Công Tử Điên Khùng

Chương 158: Đều tìm Lâm Vân

Một cái bóng dài xuất hiện ở hàng cây bên đường, Lâm Tranh rất nhanh đã tới đại lộ Tịnh Tích, tới đại viện của Lâm gia. Nơi này được bảo vệ rất là nghiêm ngặt, cho dù Lâm Tranh lái xe đi vào cũng phải trải qua kiểm tra. Cũng may, những người cảnh vệ đều biết Lâm Tranh, chỉ kiểm tra một chút rồi liền cho vào.

Lâm Lộ Trọng ở trong này, cùng với gia đình của đứa con thứ hai Lâm Viễn Phong và gia đình của con cả Lâm Viễn Phiến. Con cháu còn lại của Lâm gia thì mỗi người một chỗ ở. Chỉ khi lão gia tử mở hội nghị gia tộc thì bọn họ mới có mặt.

Cho nên cho dù Lâm Tranh muốn gặp Tam gia của mình cũng phải thông báo. Cũng may hôm nay Lâm Lộ Trọng ở nhà. Nghe thấy cháu trai có chuyện quan trọng cần thông báo, liền phân phó cho y trực tiếp đi tới phòng đọc sách của mình.

- Tam gia gia.

Lâm Tranh đi tới phòng đọc sách của Lâm lão gia tử rồi hành lễ.

- Ừ, hôm nay cháu tới tìm ta có việc gì không?

Lâm Lộ Trọng cũng có chút ấn tượng với đứa cháu trai có năng lực bình thường này. Nếu không phải do y không thể đảm đương ở vị trí cao, ông ta đã đề cử y lên rồi.

Lên tới địa vi cao, nếu không có năng lực, chỉ dựa vào gia tộc thì chắc chắn không được lâu dài. Hiện tại mình còn đang tại vị thì đỡ. Một khi mình về hưu, y lại không có năng lực, như vậy ở vị trí càng cao, nguy hiểm càng lớn. Đây cũng là nguyên do mà Lâm Lộ Trọng mặc dù biết đứa cháu trai này rất thành thật, nhưng một mực không đề cử y.

Còn có một nguyên nhân, là vì Lâm Tranh là một người tương đối thành thật trong Lâm gia. Cho nên ông ta muốn cho Lâm Tranh rèn luyện thêm một vài năm. Đợi cho sang năm, thì chuẩn bị thăng cho y một bậc. Tuy nhiên, phỏng chừng quan chức của y cũng chỉ tới đó mà thôi.

- Gia gia, cháu đã tìm được tung tích của Lâm Vân rồi.

Lâm Tranh hít một hơi nói ra.

- Cài gì? Cháu nói cháu biết Lâm Vân hiện tại ở nơi nào?

Lâm Lộ Trọng kích động đứng lên, không có vẻ gì là một ông lão đã hơn 70 tuổi.

- Nó ở nơi nào? Nói mau.

Lâm Lộ Trọng vội vàng hỏi. Có thể thấy trong nội tâm của ông ta mong chờ đứa cháu trai này như thế nào.

- Em họ đang ở Yên Kinh. Một người bạn của San San nhìn thấy hắn ở đồn cảnh sát. Lúc ấy hắn còn đánh một người cảnh sát ở đó, còn bị cảnh sát trong đồn bao vây…

Lâm Tranh liền tranh thủ kể lại lời của Thẩm Đồng, trong lòng có chút lo sợ bất an. Tuy ngữ khí của Thẩm Đồng rất là khẳng định, nhưng nhỡ đâu đó không phải là Lâm Vân? Lâm Tranh cảm thấy hối hận vì đã không điều tra trước mà thông báo luôn.

- Vì sao nó lại bị cảnh sát bao vây ở đồn? Đây là có chuyện gì?

Lâm Lộ Trọng vội vàng hỏi. Hiện tại ông ta thấy trên người của Lâm Vân hy vọng của Lâm gia. Lâm Lộ Trọng cũng không muốn thật vất vả có hy vọng lại xảy ra ngoài ý muốn gì.

- Tuy em họ đánh cảnh sát, nhưng hình như hắn không có việc gì rồi rời đi đồn cảnh sát. Về phần em họ Lâm Vân đi nơi nào, cháu còn chưa biết. Cháu nghĩ nói cho gia gia trước, rồi tính sau.

- Tốt tốt, không sai, không sai, đúng là dòng máu của Lâm gia, có đảm lược. Ừ, Lâm Tranh, cháu làm cũng không sai.

Lâm Lộ Trọng nói xong, đứng lên đi vài bước, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Lộ Trọng đi ra phòng đọc sách, nói với Vọng Thư trông coi phòng đọc sách:

- Cậu và Lâm Tranh đi dò tra xem Lâm Vân đang ở nơi nào. Nó đã tới đồn cảnh sát thì nhất định có thể hỏi được. Phải hỏi cho rõ ràng vào.

Vọng Thư là thư ký của Lâm Lộ Trọng. Y và Dư Dụ chính là hai thủ hạ đắc lực nhất của Lâm Lộ Trọng.

Vọng Thư cùng Lâm Tranh đi mới hai giờ đã quay trở lại. Lâm Tranh cuối cùng mới thở phào một hơi. Người kia quả thực là em họ Lâm Vân của mình, may mà không nhầm.

- Thủ trưởng, Lâm Vân hiện tại là sinh viên của ngành y dược của đại học Yên Kinh, đang học lớp 06. Chỉ là cậu ấy đã đi ra ngoài hai ngày rồi còn chưa về trường học. Cậu ấy tới đại học Yên Kinh cũng mới chỉ vài ngày mà thôi. Số môn mà Lâm Vân học qua chỉ có một môn, chỗ ở của cậu ấy, tôi cũng đã nhìn qua. Gian phòng của cậu ấy rất trống không, không có bất kỳ chăn mền hay đồ dùng thiết yếu nào. Chỉ có bàn chải đánh răng và khăn mặt.

Nghe Vọng Thư báo cáo, chứng tỏ trong hai giờ này y điều tra được khá nhiều.

Lâm Lộ Trọng nghe xong Vọng Thư báo cáo, lông mày nhíu lại, suy nghĩ nửa ngày mới nói:

- Lập tức điều tra toàn bộ thành phố. Tìm xem tiểu tử kia rốt cuộc trốn ở chỗ nào. Còn có, đi xem là ai giúp hắn tới đại học Yên Kinh. Đã có thể tiến vào đại học Yên Kinh, chứng tỏ bối cảnh của người giúp nó không nhỏ.



Từ Nhân mãi cho tới ngày thứ ba mới nhớ tới, vội vàng đi vào phòng học của Lâm Vân. Hỏi thăm mới biết được Lâm Vân nghỉ học đã và ngày.

Nàng lại vội vàng đi theo Lưu Chính Văn tới chỗ ở của Lâm Vân. Cửa phòng không biết đã bị ai cạy mở. Ở trong chỉ có duy nhất bàn chải đánh răng, khăn mặt và một cái giường gỗ chỉ có khung. Lưu Chính Văn cũng trợn tròn mắt. Y còn cho rằng Lâm Vân đã sớm mua chăn mền. Thật không ngờ bây giờ vẫn chỉ là một cái giường trụi lủi.

- Hai người là bạn học của Lâm Vân sao?

Một bác gái trung niên thấy Lưu Chính Văn và Từ Nhân, vội vàng hỏi.

- Vâng ạ, Lâm Vân chưa về à bác?

Từ Nhân thấy có người tới hỏi, vội vàng trả lời.

- Chưa, vài ngày tiểu tử này còn chưa về phòng. Mà cậu ta ở đây hai ngày, cũng không thấy cậu ta mua chăn mền hay chiếu gì cả. Ai, thực không biết tiểu tử này trôi qua hai ngày đó như thế nào. Nếu bạn học của cháu quay lại thì bảo cậu ta tới chỗ bác lấy chăn mền nhé, chỗ bác có nhiều lắm.

Bác gái nói xong, lắc đầu đi làm chuyện của mình.

Nghe bác gái nói Lâm Vân ngủ hai ngày trên giường gỗ, Từ Nhân và Lưu Chính Văn đều sững sờ. Hiện tại trời đang rất lạnh, người này ngay cả chăn mền cũng không mua nổi sao? Từ Nhân thậm chí còn suy nghĩ, Lâm Vân phải co rúc ở một góc giường gỗ, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.

Lưu Chính văn đương nhiên sẽ không cho là Lâm Vân ngay cả chăn mền cũng không mua nổi. Hắn ăn một bữa cơm đã mấy chục nghìn nguyên a. Nhưng y lại không biết vì sao Lâm Vân lại không mua.

“Ai, không tốt, chẳng lẽ Lâm Vân bị ông chủ của Bách Bảo Trai giữ lại?”

Nghĩ tới đây, Từ Nhân vội vàng chạy tới Phan gia viên, trong nội tâm đã hối hận vì hãm hại Lâm Vân.

Từ Nhân há hốc mồm đứng ở trước cửa Bách Bảo Trai, bởi vì chỗ này đã người đi nhà trống. Không thấy thân ảnh của bất cứ người nào. Một cái quán cổ mở rất nhiều năm rồi, nói đi là đi liền sao? Nàng đi tới các cửa hàng xung quanh hỏi, nhưng bọn họ cũng không biết chủ cửa hàng dọn đi nơi nào, vì sao phải dọn.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nghe nói những người mở quán đồ cổ đều có ít nhiều quen biết với xã hội đen. Vạn nhất Lâm Vân bị những người này bắt đi thì sao? Huống hồ Lâm Vân rất có thể không phải là Dã Nhân kia. Nói cách khác, mình đã hại một người vô tội rồi.”

Từ Nhân lòng nóng như lửa đốt, lại không biết phải làm sao cho phải.