Hai người chúng tôi đến “Hồi xuân y quán” của chị Hồ thì thấy đóng cửa, gọi cả nửa ngày mà chẳng thấy ai trả lời. Tôi không cam lòng, kêu Nam Cung Việt nhảy qua tường đưa tôi vào xem, phát hiện căn nhà nhỏ nơi chị Hồ đã trống rỗng từ lâu, thấy vậy tôi không tránh khỏi hoảng loạn trong lòng.
Nam Cung Việt vẫn lặng lẽ nhìn khiến tôi thấy khó xử, không ngờ lại có thứ mê dược cổ quái như vậy. Trước kia mấy thứ này cũng chỉ đọc thấy trên mấy loại tiểu thuyết kiếm hiệp cấp ba rẻ tiền, nói gì mà trúng phải loại mê dược như thế nếu không được lên giường thì thất khiếu sẽ chảy máu mà chết. Xì, những tình tiết kiểu này thì đại gia về võ hiệp - Kim Dung lão gia không bao giờ thèm viết!
Nói thật, tôi cũng bán tín bán nghi với chuyện này vì chẳng có chút căn cứ y học nào cả, nhưng tôi cũng biết mình không thể không chấp nhận cái lí luận chết tiệt đó. Ở cái thế giới này, tôi cũng chẳng thể nào lí giải rõ ràng được việc bay qua mái nhà cũng như đi trên tường đấy thôi!
Nam Cung Việt ngồi trên ngựa, đưa tay về phía tôi. Do dự một lúc tôi lấy hết can đảm lí nhí:
“Tôi muốn đi tìm Thừa Đức.”
Lời để trong lòng cả nửa ngày cuối cùng cũng nói ra được, thấy nhẹ nhõm cả người nhưng tôi không dám ngẩng đầu nhìn vào mặt Nam Cung Việt. Qua khe mắt liếc tôi thấy cánh tay anh giơ ra, bất động giữa không trung.
Phùng Trần Sở Dương, ngươi trở nên lắm điều thế này từ lúc nào vậy? Yêu là yêu, không yêu là không yêu, đâu thể tự lừa dối mình mà biến cảm động thành tình yêu! Tôi tự **** thầm, đã từng làm tổn thương rồi, lẽ nào không khiến anh tổn thương thêm lần nữa không được sao? Nếu đã không thể cho anh cái cần, vậy chẳng thà cắt đứt hết mọi hi vọng của anh!
Nghĩ vậy, tôi từ từ ngẩng đầu lên, thẳng thắn đối diện với anh, nói một cách khẳng định:
“Tôi rất cảm kích tất cả những điều anh đã làm cho tôi, nhưng cái gì đã qua thì cũng đã qua rồi. Tôi đã từng nói với anh, người tôi thích là Thừa Đức, người tôi yêu cũng là anh ấy. Đêm qua xảy ra chuyện, Thừa Đức giờ chắc đang lo lắng, tôi
phải đi tìm anh. Tôi tin là anh ấy có thể giúp được mình. Anh không phải lo lắng.”
Những lời nói làm tổn thương người khác đó không ngờ lại tuôn ra khỏi miệng tôi một cách dễ dàng, giờ tôi mới phát hiện trái tim mình sắt đá một cách đáng sợ đến vậy.
Gió thổi làm những vụn tuyết trên vòm cây bay đến, đập vào mặt đau rát. Nam Cung Việt không lên tiếng, ánh mặt dần lộ ra vẻ phẫn nộ rồi từ từ lan rộng ra trong không trung, đến cả không khí dường như cũng đóng băng lại. Cuối cùng, anh cũng rút tay lại, nắm chặt lấy dây cương. Trên ngựa, anh ngồi thẳng lưng, ánh nắng vòng qua lưng anh chiếu đến làm cả người và ngựa như được dát bạc, giống như cái cây bạc mọc bên đường.
Tôi cố giữ sự cứng rắn đứng ở đó, rõ ràng biết đối với anh những lời của mình giống như con dao sắc, nhưng vẫn nói thật rõ ràng từng câu từng chữ, hoá ra tôi lại ích kỉ như thế, tôi thở dài trong lòng. Nhưng tình cảm vốn là thứ ích kỉ, tôi đã lựa chọn rồi thì chỉ có thể cứ thế đi tiếp, nếu không chỉ càng phụ bạc người ta nhiều hơn mà thôi.
“Kể cả nếu hắn ta từ trước tới giờ luôn lừa dối thì nàng cũng vẫn tình nguyện sao?” Giọng nói của Nam Cung Việt vang lên, tuy người đứng ngay trước mặt mà sao tiếng cứ như vọng lại từ nơi xa lắm.
Tôi gật đầu, không chịu tỏ ra yếu thế, Nam Cung Việt bỗng cười, nụ cười nhẹ lướt trên mặt:
“Lên đi, ta đưa nàng đi.”Anh lại đưa tay ra một lần nữa.
Tôi đặt tay mình lên tay anh, muốn nở một nụ cười mà khoé miệng như bị đông cứng lại, không nghe theo sự điều khiển nữa. Cánh tay Nam Cung Việt chỉ khẽ dùng lực đã kéo tôi lên ngựa, có điều lần này không phải ngồi phía trước anh nữa.
Trên cả đoạn đường, 2 người không nói với nhau nửa lời. Tuy đã giữa trưa, nhưng mặt trời dường như không chịu được sự tấn công của gió rét, trốn sau lớp mây dày, rồi thổi tuyết bay xuống.
Đi qua một ngõ nhỏ vắng vẻ, Nam Cung Việt đưa tôi đến cửa phụ sau phủ của Thừa Đức rồi thả tôi xuống, lặng lẽ nhìn trong giây lát rồi quay đầu đi không ngoái đầu lại. Nhìn theo bóng anh mờ dần trong màn tuyết trắng ngợp trời, tôi cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.
Quay người đẩy cửa ra, không ngờ cửa vẫn khép hờ như xưa, tôi lách người vào. Đi dọc theo con đường nhỏ lát đá vụn, nỗi thương cảm trong lòng dần mất đi, chỉ còn cảm giác hạnh phúc vì sắp được gặp lại Thừa Đức. Trong lòng không kiềm được trách cứ, tên ngốc Thừa Đức này nghĩ ra cái trò ngớ ngẩn hại mình phải vào cung làm đạo đến cuối cùng vẫn phải quay lại chỗ này!
Căn nhà nhỏ này là do Thừa Đúc thiết kế ở một khu hẻo lánh sau vương phủ, trừ mấy người dưới chuyên hầu hạ ở đây ra rất ít người qua lại, thế nên đi mãi đến gần cửa mới thấy 2 người đứng thõng tay canh gác, nhìn thấy tôi gương mặt của cả 2 người đều tỏ ra kinh ngạc.
“Tam hoàng tử có ở bên trong không?” Tôi hỏi.
Tên hầu cao hơn một chút rất linh hoạt, nghe thấy thế vội cung kính đáp lời:
“Điện hạ ở trong, để tiểu nhân vào...”
Tôi vội phẩy tay, tỏ ý anh ta không cần phải để ý đến tôi nữa, tự mình nhẹ nhàng đi vào trong, thấy phòng ngoài không có người canh giữ bèn rón rén bước vào gian trong.
Thừa Đức đang cúi đầu ngồi trên ghế dài, ngây người nhìn cốc rượu trong tay, nghe thấy tiếng bước chân của tôi, chỉ lạnh lùng hỏi một câu, đến đầu cũng không ngẩng lên:
“Bên lão đại có động tĩnh gì không?”
Tôi thấy bộ dạng anh như vậy cười đáp:
“Cái này em sao biết được. Anh hỏi em thì em đi hỏi ai?”
Thừa Đức sững sờ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy kinh ngạc, mừng rỡ, không dám tin đây là sự thật. Tôi nhướn mày bước đến ngồi xuống trước mặt anh, giành lấy đôi đũa ngà voi của anh không chút khách sáo, rồi gắp một miếng rau đưa vào trong miệng; lại nhấc cốc rượu lên uống, chỉ cảm giác một dòng nước ấm nóng thuận theo cổ họng chảy xuống bụng, không kìm được há miệng ra “khà” một tiếng, cười nói:
“Có rượu thịt vẫn là nhất, đánh chết em cũng không đi làm đạo sĩ nữa0" width="56">
Thấy Thừa Đức vẫn nhìn chằm chằm, tôi giơ tay búng một cái thật kêu trước mặt anh, cười nói:
“Hoàn hồn đi, anh không nằm mơ. Em vẫn sống sờ sờ trước mặt đây, không tin em véo anh một cái xem có đau không nhé!”
Nói rồi tôi rướn người lên trước, với qua bàn để véo vào mặt Thừa Đức. Tay vẫn chưa chạm má đã bị Thừa Đức nắm chặt, kéo tôi nhoài lên phía trước, chiếc bàn bị gạt đổ, lật xuống đất, bát đĩa trên đó văng khắp nơi, phát ra những tiếng giòn tan.
Mặt tôi nóng bừng khi bị Thừa Đức ôm chặt cứng, giả vờ tức giận:
“Cho dù anh ăn no rồi cũng không thể làm thế này chứ? Cả bàn thức ăn bị hất hết đi, định cho em chết đói hả?”
Thừa Đức không đáp lời, chỉ ôm chặt lấy tôi, hơi thở nóng ấm phả lên đỉnh đầu khiến cảm giác yên lòng chưa bao giờ có lần đầu tiên tràn ngập trong tôi.
“Vinh Nhi, ta xin lỗi nàng.” Thừa Đức nói nhỏ, giọng khản đặc.
Tôi cười, không muốn suy nghĩ xem anh có lỗi với mình khi nào:
“Anh yêu em, đúng không?” Tôi hỏi.
Thừa Đức ôm tôi càng chặt hơn:
“Ta yêu nàng, yêu đến mức chính bản thân ta cũng không dám tin.”
Căn phòng rất tĩnh lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài, từng hạt từng hạt, lặng lẽ tích tụ lại, cũng giống như tình yêu tôi dành cho Thừa Đức.
Tôi nghĩ bản thân mình không thể làm kích động tình cảm lên được, ví dụ như hiện giờ, đang muốn nói mấy câu cho hoàn cảnh thêm cảm động, không ngờ bụng lại kêu, “ọc ọc ọc...” chuỗi âm thanh dài vang lên làm tôi xấu hổ, mặt nóng bừng.
“Hê hê, nếu anh ôm chặt thêm chút nữa, nó sẽ không kêu như thế này đâu.” Tôi ngại ngùng nói.
Thừa Đức cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
“Này, cười gì mà cười? Nếu anh không hất đổ bàn ăn xuống thì em có phải đói đến mức này không?”
Thừa Đức mỉm cười cuối cùng cũng hồi phục lại bộ dạng yêu quái của mình, nhướn đôi mắt bồ câu nhìn tôi rồi nói:
“Để ta sai người làm món nàng thích.”
Tôi gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh, đang định ăn đậu phụ trên môi anh thì nghe có tiếng nói vọng từ ngoài cửa vào:
“Chủ nhân, người nhà họ Triệu đến, để họ vào chứ?”
Thừa Đức sững người lại, đưa mắt nhìn tôi, nụ cười trên mặt trở nên gượng gạo.
Tôi cười nói:
“Có cần em tránh mặt đi không?”
Bản thân không kìm được tự chấm cho lời nói và hành động của mình 100 điểm. Trời ạ, xem xem, Phùng Trần Sở Dương mình thật là hiền thục, giống như một nàng dâu đích thực, hay chưa?
“Không cần, nàng ở đây đợi ta. Ta sai người đưa cơm đến, lúc sau sẽ quay về.” Thừa Đức nói nhỏ, đặt tôi ngồi lên sập mềm rồi mới quay người đi ra.
“Đưa hắn ta đến phòng khách.” Ở phòng ngoài Thừa Đức nói nhỏ với Phụng Thiện một câu.
Có thị nữ đi vào thu dọn mảnh bát đĩa bị đập vỡ, dọn một mâm thức ăn mới lên. Tôi cũng không khách s, chỉ một loáng đã ăn no căng bụng, nhìn thị nữ hầu hạ bên cạnh, bất giác giật mình không biết Lũng Nguyệt đi đâu rồi, từ trước tới nay đều là cô ta ở đây hầu hạ mà. Ăn xong cơm, Thừa Đức vẫn chưa quay về, tôi ngồi một mình không yên, chỉ muốn đi tìm anh mà không tránh được việc tự khinh bỉ bản thân giờ đây sao lại trở nên mềm yếu đáng thương thế này?
Vừa mới khinh bỉ mình được 3 phút tôi giật mình khi đột nhiên nhớ ra gậy non nói mình bị trúng “thiên kiều dẫn” gì gì đó, vừa nãy gặp Thừa Đức cứ mải giả vờ giả vịt mà quên mất việc quan trọng này, ngộ nhỡ anh có việc phải đi ra ngoài hai ba ngày thì tôi biết làm sao? Có điều tôi thấy dở khóc dở cười khi nghĩ đến cách giải độc, biết nói với Thừa Đức thế nào đây, cho dù da mặt tôi có dày đến mấy cũng nào dám thẳng thừng bảo chúng ta lên giường đi, giữa ban ngày ban mặt thế này muốn lên giường cũng phải có lí do chứ? Chẳng lẽ lại nói anh là thuốc giải độc cho em?
Nghĩ đến đây càng ngồi không yên, tôi nghiến răng một cái, khoác áo khoác của Thừa Đức vào rồi bước ra ngoài. Người hầu đứng canh ngoài cửa thấy tôi đi ra thì sững người, vội ngăn tôi lại không cho đi, nói là Thừa Đức có dặn kêu tôi ngồi yên ở đây chờ anh về. Tôi nói không sao, ngươi xem ta cũng không chạy lung tung, chỉ là đi tìm Thừa Đức để cho anh một niềm vui bất ngờ. Tôi dỗ ngon dỗ ngọt một hồi khiiến 2 tên canh cửa không còn biết nói gì nữa, đành trơ mắt nhìn tôi đi ra khỏi sân.
Tuyết bên ngoài rơi càng dày, hậu hoa viên của vương phủ sớm đã thành từng khoảnh trắng xoá. Quý tộc đúng là sống xa hoa, tôi không nén được thở dài, một cái vườn hoa trong nhà thôi mà cũng làm to thế này, vừa cầu nhỏ lại cả nước chảy nữa, giống như Lâm Viên ở Tô Châu vậy, may mà bà cô đây không mắc bệnh mù đường, không thì kiểu gì cũng bị lạc.
Đường nhỏ trong sân làm vòng vòng vèo vèo, tôi lười không muốn men theo đó bách bộ, cứ tìm đường ngắn nhất mà đi. Kết quả là trong lúc không để ý, trượt chân một cái, ngã đập mông xuống đất làm tôi nghiến răng nghiến lợi vì đau. Một hồi sau tôi vẫn không động đậy nổi, khó khăn lắm mới đợi cho bớt đau, đang định đứng dậy thì nghe một giọng nữ từ xa vọng đến:
“Tiểu thư, người đi chậm thôi, đường trơn, cẩn thận lại ngã.”
Tiểu thư? Phủ của Thừa Đức có tiểu thư từ khi nào vậy? Tôi rướn đầu ra nhìn, ở đằng xa có một nha hoàn áo xanh đang đỡ một nữ nhân mặc áo khoác đỏ đi men theo đường nhỏ lại g:
“Tiểu thư, đi chậm một chút, đại thiếu gia còn phải nói chuyện với điện hạ một lúc nữa, cũng không thể rời đi trong chốc lát được, tiểu thư vội gì chứ?”
Tiểu nha hoàn lẩm bẩm nói, người nữ kia nghe nha hoàn nói xong khẽ cười “hì” một tiếng:
“Nha đầu này, ngưoi trở nên lắm điều từ bao giờ thế? Còn nói nữa ta sẽ bảo đại ca đem ngươi về phủ!”
Tiểu nha hoàn cười hì hì nói:
“Đại thiếu gia còn lâu mới bắt nô tì về, giờ tiểu thư đang mang thai, chỉ sợ đại thiếu gia còn phải điều thêm người đến hầu hạ tiểu thư ấy chứ!”
Tôi mải ngồi trên nền đất nghe họ nói chuyện với nhau quên cả đứng dậy. Linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, tôi chỉ cảm thấy hơi lạnh từ dưới đất truyền lên, cái lạnh buốt tận vào tim khiến răng không kìm chế được mà đánh nhau lập cập.
Không phải đâu, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Cũng chẳng phải là đóng phim, hơn nữa, nếu như Thừa Đức lén lút cưới vợ bé sau lưng tôi cũng đâu để người khác gọi là tiểu thư được, đúng không? Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm!
“Nha đầu ngươi không biết giữ mồm giữ miệng sớm muộn cũng bị thiệt thòi. Giờ chúng ta đã ở trong phủ này, đương nhiên tự sẽ có người đến phục vụ ta, Sao lại phải gọi người từ nhà mình đến?” Cô tiểu thư kia nhẹ nhàng nói, giọng điệu có vẻ trách cứ.
Tiểu nha hoàn cười hì hì mấy tiếng, ngước mắt lên liền trông thấy tôi đang ngồi sau gốc cây nhựa ruồi, thế là vội kéo tiểu thư của mình ra sau lưng rồi quát lớn:
“Kẻ nào? Lén lén lút lút trốn ở đó có ý đồ gì?”
Tôi đành đứng dậy, phủi tuyết trên ngườiđáp lời, cứ thế nhìn chằm chằm cô tiểu thư đang đứng sau lưng nha hoàn kia. Cô tiểu thư đó cũng chỉ tầm 17 tuổi, nét mặt thanh tú đẹp đẽ, có vẻ hơi hoảng khi nhìn thấy tôi, đôi mắt đẹp của cô ta không ngừng nhìn khắp người tôi vẻ dò xét.
“Ngươi bị điếc hả? Hỏi ngươi đấy? Ngươi là ai, đang yên lành trốn ở đây làm gì?” Nha hoàn kia hỏi với vẻ hầm hầm tức giận.
Nét mặt của cô tiểu thư kia thì ngược lại, rất bình tĩnh, lặng lẽ nhìn tôi, khi nhìn rõ cái áo khoác tôi đang mặc trên người thì sững lại, để lộ vẻ kinh ngạc trên ánh mắt.
“Cô là ai?” Tôi hỏi, giọng khản đặc từ miệng phát ra cứ như không phải của chính mình.
“To gan! Dám ăn nói với tiểu thư như thế!” Tiểu nha hoàn đó lại quát.
Tôi cười, to gan? Phùng Trần Sở Dương tôi gan nhỏ cả một thời gian dài, không ngờ người đầu tiên nói mình to gan lại là một tiểu nha đầu như thế này.
“Cô là ai? Hả?” Tôi hỏi, bước lên trước một bước.
Tiểu nha hoàn thấy tôi như vậy vội che chắn cho tiểu thư của mình lùi về sau một bước, vừa kinh hãi vừa tức giận nói:
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi dám động đến tiểu thư, điện hạ nhất định sẽ giết ngươi. Người đâu!”
Cùng với tiếng hò hét của cô ta, một bóng người từ xa lướt đến, hoá ra là Lũng Nguyệt. Cô ta cũng giật mình khi nhìn thấy tôi, ngay lập tức sững người lại.
“Lũng Nguyệt tỉ tỉ, chính cô ta đã trốn ở đây doạ tiểu thư!” Tiểu nha hoàn vội vàng nói.
Lũng Nguyệt lúc đó mới định thần lại, vội quay về phía tôi quỳ một gối xuống, cung kính nó0" width="56">
“Tham kiến cô nương.”
Tôi cười khẩy:
“Không cần hành lễ lớn như vậy. Dù sao ta cũng chẳng phải chủ ngươi.”
“Lũng Nguyệt tỉ tỉ...”
Tiểu thư kia vội giật giật ống tay áo nha hoàn, ngăn không cho cô ta nói tiếp.
Lũng Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc mặt tôi, vội quay đầu nói với nha hoàn kia:
“Thu Diệp, còn không mau đưa...” Nói đến đây bèn dừng lại, chột dạ nhìn tôi một cái, không biết phải nói tiếp thế nào.
Tôi cười, cúi đầu nhìn nét mặt sợ hãi hoang mang của Lũng Nguyệt, hỏi:
“Đưa ai? Sao không nói tiếp? Nói cho ta biết vị tiểu thư này là gì của chủ nhân ngươi?”
Lũng Nguyệt vội cúi đầu thấp xuống lí nhí:
“Cô nương, mong cô nương thông cảm cho nỗi khổ của chủ nhân.”
Thông cảm cho nỗi khổ của anh ta? Nói như vậy đây thực sự không phải hiểu nhầm? Đột nhiên, tôi thấy thật nực cười, sao trên người mình lại có thể phát sinh loại tình tiết khuôn sáo thế này chứ? Thừa Đức vừa mới ngồi kia nói yêu tôi xong, giờ đã có một cô tiểu thư với cái bụng bầu xuất hiện, anh ta coi tôi là gì?
Tiểu thư kia đang yên lặng quan sát tôi, đột nhiên sắc mặt thoáng qua nét vui mừng, hướng về phía sau lưng tôi nhún người nói:
“Thần thiếp tham kiến điện hạ.”0">
Thần thiếp? Điện hạ?
Tôi không muốn quay đầu lại, sợ rằng chỉ cần quay đầu sẽ thấy Thừa Đức đứng đó.
“Lũng Nguyệt, đưa họ về.” Giọng Thừa Đức lạnh lùng vang lên từ phía sau, mang theo cả chút run rẩy của gió khi truyền đến tai tôi.
Lũng Nguyệt đứng dậy, quay người dìu tiểu thư kia dời đi. Nét mặt cô ta đầy vẻ không tình nguyện, sự uất ức và nghi hoặc thoáng qua trong mắt, nhưng vẫn nghe lời mà bước theo Lũng Nguyệt, lúc rời đi ánh mắt vẫn nhìn phía sau lưng tôi đầy lưu luyến.
Khá khen cho một cô nàng dịu dàng hiền thục, với phong cách đấy cô ta chắc là một đại gia khuê các?
Cánh tay Thừa Đức vòng đến từ sau lưng, ôm gọn tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói:
“Vinh Nhi, nàng nghe ta nói được không?”
Tôi quay người lại cười, nhìn Thừa Đức đứng sau lưng, gương mặt anh tuy ở gần nhưng lại mang vẻ mờ nhạt trước nay chưa từng có.
“Anh nói đi. Em đang nghe đây.” Tôi cười nói “Anh muốn nói gì?”
“Vinh Nhi. Nàng đừng như vậy, nàng ta chỉ là một quân cờ, nàng ta...” Thừa Đức nó
“Cô ta là ai?” Tôi nhẹ giọng hỏi.
Thừa Đức im lặng, ôm tôi càng chặt hơn.
“Em thật tình muốn biết, hãy nói cho em biết.” Tôi nói “Người như anh chắc chắn không vì sắc đẹp của cô ta.”
Thừa Đức nhìn tôi, đành nói:
“Nàng ta là con gái Triệu Đức Phương. Ta đón vào đây chỉ vì muốn mua chuộc Triệu gia. Bọn họ nắm trong tay một nửa số binh mã của triều đình. Ta tuyệt đối không thể để rơi vào tay lão đại!”
Thông gia? Đây chắc là mối thông gia về mặt chính trị, tôi cười. Một tia hoảng loạn thoáng trong ánh mắt của Thừa Đức, anh nhất thời chỉ muốn được tiếp tục ôm tôi vào lòng. Tôi lắc đầu cười, vùng người ra khỏi vòng tay anh, cười nói:
“Anh thế là không được, việc cưới vợ lớn như vậy mà cũng không thông báo một tiếng? Anh xem, làm em không kịp chuẩn bị cái gì, đến quà mừng cũng chẳng đem đến. Anh có thấy thiệt không?”
“Ta không cưới nàng ta!” Thừa Đức vội giải thích.
“Không cưới? Ha ha, cũng phải, nếu cưới hỏi đàng hoàng thì kiểu gì chẳng có động tĩnh, dù sao cũng là đại hôn của hoàng tử, việc lớn như vậy đừng nói đến việc em ở trong cung làm đạo sĩ, kể cả em chạy lên mặt trăng cũng phải nghe thấy tiếng pháo nổ ấy chứ? Ha ha, không phải lấy, vậy là sao? Người ta dù sao cũng là đại gia khuê các, chắc rằng không thể bỏ trốn khỏi nhà với anh, hả, Tam hoàng tử?”
“Vinh nhi, nàng đừng như vậy. Nàng biết trong tim ta chỉ có nàng.” Thừa Đức nghẹn lời.
“Ừ, em biết, vừa nãy anh mới nói chỉ yêu mình em. Em biết.” Tôi cười. “ Nhưng em thấy thật kì lạ, nếu anh không thể cưới hỏi đàng hoàng Triệu tiểu thư kia thì gia đình bọn họ sao lại đưa cô ta đến đây? Anh làm cách nào lừa bịp được bọn họ? Để em nghĩ đã, xem em có đoán được không?”
Thừa Đức thấy tôi cười rạng rỡ, gương mặt thoáng hiện lên sự đau khổ, mở miệng định nói nhưng bị tôi chặn lại cười:
“Anh đừng nói vội, xem em đoán đúng không. Mấy người chắc chắn định một hiệp ước gì đó, Triệu gia giúp anh đoạt ngôi, anh cưới con gái họ, chắc còn hứa sau khi đoạt ngôi sẽ phong Triệu tiểu thư kia làm hoàng hậu? Em nói đúng không?”
Thừa Đức không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi cười, quả nhiên không sai, đứa bé trong bia chính là viên thuốc an thần dành cho nhà họ Triệu?
Đột nhiên tôi thấy mình cũng không đến nỗi ngốc lắm, chỉ thế này cũng đoán được rõ ràng mọi chuyện.
“Vinh nhi.” Thừa Đức khàn giọng nói. “Đấy chỉ là kế sách tạm thời, đợi ta...”
“Đợi đến khi đoạt được ngôi, anh sẽ đá bay nhà họ Triệu, đúng không? Triệu tiểu thư kia chỉ là một quân cờ của anh, đúng không? Anh muốn nói việc này đúng không?” Tôi cười. “Vừa nãy Lũng Nguyệt còn kêu em phải thông cảm cho anh. Em cũng biết anh không phải dễ dàng gì, vì hoàng vị mà cả ngày phải mưu đi tính lại. Chỉ có điều em rất băn khoăn không biết mình là quân cờ gì trên bàn cờ của anh?”
Lời của tôi cuối cùng cũng chọc giận Thừa Đức, sắc mặt anh đỏ bừng lên, cầm lấy tay tôi đặt lên ngực mình, tức giận nói:
“Nàng hỏi nó xem, trong chỗ này của ta, nàng là gì? Nàng bảo ta phải làm sao? Ta bắt buộc phải đoạt được ngôi vị kia, nếu không thì sao có thể bảo hộ được nàng?”
Tôi lắc đầu cười, rụt tay lại:
“Anh ngại khôngdám nói ra, vậy để em nói thay. Anh nghe xem em nói đúng hay sai, có được không? Ngay từ đầu anh đã bày mư tính kế với em đúng không?”
Thừa Đức im lặng nhìn tôi, sắc đỏ trên mặt dần mất đi, nhưng sự giận dữ trong ánh mắt càng tăng lên. Tôi đợi anh nổi cáu mà không ngờ anh lại cười:
“Vinh nhi, nàng đừng nghĩ lung tung. Nàng thì có gì để ta mưu tính đây?”
“Đúng thế, em không có gì để anh có thể mưu tính.” Tôi nhẹ nhàng lặp lại. Chẳng phải tôi vẫn luôn tự hỏi mình như thế sao? Trong đầu cũng thoáng qua 1 số hình ảnh, nhưng là do bản thân không muốn nghĩ tới, cứ thấy nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần anh ấy yêu mình là được, dù sao thì cũng đâu có mưu tính đến chỗ người ngoài. Vậy là cứ tự lừa dối mình mà sống cho qua ngày đoạn tháng, đến nằm mơ cũng mơ đến ngày Thừa Đức mưu tính tôi thành người vợ do anh cưới về 1 cách quang minh chính đại.
“Đầu tiên chỉ muốn dùng 1 công chúa giả đến thay thế em? Nếu không sao có thể tìm được 1 người tướng mạo giống em trong khoảng thời gian ngắn như thế? Em chân trước vừa chạy đi thì anh chân sau đã lập tức tìm được 1 người giả đến để qua mặt cha mình? Nhưng không ngờ được em vô dụng đến vậy, lại để Thừa Hiền bắt được, thế nên anh cũng chẳng còn cách nào khác, đúng không? Chỉ đành nhịn đau mà giết người đã huấn luyện thuần thục từ sớm, rồi tìm cách đưa em về. Như vậy lại hay, không những che đậy được âm mưu của mình, còn khiến Thừa Hiền ngộ nhận là anh thích em. Như vậy anh vẫn thấy chưa đủ, sợ không lừa nổi cha mình, cách vài ngày anh lại vào cung diễn trò 1 lần, thậm chí còn giả vờ giả vịt cùng em đeo chung 1 kiểu dây lụa như thể sợ người khác không biết chúng ta có tư tình với nhau, đúng không?”
Tôi thấy ngực đau nhói khi nhìn nụ cười của Thừa Đức cứng đơ lại, còn gương mặt ngày càng trắng. Xem ra đoán cũng không tồi, trước kia chỉ là tự lừa gạt bản thân, thế nên không bao giờ chịu suy nghĩ, lúc nào cũng nghĩ chỉ cần Thừa Đức yêu mình, cho dù anh có lợi dụng thì mình cũng cam lòng. Nhưng giờ xem ra tình yêu này có bao nhiêu phần là thật đây?
Một khi đã dám chọc thủng lớp giấy đó, tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng, hoá ra bản thân lại có thể bịt tai trộm chuông như thế này.
“Rồi sau đó thì sao? Anh lại vì cái gì mà vội vàng đưa em vào cung thế? Nói nào là có thể giúp em có 1 thân phận quang minh chính đại, giờ em nghĩ rằng đó là vì anh sốt ruột muốn đưa Triệu tiểu thư vào phủ, đúng không?” Tôi cười nói, đột nhiên hiểu tất cả mọi chuyện. “Anh ở trong cung minh tu sạn đạo với em, nhưng còn ở nơi hậu viện này lại cùng người con gái khác ám độ trần thương, ha ha, không chỉ mình em ngốc nghếch, e rằng đến cả Thừa Hiền cũng bị anh qua mặt? Tam điện hạ, anh diễn 1 vở kịch thật hoàn hảo, đến diễn viên như em cũng bị anh lừa chứ đừng nói đến người xem. Anh nói với kĩ nghệ diễn xuất này mà không đoạt được cái tượng vàng Oscar nào thì đúng là không còn đạo trời nữa sao?”
Ánh mắt Thừa Đức vụt qua 1 tia hoảng loạn, thấy tôi đang cười 1 cách điên cuồng thì vội kéo tôi vào lòng.
“Vinh nhi, không phải, không phải như nàng nghĩ đâu, không phải.”
“Không phải?” Tôi cười khẩy, lẽ nào có chỗ đoán nhầm?
“Ta yêu nàng, ta nói rồi. Ta chỉ yêu mình nàng, nàng phải tin ta.” Thừa Đức vội nói. Nụ hôn của anh ép xuống, mang theo sự cuồng nhiệt và 1 chút hoảng loạn, xoay đi xoay lại trên môi tôi như muốn chứng minh điều gì đó.
Lúc sau, thấy tôi không có phản ứng gì, cuối cùng anh cũng bất lực, ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn anh cười, nhìn đôi lông mày, đôi mắt anh, chiếc mũi cao thẳng và cả đôi môi mỏng đang mím chặt của anh, một Thừa Đức thế này sao mà xa lạ?
“Em đột nhiên muốn hỏi, đêm qua việc em bị người ta đưa lên giường của Hoàng đế liệu có nằm trong mưu tính của anh? Anh trực tiếp đối đầu với cha mình thế này,ông ta ngược lại cũng chẳng nói gì, có lẽ ông ta hận là hận kẻ dám lừa gạtmình, và cha anh chắc chắn sẽ nghi ngờ Thừa Hiền? Haha, anh làm 1 cái bẫy quá hoàn hảo, sai Vãn Nguyệt lừa em, sau đó lại giả bộ tức giận hầm hầm chạy đến cứu người. Đến chết chắc cha anh cũng không ngờ được là do anh bày ra?”
“Bốp” một tiếng, mặt tôi nhận ngay 1 cái tát của Thừa Đức.
“Sao nàng có thể nói như thế?” Thừa Đức khản giọng nói. Ánh mắt anh dịu xuống khi thấy tôi ôm mặt, lại đưa tay ra xoa mặt tôi. Tôi nghiêng tránh đi, nhếch mép cười nhìn anh.
Thừa Đức nhắm mắt lại, hít mạnh mấy hơi, sau đó mở mắt ra, kìm nỗi tức giận lại nói
“Ta không muốn giải thích gì cả, sau này nàng tự khắc sẽ hiểu được lòng ta. Còn về nàng ta, hiện tại ta vẫn không thể đụng đến, 1 khi đoạt được ngôi, ta sẽ giao nàng ta cho nàng, muốn chém muốn giết là tuỳ ở nàng.”
Tôi cười khểnh:
“Đúng là kẻ bạc tình! Cô ta vì anh, đến con cũng có thể sinh ra được, còn anh nhẫn tâm cứ thế bỏ cô ta lại?”
Thừa Đức nhìn tôi, tức giận:
“Con của nàng ta, ta cũng chẳng cần, ta chỉ cần con của nàng.”
“Tiếc là em lại không muốn có!” Tôi khẽ nói rồi quay người bước đi.
Thừa Đức đứng sau lưng vội kéo tôi lại nói:
“Nàng định đi đâu?
“Bỏ tay ra.” Tôi lạnh lùng nói. “Đừng để em phải coi thường anh.”
“Ta không buông tay. Ta đã nói rồi. Khi nàng cùng Phụng Thiện quay về, ta đã nói rằng mình sẽ không bao giờ buông tay nữa.” Thừa Đức nói 1 cách khẩn thiết.
Tôi cười:
“Điện hạ, không cần biết anh giả tình cũng được, giả nghĩa cũng chẳng sao, dù gì thì chúng ta cũng đã từng có 1 đoạn hồi ức. Bây giờ tôi biết rõ anh rồi, anh không cho tôi đi tìm 1 chỗ dựa khác sao? Nam Cung Việt vừa mới đi xong, tôi mà đi nhanh cũng đuổi kịp anh ta không biết chừng.”
Thân người Thừa Đức lảo đảo, sắc mặt trắng đến kinh người. Lòng tôi có cảm giác sung sướng khi trả đũa được, chỉ mong lời nói của mình thêm tàn nhẫn để có thể đâm chặt vào tim anh.
Tôi đang nghĩ thêm vài câu nói tàn nhẫn nữa thì không ngờ Thừa Đức bước đến bế tôi lên, lông mày nhíu chặt lại, gằn giọng nói:
“Muốn ta để nàng đi, trừ phi ta chết.
“Thừa Đức, chúng ta dễ đến dễ đi có được không?” Tôi lạnh lùng nói. “Anh làm thế không sai. Anh vốn dĩ là người ôm bàn tính sống qua ngày, hơn nữa con người vốn là cùng lợi dụng lẫn nhau. Anh lợi dụng tôi, tôi cũng từng lợi dụng anh. Đến nước này rồi tôi cũng không trách anh, chỉ do tôi quá ngu, quá lười, quá ngây thơ, không bao giờ chịu động não suy nghĩ, hoặc có nghĩ đến nhưng lại không muốn đối mặt. Tôi cứ tưởng chỉ cần có tình yêu là đủ, mọi thứ khác không quan trọng. Anh đừng dùng ánh mắt đấy nhìn tôi, giờ là anh đá tôi trước, chứ không phải tôi bỏ anh, đừng làm ra vẻ như 1 oán phụ như thế.” Tôi cười, nhìn gương mặt căng thẳng của Thừa Đức rồi tiếp tục nói. “Thần kinh của tôi giờ đây không hề mất bình thường mà ngược lại. Chẳng phải chỉ là thất tình sao? Cũng đâu phải là việc to tát cho lắm. Tôi chơi được. Ngay từ đầu tôi đã biết mình chơi được, nếu không sao dám chơi với anh. Anh yên tâm , tôi tuyệt đối không bao giờ nghĩ dại, mà sẽ tiếp tục sống thật tốt.”
“Thôi đi!” Thừa Đức hét lên, vẫn bế tôi trong tay từng bước một về phía hậu viện.
Tôi cười thành tiếng, tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng:
“Thứ nhất, tôi sẽ không hận anh, bởi nếu hận anh có nghĩa là tôi vẫn còn yêu. Do vậy, tôi không bao giờ hận mà chỉ quên anh đi, dăm bữa nửa tháng sau sẽ lại bao được một chàng đẹp trai khác. Tôi tin tưởng vào vận may của mình. Thứ hai, anh cũng yên tâm, tôi không nghĩ đến chuyện báo thù, nên anh không cần phải lo lắng đề phòng tôi sẽ đến giết. Tôi không bao giờ trở thành oán phụ. Tôi sẽ làm mình sống một cách vui vẻ nhất có thể, bởi tôi biết mình sống hạnh phúc chính là sự báo thù lớn nhất đối với anh.”
“Vinh Nhi, đừng nói nữa, cầu xin nàng...” Giọng Thừa Đức có phần nức nở nghẹn ngào.
Tôi ngạc nhiên nhìn Thừa Đức, đưa tay ra sờ vào đuôi mắt anh, thấy có vệt nước trên ngón tay mình.
“Anh khóc rồi? Tôi còn chưa bao giờ thấy anh khóc! Anh khóc cái gì? Tôi chưa khóc mà anh khóc cái nỗi gì?” Tôi cười nói.
Nhìn gương mặt của Thừa Đức, tôi dần ngưng cười, chăm chú nhìn sự hoảng loạn đang thay thế cho sự trấn tĩnh thường ngày trong đôi mắt ấy, và sự mạnh mẽ bị sự yếu ớt không nơi dựa dẫm đuổi đi mà thấy nhói đau trong tim. Đây là Thừa Đức, Thừa Đức mà tôi định dùng mọi thứ mình có ở hiện đại để đổi lấy, là Thừa Đức đã khiến tôi rơi vào hết cái bẫy êm dịu này đến cái bẫy êm dịu khác.
Ngoại thành Uyển thành, dưới bóng cây đào, anh mặc bộ đồ trắng cười cợt nhả: “Đừng quên anh nhé! Nhớ phải nhớ đến anh!” Anh vừa hét to vừa cười.
Trong cung Ngõa Lặc, giữa đêm anh đến tìm tôi, thì thầm bên tai: “... Cả cuộc đời này, nàng đừng mong đi với người khác, ai cũng không được.”
Một Thừa Đức thâm nhập vào doanh trại của quân địch để cứu tôi, một Thừa Đức muốn tôi sinh con cho mình, một Thừa Đức lúc nào cũng nhìn tôi với bảy phần chiều chuộng ba phần bất đắc dĩ.
Thừa Đức ...
Tôi để tay giữa đôi lông mày của anh, muốn xoa đầu mày đang nhíu chặt bằng phẳng trở lại. Tam hoàng tử phong lưu phóng khoáng của Ngõa Lặc - Thừa Đức - sao có thể có bộ dạng này được chứ? Lông mày của anh lẽ ra phải nhướn cao, ánh mắt lúc nào cũng mang nét cười với ba phần tản mạn; miệng anh cũng không nên mím chặt như lúc này mà thỉnh thoảng nhếch khóe lên để lộ ra nụ cười khi thì giễu cợt, lúc lại đắc ý. Đây không phải Thừa Đức, không phải Thừa Đức của tôi.
Đã qua rồi, mọi thứ cuối cùng cũng trôi qua. Tôi vẫn là Sở Dương của ngày nào, nhưng anh đã thành người có vợ, có con, vĩnh viễn không thể là một Thừa Đức của ngày xưa nữa.
“Vinh Nhi, ta cái gì cũng không cần nữa. Ta chỉ cần có nàng có được không? Ta lập tức đi giết nàng ta. Nàng đi đâu ta cũng đến đó. Ta không cần ngôi vị nữa!” Hơi thở của Thừa Đức không ổn định, vội vã nói hết ra, mang theo cả sự run rẩy.
Tôi lắc đầu, nói một cách bình tĩnh:
“Anh tha cho tôi đi. Anh cũng biết tính tôi rồi đấy. Tôi đã nói không cần là không cần.” Đột nhiên bụng dưới bắt đầu đau như lửa đốt, nhất thời che lấp nỗi đau trong tim.
Hóa ra nỗi đau trong tim cũng chỉ đến thế mà thôi.
“VinhNhi, nàng sao thế? Nàng làm sao thế?” Thừa Đức hốt hoảng.
Tôi ngẩng đầu lên cười, không ngờ vừa hé miệng, một thứ dung dịch tanh ngọt thuậntheo khóe miệng chảy xuống, đưa tay lên chùi, hóa ra là máu tươi. Tôi cười!Không ngờ bản thân cũng có ngày thổ huyết. Đây không phải diễn kịch để kích độngtình cảm, miệng tôi cũng đâu có ngâm tương ca chua đâu, hơn nữa, màu sắc tươirói thế này chắc là máu trong động mạch rồi, chẳng lẽ lại là xuất huyết dạ dày?Tiếc quá, sớm biết là sẽ thổ huyết, nói thế nào tôi cũng không chịu cười, cốtích cóp cho đầy miệng máu rồi phun ra, thế có phải là có khí thế hơn không?
Bụng dưới ngày càng đau hơn, cơn đau nóng bỏng dần lan ra lục phủ ngũ tạng, giốngnhư có dây dẫn truyền đến tứ chi làm tôi không tự chủ được co quặp người vào.
Sắc mặt Thừa Đức mang vẻ hoảng loạn chưa từng có, luống cuống hốt hoảng nhìn, dồndập hỏi tôi bị làm sao.
Chắc là độc “thiên kiều dẫn” bắt đầu phát tác đây? Tôi cười khổ, bà nó nào cógiống mị dược chứ, rõ ràng là độc dược muốn cướp mạng người! Tôi khó khăn lắm mớichịu được cơn đau đầu tiên qua đi, câu đầu tiên nói ra từ cái miệng còn đangrun rẩy là:
“Để tôi đi. Tôi muốn đi gặp Nam Cung Việt. Anh ta có thể cứu tôi.”
Thừa Đức sững sờ người lại, không nói gì.
“Hay là anh định cứ thế nhìn tôi chết trong vòng tay của mình, hả?” Tôi cười màhỏi.
Thừa Đức lảo đảo người, cuối cùng cũng nghẹn nói:
“Hắn ở đâu? Ta đưa nàng đi.”
“Không cần, để tôi xuống.” Tôi nói. Tôi không muốn anh động vào mình nữa.
Dưới tuyết trắng, tầm mắt mù mịt, một người vốn chẳng bao giờ chịu nhớ đườngnhư tôi không ngờ lại tìm được đường đến, nhưng, đến giờ liệu còn quay đầu lạiđược? Vài tiếng trước thôi tôi còn đứng đây cười rồi nói với Nam Cung Việt rằngmình yêu Thừa Đức, nhưng kết quả ngay sau đó ông trời đã cho tôi một cái bạttai.
Không cần ngoái đầu nhìn, cũng biết Thừa Đức đi theo mình ở đằng xa, tôi có thểcảm nhận được ánh mắt anh chưa hề rời khỏi lưng mình. Có lẽ anh cũng yêu tôi,chỉ là có điều cái mác “made in Hoang Gia” đã in lên tình yêu của anh quá nhiều.Tôi có thể nhẫn nhịn sự toan tính, nhưng trái tim không rộng đến mức không kìkèo sự phản bội của anh. Tôi không làm được việc đó.
Thất tình thì sao? Phùng Trần Sở Dương tôi không phải loại yếu duối như đàn bà,chỉ cần qua được hôm nay, ngày mai mặt trời vẫn mọc lênbao ngày, Trái Đấtvẫn quay quanh mặt trời. Vất bà cái tên Thừa Đức đi, không có anh ta thì PhùngTrần Sở Dương tôi vẫn có cuộc sống vô cùng sinh động như thường! Tôi muốn cườithật lớn cổ vũ mình nhưng miệng há ra rồi mà không lôi được một âm thanh nào, ***ố lôi thì đến tận tim phổi cũng đau theo.
Bụng dưới đau thành từng cơn đau đột kích, tôi chỉ hận không cuộn tròn mình lạithành trái bóng được. Sau cùng, khi không còn hơi sức bước thêm một bước nào nữa,tôi đành ngồi thụp xuống tuyết thở dốc. Thừa Đức từ sau lưng chìa tay ra định đỡtôi dậy mà đến giữa chừng thì sững sờ lại, tôi đã nói rồi, không muốn anh độngvào người mình thêm nữa.
Tôiquay đầu lại nhìn Thừa Đức:
“Thừa Đức anh nói xem có phải tôi đang nằm mơ không?”
Thừa Đức không đáp lời, tôi cười, xem ra đến anh cũng không mở mắt mà nói dối được.Nụ cười trên môi tôi nhạt đi, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình cất lên:
“Trước mắt là nơi ở của Nam Cung Việt anh có thể yên tâm quay về. Tôi không muốnanh ấy nhìn thấy anh.”
Tay Thừa Đức vẫn sững sờ ở đó, đôi môi mỏng mím chặt đến đường nét của ngũ quancũng cứng lại theo. Đôi mắt sâu không đáy lại lộ ra vẻ bơ vơ của một đứa trẻ khôngcó chỗ dựa. Tôi không kìm được lắc đầu, thầm cười mình hoa mắt. Thừa Đức sao cóthể bơ vơ không có chỗ dựa chứ? Ánh mắt anh đã có quá nhiều điều, nhiều đến mứctôi nhìn không rõ, cũng không muốn nhìn th, nhưng chỉ riêng có cái bơ vơkhông có chỗ dựa là không thể có.
Hít một hơi dài, tôi cắn chặt răng cố gắng đứng dậy không thèm đoái hoài gì đếnnét mặt Thừa Đức nữa mà bước từng bước một về phía trước.
Nhẹ nhàng mò vào khu nhà Nam Cung Việt ở, đóng cánh cửa sau lưng lại rồi tôi mớitrượt theo cánh cửa ngồi sụp xuống đất, trong lòng vui mừng khi chưa kinh độngđến Nam Cung Việt. Tôi chỉ ngồi đây 1 lúc, ngồi 1 lúc là được, đợi Thừa Đức bênngoài đi rồi tôi sẽ đi ra.
Lại 1 cơn đau dồn đến, tôi cắn chặt môi ngã ra đất, nỗ lực không phát ra tiếngkêu. Không thể kêu, nếu Nam Cung Việt ở trong nhà, với võ công như thế nhất địnhanh sẽ nghe thấy. Tôi không thể kêu, chịu đựng đi, lúc nãy chẳng phải đã chịu đượcđấy sao?
Khó khăn lắm cơn co giật mới dần dịu xuống, chỉ thấy có 1 dòng dung dịch ấm ấmtừ mũi chảy ra, đưa tay chùi không ngờ lại nhuộm đỏ cả bàn tay. Tôi đang sữngngười nhìn máu trên tay mình thì nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Lâm Y Y cônương ở phía trước vang lên.
“Sở Dương cô nương làm sao vậy?” Cô ta thấy bộ dạng tôi kinh hoàng hỏi.
Tôi cười đưa tay lên lau máu mũi đang chảy ra, cười nói:
“Y Y, cô nương xem cô nương xinh đến mức làm tôi chảy cả máu mũi rồi.”
Tuy mặt đang cười đùa với Lâm Y Y nhưng trong lòng tôi lại bắt đầu hoảng hốt,hôm nay sao thế không biết? Vừa thổ huyết lại vừa chảy máu mũi không lẽ đúng làthất khiếu chảy máu mà chết??
Lâm Y Y vội lôi khăn tay ra lau máu trên mặt tôi, nhưng máu mũi vẫn chảy ra khôngngừng, giống như ăn phải nhân sâm ngàn năm vậy, lau thế nào cũng không hết. LâmY Y hoảng quá vội lớn tiếng gọi Nam Cung Việt. Cô nàng ngốc nghếch này làm tôisợ hãi, cuống cuồng vươn tay bịt miệng cô ta lại.
“Đừng gọi! Đừng gọi!” mà quên mất rằng tay mình đang dính đầy máu, bịt lên 1cái làm nhem nhuốc cả gương mặt của Y Y.
Lâm Y Y rõ ràng sững người lại sau đó ngớ ra nhìn tay tôi, tôi lại càng thấy ngạihơn vội cười nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!”
Sắc mặt Lâm Y Y trắng bệch ra, đưa tay lau mặt, sau đó nhìn lại tay mình, sắc mặtcàng trắng hơn, chỉ tí nữa là trắng bằng tuyết trên mặt đất. Tôi thầm kêu xongrồi, cô ta có khi nào mắc bệnh sạch sẽ quá mức không hay là ngất xỉu mỗi khinhìn thấy máu chẳng hạn? Nhưng lúc nãy cô nàng nhìn mình chảy máu mà có saođâu, giờ lại sao nữa?
0" width="56">
Tôi vừa nghĩ lung tung vừa tự dằn vặt,bên kia Lâm Y Y đột nhiên hét lên, rồi như giờ mới có phản ứng trở lại, gắng hếtsức lau mặt, vừa lau vừa hét ầm lên. Tôi lại bị cô ta làm giật mình, máu mũi vốnđã chậm lại giờ lại bắt đầu chảy ra cũng chẳng còn chú ý đến việc xin lỗi nữa,đành ngửa cổ lên lau máu trên mặt mình.
Vậy là cả 2 người trong phút chốc không ai để ý đến ai, đều bận lau vết máutrên mặt mình. Tôi khó khăn lắm mới cầm được máu mũi, đang định an ủi Lâm Y Ythì phát hiện Nam Cung Việt đã đứng trước mặt.
Người không muốn nghĩ đến nhất là Thừa Đức, người không muốn gặp lại nhất làNam Cung Việt, nhưng dường như ông trời thích nhìn tôi lâm vào hoàn cảnh khó xử.
Ngoài cười ngây ngô với Nam Cung Việt, tôi không thể nói ra 1 câu nào.
“Hê hê, Nam Cung Việt, anh đừng thế. Tôi không sao đâu. Chẳng qua mấy hôm gầnđây trong người tôi nóng quá nên mới chảy máu cam.”
“Nam Cung Việt anh để tôi xuống. Tôi không sao, tôi chỉ muốn quay lại gặp Y Y,1 lúc nữa tôi còn phải đi.
“Anh để tôi xuống đi. Một lúc nữa Đinh Tiểu Tiên sẽ đến đón tôi. Tôi không chếtđược đâu.0" width="56">
“… tôi không cần sự thương hại của anh. Anh buông ra. Tôi không cần anh cứutôi! Buông tay ra! Anh có phải là đàn ông không? Đáng lẽ ra anh phải chế nhạotôi mới đúng chứ?”
“Nam Cung Việt, cầu xin anh đấy, tôi không muốn mắc nợ anh nhiều như thế, tôitrả không nổi! Tôi trả không nổi thật mà!”
Tôi cuối cùng không nhịn nổi nữa, khóc thành tiếng, còn Nam Cung Việt vẫn trầmmặc như ban đầu, không để ý đến lời tôi nói, cũng không để ý đến việc tôi khóc ầmlên, bế tôi vào trong nhà. Sau khi vứt tôi lên giường, anh quay người dặn dòLâm Y Y ở ngoài cửa vài câu sau đó đi vào đứng trước giường.
Tôi không biết đầu óc mình lơ mơ vì đau, hay choáng váng vì sốt ruột mà sự maumồm mau miệng đối với Nam Cung Việt biến đi đâu hết, chỉ biết gào khóc kêu anhcách xa tôi 1 chút, tôi không muốn mắc nợ anh nhiều như thế. Nam Cung Việt khôngthèm đoái hoài gì, lên giường nắm chặt lấy tay chân tôi, định điểm huyệt trênngười tôi.
“Tôi không cần bức độc, không cần anh hao phí công lực. Chúng ta lên giường.”
Tôi gào khóc, không biết lấy đâu ra sức mạnh mà thoát được khỏi tay của anh, bổđến xé áo anh ra. Tôi không muốn anh vì mình mà mạo hiểm thế này.
Chưa khi nào tôi lại khóc thê thảm như lúc này, nhưng tôi không quan tâm, nếuanh nhất quyết đòi cứu cái mạng này, vậy thì cách cứu sẽ do tôi quyết định, chẳngphải là lên giường sao? Đằng nào thì cũng không yêu Thừa Đức nữa, lên giường vớianh thì đã làm sao? Tôi ôm chặt lấy Nam Cung Việt, áp môi mình lên môi anh 1cách điên dại, rõ ràng cảm nhận được sự run rẩy trên cơ thể anh mà sao trái timlại đau như dao cứa. Phùng Trần Sở Dương, mày đang làm cái gì vậy? Mày rốt cuộclà đang làm gì?
Đôi tay Nam Cung VIệt dùng lực nắm chặt lấy 2 vai tôi, đẩy tôi từ ngực anh ra,nói rõ ràng từng câu từng chữ:
“Nếu nàng muốn ta tốn ít sức lực nhất thì hãy ngoan ngoãn nghe lời! Ta khôngbao giờ động vào nàng trong tình trạng như thế này. Sở Dương! Nàng nghe cho rõđây, ta không động vào nàng không phải vì nàng mà là vì ta không muốn bản thânvà nàng rối rắm không tỏ nữa.”
Ngón tay Nam Cung Việt vội điểm mấy phát lên người tôi, sau đó dùng cả 2 tay điểmnhững huyệt lớn trên ngực tôi, đột nhiên cảm giác có 1 luồng nhiệt truyền đến từlòng bàn tay anh. Tôi thấy đầu càng thêm mơ mơ màng màng, cơ thể không chịu sựchi phối nữa chỉ có cảm giác là nhanh nhạy dị thường, 2 luồng khí nóng truyền từtay anh vào trong người tôi, chạy dọc theo mạch máu, đi đến đâu chỗ đó như có lửacháy…
Vận công trị thương đúng là khó chịu kinh người! Chả trách những người đang trịthương trong phim đều có nét mặt đau khổ, tôi không kìm được sự hiếu kì mànghĩ, đỉnh đầu Nam Cung Việt liệu có bốc khói như vẫn thấy người ta diễn trênphim không? Nghĩ đến đây tôi không khỏi tự **** thầm mình đúng là có bệnh, giờnày là lúc nào mà còn đầu óc rảnh rỗi để nghĩ cái này? Nhưng trong lòng đúng làrất hiếu kì, chỉ muốn mở mắt nhìn xem giờ trông anh như thế nào, nhưng mí mắt lạikhông chịu nghe lời, cứ sụp xuống như đang đeo quả tạ nghìn cân, cố hết sứccũng không mở ra nổi.
Mơ mơ màng màng không ao nhiêu lâu, dòng khí trong cơ thể càng ngày càngnhanh, 2 dòng nhiệt lưu cuối cùng cũng trộn lẫn vào nhau ở trong lồng ngực, sauđó bèn có cảm giác bức bối ở ngực, một luồng nhiệt lưu bốc lên, miệng nóng ấm,“phụt” 1 tiếng miệng phun ra cả hộc máu.
Mở mắt ra nhìn, tốt rồi, tất cả gần như bắn hết lên Nam Cung Việt ở trước mặt.
“Xin lỗi tôi không cố ý.” Tôi rên rỉ.
Nam Cung Việt không nói gì, quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt đẫm từ lâu,nhìn chẳng khác gì người vừa bước từ dưới nước lên. Sắc mặt như sáp vàng, đầumày chau lại như đang cố chịu đựng điều gì. Tôi đang định hỏi anh thế nào thìthấy anh cũng phun ra 1 ngụm máu, được lắm, cũng phun hết vào người tôi.
“Hehe” Tôi nhếch miệng cười gượng 1 tiếng “Giờ thì tốt rồi, tôi phun vào ngườianh, anh cũng phun vào người tôi, hòa nhé!”
Trên người tôi không còn lại 1 chút sức lực nào, toàn thân tôi mềm oặt ngã xuốnggiường. Nam Cung Việt ngồi đó thân hình hơi lảo đảo. Ngoài cửa đột nhiên vanglên tiếng hô của Lâm Y Y:
“Kẻ nào?”
Sau đó là tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ,tôi giật mình kinh hãi, ngồi dậy, nhưng sức lực trên người như bị rútđi hết, làm thế nào cũng không gượng dậy nổi. Nam Cung Việt nhìn tôi cười gượnggạo, nhắm mắt lại, dựa vào tường vẻ yếu ớt không còn chút sức lực.
Cánh cửa bịxô ra, Lâm Y Y đang giao đấu với 1 người đàn ông ngay trước cửa. Người đàn ôngđó mặc 1 bộ đồ võ sĩ màu đen, kiếm pháp tinh xảo tuyệt vời, rất nhanh đã bứcLâm Y Y xuống thế hạ phong. Hắn ta dùng kiếm đẩy lùi Lâm Y Y, rồi quay người cầmkiếm đâm vào phòng. Y Y đứng sau lưng hắn nghiến chặt răng 1 cái rồi lại xôngvào, chẳng có vẻ gì để ý đến sơ hở trên người mình, mũi kiếm nhắm thẳng vào yếuhuyệt của người áo đen, chiêu nào cũng thuộc loại quyết liều mạng cùng chết vớiquân địch. Người áo đen kia thấy vậy, chỉ đành quay người lại giao đấu vơi LâmY Y.
Trongphòng, 2 người 1 đen 1 trắng, nếu như là phim truyền hình, ngồi xem chắc chắn sẽthấy đặc sắc vô cùng, nhưng tôi biết đây không phải là đóng phim, mà là Lâm Y Yđang dùng tính mạng của mình để ngăn mũi kiếm đang đâm về phía Nam Cung Việtkia. Quay đầu nhìn Nam Cung Việt, anh vẫn nhắm mắt dựa lưng vào tường, khoé miệngrun rẩy vì không kiềm chế được, anh ấy biết, anh ấy nhất định biết hiện giờ LâmY Y đang liều chết vì mình.
Tôi cười gượngkhông thành tiếng, nói cho cùng tôi chẳng phải là kẻ gieo hoạ sao? Nếu không phảivì tôi, có lẽ Nam Cung Việt và Lâm Y Y sẽ trở thành đôi tình nhân chốn giang hồmà người ta phải ngưỡng mộ. Chỉ vì sự xuất hiện của mình, hại Nam Cung Việt vìtôi mất đi sinh mạng, Lâm Y Y vì anh mà chết yểu trong độ tuổi đẹp nhất của cuộcđời.
Nếu như, nếunhư tôi có thể giúp Lâm Y Y thu hút sự chú ý của tên áo đen kia, nếu như tôi cóthể ôm lấy hắn, hoặc ôm lấy cánh tay hắn, không cho hắn rút lại để kiếm đâmxuyên người tôi, vậy thì liệu Lâm Y Y sẽ có thêm 1 tia hi vọng chiến thắng không?
“Gậy CaoLy!” Tôi gắng hết sức gào to mà không đạt được hiệu quả như tôi mong muốn, chẳngai thèm để ý đến tôi. Chết tiệt, sao cứ sốt ruột 1 cái là lôi biệt hiệu của ngườita ra để gọi thế này?
“Lý NguyênChích!” Tôi lại gào lên 1 lần nữa, dùng hết sức lực còn sót lại nhảy bổ vào ngườihắn từ trên giường.
Nghe thấytiếng hét của tôi, người áo đen kia quả nhiên hơi sững lại như tôi mong muốn,quay người nhìn tôi với chút ngạc nhiên trong ánh mắt. Tôi cười, dù có bịt mặt,nhưng đôi mắt của ngươi vẫn lộ ra ngoài. Tôi tự nhủ, ngươi sao giấu người khácđược đôi mắt 1 mí vừa bé vừa dài đó của mình? Theo kế hoạch của tôi, nhân lúctâm thần hắn bị tôi làm cho rối loạn, tôi sẽ nhảy bổ đến ôm lấy người hắn. Hoặckích cho hắn đâm mình 1 nhát kiếm, còn mình có thể ôm chặt kiếm của hắn ta,giúp Lâm Y Y đoạt lấy vài giây quý giá, hơn nữa vài giây này rất có thể đủ để YY đâm cho hắn 1 nhát kiếm xuyên người.
Thực ra kếhoạch này không thể nói là không hay, sau này, khi cùng Lý Nguyên Chích thảo luậnlại việc ngày hôm nay, tôi vẫn kiên quyết là ý tưởng của mình khả thi và có hiệuquả. Còn Lý Nguyên Chích vốn dĩ không thèm tranh luận với tôi, chỉ lạnh lùngnhìn rồi đả kích:
“Nhưng với điều kiện hôm đó cô có thểnhảy bổ vào tôi gần thêm chút nữa. Chứ không phải lăn từ trên giường xuống nhưgấu chó. Lúc đó tôi còn cách cô cả mấy trượng, tôi muốn đâm thì cũng muốn đâmthật đấy, nhưng nói cho cùng bản thân cũng đâu thể coi kiếm là ám khí mà phóngđi được.
Đúng vậy,hôm đó tôi liều mạng nhảy bổ vào người Lý Nguyên Chích từ trên giường, tuy sauđó tôi có thử nghiệm vài lần, với cơ thể khoẻ mạnh bình thường đúng là có thểlao ra xa đến thế. Nhưng thực tế phũ phàng lúc đó tôi lại chỉ lăn từ trên giườngxuống, còn kém cỏi đến mức ngất xỉu vì ngã.
Thế giới củatôi chìm vào 1 vùng tối đen hỗn loạn, chỉ lờ mờ có chút ý thức, nhưng lại cảmthấy đấy không phải ý thức của mình, mơ mơ màng màng giống như tỉnh rồi mà lạinhư đang nằm mơ.
Trong giấcmơ đó, có người ôm tôi từ dưới đất lên, động tác rất mềm mại, giống như đang ôm1 con búp bê sứ dễ vỡ. Người đó dịu dàng chăm sóc tôi, đút nước, thay quần áocho tôi làm tôi bỗng thấy sợ hãi vô cùng, chẳng lẽ mình lại xuyên thời gian 1 lầnnữa, mà lần này lại còn biến thành 1 đứa bé còn *** sữa? Nếu không thì sao độngtác của người kia lại mềm mại đến vậy? Sau đó sự vật xung quanh bắt đầu nhẹnhàng lay động, tôi càng chắc chắn việc mình xuyên thời gian 1 lần nữa, nhìnxem, đến nôi tôi cũng được dùng đến, không phải 1 đứa bé còn *** sữa thì là gì?
Thế là xong, lần này thì xong thật rồi, tôi thầm nghĩ, không biết Đinh tiểutiên có thể tìm thấy tôi không, cũng chẳng hiểu mình đang ở thế giới nào nữa?Trời ơi, lại còn là 1 đứa bé nữa, đến năm khỉ tháng ngựa nào mình mới có thể tựăn, tự uống, tự đi được đây? Người bên cạnh khẽ gọi tôi, từng tiếng líu ríu nhẹnhàng vang bên tai, giọng nói trầm thấp, không ngờ lại là của đàn ông. Tôi càngchóng mặt, Thượng đế, lần này không phải ông cho tôi đến thế giới nữ quyền đấychứ, không thì sao *** em bên cạnh lại biến thành đàn ông thế này? Chẳng tráchkhi chạm vào thân thể người đang ôm mình này cứ có cảm giác cứng đanh lại, tôicòn đang băn khoăn nằm mãi trong lòng *** em mà vẫn chưa bị “áp bức”, *** em chẳngphải cần có “vốn” tương đương thì mới có thể đảm nhiệm chức vụ này sao
Tôi thật sự rất muốn mở to mắt nhìn *** em bên cạnh mình có hình dáng như thế nào,sao cảm thấy mùi quen thuộc như thế? Làm tôi phải nghĩ về cái người mà mình cựckì không muốn nghĩ đến kia, lẽ nào anh ta cũng xuyên thời gian cùng tôi? Khôngchỉ thế còn biến thành *** nuôi?
Đột nhiên tôi rất muốn cười, nghĩ đến cảnh anh ta và mình cùng xuyên thời gianđến chỗ này, nghĩ khuôn mặt ai oán của anh ta khi ôm em bé, nghĩ anh ta cầmkhăn tay với ngón tay hoa lan cong vút...
Thế giới nữ quyền, thật tốt, quên đi ân ân oán oán ở kiếp trước, Phùng Trần Sở Dươngtôi sống lại từ đầu, phải sống đến chức quan to hiển hách, sống đến mức tam“thê” tứ “thiếp”, sống đến mức phong sinh thuý khởi!
Nôi vẫn đưa đều đều làm tôi thấy khó chịu. Tôi rất muốn nói với “vú nuôi” kia,đừng đưa nữa, đưa qua đưa lại làm bà cô đây buồn nôn quá! Đôi môi âm ấm của “vúnuôi” đột nhiên đè lên môi tôi, mang theo cảm giác mát dịu, hắn dùng lực ghì xuống,cũng chẳng có thêm gì nữa, chỉ là ép mạnh lên môi tôi, dần dần có 1 cảm giác bithương quen thuộc truyền đến!
Tên “vú nuôi” này, bà nó chứ, tôi ****, chắc chắn hắn ta nhân lúc bổn cô nươngđây còn nhỏ mà tranh thủ ăn đậu phụ, ngươi đợi đấy, đợi đến lúc ta lớn lên thìbiết! Tôi thầm **** rủa trong lòng, nhưng cảm giác này sao lại quen thuộc vậy, quen thuộc đến mức tôi không dám nghĩ ngợi, sự bi thương thấm qua đôi môi, giốngnhư 1 thanh kiếm sắc, đâm sâu vào tim tôi 1 cách dễ dàng.