Sau khi ta với Bình Dương dùng xong ngọ thiện, hai người kia cũng chưa trở về, Bình Dương càng trở nên lo lắng hơn, ta thấy muội ấy lo âu như vậy, cũng có chút lo lắng —— không phải lo lắng Vô Mẫn Quân, là lo lắng cho Bình Dương, cảm giác người mang bầu thật yếu ớt, muội ấy cứ lo lắng như vậy sẽ không tốt …
Cũng may một lát sau hai người rốt cục trở về, quả nhiên như ta dự đoán, hai người Vô Mẫn Quân và Lã Dẫn đều bình yên vô sự, không có việc gì.
Nhưng sắc mặt của Lã Dẫn không được tốt lắm, ta đoán là do lúc hắn chạy tới, Vô Mẫn Quân đã giải quyết xong cái tên Ngiêm gì đó rồi.
Vô Mẫn Quân lười biếng ngồi xuống ghế, mặc kệ quy củ, hỏi: “Ngọ thiện đâu? Bản cung đói bụng.”
Ta: “…”
Ta sai hạ nhân lại đi chuẩn bị một ít đồ ăn, sau đó hỏi Vô Mẫn Quân đã xảy ra chuyện gì.
Vô Mẫn Quân nói: “Cũng không có gì, ta tìm được Nghiêm Mệnh kia, sau đó giết hắn.”
Bình Dương: “…”
Mặt Lã Dẫn càng đen: “Hoàng hậu người… Người không nên làm như thế, tại hạ muốn chính mình tự đi báo thù cho sư phụ…”
Vô Mẫn Quân lười biếng nhìn hắn một cái, xùy hắn: “Tự mình báo thù? Nói thì thật dễ nghe… Như vậy đi, ngươi đã nghĩ như vậy, về sau liền tới tìm ta là được.”
Lã Dẫn khó hiểu nói: “Tìm người… ?”
Vô Mẫn Quân gật gật đầu: “Ta nếu có thể giết hắn, vậy nếu ngươi có thể đánh bại ta, như thế chứng minh ngươi cũng có thể giết hắn, không phải sao?”
Lã Dẫn ngẩn người, gật đầu nói: “Đúng như vậy…”
“Cho nên ngươi về sau tới tìm ta là được.” Vô Mẫn Quân cười với hắn.
Ta: “…”
Lã Dẫn lắc lắc đầu: “Như thế sao được, người là một quốc gia chi mẫu, hơn nữa lại là công chúa Đông Nguyên quốc, thân phận tôn quý, nếu tại hạ khiến người bị thương…”
Vô Mẫn Quân nói: “Ngươi mà cũng khiến ta bị thương được.”
Dứt lời, hắn nói: “Vừa rồi ngươi nhất thời kích động công kích ta, không phải chưa tới hai khắc đã bị ta giải quyết sao.”
Ta sửng sốt, cảm giác võ công của Lã Dẫn cũng không kém, Vô Mẫn Quân chưa tới hai khắc đã giải quuyết được hắn ? Chẳng lẽ võ công của Vô Mẫn Quân bất tri bất giác lại tiến bộ ? !
Lã Dẫn lại mặt đỏ tai hồng nói: “Cái đấy sao tính được… Tại hạ còn chưa tới gần người đã bị bốn thị vệ bắt được, tay chân cũng không động được, đương nhiên người có thể giải quyết ta …”
Ta: “…”
Cũng quá mất mặt .
Vô Mẫn Quân nói: “Đúng vậy, cho nên nếu ngươi có thể đối phó ta cùng với thị vệ của ta là chứng minh ngươi có thể rồi.”
Dứt lời, càng thêm thấm thía nói: “Bây giờ ngươi vẫn nên chuẩn bị làm Phò mã cho tốt đi, sau khi trở thành Phò mã, khi có cơ hội tới tìm ta luận bàn.”
Vô Mẫn Quân đem hai chữ luận bàn đặc biệt nhấn mạnh.
Bình Dương vừa nghe thấy chuyển tới việc của nàng, không khỏi mặt hơi hơi đỏ hồng, Lã Dẫn cũng sửng sốt, sau đó nói quanh co nói: “Việc này…”
Bình Dương thấy hắn lại ấp úng , giận dữ hét: “Làm sao! Ngươi còn không hài lòng có phải hay không! Còn lấy cái cớ gì nữa? ! Nói hết toàn bộ ra!”
Ta: “…”
Lã Dẫn bị nàng hét lên khiến cho hoảng sợ, liên tục xua tay giải thích nói: “Cũng không biết nàng có nguyện ý hay không nữa…”
Bình Dương vẫn đang nổi nóng, tiếp tục hét: “Đứa bé trong bụng là của ngươi, ta còn có thể tìm ai được? !”
Lã Dẫn trấn an nói: “Phải, phải, phải…”
Bình Dương thoáng tỉnh táo lại, mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì, tức giận dậm chân, chạy ra ngoài.
Lã Dẫn chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ, Vô Mẫn Quân lạnh lùng nói: “Còn không đuổi theo? Muốn ta đem ngươi đá bay ra ngoài sao?”
Ta: “…”
Lã Dẫn không nói hai lời, đuổi theo.
Sau khi cái người bất ngờ sắp thành hôn kia rốt cục đi rồi, ta đi đến bên cạnh Vô Mẫn Quân, ngửi thấy trên người hắn vẫn còn hơi hơi có chút mùi máu, không biết vì sao trong lòng có chút không thoải mái, nói: “Đi tắm rửa một cái đi, đổi bộ quần áo khác.”
Vô Mẫn Quân lười biếng nói: “Ta còn chưa dùng cơm…”
Ta nghĩ nghĩ, hẳn là hắn cũng rất mệt, vì thế nói: “Ngươi ăn đi, ta đi ra ngoài trước.”
Vô Mẫn Quân không nói cái gì, ta liền đi thẳng ra cửa.
***
Bình Dương cùng Lã Dẫn ra khỏi Chưởng Kiền điện, một người chạy một người đuổi, cuối cùng rốt cục Lã Dẫn phát huy nam nhân khí phách: “Dừng lại! Chẳng may đứa bé trong bụng gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ? !”
Ai ngờ Bình Dương chính là vẫn đang chờ câu nói này, không được tự nhiên xoay người lại, mặt đỏ hồng cả giận nói: “Ngươi còn dám mắng ta? !”
Thấy Bình Dương ngừng lại, Lã Dẫn cũng ngượng ngùng, bộ dạng lại trở về có chút ngại ngùng: “Không phải… Ta là sợ đứa bé trong bụng…”
“À, ngươi chỉ biết đến đứa bé. Ta chết cũng không quan hệ gì!” Bình Dương thản nhiên nói.
“Đương nhiên không phải!” Lã Dẫn sốt ruột giải thích.
Trong lòng Bình Dương nở hoa.
Ai ngờ Lã Dẫn nói tiếp: “Huống chi nàng mà chết, đứa bé cũng không có…”
“…” Bình Dương tức suýt nữa té xỉu, “Ngươi cút cho ta! ! !”
Lã Dẫn trung thực nhìn Bình Dương, không biết mình làm sai hoặc là nói sai cái gì rồi, chỉ nói: “Ta… Ta thật sự không có ý gì khác, ta… chúng ta thành thân đi.”
Bình Dương bị Lã Dẫn bất thình lình cầu hôn khiến cho đầu óc choáng váng: “Ngươi… Ngươi sao bỗng nhiên lại nói cái này!”
Lã Dẫn nói: “Không có, không phải cả buổi sáng chúng ta đề nói chuyện này sao…”
Bình Dương: “Ngươi nói thành thân thì thành thân sao, buổi sáng không phải không muốn sao, hiện tại lại muốn ? ! Thế ta là cái gì, bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao? !”
Đầu Lã Dẫn đầy dấu chấm hỏi, không biết Bình Dương đến tột cùng là muốn cái gì, hắn với Bình Dương đã có đứa bé, ho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ không phụ trách, huống chi tuy rằng hắn chưa từng cùng với người khác ở chung một chỗ nhưng hắn cảm thấy hắn rất thích Bình Dương , tuy rằng thời gian quen biết nhau rất ngắn, nhưng… Bình Dương thật rất đáng yêu .
Một cây củ cải một cái hố, thật sự là lời lẽ dân gian chí lý…
Lã Dẫn nói: “Ta không có đối với nàng bảo đến thì đến bảo đi thì đi… Ta… Ta rất thích nàng, thật sự thích!”
Sự tức giận của Bình Dương hơi hạ xuống: “Thích ta? Thích ta cái gì?”
Lã Dẫn nói: “Nàng cũng không có gì thích hay không …”
Bình Dương tức thiếu chút nữa tắt thở: “Ngươi cút cho ta ——! ! !”
Lã Dẫn không nói hai lời, đem Bình Dương công chúa ôm lấy: “Được rồi, nàng vẫn đang tức giận thì sao được? Đi nghỉ ngơi.”
… Đã sớm nói Bình Dương công chúa này ăn cứng, người khác ôn tồn nói chuyện nàng không nghe, cho tới khi người ta cứng rắn thì nàng lại mềm lại.
Bình Dương xấu hổ tựa vào trong lòng Lã Dẫn, nói: “Ôi chao ôi chao ôi chao… Ta nghĩ tới một chuyện, dược thái y đưa cho ta vẫn ở trong Chưởng Kiền điện.”
Lã Dẫn “À” một tiếng, ôm Bình Dương đi Chưởng Kiền điện, trên đường đi gặp rất nhiều thị vệ đi qua đều bị lén nhìn, Bình Dương liếc mắt xem thường: “Nhìn cái gì vậy, tiếp…”
Lã Dẫn nhíu nhíu đầu mày: “Bình Dương, nàng… tính tình của nàng không thể như thế được.”
Bình Dương cả giận nói “Sao nào, ta tức giận thì ngươi ghét bỏ sao? !”, Lã Dẫn liền tiếp tục nói: “Lúc nàng không tức giận có vẻ rất xinh đẹp, trông rất đẹp.”
Bình Dương lập tức không còn cách nào khác , cười khanh khách nói với bọn thị vệ nói: “Đều lui ra đi… Ha ha.”
Bọn thị vệ: “…”
Hai người đi vào trong cung điện, phát hiện Vô Mẫn Quân không ở đó, chỉ còn hoàng hậu đang ngồi dùng bữa ở chỗ đó, Bình Dương giải thích tại sao mình đến, hoàng hậu thản nhiên nói: “Không biết…Tự mình đi tìm xem.”
Dứt lời, hình như là đã dùng bữa xong , hoàng hậu vứt đũa lên trên bàn, bước đi ra ngoài.
Chưởng Kiền điện to như vậy chỉ còn Bình Dương và Lã dẫn, Lã Dẫn nhịn không được nói: “Hoàng tẩu nàng… thật đặc biệt.”
Bình Dương nói: “Phải, là cọp mẹ, gắt gao ăn hoàng huynh ta.”
Lã Dẫn: “…”
Bình Dương cũng không biết xấu hổ nói đến cọp mẹ kia…
Bình Dương nhìn ra tâm tư của Lã Dẫn, lại cả giận nói: “Vốn chính là thế! Ta chỉ là tức giận một chút thôi, hoàng tẩu ta mới thật là lợi hại, bao nhiêu thứ ta nhìn thấy nàng nhẹ nhàng bâng quơ một câu, khiến cho hoàng huynh không lời nào để nói. Cái loại này cảm giác không giận tự uy đó ta cũng không biết bao lâu mới có thể học được.”
Lã dẫn: “Nàng cũng không nên học … Nàng như vậy, tốt lắm.”
Bình Dương thẹn thùng cười cười, bỗng nhiên cảm giác được bên hông Lã Dẫn có cái gì đó, nhân tiện nói: “Đai lưng của ngươi có cái gì vậy?”
Lã Dẫn nói: “À, nàng có nhỡ cái hắc điếm kia không.”
Nghĩ đến tình cảnh lúc trước, Bình Dương thẹn thùng gật gật đầu: “Có.”
Lã Dẫn nói: “Ta vẫn ở trong khách điếm đấy chờ nàng, sau khi điều tra một chút ở đó phát hiện rất nhiều thứ.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt Bình Dương buông, lấy ra cái chai hình tròn, nói: “Đây là nước an thần, nhỏ ở ngọn nến, có thể khiến cho người ta ngon giấc, nếu nhỏ nhiều giọt sẽ khiến cho người ta mê man.”
Bình Dương gật gật đầu: “Ngươi cảm thấy hữu dụng nên mang theo ?”
“Phải, lưu lạc giang hồ, có mấy thứ này cũng tiện dụng hơn một chút…”
Bình Dương lấy cái chai kia, nhìn nhìn chung quanh, nhỏ xuống hai giọt vào ngọn nến ở phía đông Chưởng Kiền điện, nói: “Ít nhiều hoàng huynh hoàng tẩu chúng ta mới có thể … ừm, để cho bọn họ ngủ vài ngày an ổn cũng được.”
Lã Dẫn cười cười, nói: “Phải.”
Hai người tìm trong chốc lát thấy dược rồi sóng đôi đi ra ngoài, Lã Dẫn ra khỏi Chưởng Kiền điện, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi Bình Dương: “Hoàng huynh hoàng tẩu muội có uống rượu mỗi ngày không?”
Bình Dương nói: “Hình như là không đâu… Hoàng huynh không thích uống rượu, nói là uống rượu sẽ làm tư duy hỗn loạn, không có lợi. Hoàng tẩu thoạt nhìn cũng rất bình tĩnh, không đến mức thích uống rượu.”
Lã Dẫn gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi.”
“Làm sao vậy?” Bình Dương nghi hoặc nói.
Lã Dẫn nói: “À, kỳ thật cái nước an thần kia, nếu sau khi nhỏ vào, có người trong phòng uống rượu, tác dụng của nước an thần sẽ thay đổi…”
Bình Dương khó hiểu nói: “Cái gì?”
Lã Dẫn ngượng ngùng nói: “Thúc giục tình.”
Bình Dương: “…”
“Hơn nữa nước an thần thủy với rượu càng nhiều, tác dụng lại càng lớn…”
Bình Dương nói: “Vậy hoàn hảo, ta chỉ là nhỏ hai giọt ở mỗi ngọn nến thôi, rất ít . Bọn họ chắc sẽ không đốt hết lên đâu.”
Lã Dẫn gật gật đầu: “Phải.”
Lã Dẫn ôm Bình Dương đi về phía cung điện của Bình Dương, trong chốc lát, Bình Dương bỗng nhiên thẹn thùng nói: “Đêm nay nhỏ hai giọt ở trong phòng chúng ta đi.”
“Được.” Lã Dẫn không chút do dự đáp ứng luôn.
Bình Dương ngượng ngùng cười cười, nghĩ rằng Lã Dẫn thoạt nhìn đứng đắn như vậy, kỳ thật cũng …
Kết quả Lã Dẫn tiếp tục nói: “Nhỏ hai giọt nước an thần, nàng đi ngủ cũng tốt hơn, được.”
Bình Dương: “… Ta không phải có ý này.”
Lã Dẫn nghi hoặc nhìn nàng: “Vậy là cái gì?”
Bình Dương: “…”
Lã Dẫn nói: “Nàng mang thai , không thể uống rượu…”
Bình Dương: “Ngươi câm miệng! ! !”