thấy hảo cảm.
- Ta tới công ty Hồng Tường để đi làm. Tên ta là Lâm Vân.
Lâm Vân nói xong liền giơ tay muốn bắt tay với vị mỹ nữ kia.
Nhưng mỹ nữ hiển nhiên không có ý nắm tay hắn, Lâm Vân đành ngượng ngùng thu tay về.
- Ngươi chính là Lâm Vân? Là người Tĩnh Như giới thiệu tới? A, ta gọi là Đường Tử Yên. Hiện tại đang phụ trách chi nhánh Hồng Tường thuộc tập đoàn Hồng Hải. Trước mắt được phân công quản lý phần điện tử và trang phục của Hồng Tường.
Đường Tử Yên nhướng mày nói.
Trong lòng nàng lại tự nhủ, vì sao Tĩnh Như lại giới thiệu một kẻ lôi thôi như vậy cho công ty? Còn dặn dò ta không cần an bài công việc gì cho hắn. Nhìn cái tính tình và bộ dạng lôi thôi này của hắn, thực không dám khen tặng.
Thang máy dừng ở tầng 12.
- Ngươi đi theo ta.
Đường Tử Yên nói xong liền đi ra trước.
Lâm Vân đi theo đằng sau Đường Tử Yên. Về phần Đường Tử Yên lãnh đạm với hắn, Lâm Vân cũng không thèm để ý tới. Dù sao mình tới nơi này cũng chỉ là kiếm tiền lương hỗn qua ngày, cần gì quan tâm thái độ của vị Đường tổng này như thế nào.
- Ngươi muốn làm cho ngành nào?
Đường Tử Yên thực sự nghĩ không ra, vì sao Tĩnh Như còn muốn bảo mình để cho tên gia hỏa này tự chọn lựa ngành làm việc.
- A, để ta xem chỗ nào có vị trí tốt thì ta liền ngồi ở chỗ đó.
Lâm Vân cũng lười hỏi vị Đường tổng này. Một người nam nhân, cần gì phải dong dài với nữ nhân làm gì.
Nghe Lâm Vân nói vậy, Đường Tử Yên hận không thể nện tập văn kiện trong tay vào đầu hắn. Hóa ra không phải hắn muốn chọn ngành nào để làm việc, mà là chọn chỗ ngồi thoải mái để ngồi.
Cuối cùng, Lâm Vân tìm được một chỗ ngồi gần cửa số. Chỗ này khá thoáng mát, từ chỗ này nhìn ra ngoài, tầm nhìn rất rộng. Vị trí này rất thích hợp cho hắn tu luyện. Vội vàng nói:
- Ta liền chọn vị trí này.
- Chỗ này không hợp với ngươi, ngươi chọn chỗ khác đi. Phía bên phải là bộ phận kỹ thuật điện tử của Hồng Tường, nếu không ngươi ra chỗ đấy ngồi?
Tuy Đường Tử Yên rất căm tức, nhưng vì mệnh lệnh của Tĩnh Như, không thể không khách khí với hắn.
- Vì cái gì không hợp, ta thích chỗ này. Nếu không, ngươi gọi điện cho Tĩnh Như bảo nàng ta xem. Di, sao xung quanh không có ai ngồi vậy? Chẵng lẽ chỗ này chỉ có một mình ta làm việc à?
Hắn còn dám thắc mắc? Đường Tử Yên chỉ muốn lao lên dùng chân đá bay Lâm Vân.
"Tĩnh Như có quan hệ gì với hắn? Mà hắn có thể xưng hô thân mật như vậy?"
Đường Tử Yên âm thầm hỏi.
- Tốt, ngươi đã thích nơi đó, thì cứ ngồi. Tiểu Diễm, ngươi mang đồ đạc của Hà Cầm chuyển sang chỗ ngồi khác, để chỗ ngồi này cho vị Lâm tiên sinh.
Đường Tử Yên nói xong, thì thấy một đoàn nam nữ đi vào.
Giờ Lâm Vân mới hiểu, không phải là không có người đi làm, mà hiện tại mới là giờ làm việc.
- Hà Cầm, ngươi đổi vị trí, chỗ này tặng cho Lâm Vân, hắn mới tới nơi này làm.
Đường Tử Yên dặn dò một vị thiếu phụ đầy đặn tuổi chừng 30.
Nguồn: https://docsach24.com- Vâng, Đường tổng.
Tuy Hà Cầm không biết Lâm Vân là ai, nhưng có thể làm cho Đường tổng tự mình an bài chỗ ngồi, hắn khẳng định không phải người bình thường Nhưng nàng lại nghĩ mãi không rõ, một người nam nhân đi vào bộ phận tư vấn áo lót cho nữ làm cái gì.
Lâm Vân vừa sửa sang lại chỗ ngồi, trong nháy mắt xung quanh đã ngồi đầy người. Bất quá, toàn bộ đều là nữ nhân, không phải thiếu nữ thì chính là thiếu phụ. Thậm chí còn có hai bác gái. Cũng may cấp bậc của hai bác gái này không phải là quá cao.
Lâm Vân trợn tròn mắt, mình rõ ràng ngồi trong một đám nương tử quân. Không biết đây là bộ phận gì, mà toàn nữ là nữ.
Nhìn Lâm Vân há hốc mồm, trong nội tâm của Đường Tử Yên mới thư sướng một chút. Đó là do ngươi chọn, đừng trách ta. Bất quá, nàng vẫn cười mỉm đi tới trước mặt Lâm Vân:
- Lâm tiên sinh, chắc ngươi đã hài lòng với vị trí mới này của mình. Bất quá, còn mong Lâm tiên sinh, lúc làm việc không nên quấy rầy các đồng nghiệp xung quanh. Ngươi có thắc mắc gì thì trực tiếp đi tìm ta là được.
Nói xong, không đợi Lâm Vân trả lời, đã uốn éo mông rời đi.
Lúc thì gọi mình là Lâm Vân, lúc thì gọi mình là Lâm tiên sinh, Lâm Vân ở đâu còn không biết, vị Đường tổng này rất không thích mình.
- Vị mỹ nữ này, ta muốn hỏi một chút, đây là bộ phận nào vậy?
Lâm Vân thấy mình đã đắc tội Đường tổng, đành phải ra vẻ phục tùng, hỏi một cô gái mặt tròn tròn ngồi ở phía sau.
- A, Đường tổng không nói cho người biết sao? Đây là bộ phân tư vấn áo lót cho nữ.
Nói tới đây, khuôn mặt của cô gái đỏ lên.
Trong nội tâm của nàng nghĩ, vì sao lại có một nam nhân ở bộ phận này? Con trai làm ở bộ phận áo lót cũng có, nhưng phần lớn đều sắp xếp ở phòng tiêu thụ sản phẩm. Mà cho dù ở phòng tiêu thụ, cũng tương đối ít, chớ đừng nói là ở bộ phận tư vấn áo lót cho nữ.
- Bộ phận này của chúng ta chủ yếu là làm những cái gì?
Lâm Vân đã toát mồ hôi đầy trán.
- Chính là chăm sóc khách hàng, cố vấn cho khách hàng. Chẳng hạn như có khách hàng mua sản phẩm của chúng ta, nếu họ cảm thấy chất lượng của sản phẩm có vấn đề, có thể gọi điện thoại thông báo. Bộ phận của chúng ta sẽ có trách nhiệm giải thích và chỉ đạo. Vạn nhất khách hàng không hài lòng, chúng ta còn phải mang khách hàng tới cửa hàng để giúp họ chọn mua sản phẩm phù hợp. Ách, ngươi là người mới sao?
Cô gái mặt tròn giải thích vô cùng cẩn thận.
Lâm Vân vô lực ngồi xuống. Trong lòng tự nhủ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Nếu không lại tìm vị Đường tổng kia tìm một chỗ ngồi khác? Bất quả, đoán chừng vị Đường tổng kia đang ở văn phòng đợi mình tìm nàng đây. Ngẫm lại, vẫn là đứng lên đi tìm Đường tổng bảo đổi lại vị trí.
- A, Đường tổng đã đi ra ngoài. Ngày mai ngươi đến tìm chị ấy. Hôm nay chị ấy có khả năng không về công ty.
Ngăn Lâm Vân lại chính là bí thư của Đường Tử Yên, Tiểu Diễm.
Lâm Vân liền cảm thấy buồn bực. Đây không phải nàng ta muốn chỉnh mình sao? Làm gì có chuyện ra ngoài trùng hợp như vậy? Tốt thôi, từ nay về sau ta không cần tìm nàng ta nữa. Ngồi ở chỗ toàn con gái thì sao? Dù sao, mỗi ngày mình chỉ cần đến nơi này báo danh, kiếm tiền lương tu luyên là được.
Tư vấn áo lót cho nữ thì thế nào. Dù sao mình cũng sẽ không đi tư vấn. Những chuyện này để cho các nữ nhân bên cạnh giải quyết là được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền thoải mái. Đã đến nơi này, thì thích nghi vậy.
Hiện tại là là mười giờ sáng, ánh nắng ấm áp chiếu lên người của Lâm Vân, khiến hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái. Thoáng vận chuyển lực lượng Tinh Vân trong người, rõ ràng thông suốt, không khỏi mừng rỡ, nơi này đúng là nơi tốt a.
Đường Tử Yên đang ngồi ở văn phòng tổng giám đốc, nàng không có đi ra ngoài. Nàng đang chờ Lâm Vân lần nữa tới tìm mình để đổi chỗ ngồi. Người này nên phải chỉnh mấy lần, mới khiến hắn biết được quyền uy của lãnh đạo.
Chính là đợi tới tận giờ ăn trưa, cũng không thấy Lâm Vân tới. Đành phải đi ra xem hắn đang làm cái gì Nếu hắn dám quầy rầy các đồng nghiệp xung quanh, mình sẽ lập tức tố cáo hắn tới Tĩnh Như.
Bất quá, khiến Đường Tử Yên buồn bực chính là, hắn rõ ràng đang ngồi dựa vào ghế, tại ánh mặt trời ấm áp ngủ say.
Một cỗ lửa giận lập tức dâng trào, nhưng cũng chỉ biết buồn bực trở về văn phòng. Tĩnh Như cũng đã nói qua, không cần quan tâm tới hắn, chẳng lẽ mình còn trông cậy vào hắn có thể làm được việc sao? Huống hồ còn ở bộ phận áo lót, có thể trông cậy hắn làm được cái gì?