Công Chúa Và Lọ Lem

Chương 55: Nếu phải đi, hãy cùng đi:

- Con nhỏ cứng đầu này, cuối cùng cũng biết phục tùng. Nếu ngay từ đầu ngoan ngoãn nghe lời thì đâu có bị đánh-Tên tóc vàng vuốt ve trên gương mặt đầy đất cát của Hime. Nụ cười mang theo ý giễu cợt.

Hime không còn chút sức lực, một hồi vùng vẫy khiến toàn bộ năng lượng tiêu biến không còn gì. Hime nhắm chặt mắt, một giọt nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt chứa đựng căm phẫn tột cùng, cảm giác muốn ngay lúc này, giải thoát cho chính mình.

- Mày còn không nhanh tiếp tục, nói nhiều làm gì. Tính cho bọn tao còn phải chờ đến khi nào?-Một tên ngồi trên bệ cửa sổ cất lời cợt nhã. Kéo theo nhiều tiếng nói của mấy tên còn lại.

- Rồi rồi...-Tên tóc vàng vừa cười nói, vừa đưa tay mở khóa quần.

Hime nghe thấy tiếng động bên tai, nhưng lại chỉ là một mảng u đặc không rõ. Trong tâm cô chỉ nghe duy nhất tiếng lí trí đang nói, nói cô ngay lập tức nhanh kết thúc mọi chuyện, ít nhất tại thời điểm này, giữ cho mình chút trong trắng cuối cùng. Khi lưỡi bắt đầu nằm giữa hai hàm răng, chuẩn bị cắn xuống. Đột nhiên, cửa phòng hung hăng bị đạp văng ra. Hime nghe thấy tiếng bước chân hung hăng chạy vào. Một tiếng nói thân thuộc vang lên gọi tên cô “Hime”. Tâm Hime chợt an tĩnh xuống, buông bỏ mọi cố gắng của bản thân, từ từ chìm vào hôn mê. Những chuyện về sau cô hoàn toàn không biết đến....

......................................

Cũng không cần biết trong này có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu người, Pie mặc kệ tất cả. Chỉ biết trong đầu, tiếng Hime không ngừng gào thét cầu cứu, trong tâm không ngừng dâng lên sóng cuộn, bão lùa.

Pie sau khi tự mình xông vào căn nhà hoang. Đi theo tiếng nói phát ra từ trên lầu. Thẳng chân tung một cước, bản lề vốn gỉ sét nhanh bị bung ra.


Cảnh tượng trước mặt, đã ám ảnh Pie cả quãng đời còn lại. Hime nằm trên sàn, tóc tai bê bết, thân trên phơi bày không có mảnh vải che chắn, một tay rơi trước ngực không đủ che đi phần da thịt lộ bên ngoài, phần váy dưới rách nát khó coi. Tay chân đầy đất cát, cùng nhiều vết bầm tím thương tâm. Hime trong mắt Pie mãi mãi là một bộ dáng cao ngạo, thuần khiết trong sáng. Ngoài mặt Pie luôn tỏ ra chán ghét, thực tâm Pie vốn luôn ngưỡng mộ bộ dáng thanh cao từ Hime. Nhưng không ngờ có ngày lại biến thành thê thảm như vậy.

Pie tức giận nắm chặt bàn tay, răng cũng nghiến lên thành tiếng, trong mắt nổi cả những sợi máu đỏ kinh người. Sau khi phân tích một lượt, phòng có bảy tên, thân thể “to con rẻ tiền”, độ tuổi cũng chỉ sấp xỉ cô bé. Đối phó với chúng dễ như trở bàn tay.

Pie rất nhanh, không một lời, lao vào thẳng một cước đá bay tên tóc vàng đang áp trên người Hime. Hắn bị hành động đột ngột của Pie không kịp trở tay, liền bị bay thẳng đến bên bờ tường, lúc tiếp đất cơ thể đã va đập đủ lớn, máu từ trên đầu rỉ ra. Pie cởi áo sơ mi ca rô bên ngoài khoác lên người Hime, run rẩy cùng đau đớn như nhìn chính mình bị thương nằm đó. Tay Pie nhẹ nhàng đỡ Hime từ sau đầu, thuận thế lấy thân làm điểm tựa cho cô.

- Hime, có sao không? Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!

Sáu tên kia vừa kịp hoàn hồn sau khi nhìn tên tóc vàng bị một đá thê thảm, liền chuyển hướng sang hai chị em. Nhận thấy con nhỏ vừa mới lao vào giống con nhỏ kia như đúc, lại có vóc dáng tương đương. Nhìn đến bộ dáng khinh địch, suy nghĩ con nhóc này cũng sẽ như con nhóc kia, dễ dàng bị bắt nạt. Không rõ bọn chúng rốt cuộc có biết suy nghĩ hay không, sau khi nhìn thấy đồng bọn bị Pie một đá xử đẹp, còn không biết thân biết phận, lại còn buông lời trêu chọc cô bé.

- Cứ nghĩ một em không đủ, nay lại thêm một em. Vui đùa cùng lúc với cặp song sinh, tao thật có hứng thú.

- Tao cũng chưa thử, có thể sẽ rất vui đó.

Pie tức giận bốc hỏa, toàn thân toát ra khí nóng. Trên tay cô bé còn đang đỡ lấy Hime nên không thể động thủ được. Chỉ là đang đợi thêm người, sẽ không lo lắng mà ra tay xử lý đám người này. Nhưng vẫn không nhẫn được nghiến răng, gằng lên tức giận:


- Bọn mày ngậm miệng chó lại!!!

Vừa lúc, Minh Anh cũng đã vào tới. Lần đầu nhìn thấy cảnh tưởng trước mặt, Minh Anh cũng như Pie, không thể nào diễn tả được. Minh Anh tinh mắt nhìn thấy một tên cố che dấu phía sau một máy quay phim. Cậu nhanh sải bước đến, hung hăng giựt lấy. Toàn bộ cảnh quay bên trong khiến đầu óc cậu trở nên căng cứng, lòng cuồn cuộn đau đớn. “Tiểu công chúa” của cậu liên tục bị hành hạ, đứng trong vòng tròn để mặc bọn chúng đùa giỡn, lại còn không ngừng kêu gào. “Tiểu công chúa” mà cậu vẫn luôn từ xa ngắm nhìn, vẻ đẹp dịu dàng mang chút lạnh lùng thờ ơ. Dù là vậy, nhưng cậu vẫn không hiểu sao mình lại rất thích. Cậu chưa từng nghĩ đến, có ngày “tiểu công chúa” lại bị biến thành thế này?

- Sư huynh, giúp muội chăm sóc...

Pie còn chưa kịp nói hai từ “cho Hime”. Tiếng máy quay rơi vỡ, những mảnh vỡ văng ra nền. Pie thoáng chút kinh ngạc, lập tức nhìn thấy Minh Anh lộ ra vẻ mặt hung dữ chưa từng có. Một cú móc đột ngột khiến tên cầm máy quay lúc nãy gục ngã, liên tiếp đá về phía hắn ta. Gương mặt đáng sợ, quá đáng sợ. So với vẻ đáng sợ của Vĩnh Huy, chính là ngang ngửa.

- Minh Anh! Muội không đỡ nổi Hime. Trước mắt huynh giúp muội đưa Hime ra khỏi đây-Pie nhanh nói lưu loát.

Minh Anh nghe thấy lời Pie, kéo hỏa xuống, bước nhanh đến. Nhẹ nhàng bế Hime lên, ánh mắt hạ xuống một tầng thấp, để Hime tùy tiện dựa vào người mình, đi đến trước cửa.

Pie vừa rãnh tay, rất nhanh một đá đến tên diễu cợt cô bé lúc nãy, mang theo âm sắc lạnh lùng đáng sợ.


- Mày muốn vui vẻ? Được! Hôm nay tao sẽ chơi vui vẻ với bọn mày.

Hắn ta sau khi bị đánh choáng váng, dĩ nhiên có tức giận, liền lao mình đến định đánh trả. Mấy tên khác cũng nhào vào tiếp ứng. Pie đừng nói chi bảy tên, có cả hai mươi tên ở đây cũng đều gọn gàng xử lý hết.

Tiếng bốp chát vang lên mỗi lúc một nhiều. Kèm theo là vô số tiếng quát tháo tức giận từ Pie.

- Dám động đến Hime! Ngàn lần không thể tiếp tục sống. Đi chết đi! Chết đi! Chết đi!

Minh Anh đứng ở cửa vẫn chưa rời đi. Một là lo sợ Pie sẽ xảy ra bất trắc, hai là chặn đường chạy trốn của bọn chúng. Hễ có tên nào muốn thoát thân, liền bị cậu cho một cước trở vào bên trong, cho Pie mặc sức trút giận. Vốn vướng bận Hime trên tay, nhưng Minh Anh thân thủ không hề kém đi chút nào. Hành động nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Pie cũng rất lợi hại, một mình thân con gái có thể nhanh xử gọn cả thảy. Nếu ban đầu người bị bắt là Pie, có lẽ sự việc đã không chuyển biến nghiêm trọng, Hime sẽ không bị hành hạ, sẽ không bị làm nhục. Cuộc đời chính là không có từ “nếu”, cho nên sự thật có tàn khốc đến đâu, cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận.

Mặt mày hết thảy bảy tên đều bị một màn bạo lực làm cho biến dạng hỏng bét, khắp cơ thể bầm tím, da thịt trầy xướt, máu chảy dọa người. Pie vẫn chưa hết tức giận, liên tục đánh, cô bé không quan tâm chúng có thế nào, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Hime bị hành hạ kia, chỉ hận một nỗi không đánh chết lũ súc sinh này. Đánh đến khi chính mình cũng cảm thấy hao tốn sức lực, Pie bước tới, giẫm lên người một tên, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống.

- Tại sao bọn mày bắt giữ người?

Tên kia vì bị hỏi bất ngờ, còn chưa kịp nhận thức được câu hỏi, chậm chạp suy nghĩ. Pie lại không nhẫn được, một đạp giáng xuống trên người hắn, quát lớn:


- NÓI!!! Ngay lập tức trả lời.

Tên kia bị đá đau đến nỗi co quắp người lại, thét lên một tiếng. Minh Anh đứng ở cửa vẫn im lặng nãy giờ, thấy Pie tra tấn người, xem cũng đến lo lắng, sợ là xảy ra án mạng thật.

- Đánh nữa sẽ chết người. Chúng ta trước là đem Hime đi bệnh viện. Báo công an đến giải chúng đi.

- Huynh đi trước, muội đợi người ở Tử Viên tới-Pie đổi giọng trầm thấp nói với Minh Anh, xem chừng Minh Anh còn chần chừ không quyết, Pie bồi thêm một câu-Hime thân thể yếu, nếu chậm sợ sẽ xảy ra chuyện. Huynh yên tâm, ở đây muội tự lo được.

Minh Anh cuối cùng cũng bị thuyết phục rời đi. Không quên để lại một câu.

- Cẩn thận!

Sau khi nhìn Minh Anh xuống lầu đi khỏi, Pie đứng nhìn hết một lượt, chú ý đến tên còn đang cử động, thẳng chân bước đến, tiếp tục truy xét. Vẫn là câu hỏi lúc nãy, lần này Pie không vội nóng nảy đánh người, đang kiên nhân chờ đợi câu trả lời.

Tiếng bước chân chầm chậm, khẽ tiến đến gần...

Từ sau lưng Pie, trong không trung một bàn tay đang nắm một con dao nhỏ vút xuống.