“Người kia chính là phi tử duy nhất của Ngô Húc, nhị ca ta.” Ngô Ung nhíu mày, giống như nhớ lại chuyện không thoải mái, “Nàng là do khi nhị ca ta xuất cung du ngoạn gặp gỡ, vô cùng xinh đẹp nhưng trong nhà vô cùng cùng khổ, nhị ca ta vừa nhìn thấy đã thích nàng nhưng nhị ca ta đã có thể tử cho nên nàng chỉ là một phi tần của thái tử, cho dù nhị ca ta làm hoàng đế, nàng cũng chỉ là một phi tử trong phần đông những người khác. Nhưng thủ đoạn của nàng không tầm thường, hơn nữa quả thật đặc biệt xinh đẹp, lại đi câu dẫn đại ca của ta — kỳ thật lúc trước khi ta cùng đại ca của ta giết chết nhị ca, chính là do nàng âm thầm giúp . Chính nàng đã từng nói, nàng không chịu nổi sự vô năng cùng với sự lạnh lùng của nhị ca ta — kỳ thật đại ca của ta mới là thật vô năng. Nhị ca ta rất lợi hại , là một người rất tâm ngoan thủ lạt, nếu huynh ấy đăng cơ, tất nhiên sẽ đuổi tận giết tuyệt với chúng ta, cho nên ta mới cùng đại ca liên thủ.”
“Sau khi đại ca của ta đăng cơ, nàng chính là hoàng hậu, nhưng nàng lại nhân dịp tiểu Hầu gia bệnh nặng, một bên xui khiến đại ca của ta chắp tay đưa thành trì dâng cho Tây Ương quốc. Không chỉ như vậy, ngay cả dân tộc du mục xung quanh Bắc Xương quốc, nàng đều xui khiến đại ca của ta trả thù lao cùng vải vóc dư bọn họ. Đại ca của ta tự mình không có chính kiến, tiểu Hầu gia lại hấp hối, cho nên mới để cho nàng nhiều lần thực hiện được.”
Ta hết sức khó hiểu: “Làm như vậy, đối với nàng ta đến tột cùng có điểm gì tốt?”
Ngô Ung thở dài, nói: “Không có lợi. Chúng ta cũng không biết đến tột cùng sao lại thế này, tóm lại sau khi tiểu Hầu gia khỏi bệnh, nàng lại tâm ngoan thủ lạt giết đại ca của ta, tự bản thân bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Nhưng là bởi vì như vậy, tiểu Hầu gia bị cái tội danh giết đại ca ca, toàn bộ trong triều loạn thành một đống, ngay cả con của nhị ca ta, hiện tại là tân Bắc đế, đều bị người ta nói kỳ thật là đứa bé do tiểu Hầu gia cùng đại tẩu ta tư thông sinh ra — nhưng ta biết chuyện đó là không có khả năng, bởi vì tiểu Hầu gia vẫn có một vị cô nương vô cùng yêu thích…”
Ta lẳng lặng nghe xong, nói: “Vậy hiện tại ngươi đến nói cho trẫm nhiều bí mật như vậy để làm gì? Trẫm là hoàng đế địch quốc, chẳng lẽ còn có thể giúp ngươi?”
Ngô Ung nói: “Bởi vì… Ta nghĩ muốn quay trở về, ta cảm thấy mọi chuyện có khả năng không chỉ đơn giản như ta biết như vậy.”
Ta nói: “Vậy ngươi trở về đi, ngươi đi nhầm chỗ rồi.”
Ngô Ung nói: “Không… hiện tại ta trở về, khả năng rất nhanh đã bị tiểu Hầu gia uy hϊế͙p͙ rồi giết.”
Ta bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn hy vọng ta hộ tống ngươi trở về? Ngươi cũng phải biết, đến lúc đó đi thẳng đảo Hoàng Long, toàn bộ Bắc Xương quốc là của Tây Ương .”
Vô Mẫn Quân ở bên cạnh cười cười, nói: “Không, đưa hắn trở về đi, ta cũng thấy chuyện này rất thú vị… phải, nhất là nữ nhân kia.”
Ta: “…”
“Ngô Ung, ngươi có thể đi rồi, lập tức, lập tức.”
Ngô Ung: “? ? ?”
Vô Mẫn Quân cười to, nói: “Ta còn cảm thấy vị tiểu Hầu gia kia thú vị, ngươi có phải cũng muốn ghen hay không?”
Ta cả giận nói: “Ai… Ai ghen… Tiểu Hầu gia… Ta chỉ biết ngươi…”
Thật háo sắc.
Ba chữ cuối cùng ta không thể nói ra trước mặt Ngô Ung, nhưng nói vậy Vô Mẫn Quân có thể ngầm hiểu.
Vô Mẫn Quân vuốt vuốt mặt của ta, ta vuốt ve tay hắn, nói với Ngô Ung: “Được rồi, nói đùa thôi. Chuyện này lát nữa ta thảo luận một chút với Thái sư rồi nói sau, xử lý tiểu Hầu gia đối với chúng ta cũng không có chỗ nào không tốt, ít nhất bảo vệ được tám tòa thành trì…”
Ngô Ung lại lắc lắc đầu: “Ta không phải là là muốn để cho các ngươi hộ tống ta, để cho các ngươi đi, không khác gì, à, dẫn sói vào nhà…”
Ta: “…”
“Vậy ngươi đến làm gì? !”
Ngô Ung nói: “Ta là đến nói cho hai người biết những điều đó kỳ thật là vì ta cảm thấy có chút có lỗi với ngài, Tây Hoàng.”
“?” Ta khó hiểu nhìn hắn, hắn có cái gì có lỗi với ta?
Ngô Ung nói: “Cái này có liên quan đến chuyện thứ hai.”
Ta nói: “Được, nói đi.”
Ngô Ung đối với bên ngoài nói: “Du”
Du… Du… ?
Vì sao ta nghĩ tới một người…
Ta cùng Vô Mẫn Quân liếc nhau, Vô Mẫn Quân là bình tĩnh, ta là kích động, trăm ngàn không cần như ta suy nghĩ, là Thịnh An quận chúa kia…
Cửa chậm rãi mở ra, thị vệ hai bên đứng ở tại chỗ, một bàn tay tách ra mở cửa, một vị cô nương đứng ở giữa, trên mặt đeo một cái khăn che mặt màu hồng, trên chân đặng một đôi hồng nhạt giầy thêu… thật hồng…
Nàng chậm rãi đi tới, hướng ta hành lễ: “Dân nữ Phùng Từ Từ bái kiến Hoàng Thượng.”
Phùng Từ Từ, Phong Du… Cứ theo lời Vô Mẫn Quân mà nói, chính là cái tên giả này cũng quá không có thành ý …
Thanh âm này thật là nàng, Thịnh An quận chúa năm đó.
Ta hít sâu một hơi, tận lực khiến cho thanh âm của mình nghe qua không thay đổi một chút, nói: “Bình… Thân…”
Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái, lắc đầu cười cười.
Cười cái gì mà cười, ngươi hiện tại ở trong cơ thể ta, không cần ứng phó nàng ta, đương nhiên không thành vấn đề …
Phong Du… cứ gọi nàng ta là Phùng Từ Từ, Phùng Từ Từ nói: “Hoàng Thượng, người còn nhớ rõ dân nữ không?”