[Conan Đồng Nhân Đam Mỹ] Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 20: Nắm tay


14dcdaf84b5cff9b300337463042

‘Bối rối như thế, chắc không phải đến tay của phụ nữ cũng chưa từng nắm qua đi?‘

~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng sớm mười một giờ, Shinichi từ trong giấc ngủ mê tỉnh lại, phát hiện mình tựa vào trong lòng Gin, mặt áp sát vào ngực Gin, chóp mũi đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Shinichi ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn của Gin gần trong gang tấc, hai con ngươi ngày thường lạnh lẽo áp bức người lúc này hơi đóng, lông mi màu đen thật dài ở mí mắt hơi hạ xuống, hắn tựa hồ ngủ rất say, đến gần khóe miệng còn có thể ngửi được mùi rượu thoang thoảng.

Shinichi đem cánh tay Gin khoát trên người mình lấy xuống, lặng lẽ di chuyển thân thể dự định bước xuống giường.

Shinichi còn chưa kịp xuống giường, Gin bỗng nhiên trở mình, một cánh tay vung lên lại khoát lên trước ngực Shinichi.

Shinichi nhận thấy Gin đang ngủ mơ, người đàn ông này rốt cuộc là đang ngủ hay là đã tỉnh rồi?

Do dự vài giây, Shinichi đem lỗ tai kề sát tới trước ngực Gin, tiếng tim đập thình thịch có quy luật, hô hấp cũng rất vững vàng, lẽ nào thật sự không tỉnh?

Shinichi lần thứ hai cẩn thận đem cánh tay Gin dời đi, nằm nghiêng nhìn chằm chằm khuôn mặt Gin, khi ngủ toàn thân Gin không còn hơi thở áp bức người tránh xa nữa, cuối cùng cũng giống như người bình thường rồi.

Shinichi như bị ma xui quỷ khiến sát lại gần gò má của Gin, đôi môi cậu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.

Một khắc đó khi bờ môi chạm nhau Shinichi mới ý thức được mình đang làm cái gì, trong đầu ầm một tiếng triệt để rơi vào hỗn loạn, cảm giác xấu hổ như thủy triều bao phủ, cậu lại chủ động hôn Gin!

Shinichi hoảng loạn đứng dậy, muốn thừa dịp lúc Gin chưa tỉnh thoát khỏi ‘trận bị phát hiện’, ai mà biết được một bàn tay lớn ở phía sau đột nhiên duỗi ra kéo cánh tay Shinichi lại, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Shinichi bị nguồn sức mạnh này lôi kéo ngã về đằng sau, mạnh mẽ ngã vào trong ngực người đàn ông.

“Tiểu quỷ dám ăn vụng.” Gin đưa tay nâng cằm Shinichi lên, khiến Shinichi không thể không ngửa đầu về phía sau, Gin chỉ hơi cúi đầu xuống liền ngậm lấy môi Shinichi.

Shinichi bị Gin chèn ép giày vò, cả khoang miệng đều thoang thoảng mùi thuốc lá, tim đập đột nhiên tăng nhanh, thân thể lập tức nổi lên phản ứng.

Gin nhận thấy Shinichi động tình, liền đưa tay nắm chặt nơi đó của Shinichi trên dưới vuốt ve.


Shinichi vào thời điểm bị Gin siết lấy ở trong tay toàn thân giống như bị điện giật run lên một hồi, tay phải nắm chặt tay Gin muốn ngăn cản động tác của hắn, loại cảm giác xấu hổ kia hòa lẫn với vui sướng, kích thích khiến cậu sắp phát điên.

Gin bắt lấy tay phải đang làm loạn của Shinichi, cưỡng chế không cho cử động đồng thời động tác ở nơi đó cũng tăng nhanh, đôi môi cũng đang bá đạo đòi lấy hô hấp Shinichi, Shinichi dần dần cảm giác đầu váng mắt hoa, xụi lơ nằm trong ngực Gin.

Dần dần Shinichi có cảm giác như lá phổi của mình đều sắp bị Gin cướp hết dưỡng khí, cảm giác nghẹt thở nhanh chóng tràn ra khiến cậu không tự chủ được giãy giụa.

Gin hơi hơi buông lỏng Shinichi, để Shinichi hít thở chút không khí, sau đó lại bắt đầu quấn lấy, sau mấy hiệp Shinichi rốt cục cũng đạt tới cao trào.

Gin giữ lấy thân thể vô lực của Shinichi, xoay chuyển một cái liền đổi phương hướng ôm vào trong lồng ngực, Shinichi hoảng hốt mở nửa con mắt, hào quang trong đôi mắt thoáng như bị che kín một tầng sương mù, cứ như vậy sững sờ nhìn chằm chằm khuôn mặt Gin.

“Lại tới một lần nữa?” Gin nhìn thấy bộ dáng ngốc manh này của Shinichi, không khỏi nổi lên chi tâm khiêu khích.

Shinichi sợ hết hồn, vội vã hoảng loạn cự tuyệt nói: “Tôi còn muốn lên lớp.”

“Vodka đã giúp em làm giả giấy xin phép, tôi chỉ đến Nhật Bản ở mấy ngày.” Gin buông Shinichi ra, trước đó hắn đã tiện đường sắp xếp hành trình mấy ngày nay của Shinichi rồi.

Đây là muốn cậu biết mấy ngày này đều phải bồi tiếp hắn? Shinichi bất mãn vì Gin tự ý quyết định nhưng cũng đồng thời vui mừng vì cái tên này chỉ ở đây mấy ngày mà thôi.

Gin trông thấy vẻ mặt thả lỏng của cậu liền tức giận, mở miệng nói đùa: “Italy có một số việc cần phải xử lý, sẽ không đi quá lâu, em không nỡ thì chúng ta cùng đi.”

“Ai không nỡ chứ!” Shinichi sợ đến mức trốn ra khỏi phòng, từ trong lời nói của cái tên Gin này nghe ra được hắn sẽ thường thường ở đây, dám đem gia sản của cậu trở thành đại bản doanh của hắn sao?

Gin có thể là chạy suốt đêm tới, nên ban ngày một mực ở trong phòng nghỉ ngơi, Shinichi tuy rằng rất muốn đi ra ngoài, nhưng ở trên cổ xuất hiện một chuỗi dâu tây khiến cậu e sợ mà lui bước, dáng vẻ bị người mạnh mẽ giày vò qua như thế này làm sao dám lộ diện ra ngoài.

Shinichi liền cứ như vậy không thể làm gì khác hơn là nằm ở nhà xem ti vi, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho mẹ, cô Jodie và Ran, thời gian còn lại đều ở trong nhà đờ người ra.

Vì lẽ đó vào lúc Gin xuống lầu liền nhìn thấy cảnh Shinichi ngồi bên cửa sổ sát đất, đầu hơi dựa vào mặt kính bên phải, mà có lẽ bởi vì ngủ thiếp đi nên vẻ mặt Shinichi lúc này vô cùng nhu hòa, trên mũi đeo một chiếc kính không gọng vì vậy càng khiến cho cậu nhiễm thêm một phần phong độ của người trí thức, bên người hướng tay phải có bày một quyển sách cùng một cây bút.

Gin chầm chậm tao nhã bước tới gần Shinichi, nhặt lên quyển sách rồi khom lưng ngồi xuống bên cạnh cậu, tay phải ôm lấy đầu Shinichi nương đến trên vai hắn.

Bìa sách dùng tiếng Nhật viết sáu chữ lớn — Nghiên cứu Tâm lý Tội phạm.

Ngón tay thon dài của Gin lật mặt giấy, ánh mắt một mực xem kỹ từng trang, hắn là một tên sát thủ có lực thích ứng cực mạnh, ở thời kỳ cô quạnh dài đằng đẵng thường xuyên tự thân tìm kiếm thú vui để giết thời gian, vậy mà hiện tại vai bị người dựa vào cùng trải qua một buổi chiều ấm áp, đây đúng là lần đầu tiên.

Vào thời điểm trang sách được lật tới một nửa, Gin nhìn thấy bên dưới một đoạn nguyên văn tiếng Anh có người dùng bút nước vẽ một đường sóng.

Ánh sáng cùng thế giới tối tăm nhất định là đối lập, hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có tương lai. Bóng tối không ngừng đuổi theo ánh sáng, ánh sáng lại cật lực phóng chạy về phía trước, thời gian thoáng qua cảnh còn người mất, hết thảy những vật quý giá nhất đều đã lặng yên ra đi. Đến tột cùng phải làm sao, mới có thể thoát khỏi khốn cục này?

Gin khép sách lại, vì bản thân đốt lên một điếu thuốc, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ lặng im không nói gì.

Thời điểm sắp tới năm giờ chiều, Shinichi mới mơ màng tỉnh lại, cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia của Gin, đầu tiên là giật mình, sau lại nhìn thấy chính mình đang nằm trên đùi hắn, liền sợ hãi vội vã ngồi dậy.

Gin liếc mắt nhìn Shinichi, tựa hồ viết vài chữ trên gáy cậu —— Đúng là không có tiền đồ.

Shinichi xấu hổ cúi đầu, mới vừa tỉnh ngủ đã bị doạ sợ đến hồn phi phách tán, tháng ngày trải qua tiếp theo sắp phải khổ rồi. Có điều Gin ở đây từ lúc nào? Cứ như vậy để cậu nằm suốt một buổi chiều hay sao? Chỉ ngẫm lại một màn này thôi, trái tim Shinichi liền nhanh chóng nhúc nhích đập thình thịch, một luồng cảm giác khôn kể dâng lên trong lòng.

Đương nhiên Shinichi không dám hỏi Gin có phải đã trông cậu ngủ một buổi chiều hay không, hai người sau đó đều tiến vào phòng thay quần áo, Gin liền dẫn Shinichi ra ngoài ăn tối.

Gin không gọi Vodka mang Porsche lại đây, xem ra là dự định ở gần đây tùy tiện ăn một bữa.

Shinichi liền đề nghị đi đến một quán sushi có hương vị không tệ, hơn nữa cũng bởi vì vị trí nơi đó hẻo lánh rất ít người biết, miễn đi việc gặp phải người quen mà lúng túng.

Trong nhà người dân dọc theo đường đi đều có treo cờ cá chép, Gin tựa hồ chưa từng thấy qua cái này, thật lòng đánh giá một chút.

“Đây là cờ cá chép, ngày mùng 5 tháng 5 là ngày mừng lễ trẻ em, lúc đó nhà nhà đều sẽ treo cờ cá chép, nghe nói vào thời đại Trung Quốc xưa có một cố sự kể về việc cá chép hóa rồng, truyền thuyết nói rằng vào ba đến bốn tháng hàng năm đều có hàng nghìn con cá chép tụ tập ở cửa sông Hoàng Hà, nếu như có thể bơi ngược dòng nước, vượt qua được thác nước Vũ Môn lên đến đỉnh, thì có thể trở thành con cá chép nổi bật nhất và biến thành rồng. Vì lẽ đó mọi người cho rằng cá chép là tượng trưng cho vận may, treo cờ cá chép có thể cầu cho tương lai đời sau của mình có thể trở thành những đứa trẻ dũng cảm, kiên cường.” Shinichi nhìn bên ngoài nhà dân vẫn chưa dỡ cờ cá chép xuống, trước đây ngày lễ trẻ em là sau sinh nhật cậu một ngày, hiện tại đổi sang lịch dương ngày mùng 5 tháng 5, bằng không ngày hôm nay trên đường khẳng định rất náo nhiệt.

“Lời nói vô căn cứ.” Gin đối với cố sự này cảm thấy rất nhảm nhí, cõi đời này chính là có nhiều tên yêu thích được che chở.

Khóe miệng Shinichi co quắp một hồi: “Đây chính là truyện ngụ ngôn.”

“Cá chép chính là cá chép, cho dù có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa cũng không thể biến thành rồng.” Gin lạnh lùng nói, sự thực chính là như vậy.

“......” Shinichi hoàn toàn thất bại, cùng một tên đàn ông không có chút khiếu hài hước nào ở bên có cảm giác không thể nói chuyện được.

“Shinichi?” Vào thời điểm đi qua một ngã tư, bên tay phải truyền đến một giọng nữ.

“Ran.” Quen biết nhiều năm như vậy, Shinichi cho dù có nhắm hai mắt cũng có thể nhận ra thanh âm của người bạn thanh mai trúc mã này.

“Shinichi, cậu không phải đang phá án sao?” Ran nhìn thấy quái nhân ngày hôm qua gặp ở nhà Shinichi, tay chân không biết vì sao lại phát lạnh.

“Ha ha, đã xong rồi.” Shinichi không dễ chịu xoa xoa tay, đem khăn quàng trên cổ kéo kéo lên, “Hiện tại tớ đang muốn cùng...... Ba của Conan đi ra ngoài dùng cơm.”

“Ba Conan?” Ran do dự nói, người đàn ông đội mũ này cùng Conan không giống nhau một chút nào.

“Ách, đúng, bác trai gọi là Edogawa Rampo, là ba của Conan.” Shinichi bị ánh mắt như muốn ăn thịt người của Gin chiếu tới, một trận vô căn cứ.

“Cũng là Edogawa Rampo?” Ran lấy làm kinh hãi, người đàn ông này đúng là ba Conan nha.

Gin nhìn khuôn mặt thanh tú của Shinichi đầy sáng sủa khi nói chuyện với thanh mai trúc mã, bên trong bầu không khí xuất hiện ánh sáng dìu dịu, trong lòng liền một trận khó chịu.

“Đúng vậy, bác trai cũng rất mê tiểu thuyết trinh thám, cho nên Conan mới có thể phá án.” Shinichi cho rằng Gin sinh khí với Ran, liền lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Gin, để hắn không được bạo phát trước mặt Ran.

Ran tin lời giải thích của Shinichi, tuy rằng vẫn rất sợ Gin, nhưng vẫn lấy dũng khí hỏi: “Bác Edogawa, xin hỏi Conan gần đây có khỏe không?”

Gin thâm trầm nhìn Shinichi, tựa hồ đang hỏi thật sự muốn để hắn trả lời sao?

“Conan ở Mĩ sống rất tốt, được rồi, Ran, cậu chắc còn muốn trở lại nấu cơm cho ông chú Mori đi, chúng ta cũng phải đi trước rồi.” Shinichi cười khan một tiếng, mồ hôi lạnh trong phút chốc từ bên trong mỗi một lỗ chân lông lũ lượt tuôn ra, kéo tay Gin chạy về phía trước.

“Ôi chao, Shinichi......” Ran nhìn Shinichi nắm lấy tay người đàn ông mặc áo đen đi xa, trên mặt lộ rõ vẻ phiền muộn, không biết vì sao trong lòng lại có chút không thoải mái.

Shinichi lôi kéo Gin đi một đoạn sau mới phát hiện chính mình đang nắm tay Gin thật chặt, nhận ra được điểm này cậu liền buông lỏng ra, nhưng Gin lại trở tay nắm chặt bàn tay Shinichi, đưa cậu kéo vào trong một ngõ hẻm tối.

“Bối rối như thế, chắc không phải đến tay của phụ nữ cũng chưa từng nắm qua đi?” Hai người dựa vào tường mà đứng, Gin cúi đầu ở bên tai Shinichi thấp giọng nói nhỏ, khí tức ấm áp lướt qua trên cổ Shinichi, Shinichi nhất thời quẫn bách đến đỏ cả mặt.

“Mới không phải vậy!” Shinichi cúi thấp đầu, lông mi dày cong vút che giấu vòng tròn phản chiếu hình ảnh bên trong con mắt, cậu và Ran là bạn thanh mai trúc mã thì làm sao có chuyện chưa từng nắm tay nhau, nhưng mà cùng Gin nắm tay thì đây là lần đầu tiên nha!

Gin nắm lấy cằm Shinichi, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve đôi môi mềm mại kia của Shinichi, khẽ cười nói: “Hử? Trừ tôi ra, vẫn nắm tay ai đó rồi?”

Trong lời nói của Gin không hề che giấu một chút uy hiếp nào, trán Shinichi chảy đầy mồ hôi lạnh, trong cổ họng cũng khô khốc đến lạnh lẽo, cậu cảm thấy nếu như mình dám nói ra tên của người khác, Gin tuyệt đối sẽ giết chết người đó.

“Không có, chỉ cùng một mình anh.” Shinichi trái với lương tâm nói ra một câu như vậy, cậu muốn nói lời thật lòng cũng phải có lá gan lớn hơn mới được.


“Nhóc lừa đảo.” Gin chậm rãi tới gần Shinichi, xem trạng thái này nhất định là muốn ở chỗ này hôn môi rồi!

Shinichi dùng tay chặn lại Gin, hoảng loạn nói: “Không nên ở chỗ này.”

Động tác của Gin dừng lại một chút, chỉ thấy hắn lấy xuống mũ dạ ngăn trở mặt của hai người, sau đó môi ấm áp mềm mại cũng chầm chậm dán lên môi Shinichi.

Nửa giờ sau, Shinichi ngồi trước bàn ăn, thỉnh thoảng cầm khăn giấy lau bờ môi sưng đỏ, đáy lòng đang len lén chửi bới cái tên ngựa giống này không phân biệt thời gian địa điểm liền cứ thế mà động dục.

Gin đưa cánh tay đặt trên bàn, ngón tay chống đỡ dưới cằm, đầy hứng thú không ngừng mờ ám nhìn Shinichi đang ngồi bên cạnh.

“Hừ!” Shinichi lấy xuống mũ Gin ngăn trở tầm mắt của hắn, ngạo kiều hừ một tiếng.

Gin nắm chặt tay cầm mũ của Shinichi, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trên bàn, diện tích mũ đủ lớn vừa vặn ngăn trở bàn tay hai người đang đan siết lấy nhau.

“Anh làm cái gì vậy!” Shinichi có tật giật mình nhìn trái ngó phải vài lần, chỉ lo người khác nhìn thấy cậu cùng một người đàn ông nắm tay. Nếu như bị người quen nhìn thấy, cậu ‘Cứu Thế Chủ của cảnh sát Nhật Bản‘ cứ như vậy đặt dấu chấm hết.

“Làm chuyện em vừa nãy làm.” Gin ngay thẳng nói lẽ, cũng quang minh chính đại, suýt chút nữa khiến Shinichi tức chết.

Shinichi bực mình, vừa nãy cậu đây không phải là do tình thế bức bách sao, Gin nhanh như vậy liền trả thù lại, thực sự là người đàn ông mưu mô.

“Vẫn là tay của phụ nữ nắm tốt hơn?” Gin ý tứ sâu xa nói một câu, Shinichi vừa mới bình tĩnh lại, cảm giác căng thẳng vì bị trêu chọc lại tăng lên.

“Không biết.” Shinichi không dám giãy dụa, cái đề tài này vừa mới bị đè xuống, cậu không muốn môi lại bị sưng thêm một lần nữa đâu.

Lúc này nhân viên cửa hàng vừa vặn đưa sushi tới, y sau khi đem món ăn của bọn họ dọn xong, lại bưng lên 1 đĩa sushi cá hồi, nhiệt tình nói: “Hai vị khách tôn quý, phàm là tình nhân đến tiệm chúng ta tiêu phí đều có thể được tặng thêm 1 đĩa sushi cá hồi, thời gian ưu đãi của cửa hàng có hạn, hoan nghênh hai vị ngày gần đây lại đến!”

“Phốc!” Shinichi ngậm nước trong miệng suýt chút nữa đều phun hết ra ngoài, liền vội vàng lắc đầu ra hiệu bọn họ không phải tình nhân.

Nhân viên cửa hàng hiểu lầm ý của Shinichi, thành khẩn cười nói: “Không cần cảm thấy không tiện đâu, coi như là...... Là một phần tâm ý của ông chủ chúng ta, chúc hai người vui vẻ hạnh phúc.”

Nói xong, nhân viên cửa hàng liền bưng mâm rời đi.

“Anh tại sao lại không giải thích chứ?” Shinichi lấy được tự do, há mồm liền chất vấn Gin.

Gin gắp một miếng sushi cá hồi nhét vào trong miệng Shinichi, một mặt ghét bỏ dáng vẻ Shinichi ngạc nhiên líu ra líu ríu.

Shinichi miệng đầy cơm tẻ, mở to đôi mắt nhìn Gin ngồi bên cạnh, cảm khái những ngày tháng này thật sự không có cách nào trôi qua.