Công Chúa Quý Tính

Chương 37

Vừa nói xong ta liền cảm thấy có chút không đúng, chẳng may hắn gật đầu, sau đó nhớ lại thời gian ấm áp lúc trước cùng phụ thân, chẳng phải lại khóc lớn một trận nữa sao? !
Cũng may Ngô Ung cũng không làm như vậy, mà là lắc lắc đầu: “Kỳ thật… cũng không có. Ta cũng không phải rất thích phụ hoàng .”


Ta cùng Vô Mẫn Quân đều không nói gì: “Vậy ngươi khóc lớn tiếng như vậy làm gì?”
Ngô Ung nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng nếu đại ca hoặc nhị ca của ta đăng cơ, đối với ta sẽ càng kém…”


Sau đó hắn thật cẩn thận liếc mắt nhìn ta một cái: “Kỳ thật Tây Hoàng ngài cũng biết, phụ hoàng ta vốn để cho ta nghĩ biện pháp câu dẫn Trường Nghi công chúa, nhưng nếu là đại ca và nhị ca của ta biết ngài có đoạn tay áo chi phích, sẽ để cho ta tới câu dẫn ngài…”


Ta cùng Vô Mẫn Quân đồng thời hóa rồ: “Ta khi nào thì có đoạn tay áo chi phích? !”
Ngô Ung kinh ngạc, nhìn Vô Mẫn Quân: “Hoàng hậu người không có… Ngài kích động cái gì?”
Vô Mẫn Quân lạnh lùng nhìn hắn.


Ta nói với Ngô Ung: “Ngươi yên tâm, ta không có đoạn tay áo chi phích… Ta cùng hoàng hậu ta tốt như vậy…”


Ta kéo kéo tay áo Vô Mẫn Quân, muốn để cho hắn phối hợp một chút, Vô Mẫn Quân liếc mắt nhìn ta một cái, ta trừng mắt nhìn hắn. Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, kiễng chân lên, hôn một cái lên mặt ta.
Ta: “…”
Ngô Ung: “…”
Mặt ta hồng lên: “Ngươi, ngươi làm gì!”


Vô Mẫn Quân cười như không cười nói: “Hoàng Thượng, chúng ta có cái gì chưa làm qua đâu, hiện tại ngài còn đỏ mặt như vậy, nga ha ha ha ha…”
Ngô Ung cũng có chút ngượng ngùng: “Hóa ra thật là ta hiểu lầm … Ha ha.”
Ha ha cái đầu ngươi .
Ta túm lấy Ngô Ung, nói: “Đi, đi mau.”


Ta lấy lệnh bài ra, quăng cho hắn: “Tự ngươi có biết đường không? Biết đường thì đi ra ngoài, mang theo lệnh bài này là có thể ra khỏi cung… Dù sao cũng không thể vào cung nữa, ra khỏi cung thì tự mình nghĩ biện pháp đi, cấp dưới của ngươi hẳn là vẫn còn ở đây, mang theo bọn họ trở về Bắc Xương quốc đi.”


Ngô Ung thật cẩn thận cầm lấy lệnh bài, nói: “Vâng… Đa tạ Tây Hoàng.”
Coi như đây lần đầu tiên hắn nói hợp lễ nghi với ta như vậy hợp, ta cảm thấy có chút khôi hài, lại có chút cảm khái, nói: “Được rồi, ngươi đi nhanh đi.”


Vô Mẫn Quân ở bên cạnh khoanh tay nhìn, sau đó bỗng nhiên nói: “Về sau nhớ rõ đừng trở về, bằng không gặp một lần giết một lần.”
Ngô Ung: “…”
Ta khó hiểu nhìn Vô Mẫn Quân: “Hắn lại làm gì chọc tới ngươi ?”


Vô Mẫn Quân không hờn giận nói: “Tùy tiện nói thôi! Hắn có thể chết vài lần sao?”
Ngô Ung: “…”
Ngô Ung cầm lệnh bài, bước đi như bay rời đi.


Ta có chút lo lắng cho hắn, nhìn theo bóng dáng của hắn, xác định hắn hẳn là sẽ không bị bắt lại, mới xoay người, lại phát hiện Vô Mẫn Quân sớm đã không còn.
… Đi thật đúng là mau, cũng quỉ dị như lúc đến.


Dù sao, khi đó vì sao lại khéo như vậy mà hắn có mặt ở đây? Chẳng lẽ hắn vẫn theo dõi ta?
Thật sự là không thể hiểu nỗi Vô Mẫn Quân…
***


Ta đầy mình nghi vấn lẫn lo lắng cho Ngô Ung trở về Chưởng Kiền điện, Vô Mẫn Quân ở bên trong, thản nhiên ăn cống vải mới dâng, ta đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Khụ, hỏi ngươi chuyện này… Ngươi từ đầu đã theo dõi ta?”
Ánh mắt Vô Mẫn Quân một chút cũng khôgn chuyển: “Không có.”


“…” Phủ nhận cũng quá nhanh…
Ta xấu hổ nói: “Vậy ngươi vì sao lại tự nhiên hôn ta…”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Ngươi không phải thật cẩn thận sợ Ngô Ung hiểu lầm cái gì sao? Ngươi đã để ý đến suy nghĩ của hắn như vậy, ta liền biết thời biết thế giúp ngươi một phen .”


Ta nghi hoặc nói: “Ta có để ý đến cảm nhận của hắn sao? Cái này không phải vì ta sợ lời đồn đại ‘Tây Hoàng là đoạn tay áo’ truyền loạn khắp nới sao? Vốn lần trước bởi vì ngươi, làm hại mọi người đều đang nói Trường Nghi công chúa làm người… thích bị hành hạ, chẳng lẽ bây giờ còn muốn để cho Tây Hoàng cũng xuống nước? Vợ chồng hai người, không được một cái thanh danh tốt, thật cũng quá bi kịch …”


Vô Mẫn Quân rốt cục ngẩng đầu nhìn ta: “Ồ? Là vì vậy?”
“Bằng không thì sao?” Ta cầm lấy một quả vải, đem vỏ lột ra, nói với Vô Mẫn Quân nói: “Há mồm.”
Vô Mẫn Quân mỉm cười hé miệng.
Ta đem vỏ vải quẳng vào mồm lại, tự mình ăn quả vải, ừm, quả nhiên rất ngon.


Vô Mẫn Quân: “…”
Sắc mặt Vô Mẫn Quân đen thui, nhổ vỏ vải ra, dường như không có việc gì nói: “Hiện tại ngươi nên đi thương lượng với Thái Sư một chút, làm thế nào để thừa dịp rối loạn này mà tiến vào, tấn công Bắc Xương quốc.”
Ta nói: “Ngươi muốn đi đánh giặc?”


Vô Mẫn Quân gật đầu: “Bằng không thì sao? Đương nhiên muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của , nếu không ta cũng quá chịu thiệt .”
“Đây là chịu thiệt cái gì… Ngươi muốn gì ở Bắc Xương quốc?”


Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Không biết, tạm thời muốn ít nhất tám tòa thành trì đi.”
Ta giật mình nói: “Bắc Xương quốc cũng không lớn như Tây Ương quốc… Tám tòa thành trì, quá nhiều, như thế toàn bộ biên giới đều thuộc về ngươi .”
Vô Mẫn Quân cười cười: “Phải.”


Ta cảm thấy dã tâm Vô Mẫn Quân quá lớn, khẩu khí quá lớn, không tiện đáp lời, chỉ nói: “Thái Sư cũng sẽ nghĩ như vậy sao?”


Vô Mẫn Quân nói: “Không biết, ngươi cứ nói với Thái Sư trước, tính tình Thái Sư có vẻ nghiêm cẩn, không chừng sẽ nói cứ đánh hạ hai tòa thành trước, vậy cũng được, dù sao đến lúc đó thừa thắng xông lên thì cũng giống nhau.”
Ta cảm thấy đã hiểu, liền gật gật đầu.


Mọi chuyện được thương nghị rất nhanh chóng, ước chừng được một tháng thì đã xác định xong. Binh lính Tây Ương quốc vốn được chuẩn bị tốt, tuy mới chỉ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, nhưng tập kết lại cũng vô cùng nhanh chóng, Vô Mẫn Quân quyết định phái hai vạn binh lính trước, để cho Khâm đại tướng gì đó trong triều xuất binh.


Nói tới cái người họ Khâm này, ta thấy rất là thú vị, bởi vì hắn là một đại tướng thế mà tên lại gọi là “Hòa Thân”. Lần đầu tiên ta nói với Vô Mẫn Quân chuyện này cũng không thể nhịn cười, Vô Mẫn Quân chỉ thản nhiên nhìn ta: “Việc này ngươi nói trực tiếp, cứ cười sau lưng là được…” Sau đó lăn ra cười với ta.


… Không đúng, vì sao bây giờ nhớ đến cứ như thể ta với Vô Mẫn Quân đều bị nhược trí như nhau… … …


Tóm lại cái người Khâm đó mang theo hai vạn đại quân chậm rãi xuất binh, giống như lúc trước tấn công Đông Nguyên quốc, kỳ thật đối với Bắc Xương quốc, ta có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, nhưng việc này ta không thể ngăn cản, bởi vì nếu không có lúc trước muốn tấn công Bắc Xương quốc, Đông Nguyên quốc cũng sẽ không có cơ phải được giải cứu…


Kẻ yếu không thể phản kháng kẻ mạnh, chỉ có thể đem kẻ yếu như mình giao cho kẻ mạnh để dời đi sự chú ý.
Ta cảm thấy có điểm ưu thương, nhưng tuyệt không dám ở trước mặt Vô Mẫn Quân mà thể hiện.