Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

Chương 74: Phiên ngoại Lưu Tự và Chiêu Ninh (Hạ)

Chuyển ngữ: Mic

Mùa xuân, Sùng An năm thứ hai

Chiêu Ninh

Sau khi tới quân doanh Tây Nhung thăm hỏi Khánh Chi thì liền ta bất ngờ rời khỏi biên quan, không chỉ xuất phát từ cảm giác áy náy liên lụy hắn bị thương, mà cũng vì ta cảm giác được sự thay đổi trong lòng…

Ta biết rõ tính cách của mình, nhàm chán vô vị, cũng không phải là nữ tử khiến người ta cảm thấy vui vẻ, mặc dù có ăn vận trang điểm thì cũng chỉ như nhân vật được vẽ trong tranh, không chút sinh khí, nam tử tuyệt đối sẽ không thích dạng con gái như ta.

Mà Khánh Chi còn nhỏ hơn ta vài tuổi, lúc ở cùng, hắn vẫn luôn là dáng vẻ lễ độ cung kính. Nói cho cùng chẳng qua là ta đơn phương tình nguyện, lý nào còn cưỡng cầu?

Thế nhưng nhận được tin Lương quốc thắng trận, ta vẫn nhịn không được tới kinh thành..

Đã là ngày xuân, ta cùng ca ca đứng bên cửa sổ nhã gian của tửu lâu nhìn xuống, hắn cưỡi ngựa đi đầu, oai hùng rạng rỡ, vó ngựa đạp trên phố lớn bằng phẳng rộng rãi, tiếng lộc cộc tựa như truyền tới tận đáy lòng ta.

Hai bên chật ních bách tính toàn thành, ta thấy vô số nữ tử ánh mắt ái muội lưu luyến quấn quýt trên người hắn, trong đó cũng có không ít tiểu thư quý tộc kinh thành. Hắn tuổi trẻ tài giỏi, sau này đương nhiên có thể là đối tượng lôi kéo của rất nhiều vương công quý tộc.

Ta muốn dời tầm mắt, không ngờ hắn thế nhưng lại ngước lên nhìn qua, dường như có chút kinh ngạc, ngẩn ngơ nhìn ta hết nửa ngày cũng không dời mắt. Ta lúc này mới nhớ ra trên người đặc biệt thay một bộ váy áo phiêu dật, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy ta ăn vận như vậy, chả trách lại ngạc nhiên như thế.

Ta có chút ngượng ngùng, liền mỉm cười với hắn, không ngờ hắn còn kinh ngạc hơn nữa. Thế nhưng rất nhanh, hắn lại cúi đầu, không biết liệu có phải nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt chợt trở nên ảm đạm, ở bên dưới từ từ ngang qua.

Ta lại nhìn về phía cỗ xe ngựa phía sau, từ trước tới giờ người hắn trung thành bảo vệ, đều chỉ có An Bình mà thôi….

Ta vốn chỉ định xem thử hắn có ổn hay không, bây giờ gặp người rồi, lại có chút luyến tiếc không nỡ rời đi.

Lần này ca ca không trêu chọc ta, trái lại rất nhẫn nại bầu bạn, có lẽ vì lo lắng ta sẽ lại chạy lung tung khắp nơi nhỉ.

Đêm ấy chúng ta nhắc tới chuyện rời đi, ta vẫn có chút do dự như cũ. Nhân lúc ta đắn đo, huynh ấy tới trước cửa sổ, ai ngờ vừa đẩy ra thì liền kinh ngạc ‘a’ lên một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy qua, kéo ta đẩy tới bên cửa sổ…

Ta nghi hoặc nhìn huynh ấy, thấy huynh ấy hướng bên ngoài chu chu môi, ta quay đầu nhìn, thế nhưng lại là Khánh Chi…

Hắn cưỡi ngựa, ngẩng đầu nhìn nơi này, dường như đã giữ tư thế ấy một lúc lâu. Lúc trông thấy ta, nét mặt thoáng ánh lên vẻ kinh ngạc, lại dường như có chút kinh hỉ…

Thần sắc này khiến trong lòng ta nảy sinh một tia vui mừng, ngay cả ca ca cũng nhìn ra manh mối, ở bên tai ta xúi giục ta chạy xuống nói rõ với hắn. Ta lý nào lại mặt dày như vậy, nhất thời ngượng ngùng không thôi, ngay cả nhìn cũng thẹn thùng mà nhìn hắn. Thế nhưng trong lúc ta ngập ngừng, hắn đã thúc ngựa đi xa, ta ngẩng đầu nhì, chỉ trông thấy bóng lưng hắn, rất nhanh đã hòa vào màn đêm tối tăm, tựa hồ giống như chạy trốn.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện?

Đợi đến khi ta vào cung mới biết xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ huynh muội chúng ta đã tới cáo từ Thái thượng hoàng, nhưng lại nghe người nói: “An Bình sắp thành hôn, hai con ở lại dự lễ đi.”

Ca ca vô cùng ngạc nhiên: “An Bình thành hôn với ai? Tề đại công tử không phải còn chưa trở lại kinh sao?”

Thái thượng hoàng có chút xấu hổ cười cười, nói ra một cái tên khiến ta chấn kinh…

Khánh Chi…

Hắn sắp cưới An Bình rồi…

Ta gần như vô tri vô giác hướng bên ngoài mà đi, ca ca suốt đoạn đường nói cười với ta, nhưng ta từ đầu đến cuối không chút hứng thú. Mãi tới khi đến ngự hoa viên, xa xa nhìn thấy có người chậm rãi đi đến, ta ngước lên nhìn, bóng người áo trắng, gầy hơn trước đây rất nhiều, cơ hồ sắp khiến ta nhận không ra.

Ca ca rất nhanh liền rời đi, có lẽ là muốn cho chúng ta cơ hội ở riêng. Ta dừng bước, do dự không thôi, nhưng hắn lại từ từ đi tới, đến bên cạnh, nhẹ giọng gọi ta: “Quận chúa.”

Ta gật đầu, nhất thời không biết nói gì, đờ người tại chỗ. Một lúc lâu sau mới tìm được đề tài, nhìn bạch y của hắn nói: “Lần đầu tiên thấy ngươi mặc áo trắng.”

Hắn cúi đầu, nét mặt ảm đạm: “Mặc vì Tử Đô huynh.”

Ta lại không biết nói gì.


Nếu đã quan tâm huynh đệ này như vậy, sao hắn có thể vào lúc này cưới nữ tử mà người kia yêu thương nhất?

Lửa giận trong lòng không rõ là vì chính bản thân ta hay là vì Tề đại công tử, ta chỉ cảm thấy khó chịu.

Hắn đột nhiên lại hỏi ta: “Khánh Chi từ sau khi hồi kinh vẫn chưa từng chào hỏi Quận chúa, không biết lần trước có bị thương không?”

“Không có.” Ta tận lực đè nén tâm tình, lạnh nhạt trả lời, sợ ngay sau đó sẽ kiềm chế không được mà bùng phát, dứt khoát nhấc chân lướt qua hắn đi về phía trước: “Nghe nói ngươi sắp cùng bệ hạ thành thân, chúc mừng, có điều không thể ở lại uống rượu mừng, xin lỗi.”

Hắn cúi đầu, không nói gì.

Thấy bộ dạng hắn như vậy, lửa giận trong lòng ta đột nhiên liền bùng lên, dừng bước quay người, phẫn nộ đùng đùng hướng về phía hắn gào lên: “Huynh đệ sống chết còn chưa rõ, ngươi đã áo trắng để tang, còn muốn nhanh chóng cưới người hắn yêu, đây là thái độ làm người của Lưu Khánh Chi ngươi sao?!”

Hắn dường như kinh hãi, sửng sốt nhìn ta, ta lúc này mới phát hiện gò má hắn hõm xuống, cả người tiều tụy vô cùng.

“Ta cũng cảm thấy bản thân rất vô liêm sỉ, nhưng mà, người không hiểu…”

Ta không hiểu, nhưng ta cũng nhìn thấy trong lòng hắn rất khổ sở. Dáng vẻ hắn như vậy nào có nửa phần vui mừng vì sắp thành thân, rõ ràng là thống khổ như ở trong luyện ngục…

Ta quay đầu đi, chợt cảm thấy từng cơn từng cơn khó chịu: “Ta mắng ngươi là hi vọng ngươi đừng vì nhất thời kích động, hại chính mình mà cũng tổn thương người khác.”

Hắn chỉ không nói không rằng, dường như toàn thân đều suy sụp…

Mặc dù quyết định rời đi, nhưng nghĩ tới hôn lễ kia, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nán lại. Ca ca đặc biệt đi tới phủ Thái phó bái phỏng Lưu thái phó, sau khi trở về tâm sự trùng trùng, ta truy hỏi hồi lâu, huynh ấy mới thở dài nói: “Muội cũng đừng trách Khánh Chi, hắn cũng là vì báo ân.”

Huynh ấy đem tiền căn hậu quả kể cho ta, mới xem như giải tỏa hoài nghi trước đây của ta.

Chuyện của Tề đại công tử và An Bình, ta cũng là sau này mới nghe ca ca nói. Về phần hắn vì sao lại mất tích trong trận chiến ấy thì kỳ thực không rõ. Trong ấn tượng, người này thập phần mờ nhạt, đi đứng bất tiện, lại không thường lộ diện, đương nhiên tiếp xúc không nhiều.

Thế nhưng ta dù thế nào cũng không ngờ được chân hắn bị tật lại là giả, che giấu kỹ vô cùng, chỉ vì để vào thời khắc mấu chốt bảo vệ An Bình mà thôi.

Chả trách hôm ấy đi thăm An Bình, cảm thấy nàng khác với ngày thường. Trước đây những điều nàng cất giấu trong lòng còn nhiều còn lớn hơn cũng vẫn tiêu sái, nhưng hiện giờ bởi vì một người không còn bên cạnh, liền hoàn toàn trở nên ảm đạm mất đi rạng rỡ.

Cũng phải, nam tử thâm tình đến thế, đáng để nàng trả giá như vậy. Cũng chỉ có nam nhi như Tề đại công tử mới có thể bước vào trái tim An Bình mà thôi.

Chỉ một điểm này, Khánh Chi hiển nhiên thua rồi….

Tề đại công tử cứu hắn một mạng, thoi thóp bị kéo vào thành ma quỷ tựa mê cung, đối phương lại là kẻ căm thù hắn đến tận xương tủy, hiển nhiên là đã….

Khó trách, khó trách….

Không biết nên hình dung thế nào, ngăn cách giữa ta và hắn đã không chỉ là tuổi tác giữa đôi bên, mà có lẽ còn là sự chênh lệch trong tính cách.

Có một vài thứ, nhất định sẽ không cách nào tránh được….

Mùng sáu tháng tư, An Bình đại hôn.

Hôm ấy trời trong nắng đẹp, ta thấy hắn từ trong phủ Thái phó bước ra, hỷ phục đỏ rực trên người rạng rỡ, nhưng gương mặt lại không chút sinh khí, như thể hết thảy mọi thứ đều trở nên tĩnh mịch.

Ta cưỡi ngựa theo sau, giống như một quan viên đưa hôn. Bách tính kinh thành xôn xao ầm ĩ, nhưng ta từ trên bóng người đỏ rực bên trong ngự liễn sa trướng nhìn thấy sự thảm đạm buồn bã của hắn.

Bách tính không biết nội tình hoan hỉ chúc mừng, bằng hữu biết nội tình hiển nhiên khinh thường. Nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ im lặng ngồi trong ngự liễn, giống như hiến tế.

Ta một đường đưa tiễn, mãi tới khi đội ngũ vào bên trong cung thành, cũng mãi cho tới khi thấy người kia xuất hiện.

Ta chấn kinh vô cùng, mắt thấy Khánh Chi nghiêng ngả lảo đảo nhảy xuống xe, hốt hoảng, vui mừng, nhưng cuối cùng chỉ siết chặt tay Tề đại công tử, một câu cũng không nói thành lời.

Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng hắn lại ở trước mặt nhiều người như vậy đổ lệ, tới lúc Tề đại công tử lên tiếng thở dài nói: “Dáng vẻ đệ như vậy, thật khiến ta một câu tức giận cũng không nói được…”


Khánh Chi dường như lúc này mới tỉnh táo lại, luống cuống giải thích, nói tới đoạn cuối thì cơ hồ suýt líu lưỡi.

Tề đại công tử vỗ vỗ vai hắn: “Được rồi, ta không trách đệ, đệ cũng không phải kẻ lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, ta biết mà.”

Hắn lúc này mới bình tĩnh lại, cả người giống như biến thành đứa trẻ, cúi đầu không lên tiếng.

Bên cạnh có lễ quan cẩn cẩn trọng trọng nhắc nhở sắp tới giờ lành, hắn mới lấy lại tinh thần, rồi đột nhiên bắt đầu cởi y phục. Ta kinh ngạc, vội quay đi, một lúc sau mới nhìn lại, nhưng thấy hắn đem hỉ phục khoác lên người Tề đại công tử, lùi về sau một bước, cung cung kính kính vái chào….

Rất nhiều năm sau ta vẫn nhớ cảnh tượng ấy như cũ, sau đó ta thường xuyên nói với hắn, cả đời này chàng đẹp trai nhất chính là lúc đó.

Cầm lên được cũng buông xuống được, mặc lên hỉ phục hoặc cởi ra, đều chưa từng để ý ánh mắt người khác, chỉ làm sao để không thẹn với lương tâm…

Mùa xuân, Sùng An năm thứ hai

Lưu Tự

Lúc Tử Đô huynh bị Song Cửu kéo vào trong thành ma quỷ, người bị trọng thương, gần như thoi thóp, cộng thêm câu ly biệt kia của huynh ấy, trong lòng ta sớm đã từ bỏ hi vọng.

Nhưng không ngờ huynh ấy mấy tháng sau lại xuất hiện trước mặt ta, đúng ngay lúc không ngờ đến như thế, ta thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mộng.

Sau khi nhìn huynh ấy lên xe ngựa tiến vào hoàng cung, tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng dường như cũng biến mất.

Ta nhớ tới vấn đề đã từng luôn khiến ta hoài nghi, chữ tình này quả thực khó hiểu. Mà hiện giờ xem ra Tử Đô huynh và bệ hạ sắp tu thành chính quả, ta thế nhưng lại không chút bi thương.

An Bình bệ hạ đối với huynh ấy nhớ mãi không quên, ta không thể so sánh. Không phải của mình, chung quy cưỡng cầu cũng không được. Huống chi Tử Đô huynh còn sống, đây đã là điều tốt nhất.

Cẩm Phong lột y phục của Khác Miễn khoác lên người ta, thái độ lúc kêu ta xuống xe trước đó hoàn toàn thay đổi, cười hề hề vỗ vai ta nói muốn mời ta đi uống rượu.

Ta biết thời gian này hai người họ trong lòng nhất định là rất xem thường ta, hiện giờ lại tốt đẹp như trước, cảm thấy đương nhiên rất tốt. Trong cung truyền ra tiếng lễ nhạc du dương, ta mỉm cười, phụ họa nói: “Được, đi uống rượu, hôm nay phải uống chúc mừng một phen mới được!”

Thế nhưng vừa quay đầu thì đã thấy xa xa một người ngồi trên ngựa, giống như đã chăm chú nhìn rất lâu.

Ta sửng sốt một hồi mới bật cười, nói với nàng: “Quận chúa nếu không ngại, chi bằng cùng đi đi.”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, không có lấy nửa phần do dự.

Khác Miễn áo mão không chỉnh tề, đương nhiên không chịu đi. Cẩm Phong cũng là người tinh tế, thấy ta mời Quận chúa, không nói hai lời liền cáo từ, trước lúc đi còn vờ vĩnh nói: “Ghi sổ cho ta, hôm khác ta tới trả, an tâm an tâm.”

Hết cách, người, ta đã mời rồi, không cách nào nói không đi được, đành phải như cũ mời Quận chúa tới tửu lâu.

Trước khi đi, nàng chợt gọi ta, chỉnh lại y quan cho ta, nói: “Ngươi trước đó rêu rao qua phố, cẩn thận một chút kẻo bách tính có thể nhận ra ngươi, vẫn là đừng tới những nơi náo nhiệt đi.”

Lúc nói lời này, ngón tay lướt qua cổ áo ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt nơi cổ, như thể khơi lên ngọn lửa, nhất thời khiến gò má ta nóng bừng. Có lẽ nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng, rụt tay lại thấp giọng nói: “Đi tới một nơi yên tĩnh uống rượu cũng là một cách, đêm nay bệ hạ đại hôn, đêm không đóng cửa, luôn luôn có nơi chiêu đãi.”

Ta gật đầu, dắt ngựa của nàng, cùng nàng sóng vai hướng thị trấn mà đi, cuối cùng tìm được một tửu quán mặt tiền rất nhỏ ngồi xuống.

Trong quán ít người, tiểu nhị kia vô cùng nhiệt tình. Chúng ta chọn vị trí gần cửa sổ, vừa ngắm pháo hoa giữa không trung vừa uống rượu, có điều rất lâu cũng chưa hề lên tiếng.

Ta vốn vẫn đang khổ sở suy nghĩ một vài đề tài, nhưng ta lại quên mất tửu lượng của Quận chúa, còn chưa mở miệng thì bên kia nàng đã mơ mơ màng màng sắp say rồi. Ta ra sức khuyên nàng, nhưng nàng lại hưng phấn vô cùng, dù thế nào cũng không chịu dừng, còn muốn cùng ta nâng chén. Ta cảm thấy buồn cười, nữ nhi của Nhiếp chính vương ngày thường luôn luôn lãnh đạm thờ ơ, uống rượu vào liền có hơi thất thố như vậy.

Một phen ầm ĩ như thế mãi tới khi tiếng người bên ngoài dần nhỏ lại, ánh nến mờ tối thì mới ngừng uống. Ta dìu nàng ra cửa, người vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn như băng lúc này lại mềm oặt như nước, dù thế nào cũng gắng gượng không nổi.

Ngựa đương nhiên không thể cưỡi, ta ở bên đường nhìn nhìn, thấy xung quanh không một bóng người, dứt khoát cõng nàng. Đầu nàng ngoặt bên gáy ta, mùi rượu nặc nồng.

Đi được một đoạn, mặt nàng chợt nhúc nhích, cọ xát cổ ta, mơ hồ không rõ gọi ta: “Khánh Chi?”

Ta lập tức “ừm” một tiếng, nàng liền không động đậy nữa.

Ta lúc này mới nhận ra nàng say rượu nói mớ, trong lòng đắn đo cũng không biết thế tử liệu có còn ở kinh thành hay không, phải cõng nàng tới khách điếm hay là trực tiếp về phủ Thái phó đây?

Cho dù là ngày xuân, gió đêm cũng vẫn rất lạnh, ta cõng nàng đi trên đường, hai bóng người chồng lên nhau, dường như hòa làm một. Nàng đột nhiên lại bắt đầu cọ cọ cổ ta, gọi ta: “Khánh Chi?”

“Ừm.” Ta vẫn như cũ hồi đáp một tiếng, nàng lại yên tĩnh.

Sau đó nàng liền cứ như thế, mỗi lẫn đều cho rằng nàng có lời muốn nói, kết quả nàng sau khi gọi rồi thì không nói gì, nhưng vẫn lặp đi lặp lại không ngừng.

“Khánh Chi?”

“Ừm.”

“Khánh Chi?”

“Ừm…..”

Con đường trước mặt vẫn rất dài, ta dứt khoát không nghĩ những vấn đề khác nữa, chỉ chuyên tâm cõng nàng, thi thoảng trả lời nàng một tiếng, để mặc nàng cọ xát cổ ta, rồi lại chờ một câu gọi ấy.

Rất lâu sau này, ta nói với nàng, đây là việc ngốc nghếch nhất cuộc đời ta, nhưng cũng là việc vui vẻ nhất…