Công Chúa, Ngoan Một Chút

Chương 5-2: Nguyên Trạch 2

Để bày tỏ lòng biết ơn đối với Tưởng Điềm Nha, Chúc Yểu đến căn tin mua cho cô ấy sữa chua Yakult hỗ trợ tiêu hóa và một ít đồ ăn vặt.

Còn mua thêm cho mình một chai Coca.

Thứ nước giải khát chua chua ngọt ngọt lại có ga rất đã này khiến Chúc Yểu mê chết được.

Hành Dương có quy định không được mang thức ăn vào phòng học nên Tưởng Điềm Nha và Chúc Yểu đứng dưới gốc cây to ngay bên ngoài căn tin để ăn.

Chai Coca này nắp đóng quá chặt, Chúc Yểu vặn mấy lần mà vẫn không ra. Cô phồng má lên, da trong lòng bàn tay cũng bị ma sát đến đỏ bừng.

“Để mình.”

Ngay lúc Chúc Yểu đang gặp khó khăn, một giọng nói quen thuộc vang lên. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, người kia đã nhanh chóng đưa tay ra giành lấy chai Coca trên tay cô. Bàn tay ấy thon dài, rất đẹp.

Vặn nhẹ một cái, một tiếng “xì” vang lên và nắp được mở ra.

Tiếp đó, chai Coca đã được mở được đưa sang cho cô, kèm theo cả cái nắp.

Tưởng Điềm Nha vừa uống hết chai Yakult, cười hì hì trêu ghẹo. “Ái chà, lớp trưởng của chúng ta biết quan tâm đến bạn cùng bàn từ khi nào vậy?” Còn dùng khuỷu tay huých nhẹ Chúc Yểu một cái.

Chúc Yểu cảm ơn một tiếng rất khẽ rồi nhận lấy, uống một ngụm Coca. Ngọt. Ngọt quá đi mất. Sau đó cẩn thận vặn nắp lại.

Bất ngờ, cô nghe thấy Nguyên Trạch nói với Tưởng Điềm Nha bên cạnh mình. “Mình có chuyện muốn nói với Chúc Yểu.”

Tưởng Điềm Nha gật đầu lia lịa, còn thuận tay ra dấu OK.

……

Trên sân thể dục của trường, học sinh tụm lại tốp năm tốp ba, nơi này khá yên tĩnh, chỉ có tiếng ve râm ran cùng hương hoa thoang thoảng trong không khí. Nguyên Trạch đứng ngay ngắn trước mặt Chúc Yểu, gần như là chắn hết tất cả ánh sáng. Anh giải thích: “Trước mặt người khác nên thần không tiện hành lễ, kính mong công chúa thứ tội cho.”

Chúc Yểu rất vui vẻ, sao lại trách tội kia chứ? Cô lắc đầu, nói: “Đã đến nơi này thì ta cũng không còn là công chúa nữa, thái phó…” Cô dừng lại một lát, đổi cách xưng hô. “Ngươi cũng không cần bị trói buộc bởi lễ nghi Đại Ngụy. Có điều ta… rất vui mừng. Ta cứ nghĩ kiếp này sẽ không được gặp ngươi nữa.”

Nói đến đây, giọng cô hơi nhỏ lại.

…Ngày ấy ở cuộc thi Đình, bởi vì Nguyên Trạch còn quá trẻ tuổi nên cuối cùng phụ hoàng cô đã phong anh làm Thám Hoa. Từ đó anh bước vào con đường hoạn lộ, cùng làm quan với ông nội mình, lúc ấy vinh hiển vô cùng. Có thể nói, ở Đại Ngụy, từ đứa con nít tám tuổi đến bà lão tám mươi tuổi, hơn một nửa phụ nữ đều muốn gả cho Nguyên Trạch.

Trong đó cũng bao gồm cả cô, Gia Phúc công chúa. Khi còn bé đã gặp được người như châu ngọc thế này, từ đó về sau các công tử quý tộc trong mắt cô chỉ là đá, là gỗ.

Chúc Tấn Ung tuy bất tài nhưng lại vô cùng yêu thương con gái. Gặp chàng trai văn võ song toàn lại có tướng mạo bất phàm như vậy, đương nhiên là muốn để dành cho cục cưng nhà mình. Có điều hoàng gia Đại Ngụy có quy định, phò mã không được tham gia chính sự.

Nếu Nguyên Trạch lấy công chúa thì đồng nghĩa với việc cả đời này anh cũng không thể bước vào chốn quan trường nữa. Từ đó, đi đâu làm gì cũng có giờ có giấc, ăn uống nghỉ ngơi không được tự do, càng không thể có thiếp thất.

Phò mã mặc dù nghe rất cao quý, nhưng thực chất chỉ là hư danh.

Ở trong triều, anh quá nổi bật. Một người như thế, trời sinh vốn thuộc về triều đình. Nếu bắt anh phải rời xa chính sự, sống cuộc sống an nhàn, Chúc Yểu thật sự không đành lòng. Vả lại, Nguyên Hầu tuổi tác đã cao, chỉ có một đứa cháu đích tôn là Nguyên Trạch. Ông vì nước cúc cung tận tụy, gần như là hiến dâng cả cuộc đời mình cho triều đình, đến giờ tuổi cao sức yếu mà vẫn phải phụ tá một hoàng đế bất tài như phụ hoàng cô. Rồi biết rõ vị hoàng đế này khó phò tá bèn chuyển hướng sang thái tử, Dốc hết học vấn cả đời mình vào Nguyên Trạch, bồi dưỡng cho thái tử một vị thái phó thật ưu tú.

Cho nên sau này, khi hoàng hậu muốn kén rể hiền cho công chúa, hỏi cô cảm thấy thái phó thế nào thì tiểu công chúa không chút do dự mà nhẹ nhàng lắc đầu…

Nếu hỏi kiếp trước, khi chưa chuyển thế, Chúc Yểu còn có điều gì tiếc nuối thì câu trả lời chính là trong cuộc đời mười bảy năm làm công chúa, cô vẫn chưa được trải nghiệm tình cảm nam nữ. Cô thầm mến thái phó, lúc đầu giấu ở trong lòng, sau cùng chôn chặt trong tim. Khi biết mình đến một thế giới mới, một thế giới không có thái phó, trong lòng cô vô cùng mất mát.

Sau đó, Chúc Yểu kể hết cho Nguyên Trạch nghe chuyện phụ hoàng và mẫu hậu cũng cùng chuyển kiếp đến đây. Nguyên Trạch nghe xong không hề cảm thấy bất ngờ.

Lát sau, cô lại nói với anh chuyện Chúc Hằng, giọng có chút phàn nàn. “Không có thái phó trông nom, ca ca cứ trốn học mãi…” Rồi cô nhìn anh, thì thầm. “Ta sẽ không nói  với anh ấy, đợi khi anh ấy nhìn thấy thái phó, chắc chắn sẽ rất bất ngờ.”

Cô là công chúa hoàng gia, rất ít tiếp xúc với nam nhân bên ngoài. Đại đa số những lần tiếp xúc với thái phó, cô cao cao tại thượng, anh cung kính lễ độ chứ rất hiếm khi như thế này, chỉ có hai người và nói rất nhiều chuyện.

Nguyên Trạch lắng nghe một cách nghiêm túc.

Có phải cô nói quá nhiều rồi không? Sao toàn là cô nói mà thái phó chẳng nói gì thế này? Chúc Yểu khẽ cau mày.

Không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của thái phó. Chúc Yểu điều chỉnh lại giọng của mình một chút rồi nói tiếp. “Bây giờ chúng ta là bạn học, đừng nghĩ đến những chuyện trước kia nữa. Ta và người… đã không còn là công chúa và thái phó nên sau, sau này… ngươi có thể gọi tên ta.”

Gọi tên của tiểu công chúa… Nguyên Trạch ừ một tiếng.

Âm thanh nho nhỏ phát ra bằng giọng mũi ấy êm tai đến mức làm trái tim tiểu công chúa rung lên.

Cô hoàn hồn lại, lúc ấy mới nhớ ra một chuyện. Bằng giọng thăm dò, cô tiếp tục nói: “Vậy… sau này ta cũng gọi tên ngươi nhé.”

Giọng cô bé rất nhỏ, ngữ khí không được tự nhiên lắm. Nguyên Trạch khẽ gật đầu, nói: “Được chứ.”

Được à! Chúc Yểu vui vẻ ra mặt. Môi cô cong lên, lấy hết dũng khí để nhìn anh.

Mắt cô sáng rực, gọi tên anh với chất giọng ngọt ngào. “Nguyên, Nguyên Trạch.”