Công Cụ Trả Thù Của Ác Ma

Chương 6-2

“Ưmh ưmh...” Toàn bộ ngâm nga của Lạc Dĩ Phương rơi vào trong miệng anh.

Đường Liệt cười một tiếng trầm thấp, tiếp theo một cái chớp mắt, ngón tay bắt đầu động tác, mềm mại của cô bao thật chặt lấy ngón tay dài thô ráp cứng rắn của anh, mỗi một lần ra vào đều hung hăng ma sát, dễ dàng khơi gợi lên khoái cảm như sóng.

“Hm a, a a – không -”

“Trên miệng em từ chối, nhưng thân thể đã tiếp nhận xâm lấn và đụng chạm của tôi, Dĩ Phương... không được chống lại nữa, tôi và em đều biết, người thắng cuối cùng sẽ là ai.”

Ngón tay của anh đụng chạm từng chút đến chỗ mẫn cảm nhất, cô cũng không kiềm chế được nữa giãy giụa thân thể, cái mộng đong đưa theo động tác của anh, mắt sáng khép hờ, từng tiếng rên rỉ quyến rũ rõ ràng vang vọng trong phòng.

“Cô gái quật cường.” Đường Liệt cho cô một nụ hôn sâu, theo đó rút ngón tay ướt át ra, một tay tiếp tục trêu chọc cô, một tay đỡ phái nam cứng rắn như bàn ủi, chậm chạp mà không cho chống lại xâm nhập từng tấc, đoạt lấy mềm mại của cô.

“Ư ư ư...” Ý thức của Lạc Dĩ Phương bị nhiệt độ cao đốt cháy, lửa dục không chút lưu tình cuốn tới, sắp ép cô tới điên cuồng, “Không cần, anh đi ra ngoài, tôi không muốn -”

Kết hợp mà không có tình cảm, giống như giao cấu giữa hai đầu thú hoang, trái tim của cô bị xé đến máu chảy ròng ròng, thân thể thật nóng, tim lại đau đến không xong.

“Em muốn. Huống chi, chúng ta mới vừa vặn bắt đầu.” Đường Liệt bởi vì cô ngoan cố mà nheo mắt lại, thấy cô khóc d1en d4nl 3q21y d0n đến đau lòng như thế, anh lại hoang đường cảm thấy tội ác.

Đây là cha cô thiếu anh, cha nợ con trả, anh không chỉ muốn trả thù Lạc Khánh Đào, càng muốn thêm cả tiền lời mà giam cầm cô dưới thân thể!


“Em có nhà không thể về, đi theo tôi là lựa chọn tốt nhất.” Anh lạnh lùng nói, eo khỏe bắt đầu rung động, tiến hành nhịp điệu triền miên trong hành lang nóng ấm của cô.

“Ưmh a, a a... Tôi... Ư... Không...”

“Nghĩ đến mẹ em một chút, em còn có thể từ chối được tất cả sao?:

Đáng ghét! Không biết chuyện gì xảy ra, anh rõ ràng muốn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của cô, nhưng khi chân chính sắp khiến cô bị thương đầy mình, trong lòng anh không khỏi sinh ra thương tiếc.

Đây hoàn toàn không giống anh. Anh là ác ma máu lạnh, tàn khốc, anh đặc biệt tới báo thù, anh không nên mềm lòng với cô!

Hai tay vô tình giày xéo ngực cô, Đường Liệt đè cô xuống, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, tốc độ như mưa to gió lớn phủ xuống, tàn sát bừa bãi trong cơ thể cô.

“A a – ư... A a a -” Khi anh mạnh mẽ xâm lược, Lạc Dĩ Phương hỏng mất, xuân triều điên cuồng tiết ra, toàn thân cô không khống chế được mà run rẩy, da thịt hiện lên xinh đẹp đỏ tươi dưới lửa tình thôi thúc, cũng rỉ ra mồ hôi mang theo mùi hương nhàn nhạt.

Đường Liệt ngẩng đầu lên, khoái cảm kịch liệt rửa sạch toàn thân.

Anh không ngừng cắn nuốt cô, thỏa sức phóng túng, cho đến khi đóa hoa của cô co rút nhanh chóng co rút, thân thể mềm mại dưới thân anh bất lực run rẩy, nhiệt độ cuối cùng vọt lên đến điểm cao nhất.

“Em hận tôi sao? Rất tốt, vậy thì hận đến hoàn toàn chút, tôi tuyệt đối không để ý, tuyệt đối không!” Nắm chặt vòng em nhỏ yếu của cô, anh mãnh liệt ra vào, trong cổ họng phun ra tiếng gầm lên của thú hoang.

Lạc Dĩ Phương cất giọng thét lên, giờ khắc này, quá nhiều vui mừng vọt tới, cô và anh cùng nhau lên núi cao tuyệt đinh rơi xuống, luồng nhiệt trong cơ thể cô bắn gấp ra ngoài, như nham thạch cuồn cuộn nóng chảy, hòa tan tất cả lạnh lẽo...

Cô không có sức chống cự, có thoải mái lạ lùng, rơi vào hỗn độn không rõ vòng xoáy...

Mùi thơm của thức ăn tràn ngập trong mũi, Lạc Dĩ Phương theo bản năng dùng gương mặt cọ cọ cái mền, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, cô khẽ ưm mấy tiếng.

Lát sau, nệm khẽ hạ xuống, lộ ra bàn tay ấm áp vuốt ve lưng trần của cô, chạy lên chạy xuống trên làn da trắng như tuyết tinh tế của cô.


“Ưmh...” Lông mi cô rung động, ý thức dần thức tỉnh.

“Đói bụng rồi chứ?’ Người đàn ông từ từ thổi hơi lên cổ ngọc của cô, trêu chọc cô, sức lực vuốt ve hết sức dịu dàng, giọng nói dinendian.lơqid]on lại mang theo ra lệnh nhàn nhạt, “Tôi kêu dì Sương thay đồ ăn nóng lần nữa, đứng lên ăn chút gì.”

Cả người Lạc Dĩ Phương run lên, bỗng nhiên mở hai mắt, trực tiếp chống lại tròng mắt đen đặc của Đường Liệt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn buông lỏng lập tức hiện lên vẻ cố chấp, đôi tay đã được cởi trói buộc ra kéo lấy cái mền, thân thể co lại bằng tốc độ nhanh nhất.

Cô co rúm lại ở đầu giường, đề phòng nhìn anh chằm chằm, theo bản năng cắn đôi môi đỏ mọng.

Nửa người trên của Đường Liệt vẫn trần trụi, chỉ tùy ý mặc một chiếc quần vào.

Sợi tóc rối loạn khiến cho ngũ quan của anh tăng thêm mùi vị tục tằng, nhìn thấy phản ứng của Lạc Dĩ Phương, cằm cương nghị không khỏi căng cứng, sắc mặt khó coi.

“Tới đây ăn cái gì.” Anh ra lệnh lần nữa.

Lạc Dĩ Phương cắn chặt cánh môi, ánh mắt quét qua đống thức ăn kia, lại nhanh chóng quay lại nhìn thẳng vào anh, chính là không nhận tình của anh.

“Em không chủ động tới đây, tôi rất vui lòng đút từng miếng thức ăn vào trong miệng em.” Lời anh nói mang theo uy hiếp, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên vô cùng lớn mật.

Trái tim Lạc Dĩ Phương kinh hoảng, nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc trước, dậy sóng lập tức nhuốm khắp toàn thân.

Muốn so tính nhẫn nại, đấu khí lực với người đàn ông này, cơ hội có thể thắng của cô thật sự không nhiều lắm.

“Anh... Anh đáng ghét!” Vốn từ vựng mắng người của cô quả thật bần cùng đến đáng thương, mặc dù giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được lời nguyền rủa ác độc hơn.


Mày rậm của Đường Liệt chau lên, cười như không cười nói: “Tôi chính là đáng ghét, chính là ép buộc em, em có thể làm gì tôi?”

Quả thật, cô không có cách nào làm gì được anh, suy nghĩ nát óc cũng không ra phương pháp đối phó anh.

Huống chi, cô thật sự đói bụng, khóc một trận, lại bị anh giằng co lâu như vậy, thể lực gần như hao hết.

Lạc Dĩ Phương hất đầu lên, cuối cùng hoạt động thân thể, cầm sanwich trên khay thức ăn lên, giận dỗi cắn một miếng lớn, dùng sức nhai, cố gắng nuốt chửng, từ đầu đến cuối, một đôi mắt đẹp cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đáng hận kia.

“Ăn ngon không?” Đường Liệt nhàn nhạt hỏi thăm, vẻ mặt bí hiểm, cũng cầm một miếng sanwich lên nhét vào trong miệng, ăn cùng cô.

Lạc Dĩ Phương khẽ hừ một tiếng, cố ý quay khuôn mặt nhỏ nhắn đi hướng khác, cứ không trả lời anh.

Một khi bụng có vào một chút, cảm giác quá đói lập tức dâng lên, sau khi ăn xong một phần nhỏ sanwich, cô lại ăn miếng thứ hai, theo đó cầm một ly sữa nóng uống cạn sạch, rồi mới cầm khăn ăn lau miệng.

“Em ăn quá ít.” Ánh mắt Đường Liệt khóa chặt gò má xinh đẹp của cô, không nhịn được đưa tay sờ lên sợi tóc mềm mại của cô, “Tôi hy vọng em ăn nhiều thịt một chút, mập một chút khá đẹp.”

Dịu dàng bất ngờ khiến Lạc Dĩ Phương cảm thấy chua xót trong lòng.

Anh vẫn luôn lừa gạt cô, tình ý dịu dàng với cô tất cả đều là giả vờ, vì cái gì chỉ coi cô như quân cờ để trả thù, bây giờ diee ndda fnleeq uysd doon đạt được mục đích, cần gì phải bày ra vẻ thương tiếc đáng buồn lại dối trá như vậy với cô?

Tim còn đang đau, mà phần đau đớn này sợ rằng không có ngày phục hồi như cũ, tình cảm của cô rơi xuống quá nặng, yêu người đàn ông lạnh lùng này, là cô quá ngốc, quá ngu.

“Anh không cần tốt với tôi.” Cô giận dỗi nói, sắc mặt tái nhợt, “Dù sao... Tôi trốn không thoát lòng bàn tay của anh rồi, mệnh lệnh của anh, tôi sẽ ngoan ngoãn thi hành theo, chỉ cần anh có thể tiếp tục duy trì tất cả chi phí ở viện dưỡng lão cho mẹ tôi, để cho bà yên tâm tĩnh dưỡng, muốn tôi như thế nào cũng có thể.”

Ân oán giữa cha và anh, cô không muốn để ý tới, cũng không có thế lực nhúng tay. Đối với cha, cô ngoại trừ sợ hãi ra, không tìm được thứ tình cảm nào khác, người cô để ý chỉ có một mình mẹ.


Cho nên, chỉ cần mẹ khỏe mạnh, thân thể củ cô có thể mặc anh thoải mái giày vò.

Cô đã không cần thiết, cái gì cũng không quan tâm, cô phải học được che giấu tình cảm, che giấu rung động với anh vào thật sâu, nơi rất sâu, không hề bày ra tình yêu với anh nữa, cũng sẽ không để cho anh do thám được ý nghĩ chân chính của cô.

Quanh mình đột nhiên rơi vào trong căng thẳng kỳ quái.

Lạc Dĩ Phương hơi buồn bực, không khỏi nâng đôi mắt đẹp lên, phát hiện hình như trong đôi mắt đen của anh vọt lên hai luồng lửa giận.

Anh tức giận?

Nhưng anh làm gì mà tức giận? Lại có cái gì tức giận sao? Anh chiếm hết tiện nghi, thắng được một trận, nên sung sướng mà cười ha ha mới đúng, tức giận cái gì?

Không nghĩ, không nghĩ nữa! Còn để ý anh nhiều như vậy làm gì? Cô không cần động lòng vì anh!

Đường Liệt trầm tĩnh nhìn cô hồi lâu, không khí lạnh lẽo bao phủ hai người.

Cuối cùng, anh thu tay đang vỗ về chơi đùa tóc cô lại, đùa cợt nói: “Em tự biết mình là tốt nhất.”

Bỏ lại một câu, anh đứng dậy đi ra cửa, Lạc Dĩ Phương lại lớn tiếng gọi anh.

“Đợi chút, tôi muốn xác nhận một chuyện.” Cô nắm chặt chăn mỏng, ép buộc mình hất cằm lên, dũng cảm đối diện anh.

Đường Liệt khẽ xoay người, lẳng lặng chờ.

“Chúng ta... Loại quan hệ này... Phải duy trì tới khi nào?” Lắp bắp hỏi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông như ma quỷ bao phủ một tầng kỳ dị, hình như anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này.


Chốc lát, môi mỏng khẽ kéo, anh lạnh lùng trả lời: “Cho đến khi tôi chán em, không muốn gặp lại em.”

Nói xong, anh quay đầu đi, bóng lưng to lớn nhanh chóng biến mất phía sau cửa.

Cho đến lúc này, Lạc Dĩ Phương mới cho phép khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vùi vào trong lòng bàn tay, nước mắt không tiếng động chảy xuống.